ĐỂ ĐƯỢC YÊU NAM PHỤ, NGUYỆN KHÔNG LÀM NỮ CHÍNH (1970)

Lương Bằng lẫn Phương Di không hẹn mà cùng lúc nhớ đến cái cảnh họ đã ôm và hôn nhau cuống quýt như thế nào, tiếp theo thì cả hai cùng ngã xuống giường. Tuy rất mơ hồ nhưng tâm trí họ vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm vương vấn từ đối phương trong cuộc ân ái ấy. Cái cảm giác đó tồn tại thật rõ ràng!

- Em... em phải làm sao đây? - Phương Di không kìm được nữa, rơi nước mắt.

Cũng rối bời chẳng kém, Lương Bằng nghe tiếng khóc của cô liền nhích lại gần:

- Cô Di... Tôi thật sự xi...

Lời xin lỗi khẩn thiết kia còn chưa kịp nói hết là Phương Di đã tát vào mặt Lương Bằng một cái. Sợ hãi, rấm rứt lẫn khổ sở, giọng cô chủ nhỏ đầy run rẩy:

- Đừng chạm vào em! Đừng lại gần em...!

Bên má hằn đỏ năm dấu tay nhưng Lương Bằng chẳng hề thấy đau bởi hiểu rằng ngay bây giờ Phương Di còn đau hơn mình gấp bội. Anh tự trách bản thân đã thiếu kiềm chế để rồi gây ra sai lầm nghiêm trọng này. Đáng lý tối qua anh không nên uống rượu, không nên đưa cô về phòng và càng không nên hôn cô. Nhắm mắt để bình tĩnh lại, tiếp theo anh mở mắt ra đồng thời nhìn Phương Di, nói khẽ:

- Tôi thật sự xin lỗi... Đây là lỗi của tôi nhưng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Phương Di buồn cười quá đỗi, Lương Bằng nói chịu trách nhiệm thì được gì chứ? Chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, cô mất đi thứ quan trọng nhất của người con gái với chàng trai mình chẳng hề có tình cảm. Nếu Cao Đình biết được thì cô còn mặt mũi nào? Sau một lúc im lặng, cô quệt nước mắt, bảo rõ:

- Anh về đi...

- Nhưng cô Di à...

- Em nói anh mau về đi!

Trông dáng vẻ khổ sở đang run rẩy trong tấm chăn, Lương Bằng bất lực không biết làm gì khác ngoài việc vớ lấy quần áo ở dưới đất mặc vào, sau đó chậm rãi bước đến cửa phòng. Trước khi rời khỏi, anh còn nói câu "Tôi xin lỗi" lần nữa.

Hễ nhìn thấy vệt máu trên giường là khung cảnh đêm qua cứ hiện ra ngay trước mắt, Phương Di không thể chịu đựng nổi mà bật khóc.

***

Mang dáng vẻ thẫn thờ bước vào sân nhà họ Cao, Lương Bằng chẳng còn tâm trí để ý đến xung quanh nữa ngoài việc nhớ mãi hình dáng đau khổ của Phương Di ở trên giường. Lớn lên cùng nhau, anh luôn xem cô như em gái. Nay cớ sự lại ra nông nỗi này, anh thấy mình chẳng khác nào một tên xấu xa!

- Bằng! Cậu vừa đi đâu về thế?

Lương Bằng giật mình khi nghe tiếng ông Lim cất lên rành rọt. Mau chóng đưa mắt nhìn, anh thấy ông đang đứng bên chiếc Chevrolet 1950s với vẻ đăm chiêu.

- Chào ông chủ.

Khi Lương Bằng đã đứng trước mặt thì ông Lim quan sát một lượt từ trên xuống dưới. Chẳng rõ hôm qua anh chàng đi đâu mà cả đêm không về nhà, sáng nay xuất hiện lại nghe thoang thoảng mùi rượu, áo quần thì xộc xệch.

- Cậu uống rượu à? Cả đêm cũng ở bên ngoài.

- Tôi rất xin lỗi. - Lương Bằng nói nhưng tâm trí để ở tận đâu - Tối qua tôi có uống chút rượu, do say quá nên đã ngủ lại bên ngoài...

- Tôi không cấm cậu uống rượu nhưng phải biết chừng mực, lần sau chớ có để xảy ra chuyện này nữa. Cậu nghỉ đi, để thằng Được chở tôi đến xưởng vải.

