ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN SỐNG SÓT


Tiền và ngựa chiến, đặc biệt là thợ và bản vẽ binh khí trong xưởng chế tạo đều là kho tàng có giá trị liên thành, có thể sẽ trở thành vận nước trăm năm của Đại Cảnh, dù thế nào đi nữa thì Hoắc Kinh Đường cũng không thể bỏ qua.
Triệu Bạch Ngư không khuyên được, cũng sẽ không khuyên hắn, chỉ dặn dò hắn chú ý an toàn và phải bình an trở về.
Hoắc Kinh Đường xoa mặt Triệu Bạch Ngư rồi cười, "Trong lòng ta có tiểu lang, nào dám dốc sức liều mạng?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta đợi chàng về."
Hoắc Kinh Đường ôm Triệu Bạch Ngư hít sâu một hơi, vô cùng kiên định nói: "Sau lần này, hai ta nhất định phải từ quan bỏ chạy đấy nhé!"
Triệu Bạch Ngư bật cười, vỗ lưng Hoắc Kinh Đường thuận miệng an ủi đôi ba câu.
Hắn cũng nói tới nói lui câu này nhiều năm lắm rồi, hùa theo mấy câu thì có sao đâu?
Có năm mươi thiết kỵ Đường Hà đi theo Hoắc Kinh Đường đang chờ ở phía trước, mà Hoắc Kinh Đường thì cứ lề mà lề mề dính lấy Triệu Bạch Ngư, dù sao cũng chẳng có ai dám thúc giục, trong lòng họ đều thầm cảm thán chỉ có mỗi tiểu Triệu đại nhân mới có thể khiến cho tướng quân trông chẳng khác gì si nam oán nữ* trên đời này thôi.
(*) Si nam oán nữ – 痴男怨女: chỉ những đôi yêu thương sâu đậm nhưng không được như ý.
Triệu Bạch Ngư: "Ta thấy trời u ám lắm, chỉ e chiều nay sẽ có một trận tuyết nữa, mau lên đường để còn kịp tìm nhà trọ để nghỉ chân trước khi tuyết rơi, không thôi là phải ngủ ngoài rừng núi hoang vắng đấy."
Hoắc Kinh Đường: "Ta chịu đựng được, bọn họ cũng chịu được."
Triệu Bạch Ngư: "Nhưng ngựa không chịu được, lương khô cũng vậy, đến lúc đó đội trời lạnh gió tuyết mà đi không nói, cắn miếng lương khô còn rụng luôn cả răng thì chàng nói xem chàng vẫn quay về gặp ta được sao?"
Nếu như Hoắc Kinh Đường vô cùng chú ý đến hình tượng trước mặt tiểu Triệu đại nhân mà thiếu mất một cái răng, chỉ sợ từ nay về sau hắn không dám nhe răng cười nữa mất.
Hoắc Kinh Đường buồn bực trong lòng, thấp giọng đáp lại mấy câu, sau đó dặn Chiết Thanh Phong bảo vệ Triệu Bạch Ngư, rồi lại nói với y: "Cả nhà Chiết Thanh Phong đều là tướng sĩ, biết rõ thành phòng tuyến và địa hình Tây Bắc, là người trung hậu nhưng dụng binh như thần, cũng quen thuộc với phân bố lực lượng, thực lực của phiên binh và tập tục của phiên tộc, nếu như gặp phải vấn đề khó giải quyết thì có thể cho gọi hắn."
Triệu Bạch Ngư: "Ta biết rồi."
Dặn dò xong, Hoắc Kinh Đường mới xoay mình lên ngựa, siết chặt dây cương quát lên một tiếng, ngựa phi dũng mãnh như thần, thoáng chốc đã chạy về phía phương xa,
Triệu Bạch Ngư thấy vậy, vô thức chạy về phía trước vài bước, vẫy tay liên tục cho đến khi đoàn người ngựa biến mất khỏi đường chân trời, trên mặt mới hiện lên vẻ không nỡ.
Gió đông xào xạc, trời xa vạn dặm, tuyết phủ đồng hoang, ngày ngắn mây mờ, cảm giác quạnh vắng tràn ngập trong lòng.
Triệu Bạch Ngư thở dài một hơi trút hết phiền muộn trong lòng, phấn chấn tinh thần rồi mới bắt tay vào xử lí phiền phức mà Kinh Nguyên để lại.
"Về thôi."
Chiết Thanh Phong theo sau Triệu Bạch Ngư quay về Kinh Châu.
***
Phủ kinh đô, điện Văn Đức.
Tin thắng lợi từ Tây Bắc đặt trên bàn, Nguyên Thú đế hiếm khi thả lỏng chơi đùa với nhẫn ban chỉ, nhìn xa xăm để giải tỏa tâm trạng, ba người gồm Khang vương, Trần Sư Đạo và Triệu Bá Ung lần lượt xuất hiện phía dưới, nhìn là biết bọn họ đã sớm thăm dò được tin tức Ngạc Khắc Thiện ngã ngựa từ Tây Bắc, đến đây chỉ để hỏi thăm tình hình cụ thể mà thôi.
Ba người chắp tay: "Vi thần tham kiến bệ hạ."
"Ừ." Tâm trạng của Nguyên Thú đế rất tốt, không muốn làm khó bọn họ, cầm lấy tin thắng lợi ném xuống: "Xem đi."
Triệu Bá Ung cướp được trước rồi mở ra xem, hai người còn lại nghiêng đầu sang đọc nhanh như gió.
Trần Sư Đạo vô cùng kích động: "Không uổng một binh lính nào vẫn khiến cho phiên tộc tự giết lẫn nhau, Ngạc Khắc Thiện không trốn nổi tội thông đồng với địch phản quốc, trì hoãn quân tình, dối trên gạt dưới, xét nhà diệt tộc là còn nhẹ đấy, thân tộc trải rộng khắp tất cả thị tộc của phiên tộc Tây Bắc, nếu như tru di cửu tộc e là sẽ khiến phiên tộc lâm vào khủng hoảng mất, nhưng có thể lấy cớ này chấn chỉnh thị tộc Tây Bắc, triều đình cũng có thể tiến thêm một bước khống chế phiên binh, làm suy yếu binh quyền trong tay bọn họ!"
Triệu Bá Ung cũng khen ngợi: "Hay cho bọ ngựa bắt ve chim sẽ chực sẵn, thậm chí ngũ lang còn chẳng ra mặt mà đã khiến cho phiên tộc gắn bó chặt chẽ trăm năm tan rã, giải quyết mối hoạ Tây Bắc to lớn trong lòng triều đình, ngược lại để nó trở thành một trợ lực mạnh mẽ!"
Mắt thấy lão lại sắp tái phát căn bệnh thao thao bất tuyệt khen Triệu Bạch Ngư, Khang vương vội vàng lên tiếng chặn lời: "Ngạc Khắc Thiện bị xử tử, cần phải nhanh chóng xác định vị trí đại thủ lĩnh, trong tấu cũng có thỉnh cầu bệ hạ phong Giả Long Thiên Châu trở thành thủ lĩnh tộc Giả Long.

