ĐỂ ĐƯỢC YÊU NAM PHỤ, NGUYỆN KHÔNG LÀM NỮ CHÍNH (1970)

Công việc ở xưởng vải chẳng mấy thảnh thơi, vậy mà Cao Phong lại phải dành thời gian đến Đại Thế Giới, rốt cuộc chỉ vì yêu cầu từ mẹ là đến sòng bạc đưa cậu Vận về. Vừa bước chân vào khuôn viên rộng lớn, anh vừa đưa mắt tìm kiếm, may thay đã phát hiện ông Vận đang uống rượu bên quầy bar. Anh nhanh chóng bước đến, ra dấu cho mấy cô gái làng chơi rời đi, rồi đưa tay đỡ lấy cậu. Ông Vận chưa kịp nhìn mặt cháu trai đã cúi người nôn mửa.

Chán chường, Cao Phong yêu cầu Tứ dìu ông Vận đến lùm cây gần đó, cho ói hết ra. Trong lúc chờ hai người nọ quay lại, anh buồn chán đưa mắt quan sát chốn ăn chơi truỵ lạc của giới thượng lưu này, hông tựa hờ vào quầy bar, lát sau liền rút ra điếu thuốc. Còn đang tìm quẹt ga ở trong áo veston thì chợt thấy một cái quẹt ga khác đưa ra trước mặt cùng mồi lửa có sẵn, anh liền đưa mắt nhìn người kia.

Phó Văn Chính nở nụ cười như thể, thế gian này đúng là nhỏ hẹp thật!

- Chào cậu Phong, chẳng ngờ lại gặp cậu ở sòng bạc lớn nhất Đông Dương này.

Chất giọng mỉa mai đặc trưng của tay trung uý khiến Cao Phong vẫn không ưa nổi, liền rút điếu thuốc đang ngậm trên môi ra, vứt thẳng vào gạt tàn.

Trông cảnh vị công tử này phủi phủi hai tay áo veston ra điều thản nhiên, lại thêm buồn cười cái chuyện điếu thuốc vẫn còn nguyên mà đã nằm trong gạt tàn, Văn Chính nhếch môi một cái, chẳng hề vui vẻ mà là ngược lại.

- Cậu Phong ghét tôi đến mức bỏ luôn điếu thuốc chưa hút?

- Đâu phải, tự dưng tôi mất hứng thôi.

Thú thật, Văn Chính rất muốn đấm vào gương mặt điển trai nhưng ngạo mạn ấy, dù vậy bản thân vẫn còn biết kiềm chế.

- Tôi tưởng cậu ghét bài bạc lắm.

- Tôi đến để đón cậu Vận. - Cao Phong nói, mắt nhìn nơi khác -Còn trung uý Chính sao có thời gian rảnh rỗi mà đến đây vậy?

- Thỉnh thoảng quân nhân cũng phải nghỉ ngơi chứ...

Văn Chính tựa lưng vào quầy, cách Cao Phong một gang tay, châm lửa hút thuốc. Thảnh thơi nhìn cảnh mua vui trước mặt, hắn rút điếu thuốc ra rồi nhả một làn khói lởn vởn vào không trung, lại đề cập đến chủ đề chung của cả hai:

- Dạo này cậu Phong có gặp cô Thảo nữa không?

Nhắc đến Dương Thảo là Cao Phong nhớ đến cảnh lần trước ở biệt thự Vòm Bạc.

- Tôi còn việc riêng phải lo, đâu có nhàn rỗi như trung uý.

- Dạo này tôi thường gặp cô ấy, chúng tôi nói chuyện ngày càng hợp ý nhau...

Cao Phong cảm giác những âm thanh bên tai mình cứ léo nhéo khó chịu, hệt như ở trong màng nhĩ có rất nhiều con kiến đang bò lạo xạo. Gã trung uý này lần nào gặp mặt cũng khoe khoang mối quan hệ giữa hắn với Dương Thảo. Thật ấu trĩ!

- Ngài nói với tôi chuyện đó để làm gì?

Văn Chính đâu phải trẻ lên ba mà thích làm trò ấu trĩ, dù biết Cao Phong thể nào cũng ngầm coi thường mình thế nhưng trong lòng nhất định sẽ thấy không vui.

- Nghe nói cậu Phong sắp làm cha, xin chúc mừng! Lần trước chẳng hiểu nguyên do gì mà cậu làm cô Thảo đau lòng như vậy, nhưng về sau hi vọng cậu cách xa cô ấy một chút, đừng hở ra là lại cư xử tuỳ tiện.

Trông cảnh Tứ đang dìu ông Vận từ xa đi đến, Cao Phong nghĩ nên rời khỏi đây nhanh chóng để khỏi nghe Văn Chính lải nhải.

- Vẻ như trung uý đề cao tôi quá rồi, vấn đề là ở sự lựa chọn của Dương Thảo. Thay vì đứng đây nói dư thừa thì ngài nên tìm cách để cô ấy để ý mình. Ngài cứ tiếp tục như vậy chỉ khiến tôi nghĩ rằng, ngài đang thua kém tôi!

