ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN SỐNG SÓT


"Vương Nguyệt Minh gì?"
Ngạc Khắc Thiện chuyển ánh mắt từ trên người Triệu Bạch Ngư sang Hoắc Kinh Đường rồi ôm một bụng nghi ngờ: "Hóa ra tiểu quận vương vẫn luôn ẩn núp bên cạnh Triệu đại nhân, vậy mà còn thả Thôi tiểu tướng quân ra để dụ dỗ ta, thì ra là để cho ta giảm bớt cảnh giác, khiến ta thật sự cho rằng Triệu đại nhân chỉ mong Tây Bắc được ổn định chứ không quản cuộc tranh đấu giữa các phiên tộc, dù sao thì kẻ muốn làm ngư ông đắc lợi trụ tới cùng vẫn phải có binh trong tay.

Không ngờ...!Không ngờ Hoàng đế Đại Cảnh lại cho tiểu quận vương ngài về Tây Bắc trong lúc đất nước thái bình, ta chỉ còn thiếu một nước cờ nữa thôi."
Triệu Bạch Ngư im lặng nghe ông ta cảm thán xong mới tốt bụng nói cho ông ta biết: "Thật ra "Thôi tiểu tướng quân" bên cạnh ta vẫn luôn là Hoắc Kinh Đường đấy."
Sắc mặt Ngạc Khắc Thiện thoáng thay đổi, đồng tử giãn ra.
Triệu Bạch Ngư lấy lá thư ngày đó trình lên công đường ra khỏi ống tay áo, để cho Ngạc Khắc Thiện với đôi mắt sáng không có vấn đề gì nhìn rõ dấu ấn trên giấy.
"Lúc mới đến Kinh Châu, bọn ta đã tiết lộ thân phận rồi mà."
Điều này khiến cho Ngạc Khắc Thiện không tài nào tiếp nhận nổi, từ đầu đến cuối ông ta đều cho rằng bản thân thua cuộc là vì phán đoán sai mức độ tin tưởng của Hoàng đế Đại Cảnh dành cho Lâm An quận vương, theo lẽ thường tuyệt đối không thể nào lệnh cho Hoắc Kinh Đường về Tây Bắc điều tra cuộc chiến Thiên Đô Trại trong thời bình thế này, đây chẳng phải là giao lại Cấm quân Kinh Nguyên và phiên binh cho Hoắc Kinh Đường hay sao? Không sợ hắn dẫn binh tạo phản à?
Hoắc Kinh Đường không có ở Tây Bắc, Kinh lược sứ có gì đáng sợ đâu?
Ông ta cứ nghĩ mình thua ở chỗ này, cuối cùng Triệu Bạch Ngư lại nói bọn họ vừa đến Kinh Châu đã tiết lộ thân phận một cách quang minh chính đại rồi?
Làm sao có thể chứ?
Ánh mắt của Ngạc Khắc Thiện di chuyển đến chỗ Mông Thiên Túng đang đi ra khỏi tiền thính, qua cơn hỗn loạn mà ông ta chẳng tốn một sợi lông sợi tóc nào, còn có thể thấy được ông ta đang cố nheo mắt để nhìn quanh bốn phía.
Với cái bộ dáng này, làm sao có thể không nhìn ra được mắt ông ta có vấn đề?
"Mông Thiên Túng!!!"
Ngạc Khắc Thiện gào lên, hít thở khó khăn ảnh hưởng đến vết thương, không nhịn được nôn ra một ngụm máu đầy.
"Hả?"
Mông Thiên Túng chịu quá nhiều nổi sợ hãi tổn hại thể xác lẫn tin thần bị tiếng gọi này dọa cho sợ đến mức té lăn xuống bậc thang, cả buổi trời cũng không gượng dậy nổi, vậy mà còn chẳng rõ vì sao ông ta lại đột nhiên bị Ngạc Khắc Thiện ghi thù.
Mọi việc đều đã được chuẩn bị để sắp sửa giành được đại nghiệp, vậy mà lại thua vì một con chó già ngu xuẩn, làm sao Ngạc Khắc Thiện có thể cam lòng cho được?
"Làm việc lớn cần thiên thời địa lợi nhân hòa, đến ông trời còn muốn ông chơi thua một nước cờ, thất bại thảm hại, đủ để chứng minh rằng đã đến lúc ông nên trả nợ rồi." Triệu Bạch Ngư hỏi: "Có quen Tam gia không?"
Mặt mày Ngạc Khắc Thiện xám xịt, ánh mắt đờ đẫn, ông ta tự nhận mình có gan có mưu, kiêu hùng cả đời, năm đó có thể dùng tấm thân nhỏ bé như cỏ rác này để bò lên vị trí đại nguyên soái Tây Bắc và thủ lĩnh phiên tộc, ngày nay chắc chắn cũng có thể lại gây dựng được đại nghiệp, làm sao ông ta ngờ được bản thân lại thua vì một sơ hở vô nghĩa như vậy được?
Tâm tính đã mất, hai mắt đầy tơ máu, không khỏi lâm vào trạng thái cực kì cố chấp.
"Tam gia Ngũ gia cái gì? Ngươi muốn vu oan cho ta tội gì thì cứ việc nói thẳng, hay là muốn lợi dụng ta để lật đổ kẻ nào nữa? Nói!"
Thấy vẻ mặt của Ngạc Khắc Thiện không giống như giả vờ, chẳng lẽ y nghĩ sai rồi?
Triệu Bạch Ngư: "Khoản bạc ở Đại Hạ là của ai? Ông đã cấu kết những gì với Đại Hạ? Khi Thác Bạt Minh Châu bao vây thành, ông đã dùng thứ gì trao đổi với hắn để khiến cho hắn lui binh?"
Ngạc Khắc Thiện cười khẩy không ngừng, vốn không muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Chiết Thanh Phong và đám thủ lĩnh phiên tộc may mắn còn sống sót, ông ta cũng không cảm thấy bị kích động, nếu như vẫn cắn chết không nói thì cũng chẳng thể lấy lại được vinh quang cho Ngạc thị, sẽ có một thủ lĩnh phiên tộc mới cướp lấy vị trí thế gia vọng tộc của Ngạc thị ở Tây Bắc, cướp đi vị trí đại thủ lĩnh mà lẽ ra phải để cho đệ tử Ngạc thị kế thừa...
Trong số những kẻ đang bước ra ngoài, không một ai là không muốn lấy mạng của ông ta.

