ĐỆ NHẤT KIẾM VƯƠNG


Chính em trai cậu lái xe đâm vào con trai tôi, làm thằng bé hôn mê mấy tháng, tôi chưa tới nhà cậu đòi công đạo là may cho nhà cậu rồi, hôm nay em trai cậu lại đến đây quấy rối con tôi, các người nghĩ gì, thấy chúng tôi không nói gì nên được đà lẫn tới hay sao, các người muốn công đạo đúng không, vậy tôi sẽ cho em trai cậu hôn mê mấy tháng rồi chúng ta hãy nói đến công đạo.
Trần Thiên Hải thấy thái độ cứng rắn của Dương Thanh Hào cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ rằng một con tép bé nhỏ mà cũng dám chống lại gia tộc của hắn như vậy, lúc này niềm kiêu hãnh trong người hắn trỗi dậy, sự tức giận bao trùm trong người hắn, hắn ra lệnh một tiếng cho đám đàn em tiến lên để xử lý ba người nhà Dương Thanh Hào, hắn nghĩ rằng chỉ chốc lát là ba người nhà Dương Thanh Hào sẽ bị đánh cho lăn ra đất, nhưng mà không như ý nguyện của hắn, chỉ một vài động tác tránh né, một vài cái giơ tay nhấc chân, đám đàn em của Trần Thiên Hải bị Dương Thanh Hào đánh nằm lăn đầy sàn nhà, còn Dương Thanh Hào tiện tay bóp lấy cổ của Trần Thiên Hài và đe dọa hắn
- Cậu Trần ah chúng tôi không phản kháng không phải chúng tôi yếu đuối, chúng tôi chỉ muốn sống yên ổn mà thôi, đừng nên làm quá đáng, nếu không đừng trách tôi không cảnh báo trước cho anh em cậu nhé, chúng tôi không sợ đâu.
Vừa nói Dương Thanh Hào vừa rót vào trong lòng bàn tay một luồng chân khí, luồng chân khí tiến vào người Trần Thiên Hải làm hắn hoảng sợ, mặt đỏ tía tai không dám nói câu nào chỉ biết van xin tha thứ
- Chú Dương, anh em cháu xin lỗi, từ nay chúng cháu sẽ không làm phiền đến gia đình chú nữa đâu, từ nay nếu thấy ai trong gia đình chú, chúng cháu sẽ tránh xa không dám lại gần nữa.
Lúc này Dương Thanh Hào buông lỏng tay, sau đó ném Trần Thiên Hải ra ngoài cửa, và đe dọa

- Cút đi từ nay đừng làm phiến chúng tôi và Thanh Thanh, chúng tôi không hoan nghênh các người, cút đi cút xa một chút
Như được đại xá, anh em Trần Thiên Hải cùng đám đồng bọn lồm cồm bò dậy bỏ chạy ra khỏi phòng bệnh kéo nhau ra ngoài, đi được một lúc Trần Tuấn tỏ vẻ bất phục mà hỏi anh trai hắn, còn Trần Thiên Hải Vừa bị bóp vào cổ nghẹt thở làm hắn ho sặc sụa.
- Anh ah, sao anh lại như vậy, sao chúng ta phải sợ chứ, sao không gọi bố tới dạy cho cha con nó cách làm người vậy, mà em thấy anh có vẻ hốt hoảng như vậy,
Trần Thiên Hải mặt đỏ tía tai, sau khi ngừng cơn ho, hắn nhìn thẳng vào mắt của Trần Tuấn và thốt ra những lời nói nghiêm khắc.
- Sau này nếu gặp phải Dương Thanh Hào thì em nên tránh xa một chút, người này không hề đơn giản như chúng ta thấy vẻ bề ngoài như vậy đâu, vừa nãy lúc ông ta bóp vào cổ anh, anh cảm giác như đi một vòng từ quỷ môn quan về vậy, a cảm giác có một luồng chân khí mãnh liệt từ tay của ông ta truyền vào cơ thể anh, luồng chân khi này tất nhiên là phải bậc cao thủ thì mới luyện ra được, anh từng nghe bố nói, trong thế giới này có rất nhiều người ẩn tàng võ học, bọn họ từ một số nơi bí ẩn, vì lẩn trốn các thế lực khác, hoặc chạy trốn mà xuất hiện ở thế giới của chúng ta, cho nên chúng ta tốt nhất vẫn nên cẩn thận.
Sau khi nói ra những lời răn đe em mình, hắn nhìn vào đám đồng bạn đi cùng và bắt đầu đe dọa
- Chuyện hôm nay tốt nhất là mọi người nên chôn chặt trong lòng, hãy coi như chúng ta chưa từng đến nơi này, nếu như tao biết đứa nào bép xép thì hậu quả gì bọn mày biết rồi đấy, hãy nhìn vào thằng Năm làm tấm gương cho chúng mày.
Mấy tháng trước đây, một thanh niên trong nhóm Trần Thiên Hải tên là Năm, cũng vì phớt lờ cảnh báo của Trần Thiên Hải, làm lộ bí mật của nhóm, mà hắn bị Trần Thiên Hải cho người đánh đến nỗi chảy máu não, và hiện giờ vẫn đang còn bị hôn mê, vẫn còn đang phải nằm trong bệnh viện, khi tên Năm bị đánh thì tất cả mọi người trong nhóm đều nhìn thấy, bây giờ bọn hắn nghe Trần Thiên Hải nhắc lại vẫn còn cảm giác đáng sợ rùng mình, mười mấy người dùng ống thép đánh vào người của tên năm một cách dã man tàn bạo những ống thép liên tiếp quất vào người vào đâu, vào mặt của Năm, khiến cho hắn máu chảy lênh láng từ đầu xuống cổ, khuôn mặt sưng húp như quả bí đỏ, máu từ mũi từ miệng liên tiếp trào ra cho đến lúc tên Năm gọc xuống ngất lịm thì chúng mới chịu dừng tay.