Có lẽ Cao Phong quay lưng đi quá nhanh nên không nhận ra khuôn mặt kia thoáng biến sắc, nụ cười cũng không còn ở trên môi nữa, đôi mắt phản chiếu rõ sự căm ghét. Nhìn theo bóng dáng cậu Hai nhà họ Cao ung dung bước ra cổng sòng bạc, Văn Chính hừ lạnh một tiếng, rồi vứt điếu thuốc hút dở vào gạt tàn.

Vừa đỡ ông Vận vào trong xe ô tô, Cao Phong đã nghe chất giọng lèm bèm:

- Cháu với tay trung uý Chính... vừa nói chuyện gì à?

Khá ngạc nhiên vì cậu đang say mà còn để ý điều đó, Cao Phong đáp gọn rằng không có gì. Tự dưng ông Vận nheo mắt, miệng cười hề hề:

- Mày không cần giấu, cậu đây biết hết cả! Chắc lại bàn chuyện buôn bán "thứ ấy" chứ gì! Cậu Biện mày lúc nào chẳng đi gặp gã trung uý đó!

Cao Phong thoáng khựng lại, ánh mắt đảo nhẹ đầy suy tư, liền vờ hỏi:

- Cậu vẻ như biết không ít chuyện...?

- Đương nhiên rồi! - Ông Vận không kìm được, cao hứng nói - Này nhé, lão Biện làm sao dễ dàng nhập lậu "thứ ấy", hiển nhiên là phải bắt tay với sĩ quan để được trót lọt chớ! Cháu à, thời nào cũng thế, mối quan hệ luôn đi đầu...! Hà hà!

Trong khi ông Vận ngửa cổ cười thì Cao Phong ngồi bất động, phải chăng ông trời có ý muốn giúp nên đã để anh nghe được thông tin đáng giá này? "Thứ ấy" mà ông Vận nhắc đến có phải là bạch phiến? Vậy lẽ nào, trung uý Chính cũng có liên quan đến chuyện nhập lậu của nhà họ Đào? Lần trước anh nhớ cậu Biện từng nhắc đến hai từ "hậu thuẫn", tính ra ông có thể yên tâm về hành động phi pháp của mình như thế, chứng tỏ rằng kẻ đứng phía sau chống lưng cho ông không phải tầm thường! Đúng như ông Vận nói, quân nhân địa phương kiểm soát thương cảng, để việc nhập lậu diễn ra suôn sẻ thì phải "bắt tay" với họ...

- Gấp rút tìm hiểu xem mối quan hệ giữa cậu Biện và trung uý Chính là gì, đồng thời điều tra kỹ có phải hai người họ cùng nhau vận chuyển bạch phiến!

Phản chiếu trong kính chiếu hậu là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Cao Phong, giọng ra lệnh cũng rất rõ ràng lẫn kiên quyết.

***

Dương Thảo không nghĩ sẽ tình cờ gặp Phương Di ở ngoài đường thế này, bất ngờ trong một lúc rồi tiếp theo cô bước lại gần, đầu tiên vẫn là hỏi han:

- Dạo này em vẫn khoẻ chứ?

Phương Di chẳng rõ từ lúc nào, bản thân đã không còn quá ghét Dương Thảo như trước nữa, phải chăng do thời gian gần đây Lương Bằng luôn ở cạnh chăm sóc mình chu đáo và chính cô cũng dần hiểu ra tình cảm của anh.

- Tôi vẫn khoẻ.

Câu đáp lời tuy có hơi vô cảm tuy nhiên Dương Thảo nhận ra thái độ cũng như ánh mắt Phương Di dành cho mình đã thay đổi, vẻ như là dễ chịu hơn.

- Chị nghe anh Bằng nói, hai người đã quay lại với nhau, thật là tốt!

- Xem ra, chị và anh ấy vẫn giữ quan hệ thân thiết.

- Em lại hiểu lầm gì nữa sao?

- Tôi nhỏ nhen đến vậy à? Dù gì đi nữa, tôi không thể quản hết việc Lương Bằng qua lại hay thân thiết với ai, tính ra anh ấy cũng cần những mối quan hệ khác, như bạn bè chẳng hạn. Điều quan trọng là, người mà anh ấy luôn yêu và nhớ đến, chỉ có một mình Phương Di tôi!

Thật không biết phải miêu tả làm sao về sự nhẹ nhõm ở trong lòng Dương Thảo, nghe Phương Di nói những lời thấu tình đạt lý như vậy khiến cô hiểu rằng, bản thân không cần lo lắng về chuyện tình của họ nữa! Con người, điều quan trọng là nằm ở suy nghĩ! Nếu nghĩ chưa thông thì dù có mười con trâu đến kéo cũng không làm họ lay chuyển, ngược lại một khi đã thông suốt rồi thì tự khắc họ sẽ thay đổi.

- Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước.

Định quay gót thì sực nhớ ra chuyện này, Phương Di liền nhìn lại Dương Thảo:

- Chị và trung uý Chính có mối quan hệ gì?

- Chỉ là bạn bè thôi, sao em lại hỏi thế?