Chi bằng nói ra, để cho triều đình có một cái cở để xét nhà diệt tộc, thuận lý thành chương nghi ngờ những phiên tộc có quan hệ thông gia với Ngạc thị, khiến cho bọn họ luôn phải sống trong những ngày tháng bị Hoàng đế Đại Cảnh nghi ngờ, nơm nớp lo sợ mà tạm bợ cho qua ngày.
"Được thôi, lão phu sẽ nói hết đầu đuôi gốc ngọn mọi chuyện cho ngài ngay, bao gồm cả chuyện lão phu đã cấu kết với Quốc sư Đại Hạ Tang Lương Ngọc từ mấy năm trước, việc hắn giúp đỡ tai ngồi lên cái ghế đại thủ lĩnh này, cùng với cả việc ta nhận hối lộ từ Tang Lương Ngọc vài năm gần đây, giúp hắn vận chuyển lương thảo, bạc trắng, các loại khoáng vật như đồng sắt,...!từ phía nam qua các chợ ở biên cảnh vào Đại Hạ, trợ giúp kinh tế Đại Hạ phát triển trong vòng vài năm ngắn ngủi, dân giàu nước mạnh, để cho họ không bị kinh tế Đại Cảnh lấn át, dẫn đến việc bọn họ dễ dàng xâm phạm vào biên cảnh Tây Bắc một cách trắng trợn"
Những thủ lĩnh phiên tộc đi ra nghe vậy mà biến sắc, Ngạc Khắc Thiện thông đồng với địch phản quốc chắc chắn sẽ liên lụy đến tất cả các phiên tộc thông gia, ảnh hưởng đến cả sự nghi ngờ của triều đình đối với lòng trung của phiên tộc Tây Bắc.
Sau việc này, e là Đại Cảnh sẽ đề ra một loạt cách chèn ép khống chế quyền hành của các thủ lĩnh phiên tộc trong quân, bó buộc những chính sách của phiên tộc, một mình Ngạc Khắc Thiện làm liên lụy đến hơn trăm ngàn con dân phiên tộc Tây Bắc, đúng là nghiệp chướng nặng nề.
Hoắc Kinh Đường đột nhiên rút ô thương ra, khi Ngạc Khắc Thiện vẫn còn đang vô cùng đau đớn, hắn nhanh tay cắm thương vào bả vai bên kia của ông ta, tiếng kêu thảm thiết thoáng vang vọng bầu trời đêm Ngạc phủ.
Mặt Triệu Bạch Ngư phủ đầy sương lạnh, không có chút đồng cảm nào, Ngạc Khắc Thiện vì bản thân mình mà dẫn đến việc Đại Hạ phát động vô số trận chiến, số người chết đã lên đến trăm ngàn người, có tướng sĩ bảo vệ đất nước, cũng có dân chúng bình dân như người già yếu, phụ nữ và trẻ em chỉ muốn bảo vệ đất đai nhà cửa nơi mình sinh sống mà thôi.
"Nói vậy ông chỉ là bên trung gian hỗ trợ vận chuyển những vật phẩm vi phạm luật cấm, lấy lợi nhuận từ trong đó ra thôi sao, nhưng lương thảo, bạc trắng và khoáng vật như đồng thiết phương nam từ đâu mà có? Vì sao lại nói là biến cố xảy ra vào ba năm trước...!Là vì đại án Lưỡng Giang đã nhổ mất cái đinh chôn ở phía nam giúp Tang Lương Ngọc kiếm tiền hay sao?"
Ngạc Khắc Thiện cười yếu ớt: "Tiểu Triệu đại nhân...!Quả nhiên rất thông, thông minh.