Chiếc Chevrolet 1950s chạy đi, Lương Bằng vẫn còn đứng yên lặng ở giữa sân. Chưa bao giờ, kể từ sau cái chết của mẹ, lòng anh lại nặng trĩu đến dường này.

***

Dương Thảo không nghĩ rằng ở thập niên 70, ngồi máy bay đến Anh quốc lại lâu đến vậy. Nếu như ở thế kỷ 21 thì chỉ mất mười hai tiếng. Cô đã đặt chân đến sân bay Luân Đôn Southend nhộn nhịp khách. Nhưng không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa, cô phải đến khách sạn để xem tình hình Cao Phong như thế nào.

Đứng chờ ở quầy tiếp tân khách sạn không lâu, Dương Thảo thấy Quý đi xuống. Tên người làm nhác thấy cô chủ họ Dương liền chạy đến mừng rỡ.

- Cậu Phong thế nào rồi? - Đi theo Quý lên trên phòng, Dương Thảo hỏi han.

- Nhờ có bác sĩ nên cậu Phong đỡ rồi thưa cô nhưng vẫn còn mê man lắm.

Cửa mở, Dương Thảo nhanh chóng đi vào bên trong. Trên giường, Cao Phong vẫn đang ngủ, hơi thở nghe nặng nhọc đứt quãng. Cô liền ngồi xuống giường rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh, cơn sốt vẫn chưa hạ mấy. Vuốt nhẹ vầng trán bịn rịn mồ hôi và gương mặt mất thần sắc của anh, cô cất giọng dịu dàng:

- Cao Phong, em đến rồi. Đừng lo, anh sẽ không sao đâu.

Vẻ như lời nói thì thầm ấy đã len lỏi vào giấc ngủ mơ màng kia khiến Cao Phong dù đang bị sốt nhưng vẫn nghe thấy. Cơ hồ, anh cảm nhận được một đôi tay mềm mại dịu dàng vuốt ve gương mặt mình, hơi ấm từ đó toả ra thấm dần vào da thịt như thể sưởi ấm anh. Thật nhẹ, thật khẽ và êm đềm. Cơn sốt làm đầu óc lẫn cơ thể anh nhức nhối nhưng rồi từng cái chạm ấy đã xua tan đi tất cả.

Dương Thảo ngạc nhiên khi Cao Phong bỗng dưng nắm chặt tay mình, mái đầu kê trên gối hơi cục cựa, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Lo lắng, cô liền hỏi:

- Phong, anh thấy khó chịu sao?

Đứng ở phía sau cô chủ, Quý rướn người quan sát Cao Phong một chốc rồi bảo:

- Chắc cậu biết cô Thảo đến nên an tâm đó ạ.

- Thật sao?

- Tôi trông nét mặt cậu đã biết, rất thư thái. Với lại, đêm hôm trước ngồi uống rượu, cậu có gọi cái tên "Dương Thảo" nên tôi mới gọi điện cho cô đấy ạ.

Nghe tên người làm huyên thuyên, Dương Thảo đảo mắt bởi nửa tin nửa ngờ. Có lý nào Cao Phong trong lúc say lại gọi tên cô chứ, anh không ghét cô thì thôi! Chẳng phải chính anh không nói không rằng, bỏ cô ở lại mà một mình mà sang đây ư? Nói ra thì cô vẫn còn giận, ấy vậy vừa hay tin anh sốt cao là vội vàng sang tận Luân Đôn xa xôi này. Rốt cuộc vẫn không đành lòng bỏ mặc!

- Cô cứ ngồi bên cậu như vậy đi, khéo mai cậu sẽ tỉnh dậy thôi.

Dương Thảo vẫn ngồi yên cứ như sợ mình mà cử động thì anh sẽ tỉnh giấc. Thôi thì trông nét mặt thư thái của anh, cô đành chịu thiệt mà cho anh nắm tay vậy.

... Sau cơn sốt li bì, Cao Phong cũng tỉnh dậy. Cảm giác váng vất vẫn chưa kịp tan thì đã nhận ra mình đang nắm lấy một bàn tay mềm mại, tức thì anh liền nhìn qua bên cạnh. Kinh ngạc thay, gương mặt say giấc của Dương Thảo hiển hiện trong đáy mắt anh. Cô ngủ ngồi cả đêm, đầu ngoẹo sang bên và tựa trên mu bàn tay. Lúc đầu còn ngỡ là mơ, nhưng hơi ấm ấy khiến anh hiểu cô đang có mặt tại đây!