Tuy nói trước giờ chưa từng có nữ thủ lĩnh, nhưng bổ nhiệm cho Giả Long Thiên Châu chính là bước đột phá để triều đình can thiệp vào việc chọn lựa thủ lĩnh cho tất cả các thị tộc phiên tộc kể từ này về sau.

Ta cũng cần phải ủy nhiệm Nguyên soái mới cho nhánh binh Kinh Nguyên, còn Tri phủ Kinh Châu Mông Thiên Túng dù có ít tài lại trị nhưng điều binh khiển tướng thì dốt đặc cán mai, phụ thuộc Ngạc Khắc Thiện, về sau còn giấu giếm tình hình chiến sự, gián tiếp gây ra thương vong cho tướng sĩ hai trại Thiên Đô và An Ninh, phái tháo mũ cánh chuồn, đoạt lại công danh, cách chức làm thứ dân."
Thật ra hành vi phạm tội của Mông Thiên Túng tương đương với tội chém đầu răn chúng, tuy nhiên Đại Cảnh đối xử rất nhân từ với tướng lĩnh và văn thần đóng giữ biên cảnh, dù phạm tội cũng không phạt tử hình.
Nhưng cái gọi là từ bất chưởng binh đó đã nuôi dưỡng ra vô số quan liêu lười biến không làm tròn trách nhiệm ở biên cương.
Vốn tưởng Nguyên Thú đế sẽ đồng ý với lời khuyên của ông, không ngờ phán quyết lại là: "Mông Thiên Túng tự cao tự đại, không hiểu bài binh bố trận, học thức nông cạn mà còn không chịu lắng nghe ý kiến của các tướng phía dưới, binh bại thì bỏ trốn, cùng Ngạc Khắc Thiện dối gạt triều đình, biết rõ Ngạc Khắc Thiện chấp nhận hòa đàm với Thác Bạt Minh Châu rồi mà vẫn giữ kín không nói ra, thế cũng chẳng thua gì thông đồng với địch phản quốc, không gi3t chết thì quả là có lỗi với mười ngàn tướng sĩ Thiên Đô Trại."
Ba người bên dưới đều khiếp sợ, sau đó lại vui vẻ từ tận đáy lòng, đã đến lúc phải nổi trận lôi đình với đám quan liêu ở biên cảnh kia rồi.
Triệu Bá Ung tiếp lời: "Họa phiên tộc đã giải quyết xong, Tây Bắc không còn chiến sự, có phải bệ hạ nên cho gọi ngũ lang...!Kinh lược sứ về triều rồi không? Tây Bắc trời đông lạnh giá, suy cho cùng cũng không phải là nơi có thể ở lại lâu, Kinh lược sứ lại có nội thương, nếu như hàn khí thấm vào cơ thể, vết thương cũ tái phát mà nơi ấy không có đủ thuốc thang và thái y thì phải làm sao đây?"
Nguyên Thú đế muốn nói thái y đã từng đảm bảo Triệu Bạch Ngư không có nội thương rồi, nhưng mấy người ở dưới đều tự coi mình là trưởng bối của Triệu Bạch Ngư, thương yêu đến nỗi mù quáng luôn rồi, sợ hãi nên cứ bắt bẻ y thuật của thái y không thạo, rồi cứ luôn miệng càm ràm...!Bỏ đi bỏ đi.
"Bây giờ tuyết rơi kín đường rồi, sông cũng kết băng, chờ đến đầu xuân đi.