- Tôi nhớ chị từng nói không thích nhà họ Đào lắm, nhưng trung uý Chính có vẻ rất thân thiết với ông Đào Văn Biện. Lần trước, tôi thấy họ gặp nhau ở phòng trà, xem chừng đang bàn bạc chuyện gì bí mật.

Dứt lời, Phương Di quay lưng đi. Còn lại một mình, Dương Thảo lần nữa không khỏi lấy làm ngạc nhiên trước thông tin về Phó Văn Chính. Hắn có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Đào, chẳng những thế lại còn là Đào Văn Biện, người mà lần trước hắn liên tục đặt vào thế tình nghi rằng đã hãm hại ông Dương.

Càng ngày, cô càng nhận ra sự bất thường nơi gã trung uý ấy. Liệu, những gì hắn nói từ trước đến nay có đáng tin cậy chăng? Nghe Phương Di nói, hai người đến phòng trà bàn chuyện, thế chuyện bí mật ấy rốt cuộc là gì?

***

Sau bao nhiêu ngày điều tra tích cực, cuối cùng Ngũ vệ cũng tìm ra chút manh mối về mối quan hệ giữa ông Biện và Phó Văn Chính.

Cao Phong đứng trầm tư bên ô cửa sổ, bên ngoài là màn mưa lất phất, sắp sang thu nên khí trời hơi se lại, từng đợt gió đầu mùa thổi tràn về liên tục làm lay động những cành cây khẳng khiu trụi lá. Tưởng chừng trong không gian se lại ấy, từng hạt bụi mưa cũng đang run rẩy theo. Ánh mắt quan sát cảnh vật ngoài kia cũng ngưng đọng như thế, có chút lạnh lẽo, anh đứng yên hệt pho tượng.

- Theo như điều tra, ông Biện và trung uý Chính có mối thâm giao độ chừng hai năm nay. Cứ cách một tháng, họ lại gặp nhau, điểm hẹn thường không cố định tuy nhiên những nơi đó lại chẳng có gì bí mật. Vẻ như họ dùng chiêu thức "bày ra trước mặt" thay vì giấu giếm sau lưng để bị nghi ngờ. Về việc trung uý Chính có phải hậu thuẫn phía sau ông Biện hay không, chúng tôi vẫn chưa thể tìm ra. Tuy nhiên, có một thông tin mật rằng: Đô trưởng nghi ngờ có một đường dây vận chuyển bạch phiến liên quan đến một sĩ quan.

Đó là những gì Cao Phong nghe được lần lượt qua năm vệ sĩ trong Ngũ vệ. Tuy vẫn còn vài điều chưa rõ ràng nhưng chí ít anh cũng biết ra Phó Văn Chính không đơn giản như đã tưởng. Thứ đáng sợ nhất chính là, không biết được kẻ đứng trước mặt mình nguy hiểm đến dường nào!

- Thưa, vệ sĩ ở dưới Bình Dương vừa báo: Ngày kia, ông Nhuận và cậu Đình dự định sẽ đi Đồng Nai gặp bà Hạnh.

Cao Phong nghe xong lại bắt đầu suy tính, bản thân biết mẹ mình đã cho vệ sĩ giám sát Cao Đình, vì vậy có tin tức gì bà sẽ phát hiện ra ngay. Anh không thể đứng ra giúp đỡ hai người họ, nhưng nếu để yên như vậy thì ông Nhuận khó mà đến gặp bà Hạnh cũng như những họ hàng khác. Điều anh cần làm chính là dùng một người đi thay mình đến Bình Dương báo tin, đó phải là người mà Cao Đình tin tưởng đồng thời đủ khả năng đánh lạc hướng bà Hoàng.

- Mau đi gọi Lương Bằng đến đây.

Cuối cùng Cao Phong cũng tìm được người thích hợp. Tứ vâng lệnh liền rời đi, bốn vệ sĩ còn lại cũng ra theo. Tầm chừng nửa tiếng sau, cửa phòng lại mở ra lần nữa, Lương Bằng nhanh chóng đi vào. Bấy giờ Cao Phong mới quay lại, quan sát anh chàng tài xế từ trên xuống dưới. Sau khi điều Lương Bằng xuống xưởng vải, Cao Phong cũng ít gặp anh, bây giờ trông có vẻ đen sạm hơn trước.

- Cậu gọi tôi có gì cần căn dặn?

Chất giọng Lương Bằng mang chút hời hợt, Cao Phong biết anh vẫn còn trách mình về chuyện đã làm với Cao Đình, liền chậm rãi hỏi:

- Bằng, anh có muốn đi thăm cậu Đình không?

Lương Bằng nhìn cậu Hai, gương mặt biểu lộ sự chưa hiểu lắm về câu hỏi đó.

- Tôi muốn anh đi Bình Dương gặp Cao Đình! - Tia nhìn của Cao Phong sắc bén hơn - Nhưng không phải để thăm hỏi mà là làm một việc quan trọng!

- Đó là gì?

- Giúp đỡ Cao Đình!

Lương Bằng trong thoáng chốc chợt im lặng, ánh mắt nửa khó hiểu nửa nghi hoặc đang hướng vào cậu chủ trẻ...

Bình luận

Truyện đang đọc