Cao Phong khẽ khàng ngồi dậy, vốn không hề muốn đánh thức Dương Thảo thế nhưng sự chuyển động đó cũng khiến cô choàng tỉnh. Nhăn mặt vì chiếc cổ mỏi nhừ, Dương Thảo từ từ dựng người dậy vừa hay lại thấy Cao Phong đang nhìn mình tự bao giờ. Mau chóng, cô ngồi lên giường đồng thời hỏi han:

- Anh thấy thế nào rồi? Đã hạ sốt chưa?

Một tay vẫn nắm tay Cao Phong, tay kia Dương Thảo sờ lên trán anh xem thử. Ôi may quá, cơn sốt đã hạ rồi! Trước dáng vẻ an tâm đó, Cao Phong mới cất tiếng:

- Sao cô lại ở đây?

- Thì vừa nghe tin anh sốt là em đã bay sang tận đây.

Đúng lúc, Quý xuất hiện. Trông sắc mặt tươi tỉnh của cậu chủ, hắn không khỏi vui mừng. Quý lại bắt đầu huyên thuyên, kể rằng sáng hôm kia cậu phát sốt mà hắn lạ nước lạ cái không thông thạo ngoại ngữ thành ra sợ lắm vì chẳng biết mời bác sĩ thế nào! Sau cùng đành gọi điện cầu cứu Dương Thảo.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cũng như hiểu lý do cho sự có mặt của cô chủ họ Dương, Cao Phong thở nhẹ một tiếng:

- Đáng lý anh nên đến tìm ông Liam, ông ấy cũng biết tiếng Việt. Tự dưng lại gọi điện cho cô Thảo làm gì?

- Thưa cậu, lúc đó tôi hoảng lắm. Vả lại, tôi nghĩ gọi cho cô Thảo là tốt nhất.

- Tại sao?

- Thì tại cái đêm cậu uống rượu say, miệng cứ gọi tên cô hoài.

Nghe tên người làm vô tư nói ra chuyện đó, không khỏi khiến Cao Phong chột dạ lẫn bối rối. Lại đúng ngay lúc này Dương Thảo ngồi ngay bên cạnh càng làm anh thêm ngượng. Mà có thật đêm ấy anh gọi tên cô không? Hình như đúng là như vậy! Đảo mắt khó xử, anh chối ngay rằng:

- Là nhầm thôi! Tôi không có gọi tên ai hết...

Quý toan cất giọng khẳng định thì nhanh chóng, Dương Thảo nói điềm nhiên:

- Em biết ngay là không có chuyện anh gọi tên em. Ngay cả việc sang Luân Đôn sớm hơn dự tính mà cũng không nói gì, anh ghét em đến thế cơ đấy!

Cao Phong nhận ra bản thân lại vừa hành xử không đúng, rõ ràng là anh có gọi tên Dương Thảo trong lúc say, đầu óc nhớ rõ đến thế ấy vậy anh cứ một mực chối cãi. Nay còn nghe cô nhắc về việc "bỏ rơi" kia, thử hỏi làm sao không thấy ngại?

- Ý tôi là... không muốn làm phiền cô phải sang tận đây.

- Nếu sợ làm phiền em thì anh đừng có ngã bệnh chứ. - Dương Thảo yêu cầu - Bây giờ anh bỏ tay em ra được rồi, cả đêm bị anh nắm đến đau cả tay đây này.

Câu nói có phần châm chọc kia, một lần nữa, khiến cậu Hai lúng túng liền buông tay ra. Thế rốt cuộc vì sao anh lại nắm tay cô cả đêm vậy? Chẳng hiểu sao Quý lại biết cậu chủ đang nghĩ gì, liền đáp lời luôn:

- Cả đêm qua, cậu cứ nắm tay cô Thảo suốt khiến cô không thể rời giường được.

Cao Phong kín đáo nhìn Dương Thảo trong khi cô tỏ ra hết sức thản nhiên, ngồi bóp bóp bàn tay cứng đơ vì bị nắm chặt.

- Tôi xin lỗi, có lẽ do mê man nên không tự chủ được.