Vốn để tránh tai mắt của người ngoài, những con cờ thu tiền mà Tang Lương Ngọc sắp xếp vào phía nam Đại Cảnh vô cùng, vô cùng thưa thớt, dù có bắt được người, chúng cũng quyết không khai ra thêm ai khác, điều đó sẽ chỉ khiến cho các ngươi nghĩ rằng chúng là gián điệp, không đoán ra được mục đích thật sự của Tang Lương Ngọc...!Nhưng có ai ngờ? Đâu có ai ngờ! Không ngờ Triệu Bạch Ngư ngươi lại thẳng tay chém sạch hơn nửa quan trường Đông Nam! Ngươi có biết sức công phá của mình mạnh đến mức nào hay không? Bàn cờ được bày bố cẩn thận, những con cờ rải rác khắp nơi, kẻ thì bị bắt, kẻ thì chết, tất cả đều trở nên hỗn loạn! Một tấm lưới lớn được giăng ra nhiều năm như vậy mà chỉ trong chốc lát thôi đã bị hủy hoại dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không tìm được cách để sửa chữa!"
Ông ta giơ ngón tay cái lên: "Triệu đại nhân à, Triệu Bạch Ngư! Nếu như không phải vì ba năm trước ngươi chém nửa quan trường Đông Nam, thì lão phu cũng không đến nỗi trở thành tên tù nhân suy bại như hôm nay.

Ngươi, rất giỏi."
Không nhìn ra được ông ta đang nói mát hay là thật lòng thật dạ khen ngợi, Triệu Bạch Ngư cũng không có hứng biết: "Có đôi khi con người phải tìm hiểu nguyên nhân từ bản thân mình đấy, có hiểu câu ác giả ác bảo không?"
Y thấp giọng hỏi: "Có phải là ông đã giao chứng cứ mình cấu kết với Tang Lương Ngọc cho Thác Bạt Minh Châu rồi không? Đồ vật chuyển cho Tang Lương Ngọc từng qua tay ông, có lẽ đều có ghi chép lại trong sổ sách nhỉ."
Ngạc Khắc Thiện: "Có chứ." Ông ta vươn tay vẫy vẫy: "Triệu đại nhân đến đây đi, ta sẽ nỏi nhỏ cho ngài nghe."
Triệu Bạch Ngư duỗi chân rồi đứng yên, một lát sau mới rút chân về như chưa có gì xảy ra: "Ngại quá Ngạc đại nhân à, ta nhát gan sợ chết lắm, lo rằng nếu như ta qua đó, ngài trói ngược ta uy hiếp Hoắc Kinh Đường để lấy cớ chạy trốn rồi sao, đáng sợ hơn nữa chính là ông không muốn chạy, mà là muốn một kèm một, kéo ta chết theo ông thì phải làm sao bây giờ? Lúc ông lừa Ngạc Đan bổn quan đã nhìn thấy cả rồi, đến giờ trong lòng còn sợ, thật sự không dám mạo hiểm."
Ngạc Khắc Thiện thả tay xuống: "Tiếc quá, không thể lừa ngươi được rồi."
Triệu Bạch Ngư: "Không sao, dù gì ông cũng nói ta thông minh mà."
Ngạc Khắc Thiện cười ha ha: "Mở miệng điêu toan cay nghiệt! Có điều ta rất mong chờ được thấy ngươi đấu với Tang Lương Ngọc đấy, Tang Lương Ngọc kia chính là một kẻ điên, để ta xem ngươi sẽ ép tên tiên này đến bước đường cùng bằng cách nào...!sổ sách được giấu trong thiền phòng của Giả Long Thiên Châu ở am Đại Bi! Còn khoản bạc được giấu ở Đại Hạ thì ngươi đi hỏi Giả Long Thiên Châu đi, chắc chắn là nàng ta biết rõ hơn ta."
Nói xong, đột nhiên ông ta rút ô thương ra, gân xanh hằn rõ trên cánh tay, lực vô cùng lớn, trong giây lát đến cả Hoắc Kinh Đường cũng khó mà ngăn cản được hành vi đâm thương vào cổ họng mình tự sát của Ngạc Khắc Thiện.
Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường liếc nhau không nói gì, lập tức lệnh cho người đi kiểm tra các thủ lĩnh phiên tộc trong Ngạc phủ, nếu như có người sống sót thì lập tức cứu chữa, cũng bảo Chiết Thanh Phong đích thân đến kiểm tra Giả Long Thiên Châu.
Cấm quân mà Ngạc Khắc Thiện điều đến đã sớm bị thiết kỵ Đường Hà khống chế, nghe theo lời chỉ huy, tất cả đều đã quay về nơi đóng quân, về phần hơn năm ngàn phiên binh mà Ngạc Đạc Mộc và Ngạc Đan mang đến thì đã chết một ngàn, số còn lại cũng đã bị khống chết, chờ đợi bị xử lý.
Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường đến am Đại Bi, quả nhiên tìm thấy một quyển sổ trong thiền phòng của Giả Long Thiên Châu, từ từng khoảng phí vận chuyển, số lượng đến giá trị hàng hoá đều vô cùng rõ ràng.
Sau khi lấy được sổ, hai người rời khỏi am Đại Bi, lúc này trời đã sáng, ánh mặt trời mỏng manh chiếu rọi khắp nơi, đường sá vắng vẻ cũng đã nhanh chóng bị lấp đầy bởi tiếng rao hàng sôi nổi, cuộc sống của dân chúng vẫn diễn ra như thường lệ, mở màn cho một ngày mới, không ai biết rằng đêm qua trong toà thành này đã diễn ra một trận chém giết máu chảy thành sông, lại càng không biết sau ngày hôm nay chính quyền sẽ bị thay đổi, một thế gia vọng tộc bước qua hai triều đại chính thức bị chôn vùi vào sử sách.
Những thứ này chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
***