Cảnh tượng đó vẫn đang còn ám ảnh trong đầu của chúng, đạc biệt là mấy cô nàng, bây giờ nghĩ lại chúng còn đang rùng mình run sợ, có lẽ trong đời chúng lần đầu tiên thấy cảnh máu me như vậy, nghĩ đến đây bọn chúng đồng loạt thề chôn chặt mọi bí mật vào trong lòng.

Sau đó cả đám kéo nhau đi ra khỏi bệnh viện mà không ai còn nhắc đến chuyện ở bệnh viện nữa, chúng lại kéo nhau tụ tập đi ăn uống nhậu nhẹt, đó là sở thích là niềm vui là chân ái sống của bọn chúng.

Còn lúc này trong bệnh viện hai vợ chồng Dương Thanh Hào vô cùng mừng rỡ vì hiện tại con trai của họ không những đã tỉnh lại mà còn có gì đó có chút biến đổi, không còn mang dáng vẻ yếu đuối và mọt sách như trước đây nữa, mà trong đôi mắt của con trái ẩn hiện một tia sáng sắc bén, điều này làm cho họ cảm thấy ngạc nhiên, nhìn sang Lê Thanh Thanh họ cũng mang một niềm cảm kích vô hạn, họ không nghĩ một cô bé con nhà giàu có sắc nước hương trời mà lại có thể ròng rã mấy tháng trời chăm sóc con trai của họ trong bệnh viện.

Một cô gái tốt hai người cảm thấy vô cùng hài lòng và thích thú về cô bé này, Thanh Thanh thấy hai người nhìn mình như vậy thì cảm thấy ngượng ngùng, nàng cúi mặt xuống đôi gò má ửng hồng thẹn thùng, thấy vậy Hoàng Tuyết Mai tiến tới gần nàng thủ thỉ…
- Không cần phải ngượng ngùng như thế, cháu cứ coi chúng ta như người một nhà, nhà chúng ta vô cùng cảm kích trước tấm lòng của cháu, ta mà có người con dâu như thế thì hạnh phúc biết nhường nào.
Lời này lại làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Thanh lại càng ửng đỏ hơn, nàng không nghĩ đến Hoàng Tuyết Mai lại nói như thế, khuôn mặt e thẹn của nàng làm vợ chồng Hoàng Tuyết Mia, Dương Thanh Hào cũng phải bật cười thích thú.

Như nghĩ đến điều gì Thanh Thanh nói với vợ chồng Dương Thanh Hào
- Hai bác ah, hình như là cậu ấy bị mất trí nhớ, cậu ấy không nhận ra cháu là ai, cháu nghĩ rằng nên gọi bác sỹ đến kiểm tra cho cậu ấy để chắc chắn hơn ah.


Cháu quen bác sỹ ở đây vậy nên hai bác không cần lo lắng đâu, bây giờ cháu sẽ ra tìm bác sỹ.
Nói rồi nàng cất bước đi ra khỏi phòng bệnh, ba người nhìn theo bóng lưng của nàng với vẻ mặt hài lòng và cảm kích, Hoàng Tuyết Mai tiến tới phòng bệnh hỏi han Thanh Sơn
- Con trai ah, con có sao không vậy, con làm mẹ lo lắng chết mất, bây giờ con tỉnh rồi trời phật phù hộ ah, mẹ lại có thêm đứa con dâu nữa hì..hì…
Vừa nói vừa cười với vẻ mặt vui sướng tấm lòng của người mẹ thật bao la rộng lớn, lúc nào con cái cũng là bé bỏng đối với người làm cha làm mẹ như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc