ĐỂ ĐƯỢC YÊU NAM PHỤ, NGUYỆN KHÔNG LÀM NỮ CHÍNH (1970)

Dương Thảo dường như không tin vào những gì vừa nghe, về chuyện Phương Di đi hát ở phòng trà và lấy cái tên Như Quỳnh, điều gây sửng sốt hơn nữa là chính cô phá bỏ đứa con trong bụng mình chỉ vì hiểu lầm Lương Bằng. Dương Thảo bối rối chẳng biết phải nói gì, chỉ đưa mắt nhìn anh chàng họ Lương vẫn mang dáng vẻ bình thản, dù cô hiểu rõ lòng anh đau đớn thế nào.

- Anh định sẽ làm gì tiếp theo?

- Tôi còn biết phải làm gì nữa? - Lương Bằng buồn cười - Phương Di không cần tôi, đứa con cũng chết rồi... vậy theo cô Thảo tôi còn có thể làm gì đây?

Biết bây giờ có an ủi thế nào cũng vô ích, Dương Thảo khẽ khàng cầm tay anh:

- Nói thế nghĩa là anh muốn từ bỏ Phương Di sao?

Lương Bằng khẽ quay mặt đi, không đáp. Trái tim bây giờ không chỉ ngổn ngang mà còn đau khổ, anh hoàn toàn bất lực trước chuyện tình ngang trái này. Tự hỏi sao ông trời đối xử bạc với anh đến vậy? Trước đó là sự ngăn cấm của ông Quản, nay cứ ngỡ cả hai sẽ được bên nhau thì cuối cùng đứa con lại mất.

- Lương Bằng, tôi biết sẽ khó khăn nhưng mong anh đừng từ bỏ. Tôi cảm giác, mọi chuyện không hoàn toàn đúng như những gì Phương Di nói. Tôi khá hiểu tính của Di, không thể có chuyện em ấy phá bỏ cái thai.

- Tôi biết cô an ủi tôi nhưng mọi thứ kết thúc rồi...

Trông đôi mắt thẫn thờ đó, Dương Thảo chậm rãi buông tay anh ra, hỏi rằng:

- Lý nào anh đến với Phương Di chỉ vì đứa con?

- Nhưng việc cô ấy làm là quá nhẫn tâm!

- Chưa chắc điều đó là sự thật! Giả như Phương Di vì giận nên mới nói vậy thì sao? Anh chưa tìm hiểu kỹ đã từ bỏ thì anh sẽ mãi mãi mất cô ấy!

- Liệu tôi có thể khiến Phương Di hồi tâm chuyển ý?

- Chỉ cần kiên tâm là được.

Lương Bằng liền quay qua nhìn thẳng vào mắt Dương Thảo, buông một lời:

- Cô cũng dùng sự kiên tâm và chân tình để mong có được tình cảm của cậu Phong? Nhưng cuối cùng thì thế nào? Cậu ấy vẫn từ bỏ cô và cưới Mai Cẩm Tú! Sau khi nói chuyện với Phương Di xong, tôi chợt hiểu ra rằng: Dù là bất cứ chuyện gì kể cả trong tình cảm, đôi khi phải biết dừng đúng lúc! Nếu không, người cuối cùng bị tổn thương chỉ là bản thân mình.

Dương Thảo giương mắt nhìn anh, trong một thoáng dường như mọi tâm tư chợt ngưng đọng lại. Những lời nói ấy như đâm thẳng vào tim cô, nhẫn tâm nhưng thật sự đúng! Với Cao Phong, chẳng phải cô cũng dùng cả tấm chân tình rồi sao, ấy vậy sau cùng đổi lại một kết cục thế này?

- Dừng lại đúng lúc hay không, bản thân chúng ta hiểu rõ nhất! Với Cao Phong, tôi đã cố gắng đến tận cùng và chẳng có gì hối hận. Nhưng còn anh, Lương Bằng? Hãy tự hỏi lại bản thân, rằng đây là lúc anh nên từ bỏ Phương Di sao? Tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa, quyết định là ở anh...

Dứt lời, Dương Thảo quay bước. Còn lại một mình, Lương Bằng vẫn đứng yên lặng, đôi mắt trống rỗng hướng vào khoảng không phía trước. Bóng dáng lẻ loi như người lạc mất phương hướng, chẳng rõ phải làm sao mới là đúng?