Tiền thính Ngạc phủ.
Sân trước tiền thính vốn bừa bộn sau khi được dọn dẹp đã sáng bừng lên, Cấm quân thay thế người làm và tỳ nữ Ngạc thị canh gác Ngạc phủ.
Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường bước vào tiền thính, Chiết Thanh Phong chắp tay nói: "Bẩm tướng quân, tiểu Triệu đại nhân, gia quyến của Ngạc Khắc Thiện đều đã bị giam lại ở hậu trạch, một số vàng bạc châu báu và hai trăm ngàn lượng bạc đã được chuyển ra khỏi kho phủ, còn có một lượng lớn giấy tờ ruộng đất, đều là ruộng đất bị chiếm đoạt phi pháp.

Binh phù của năm mươi ngàn quân Kinh Nguyên và hai mươi ngàn phiên binh đang ở đây, cũng đã lệnh cho phó tướng tạm nhận chức soái theo như lời tướng quân dặn dò."
Còn lại những thủ lĩnh phiên tộc và việc bọn họ vượt quyền điều binh, nên xử lý như thế nào còn cần phải đợi Triệu Bạch Ngư tấu lên triều đình, để triều đình quyết định.
Triệu Bạch Ngư: "Giả Long Thiên Châu đâu?"
Chiết Thanh Phong: "Ở bên trong." Gã tránh sang một bên, nhìn về phía người phụ nữ vẫn còn mặc trang phụ tân nương ở bên trong, thấp giọng nói: "Từ sau khi Ngạc Khắc Thiện chết vẫn luôn ngồi ở trước cửa sổ nhìn trời, đã hai canh giờ rồi vẫn không nhúc nhích gì hết."
Triệu Bạch Ngư biết tâm nguyện của nàng đã thành, bây giờ đang là lúc cảm xúc hỗn loạn, nếu là một người thật sự thương hương tiếc ngọc thì sẽ không đến làm phiền, càng không phải nhắc đến chuyện sắp sửa tra hỏi Giả Long Thiên Châu giống như tra hỏi phạm nhân, tiếc rằng y chỉ thương xót cho kẻ yếu chứ không thương xót người đẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Giả Long Thiên Châu liền lên tiếng: "Ông nội của ta là người Nam Cương, có từng học một chút dược lý cổ độc, sau đó dạy nó cho mẹ ta, mẹ dạy lại cho ta, bà ấy là người đầu tiên dùng loại dược vật có thể mê hoặc tâm trí này lên người Ngạc Khắc Thiện.

Ngạc Khắc Thiện cảnh giác đa nghi, tính tình tàn khốc khó dao động, mẹ ta không dám dùng thuốc liều cao, ta cũng không dám, bọn ta chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí một, dùng hết sức lực yếu ớt và cái mạng này để báo thù...!Tiểu Triệu đại nhân, ngài nói xem sự trả thù của ta và mẹ ta có nực cười quá hay không?"
"Sao có thể như vậy được?" Triệu Bạch Ngư rất ngạc nhiên, "Quyền thế của Ngạc Khắc Thiện ngập trời, các cô lại bơ vơ không nơi nương tựa, vừa nhỏ bé vừa yếu đuối, nhưng ông đã đã gánh cái danh thông đồng với địch phản quốc nhơ nhuốc kia mà chết, cô vẫn còn sống có nghĩa là các cô đã thắng.

Quá trình không quan trọng, kết quả do người thắng định đoạt.

