ĐỆ NHẤT KIẾM VƯƠNG


Một giọng cười khinh thường vang lên trên mỏm đá, Trần Thiên Hành giật mình ngước mắt lên nhìn phía trên, ông ta thấy phía trên mỏm đá cao ngất một người đàn ông đang ngồi nhìn với một cái nón rộng vành, vả lại ở phía dưới nhìn lên phía trên nên không thể nhìn thấy mặt của người ngồi phía trên, nhưng nghe giọng cười của người đó thì người này cũng ở độ tuổi còn trẻ, khoảng tầm hai tám ba mươi mà thôi, nhưng Trần Thiên Hành vẫn cất giọng mệt nhọc hỏi người đàn ông ngồi phía trên kia.
- Ông cười cái gì, có cái gì vui đâu mà ông cười chứ?
Phần vì mệt, phần vì chán mà lúc này Tràn Thiên Hành cũng tỏ ra bất cần.
- Tôi bảo cậu đấy, thanh niên to khỏe vậy mà mới gặp một chút khó khăn đã than trời kêu khổ rồi, lại con từ bỏ...!Không nghĩ thanh niên thời nay lại thiếu nghị lực và thối ý chí như vậy
- Ông không ở hoàn cảnh của tôi thì làm sao ông hiểu được chứ? cuộc đời tôi tràn ngập những bi kịch, những tưởng đi tìm kiếm một tương lai mới, nhưng mà tương lai ở đâu chẳng thấy, chỉ thấy bi kịch lại càng thêm bi kịch mà thôi.
Đứng dưới nhìn lên, Trần Thiên Hành thấy người đàn ông mỉm cười rồi cất giọng nói.
- hừm...Con đường là do mình chọn, nhưng bất kỳ con đường nào cũng sẽ dẫn tới một cái đích, trên con đường nào cũng trải đầy chông gai và gian khó, không có con đường ào là dễ dàng đâu, cậu đừng mộng tưởng.


Bây giờ tôi sẽ chỉ cho cậu một con đường, nếu cậu có đủ dũng khí và niềm tin, thì hãy thực hiện nó, còn nếu không suốt cuộc đời cậu cũng chỉ có thể úp mặt vào chốn đây mà thôi.
- Xin tiên sinh chỉ giáo cho, tôi sẵn sàng làm bất cứ mọi việc để trở nên tốt hơn, mọi khó khăn gian khổ tôi đều đã trải qua, cũng giống như những viên đá này, mặc dù rất cứng rắn nhưng tôi vẫn có thể phá vỡ được chúng thì chẳng có lí do nào mà tôi không thực hiện được cả.
Trần Thiên Hành tỏ ra hưng phấn và rất quyết tâm, lần đầu tiên trong đời có người đề nghị giúp mình, trong long ông ta suy nghĩ phải chăng cuộc đời mình sẽ thay đổi từ đây, tương lai tươi sáng của mình đang đón chờ phía trước, nhưng mà sự hưng phấn của ông ta nhanh chóng bị dội một gáo nước lạnh.
- Đừng vui mừng quá sớm, việc tôi nói không dễ thực hiện như cậu tưởng tượng đâu, tảng đá này mặc dù cứng rắn, nhưng chỉ cần dùng sức đập lâu thì nó cũng sẽ tan ra, việc tôi nói để cậu thực hiện thì cần có cả trí và dũng, nếu không thì việc đón chờ một tương lai thảm khốc phía trước là không thể tránh khỏi cậu hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời tôi.
Trần Thiên Hành không cần suy nghĩ mà đáp lời ngay.
- Tôi không cần phải suy nghĩ gì nữa, chỉ cần tiên sinh nói ra việc tôi cần làm, thì tôi sẽ dốc toàn lực để thực hiện cho bằng được
- Được nếu cậu có quyết tâm như vậy thì tôi sẽ trao cho cậu cơ hội, nếu trong vong một tháng cậu có thể làm được thì tôi sẽ trao cơ hội cho cậu, và bây giờ cậu nhận lời thì không được chối bỏ, đừng làm tôi thất vọng, việc mà tôi nói cho cậu làm sẽ cực ký nguy hiểm, tôi hi vọng cậu có đủ dũng khí.
- Xin tiên sinh cứ chỉ bảo, tôi sẽ không bao giờ làm tiên sinh thất vọng.

- được rồi việc tôi nói chỉ có mấy chữ đó là trong một tháng cậu phải lật đổ những người đang nắm mọi quyền hành ở đây, làm sao để những người như cậu không phải chịu cảnh bóc lột như thế này nữa, một tháng thôi đó.
Nghe những lời này Trần Thiên Hành như đứng hình, tai ông ta ong ong như bị ai đó đánh vào đầu vậy.

còn người đàn ông kia thì dường như không quan tâm gì nữa, và gần như chỉ cần truyền đạt lại được những gì cần truyền đạt là được còn nữa thì ông ta không quan tâm, và làm thế nào thì đó là Việc của Trần Thiên Hành.


Còn Trần Thiên Hành lúc này thì đã choáng đến đầu óc quay cuồng, quả thật như người đó nói, để đập vỡ viên đá thì quá dễ dàng, nhưng việc này thì khó như lên trời vậy, mà thời hạn chỉ có 1 tháng, vậy nên không hề đơn giản đối với một người mới chân ướt chân ráo vào làm ở nơi đây.
- Phải lôi kéo thêm nhiều người tham gia mới được, chứ mình thân cô, thế cô thì làm sao dủ sức, người đó nói ngoài dũng thì cần có trí, mình không có sức thì phải dùng đầu óc vậy.
Trần Thiên Hành tự mình lẩm bẩm, theo như ông ta thấy chỉ sức một người là không thể nào lật đổ được những người này, cho nên phải dùng trí dùng mưu lược.
- Nếu mình lôi kéo được tất cả mọi người, vậy thì chắc chắn sẽ có cơ hội.
Nói rồi Trần Thiên hành khấp khởi mừng thầm, nhưng để làm sao trong vòng một tháng lôi kéo tất cả mọi người tham gia là một vấn đề nan giải.

Tối hôm đó sau khi nghỉ ngơi ông ta bắt đầu vắt tay lên trán suy nghĩ biện pháp lôi kéo nhanh nhất để tất cả mọi người cùng tham gia, và quan trọng còn cần phải đồng lòng nữa.
Sau đó ông ta dùng cách lôi kéo kiểu bậc thang, cứ một người lôi kéo những người bên cạnh, rồi những người bên cạnh thì lại lôi kéo nhưng người khác, như vậy thì chắc chắn sẽ nhanh và sẽ lôi kéo được nhiều người tham gia, còn Trần Thiên Hành sau khi tìm được những người tin cậy và giao việc cho mỗi người, ông ta bắt đầu tìm hiểu và lên kế hoạch khởi nghĩa.

sau một tháng gần như mọi thứ đã được hoàn tất với một kế hoạch hoàn hảo không một kẽ hở.


buổi tối hôm đấy mọi người ngồi sát vào nhau tất cả đều nghỉ ngơi sớm đến đêm khuya sẽ hành động.

còn nhóm Trần Thiên Hành thì không thể ngủ được
đến đêm khuya tất cả mọi người tập hợp đông đủ, Trần Thiên Hành cất giọng tuyên bố.
- Vì một tương lai tươi sáng.
- Tất cả anh em chúng ta hành động.......


Bình luận

Truyện đang đọc