***

Mặc dù nói sẽ không can thiệp nữa nhưng Dương Thảo vẫn để tâm chuyện giữa Lương Bằng và Phương Di, vì vậy quyết định đến phòng trà Maxim"s để gặp cô chủ đó nói chuyện rõ ràng một lần xem sao. Cứ coi như cô thích lo chuyện bao đồng, nhưng có những chuyện nếu không làm gì cả thì cô sẽ không chịu nổi. Sau cùng cô cũng đang ngồi tại phòng trà dành cho giới thượng lưu này.

Dương Thảo đã thấy Phương Di xuất hiện trên sân khấu, đúng như Lương Bằng kể, trông cô thật khác so với trước đây. Không còn gương mặt xinh xắn lanh lợi nữa mà thay vào đấy là một cô ca sĩ đánh phấn tô son, nhìn chững chạc hẳn. Lại còn cả cái "nghệ danh" Như Quỳnh nữa. Đang ngồi quan sát Phương Di đến bên bàn chào hỏi khách thì cùng lúc, cô nghe một chất giọng vang lên bên tai:

- Không ngờ lại gặp cô Thảo ở đây.

Vừa thấy mặt người đó là Dương Thảo cảm giác không thoải mái rồi, trong lòng còn giấu tiếng thở dài. Đối diện, Văn Chính chẳng ngần ngại mà ngồi xuống ngay trước mặt cô chủ này và mang biểu hiện thú vị bởi thấy trùng hợp.

Dương Thảo cũng cười nhẹ như một kiểu đáp lại cho có lệ. Đã định không nói gì thêm thế nhưng cô bỗng nhớ đến cái cảnh Phương Di cùng Văn Chính ngồi trên chiếc La Dalat mui trần và nói chuyện rất thân thiết. Khẽ đảo mắt, cô tự hỏi vị trung uý này đến đây nghe nhạc hay là để gặp Phương Di?

- Trung uý Chính, tôi có chuyện này muốn hỏi: Ngài và Phương Di là bạn bè à?

- Sao cô Thảo lại hỏi thế?

- Chỉ là tôi tình cờ trông thấy hai người ngồi trên ô tô nói chuyện rất vui vẻ.

Văn Chính thắc mắc không rõ lý do gì khiến cô chủ họ Dương lại quan tâm đến mối quan hệ giữa hắn với Phương Di. Vì tò mò? Hay vì cô... thầm để ý hắn?

- Tôi nghe nói ở phòng trà này có một nữ ca sĩ tên Như Quỳnh mới nổi, vừa hát hay lại xinh đẹp nên tò mò đến xem sao. Nào ngờ lúc gặp mặt mới biết là cô Di. Trước, chúng tôi cũng chỉ nói với nhau dăm ba câu thế mà gặp lại cứ như bạn bè thân thiết, thành ra bây giờ cũng có đôi chút gần gũi.

Hỏng thật! Gần gũi nghĩa là thế nào? Dương Thảo liên tục tự hỏi, nếu Phương Di qua lại với Văn Chính thì Lương Bằng phải làm sao? Sự thật, cô có cảm giác Phương Di vẫn còn tình cảm với Lương Bằng! Nếu không thì cô ấy hà cớ gì phải trách cứ anh chàng cho đến tận bây giờ? Phụ nữ còn hận tức là chưa từ bỏ được. Còn về Văn Chính, cô không tin hắn có ý nghĩ đàng hoàng với Phương Di. Cô từng nghe cha mình nói lại rằng, vị trung uý này là một tay đào hoa!

- Nếu ngài chỉ xem Phương Di là bạn thì tốt.

- Ý cô Thảo là...

- Tôi biết Phương Di có người thương rồi, hiện họ có chút mâu thuẫn nên chưa ở cạnh nhau được. Cho phép tôi nói thẳng, nếu ngài chỉ muốn tán tỉnh trêu đùa với em ấy thì mong ngài hãy ngừng lại. Phương Di cũng đã trải qua nhiều chuyện bất hạnh, tôi chỉ mong thời gian về sau em ấy sẽ sống vui vẻ.