Ngạc Khắc Thiện dễ nóng giận, sùng bái thần phật, thiên vị Ngạc Đan khiến cho hậu trạch không yên, phiên tộc bất mãn, dẫn đến cảm giác nguy cơ tăng cao...!Một loạt phản ứng dây chuyền đó mới là thứ tạo thành cục diện mua dây buộc mình cho ông ta, nếu không nhờ mẹ cô và cô đã mài mòn tinh thần và tâm lý của Ngạc Khắc Thiện nhiều năm qua, e là bọn ta cũng không thể dễ dàng đối phó với ông ta như vậy."
Trước khi biết rõ sự thật, Ngạc Khắc Thiện nhân từ, áy náy yếu lòng và chịu đủ tra tấn là sự thật, sùng bái thần phật cũng là thật, làm sao có thể không bị ảnh hưởng chút nào chứ?
Giả Long Thiên Châu ôm mặt xoay người lại, lệ đã rơi đầy: "Ta sợ lắm...!Sợ mẹ ta chết rồi vẫn bị súc sinh Ngạc Khắc Thiện kia lợi dụng."
Cha mẹ nàng chết vì Ngạc Khắc Thiện, đến lúc chết rồi vẫn bị lợi dụng đến cùng cực, nửa đời trước của nàng cũng đã bị vùi lấp trong cái bóng của Ngạc Khắc Thiện mất rồi, không thể giải thoát.
Khi nàng nghe thấy Ngạc Khắc Thiện nói ông ta đã biết hương đốt có vấn đề, chỉ là tương kế tựu kế thôi, phòng tuyến trong lòng nàng đã tan vỡ trong nháy mắt, chỉ cảm thấy rằng sự kiên trì mấy chục năm qua của mình đều là điều vô nghĩa.
Cũng may Triệu Bạch Ngư đã thức tỉnh nàng, việc đời luôn phải để cho người thắng định đoạt.
"Ngài nói cũng đúng, mưu kế của bọn ta cũng không phải là việc vô ích." Giả Long Thiên Châu lau mặt, nói ra ý tốt: "Triệu đại nhân, ngài muốn hỏi điều gì? Ta biết sẽ nói."
"Số bạc giấu ở Đại Hạ mà Ngạc Khắc Thiện nói là sao?"
"Ta cũng đoán được ngài sẽ hỏi cái này, lần trước ta từng nói có người cho ta người, cho tiền, còn nói ta phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến một ngày Ngạc Khắc Thiện kéo tất cả phiên tộc vào cục diện đối lập với triều đình, đó sẽ là lúc ta báo được thù lớn, đại nhân có nhớ không?"
Triệu Bạch Ngư gật đầu.

"Phần đề chữ trên thư mà người này gửi cho ta luôn chỉ có hai chữ: Tam Yết."
Tam Yết, Tam gia, hiệu của Vương Nguyệt Minh.
"Ta không biết tên húy của người đó, chỉ biết ông ta là người Lưỡng Giang, tự xưng là một thư sinh nghèo, ba năm trước đã mắc bệnh chết rồi, ông ấy lệnh người đưa cho ta một cái hộp gỗ nhỏ, chỉ nói nếu như Ngạc Khắc Thiện chết vì tội danh thông đồng với địch phản quốc do Lâm An quận vương đích thân đến kết liễu ông ấy, thì ta hãy đưa cái hộp này cho người đi cùng với Lâm An quận vương."
Triệu Bạch Ngư cau mày, Vương Nguyệt Minh tính toán không sót đến bước này ư?
"Bảy năm trước, Ngạc Khắc Thiện đã gặp gỡ thương nhân đến từ phía nam nhiều lần, mỗi tháng các chợ đều sẽ bị đóng cửa ba ngày, nhưng ta biết rõ việc trao đổi hàng hóa giữa Nam thương và thương nhân nước Hạ thì không ngừng nghỉ, bốn năm trước Đại Hạ đột kích Phu Châu, tất cả các chợ ở biên cảnh đều đóng cửa cắt đứt việc thông thương với Đại Hạ, nhưng chợ ở Kinh Châu thì mỗi tháng mở cửa ba ngày như thường lệ, ta liền đoán được rất có thể Ngạc Khắc Thiện đang qua lại với nước địch.

Đây là tội lớn mất đầu, có thể trở thành cơ hội tốt để hành động một lần lật đổ Ngạc Khắc Thiện, dù có mạo hiểm cũng đáng.