- Anh yên tâm, em sẽ không trách người vừa mới bệnh dậy.

Dứt lời, Dương Thảo đứng lên nói sẽ đi tắm cho khuây khoả. Bấy giờ Cao Phong mới thở ra nhè nhẹ rồi chậm rãi nhìn xuống bàn tay mình. Vậy ra trong cơn sốt cao, anh cảm nhận bàn tay dịu dàng của ai đó đang chăm sóc là thật chứ không phải tưởng tượng. Anh chỉ biết trong cơn mơ, mình rất muốn giữ lấy bàn tay đó! Cuối cùng Dương Thảo cũng đến Luân Đôn vì anh, để rồi một nụ cười nở trên bờ môi.

Lúc Quý dọn lên bát cháo nóng cho Cao Phong dùng thì Dương Thảo cũng vừa phòng tắm đi ra, trên người mặc chiếc váy suông màu tím nhạt dài qua gối, mái tóc quăn nhẹ buông xoã sau lưng còn ướt nước, trông dáng vẻ đó của cô thật là... quyến rũ! Cao Phong đang ăn cháo liền bị ho mạnh, tự thấy có gì đấy không ổn rồi!

- Trông cô Thảo duyên dáng quá cậu ạ.

Quý vừa dứt lời thì chợt nhăn nhó kêu đau, ra là vừa bị cậu Hai đánh một phát vào bên hông cốt để nhắc nhở.

- Woa, lần đầu được sang Luân Đôn, nhìn thích thật!

Trông cảnh Dương Thảo vừa nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thích thú vừa tấm tắc khen thì Cao Phong nghĩ ngợi một chốc rồi đưa ra ý kiến:

- Nếu cô thích thì ngày mai chúng ta sẽ đi tham quan Luân Đôn.

- Thật à? Nhưng anh vừa bệnh dậy, khéo không nên đi.

- Tôi khoẻ rồi, mấy khi có dịp được sang đây cũng nên thăm thú cho biết.

Bản thân đã muốn tham quan thành phố hoa lệ này nên Dương Thảo đồng ý.

***

Lương Bằng có hơi căng thẳng.

Chẳng là anh đang lái xe ô tô đến gặp Phương Di. Kể từ sau đêm xảy ra sự cố tệ hại đó cũng đã ba ngày trôi qua, rồi đột nhiên cô gọi điện hẹn gặp anh.

Đó là một tiệm cà phê sang trọng ở đường Đồng Khởi, chiếc bàn được kê gần cửa sổ là nơi Phương Di ngồi. Hôm nay trông cô thật dịu dàng trong chiếc váy bút chì màu cam đỏ, cổ vuông, mái tóc đen để xoã tự nhiên. Mọi khi cô chủ này rất hay chăm chút vẻ ngoài, không cài nơ thì cũng kẹp tóc, ấy vậy hôm nay lại có phần giản đơn lạ thường. Nhưng hẳn sự giản dị đó mới hài hoà với nỗi suy tư trầm lắng kia. Nỗi buồn trên mặt cô chủ vốn hoạt bát ấy càng khiến Lương Bằng thêm nặng lòng.

- Chào cô Di...

Thoát khỏi mớ suy nghĩ mông lung và trở về thật tại, Phương Di ngước nhìn chàng trai đang đứng trước mặt với vẻ tần ngần, như thể chẳng biết nên ngồi hay nên đứng sẽ tiện hơn. Cô thoáng im lặng, bất giác quan sát anh.

Ngoài Cao Phong và Cao Đình, người thứ ba mà Phương Di xem như anh trai chính là Lương Bằng. Tuy không quá thân thiết nhưng tuổi thơ của cô cũng có bóng dáng anh. Vui tính, hiểu chuyện, rất hay cười, luôn hoà giải sự xung đột giữa hai cậu chủ, đấy là một Lương Bằng chững chạc trong ký ức cô. Lớn lên, cả hai vẫn giữ mối quan hệ vốn có, không xa cách nhưng không quá gần gũi.

Vậy mà số phận đẩy đưa thế nào để rồi bây giờ, Lương Bằng và Phương Di bị cuốn vào mối ràng buộc không tài nào lường trước chỉ bởi một sự cố.

Người đàn ông đầu tiên của mình, Phương Di nào ngờ đấy sẽ là Lương Bằng!

Bình luận

Truyện đang đọc