Hoá ra Dương Thảo sợ Văn Chính có ý đồ xấu với Phương Di nên chẳng hề nể nang mà nói thẳng ra như vậy. Hắn thấy buồn cười, bởi sự thật rằng bản thân cũng mang suy nghĩ "tán tỉnh" Phương Di. Lần đầu gặp ở nhà họ Phương, hắn có chút để ý cô rồi, nay cô vì cái chết của cha mẹ mà thay đổi còn đến hát ở phòng trà, hỏi sao hắn không muốn chinh phục cô? Và vẻ như cô cũng không phản đối điều đó.

- Lời tôi nói khiến ngài khó chịu sao?

Câu hỏi của Dương Thảo kéo tâm tư của Văn Chính trở lại, tiếp theo thì nhìn cô chăm chú. Thú thật, so với Phương Di thì Dương Thảo cũng thú vị không kém. Với cô gái mạnh mẽ này, hắn mang cảm giác nửa tò mò nửa muốn có cho bằng được.

- Được thôi, nhưng có điều kiện. Đó là cô Thảo cho phép tôi được đeo đuổi cô.

- Trung uý Chính thật biết đùa.

- Tôi nghiêm túc đấy! Đẩy cô Di ra khỏi tôi thì cô phải là người thay thế chứ.

Dương Thảo nhận ra Văn Chính không hề đùa, trong không gian mờ ảo của phòng trà cô thấy rõ đôi mắt kiên quyết kia đang nhìn thẳng vào mình. Tình huống này nằm ngoài dự tính khiến cô hơi bối rối, nhưng thời may thế nào cô bắt gặp Phương Di khuất bóng sau cánh gà, nghĩ đây là lúc thích hợp để nói chuyện nên cô mau chóng đứng dậy, nói với Văn Chính mình có việc phải đi.

Dõi theo bóng dáng Dương Thảo bước vội, Văn Chính nhoẻn miệng cười. Chưa kịp cầm ly rượu lên uống thì âm thanh kéo ghế ở phía đối diện vang lên, hắn khá bất ngờ khi thấy Cao Phong đang ngồi xuống, bắt chéo chân và mắt nhìn lên sân khấu. Ái chà, sao tối nay hắn lại tình cờ gặp nhiều người quen ở Maxim"s này nhỉ?

- Cậu Phong cũng có nhã hứng đến đây nghe nhạc ư?

- Tôi đến gặp bạn thôi. - Cao Phong điềm nhiên - Vừa rồi tôi thấy trung uý Chính và Dương Thảo ngồi cùng nhau, hai người đi chung à?

- Cô Thảo đến trước, còn tôi đến sau.

- Tôi cứ tưởng hai người đi chung vì cả hai nói chuyện rất vui vẻ.

Văn Chính kín đáo quan sát Cao Phong, tuy nét mặt tỏ ra bình thản nhưng những lời vừa nói lại cho thấy cậu chủ này không vui, lại còn để tâm đến chuyện giữa hắn với Dương Thảo. Nghĩ vậy nên hắn muốn "phá bĩnh" kẻ kiêu ngạo này.

- À, chắc là do tôi nói rằng mình muốn đeo đuổi cô Thảo.

Bàn tay đang phủi nhẹ trên đầu gối chợt nhiên khựng lại, Cao Phong thoáng đảo mắt, cái vấn đề này anh không thể làm lơ được rồi.

- Thế Dương Thảo đã trả lời ngài ra sao?

Rõ ràng là rất quan tâm ấy vậy cậu Hai nhà họ Cao vẫn quyết giữ dáng vẻ bình thường đó. Văn Chính ngầm cười, đã thế thì hắn càng phải đẩy lên cao trào.

- Đó là bí mật giữa chúng tôi. Mà thiết nghĩ cậu Phong để ý chuyện này làm gì, cậu đã không còn là hôn phu của cô Thảo nữa rồi, nên biết dừng đúng lúc.

Cao Phong chậm rãi quay qua nhìn Văn Chính và phát hiện hắn cũng đang nhìn trực diện vào mình, vừa dò xét lại như vừa khẳng định rõ những điều vừa nói. Anh im lặng, bàn tay bất giác trở nên thừa thải nên tiện thể cầm lấy ly rượu mà uống. Vậy ra cái linh cảm chẳng lành kia chính là cái việc này đây...