Thế nhưng bọn ta ít người thiếu sức, rất nhanh đã bị phát hiện rồi đuổi giết, có một người đã cứu ta trên con phố sầm uất, đó là người của Tam Yết tiên sinh, lần đó cũng là lần đầu tiên ta được gặp gỡ Tam Yết tiên sinh."
"Dường như ông ấy biết rất rõ thân thế, nỗi hận và mưu kế của ta, bao gồm cả việc ta hạ dược vào trong hương đốt nữa, giống như là không có gì mà ông ta không biết hết."
"Tiên sinh nói cho ta biết rằng ta không thể giết Ngạc Khắc Thiện, nhưng Ngạc Khắc Thiện tự rước cái chết vào người, ta chỉ cần chờ thời là được." Giả Long Thiên Châu lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, "Tiên sinh không tiết lộ quá nhiều, hình như người mà ông ấy cho ta có liên hệ rất chặt chẽ với Đại Hạ, người đó biết rõ ngôn ngữ chính của Đại Hạ, Nam Cương thậm chí là ngôn ngữ của Đột Quyết...!Để tiện liên lạc, ta mới học thêm ngôn ngữ của những nơi đó."
Triệu Bạch Ngư: "Vậy khoản bạc kia thì sao?"
Giả Long Thiên Châu: "Ta chỉ biết là tiên sinh có một khoản bạc cực lớn đang được giữ ở Đại Hạ, cụ thể là bao nhiêu, lấy bằng cách nào đều nằm trong hộp gỗ mà ông ấy đưa cho ta, Ngạc Khắc Thiện không biết về sự tồn tại của hộp gỗ, cũng chẳng biết ông ta nghe ngóng được tin tức ở đâu, từ ba năm trước đã không ngừng phái người lẻn vào Đại Hạ, muốn tìm cho ra số tiền đó."
Theo như lời Ngạc Khắc Thiện, thì nguyên nhân là do ông ta không ngừng phái người lẻn vào Đại Hạ, phòng tuyến của Thiên Đô Trại mới dễ dàng bị công phá đến như vậy, từ đó dẫn đến trận chiến Thiên Đô Trại, kéo theo một loạt sự kiện phát sinh sau đó.
Triệu Bạch Ngư nhìn Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường: "Ngạc Khắc Thiện muốn hưởng khoản bạc kia một mình nên sẽ không để lộ tin này ra ngoài, ngày đó lão lợi dụng chứng cứ bản thân và Tang Lương Ngọc lén lút qua lại để khuyên Thác Bạt Minh Châu rút binh, Thác Bạt Minh Châu có được chứng cứ dùng để kiềm hãm Tang Lương Ngọc rồi tất nhiên sẽ vội vàng thu quân về triều, chúng ta vẫn còn cơ hội để lấy khoản bạc kia."
Triệu Bạch Ngư như có điều suy nghĩ, hỏi Giả Long Thiên Châu: "Hộp gỗ đang ở đâu?"
Giả Long Thiên Châu cười gian xảo: "Ở trong một tiệm cầm đồ khó ai để mắt tới dưới danh nghĩa của Ngạc Khắc Thiện."
Triệu Bạch Ngư bật cười, thật đúng là vùng tối dưới đèn.
***
Trước khi chết Vương Nguyệt Minh vẫn bắt tay vào tính toán sắp đặt cho chuyện của tận ba năm sau, chiếc hộp gỗ có liên quan đến sự an nguy của hai quốc gia đã được chuộc lại, đang đặt trên bàn trước mặt Triệu Bạch Ngư.
Giả Long Thiên Châu thong thả nói: "Ta sẽ không quấy rầy nữa."
Nói xong thì lui ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư.
Triệu Bạch Ngư đan mười ngón tay lại, hai ngón tay cái vuốt v e lẫn nhau, nhìn hộp gỗ mà mặt không đổi sắc, muốn mở ra nhưng lại không sẵn sàng mở lắm, sống hơn hai mươi năm cuộc đời lần đầu tiên nảy sinh tâm lý phản nghịch không chịu nhận thua.
Nếu như y mở hộp gỗ ra, chẳng phải là sẽ lại bị Vương Nguyệt Minh tính kế hay sao?
Lần trước bị tính kế để đối phó với Xương Bình, lần này muốn lợi dụng y để làm gì nữa đây?
Theo như lời mà Giả Long Thiên Châu thuật lại, ông ta đã nói "Giao hộp gỗ này lại cho người đi cùng Lâm An quận vương", trừ Triệu Bạch Ngư y ra thì còn ai khác nữa?
"Sao lại không mở ra?" Hoắc Kinh Đường hỏi.
Triệu Bạch Ngư mân mê ngón cái, không bằng lòng trả lời lắm.
Hoắc Kinh Đường nhìn thấy dáng vẻ này của y thì đoán ra được ngay đầy chính là sự kiêu ngạo bé nhỏ của kẻ thông minh tuyệt đỉnh, dù có ôn hòa như Triệu Bạch Ngư cũng không tránh khỏi có lúc cũng muốn phân cao thấp với người khác.
"Vì là kỳ phùng địch thủ nên cảm thấy tiếc hận sao?"
"Vương Nguyệt Minh thông minh đến thế cũng không thể triệt tiêu hoàn toàn tội lỗi mà ông ta phạm phải, đúng là ta cảm thấy tiếc, nhưng tiếc là vì chính đấu quan trường năm đó đã khiến cho thiên hạ mất đi một vị quan tốt."

Hoắc Kinh Đường nắm lấy ngón tay của Triệu Bạch Ngư rồi nói: "Ta cũng nghĩ vậy.

Nhưng ta tin rằng trên đời này chỉ có một Triệu Bạch Ngư duy nhất dù ngã xuống bùn lầy nhưng trái tim chân thành thì vẫn còn nguyên vẹn."
Hoắc Kinh Đường luôn có thể lặng lẽ an ủi tâm trạng Triệu Bạch Ngư một cách tinh tế và mượt mà trong thời điểm thích hợp, chỉ trong chớp mắt, cảm giác mất hứng khi biết mình bị Vương Nguyệt Minh tính kế của Triệu Bạch Ngư đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Triệu Bạch Ngư mở hộp gỗ của Vương Nguyệt Minh ra, thấy bên trong có con dấu, thẻ bài, ba quyển sổ và một lá thư.
Hoắc Kinh Đường lấy con dấu và thẻ bài sang xem, Triệu Bạch Ngư thì xem sổ sách trước rồi mới mở thư ra đọc: "Mong mọi thứ đều tốt đẹp: Triệu đại nhân có thể đọc được thư này, Vương mỗ vô cùng vinh hạnh."
Vừa vào câu đầu đã khiến người ta nổi giận, cũng may là câu thứ hai đi thẳng vào vấn đề chính.
Vương Nguyệt Minh quen thuộc với quan trường và thương trường Đông Nam, Tang Lương Ngọc phái gian tế cải trang thành Nam thương đến Lưỡng Giang cướp đoạt của cải trắng trợn như vậy, làm sao ông ta có thể không biết cho được?
Thế là ông ta bèn cho người điều tra, đuổi theo đến tận biên cảnh Tây Bắc, phát hiện Tang Lương Ngọc và Ngạc Khắc Thiện cấu kết, có duyên gặp và cứu giúp Giả Long Thiên Châu.
Có lẽ là vì thương hại, cũng có lẽ vì là một con cờ có ích, Vương Nguyệt Minh bồi dưỡng Giả Long Thiên Châu, thiết lập một ván cờ, chờ đợi người chơi cờ đến.
Có điều Giả Long Thiên Châu và Ngạc Khắc Thiện đều chỉ là việc nhân tiện, mục đích thật sự của Vương Nguyệt Minh chính là phá hủy nước Hạ, bức sát Tang Lương Ngọc, hóa ra năm xưa là do Tang Lương Ngọc không ngừng giật dây để học sinh đi tế Văn miếu, gã là người đã chạy trốn đầu tiên khi quan binh ập đến, không màng quan tâm đ ến Vương Nguyệt Minh bị què chân mà chạy về Lưỡng Giang, lừa gạt cha mẹ Vương Nguyệt Minh và tất cả các lão đồng hương, nói rằng chuyện tế Văn miếu chọc giận triều đình đều là do một mình Vương Nguyệt Minh trù tính, e rằng sẽ phải chịu đại họa xét nhà diệt tộc, cha mẹ Vương bị dọa đến mức hoang mang lo sợ, có bệnh thì vái tứ phương, cứ thế mà bị quan huyện địa phương nhân cơ hội trả thù riêng.
Tang Lương Ngọc biết sự tình ở phủ kinh đô sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến Lưỡng Giang, cho nên bèn lừa gạt lấy hết gia tài nhà họ Vương, nói gã sẽ đến kinh đô hối lộ đại quan cứu Vương Nguyệt Minh, thật ra là cầm số tiền đó chạy trốn sang nước Hạ, lắc mình một cái trở thành quốc sư Đại Hạ đứng trên vạn người.
Vương Nguyệt Minh tốn mấy năm mới tra ra được chân tướng, vẫn luôn tìm cách hại Tang Lương Ngọc thân bại danh liệt, lưu lại tiếng xấu trong sử sách.
Thực tế, từ cách đây mười lăm năm, Vương Nguyệt Minh đã sắp đặt mọi thứ ở Đại Hạ, mãi đến bảy năm trước phát hiện Tang Lương Ngọc thông đồng với Ngạc Khắc Thiện, ông ta mới xác định con đường sẽ đi sau này.
"Trước đây Vương Nguyệt Minh có giao cho ta sổ sách, trong đó có một khoản tiền lớn không rõ tung tích, sau khi kiểm kê tài sản trong kho phủ của ông ta cũng không có khoản bạc này, ta mới nghi ngờ khoản bạc đó có liên quan đến khoản bạc được đưa vào Đại Hạ mà lúc trước chàng từng nhắc tới, cuối cùng ta vẫn tin tưởng Vương Nguyệt Minh, ông ta khinh thường Tang Lương Ngọc từ tận đáy lòng, nghi vấn cuối cùng đó bây giờ được giải đáp rồi." Triệu Bạch Ngư thở dài nói: "Hóa ra là ông ta đã mở một tiền trang lớn nhất Đại Hạ, một trại ngựa tư nhân dưới chân núi Kỳ Liên, tất cả ngựa ở đó đều là ngựa có thể ra chiến trường, thậm chí còn mở cả một xưởng chế tạo vũ khí nữa!"