Lúc này đang diễn ra cuộc đối thoại khá căng thẳng giữa Dương Thảo và Phương Di. Từ lúc chạm mặt nhau, Phương Di đã tỏ rõ sự khó chịu trên gương mặt lạnh lùng. Dương Thảo cũng thấy điều đó nhưng vẫn phải cất tiếng:

- Chị đã nghe anh Bằng nói mọi chuyện về em. Di, có đúng là em đã phá bỏ đứa con? Thành thật trả lời chị đi, em làm vậy là không công bằng với anh ấy.

- Chưa chi mà Lương Bằng đã kể với chị rồi à? Đúng là hai người quá thân thiết ấy nhỉ? - Phương Di cười nhạt - Có công bằng hay không cũng là chuyện giữa tôi với anh ấy, không cần chị phải xen vào.

- Tại sao em vẫn không tin, giữa chị và anh Bằng bây giờ không có gì hết!

- Xin lỗi, nếu là những lời cũ rích ấy thì tôi nghe đến phát chán rồi.

- Phương Di!

- Nếu chị muốn tôi ngừng hiểu lầm mối quan hệ của hai người thì chẳng phải chị đừng nên can thiệp vào sao? Chị cứ đến trước mặt tôi nói giúp cho anh ấy hết lần này đến lần khác, thử hỏi tôi phải nghĩ thế nào đây?

Dáng vẻ đanh thép và ánh mắt tức giận từ Phương Di khiến Dương Thảo ngừng nói, bản thân bắt đầu hiểu hành động nói đỡ của mình chỉ làm tình hình thêm tệ.

- Chị hiểu rồi, chị gặp em vì muốn nói những gì cần nói. Điều cuối cùng, chị khuyên em cẩn thận với trung uý Chính, ngài ấy không phải người đơn giản...

Thấy Phương Di vẫn khoanh tay hờ hững như chẳng hề để tâm lời nhắc nhở, Dương Thảo nghĩ không cần nói thêm gì nữa và rời khỏi. Nhìn theo một chốc, Phương Di quay vào phòng trang điểm, tâm trạng càng lúc càng tồi tệ hơn.

Vừa đi được vài bước thì Dương Thảo dừng lại vì tình cờ gặp Cao Phong. Anh đứng tựa lưng vào bức tường, mắt nhìn mông lung lên đâu đó ở trên cao, điếu thuốc trong miệng cháy âm ỉ toả ra những làn khói trắng quẩn quanh càng khiến khuôn mặt suy tư kia thêm ma mị. Cô không nghĩ sẽ gặp anh ở đây, và vẻ như anh cố ý đứng chờ cô vì vừa nghe tiếng bước chân là anh đã nhanh chóng xoay mặt qua.

- Em vừa đi gặp ai sao?

- Là Phương Di, anh biết chứ? - Tay trái Dương Thảo cầm lấy khuỷu tay phải.

- À, tôi có nghe trung uý Chính nói. Thật không ngờ Phương Di lại hát ở phòng trà Maxim"s. - Cao Phong rời lưng khỏi bức tường, rút điếu thuốc ra khỏi miệng và ném vào góc tường gần đó rồi tiến lại gần cô gái.

- Anh hút thuốc từ khi nào vậy?

- Chỉ là mới gần đây thôi...

- Nếu không còn gì nữa thì em đi trước.

Lúc Dương Thảo bước ngang qua, một cách bất ngờ, liền bị Cao Phong nắm lấy khuỷu tay giữ lại. Cô lập tức nhìn anh đầy ngạc nhiên trong khi anh vẫn không nhìn qua và mắt vẫn hướng về phía trước, dáng vẻ đó mang chút suy tư như thể đang lưỡng lự trước một việc nào đấy. Dù khó hiểu nhưng cô vẫn chờ đợi.

Biết không thể giữ im lặng như vậy nữa, Cao Phong bấy giờ mới quay qua:

- Em và trung uý Chính đang qua lại với nhau à?

- Tại sao anh hỏi thế?

- Tôi vừa nói chuyện với trung uý Chính xong, ngài ấy bảo là đang đeo đuổi em.

Bình luận

Truyện đang đọc