Tiền trang kiểm soát chỗ hiểm yếu của Đại Hạ, trại ngựa và xưởng chế tạo vũ khí thì bổ sung toàn bộ khuyết điểm của Đại Cảnh, Vương Nguyệt Minh này thật sự là một người tài giỏi.
Ngựa là một trong những mấu chốt quyết định thắng bại trong chiến tranh, nước Hạ đất nhỏ hiếm của nhưng vẫn có thể trở thành đối thủ khiến Đại Cảnh đau đầu, nguyên nhân lớn nhất chính là nhờ có kỵ binh tốt khó mà địch nổi.
Kỵ binh tọa kỵ, mã như long câu, đây chính là mỹ danh của ngựa chiến Đại Hạ.
Trước đây nước Hạ thần phục Đại Cảnh, sẽ dâng ngựa chiến chất lượng tốt theo kỳ hạn, mà khi nước Hạ đã độc lập, Đại Cảnh mất đi nguồn cung cấp ngựa, kỹ thuật chăm sóc và thuần phục ngựa cũng khác nhau một trời một vực cho nên mới luôn bị cản trở trên chiến trường, dù về sau đã có Hoắc Kinh Đường huấn luyện ra được thiết kỵ Đường Hà, thì thiếu hụt tài nguyên ngựa chiến vẫn là một vấn đề khó giải quyết.
Thứ hai chính là xưởng chế tạo vũ khí, binh khí Đại Cảnh vốn đã vượt bậc thiên hạ, nhưng không biết vì sao nước Hạ tìm được mỏ than dồi dào, kỹ thuật luyện vũ khí ngày càng tăng cao, dần dần vượt qua cả Đại Cảnh, thậm chí thợ ở Đại Cảnh cũng phải học hỏi kỹ thuật luyện kim cao siêu từ nước Hạ.
Hơn nữa, từ mười mấy năm về trước nước Hạ đã phát minh ra nỏ thần ti* và đại bác, cái trước chính là đỉnh cao của vũ khí cá nhân dành cho binh sĩ ở thời này, dù Đại Cảnh có cho người đi ăn trộm kỹ thuật đi chăng nữa thì cũng vì yếu tố nguyên vật liệu cản trở làm không cách nào chế tạo được, cái sau có lực sát thương cực mạnh, tuy nói những năm gần đây Đại Cảnh cũng đã sản xuất đại bác trở lại và sử dụng chúng trên chiến trường, nhưng suy cho cùng thì kỹ thuật và uy lực vẫn có sự chênh lệch rất lớn.
(*) Nỏ thần ti là loại nỏ máy có tầm bắn xa và lực bắn cực mạnh.
Thứ ba là tiền trang, vật tư nước Hạ khan hiếm, những thứ như trà muối đồng sắt gần như không có, đến tiền tệ cũng phải sử dụng tiền đồng và bạc trắng của Đại Cảnh trên quy mô lớn, để hạn chế hiện tượng này, Đại Hạ luôn nỗ lực phát triển tiền tệ của riêng mình, tuy nhiên bọn họ vẫn cần phải trao đổi nhu yếu phẩm và trà muối với Đại Cảnh, mà Đại Cảnh thì lại không nhận tiền tệ nước Hạ.
Đến cuối cùng, tiền tệ chính thức của Đại Cảnh vẫn có được một con đường riêng.
"Một khi tin tức Tang Lương Ngọc và Ngạc Khắc Thiện lén lút cấu kết với nhau được truyền sang Đại Hạ, triều đình nước Hạ ắt sẽ rung chuyển, rơi vào thời kì chính trị đoạt trữ sẽ càng bấp bênh hơn.

Nếu như có thể thu tiền trang lại, một lượng tiền lớn chảy trở về, chắc chắn dân oán sẽ sục sôi, nhân cơ hội này giành lại cả xưởng chế tạo binh khí và trại ngựa nữa..." Hoắc Kinh Đường nói: "Trời phù hộ triều ta."
Triệu Bạch Ngư cau mày: "Đời sống nhân dân nhiều gian khổ, chỉ sợ chiến tranh bùng nổ thôi." E là sắp sửa nổi lên một trận đại chiến ngắn nhưng vô cùng dữ dội.

"Thế nên trước đó chúng ta phải hoàn thành sách lược ứng đối một cách vẹn toàn." Hoắc Kinh Đường nắm chặt tay Triệu Bạch Ngư, nhìn sâu vào mắt y rồi mới nói: "Ta cần phải đến Đại Hạ một chuyến.".


Bình luận

Truyện đang đọc