Vừa hay Kinh Nguyên đang cần người trấn giữ, đến đầu xuân chắc là sẽ ổn định hơn, lúc đó rồi về."
Ông vừa dứt lời, những người còn lại không dám nói gì nữa.
***
Mùa đông khắc nghiệt, đất trời đều là tuyết.

Triều đình đã cho ra kết quả xử lý phiên tộc, Kinh Nguyên và gửi lời khen ngợi Triệu Bạch Ngư, Mông Thiên Túng bị giải vào đại lao, đưa Thông phán Kinh Châu lên vị trí Tri phủ.
Trong phòng đốt than nên ấm áp hơn nhiều, nhưng Triệu Bạch Ngư chôn cả người mình trong áo choàng lông cáo vẫn cảm thấy lạnh, tay chân không chịu nổi đông cứng lại cả rồi mà mỗi ngày vẫn kiên trì xử lý công việc cả hai mặt quân chính của Kinh Nguyên, sẵn tiện chờ đợi tin tức từ Đại Hạ.
Lúc này Chiết Thanh Phong vén rèm đi vào nói: "Triều đình Đại Hạ đã lung lay dữ lắm rồi, Thác Bạt Minh Châu thắng trận về triều gia nhập cuộc chiến đoạt trữ, nhưng Tang Lương Ngọc luốn đối đầu với hắn lại yên tĩnh đến lạ.

Nửa tháng trước, Đại vương tử Đại Hạ bỗng nhiên phát động bức vua thoái vị, binh bại ngay cửa cung, bị Ngũ vương tử chém chết tại chỗ, mẫu phi và nhà cậu của Đại vương tử đều bị liên lụy, một Ngũ vương tử chẳng có tiếng tăm gì đột nhiên vùng lên trở thành đối thủ mạnh cạnh tranh với Thác Bạt Minh Châu.

Điều kì lạ nhất chính là đã đến lúc này rồi mà Tang Lương Ngọc lại đóng cửa phủ Quốc sư, nói là cầu phúc cho bệ hạ, không hề hỏi đến sự tình trong triều."
Báo cáo xong, gã mới cảm thán: "Đường đoạt trữ bất ngờ thay đổi, còn chưa đến giây cuối cùng thì không biết được kết quả."
Triệu Bạch Ngư quấn chặt áo choàng lông chỉ chừa mặt ra ngoài, màu da trắng như ngọc, lúc này y mới rũ mắt nói: "Hoàng đế Đại Hạ không còn sống lâu được nữa, chậm nhất là đầu xuân sẽ có kết quả."
Chiết Thanh Phong: "Là thế nào?"
Triệu Bạch Ngư: "Tang Lương Ngọc không thể không hành động, trong lòng ông ta biết rõ một khi Thác Bạt Minh Châu ngồi lên cái ghế kia, thì người đầu tiên bị đưa ra chặt đầu chính là ông ta.

Nhưng Thác Bạt Minh Châu đã nắm được nhược điểm của ông ta, ông ta không thể hành động nên sẽ giúp đỡ những người khác...!Không một vương tử nào có thể từ chối cành ô liu mà Tang Lương Ngọc ném tới cả, có điều Tang Lương Ngọc là người Đại Cảnh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị các vương tử ngoại thích qua cầu rút ván, chỉ có thể chọn đẩy những vương tử thế đơn lực bạc lên cái ghế kia thôi, như vậy mới tiện bề hành động."
Chiết Thanh Phong đã rõ: "Nhà mẹ của Ngũ vương tử không hiển hách, vốn không thể có được phần thắng đoạt trữ cho nên mới là sự lựa chọn tốt nhất, Tang Lương Ngọc đóng cửa không ra ngoài, thực tế đang điều khiển triều đình, không động chính là động, không tranh chính là tranh, nhưng vì sao Triệu đại nhân lại khẳng định đầu xuân sẽ có kết quả?"
Triệu Bạch Ngư: "Ghi chép buôn bán ở các chợ ven biên giới cho thấy thương nhân Đại Hạ mua chủ yếu là vải sợi trắng, số lượng đèn bơ cũng tăng mạnh, mà vải sợi trắng dùng để làm đồ tang, đèn bơ thì hẳn là để Đại Hạ cúng người chết lúc chôn cất.

Khứu giác của thương nhân rất nhạy, nhất định là bọn họ đã nhận ra, còn vì sao là đầu xuân thì...!Vương tử tranh ngai vàng cần thời gian, có điều bây giờ vẫn đang giằng co chưa dứt, trừ phi có người phá vỡ được cục diện bế tắc này mới thôi."
Chiết Thanh Phong im lặng nghe y phân tích, vừa sợ vừa thán phục trước sự hiểu biết về thế cục Đại Hạ của Triệu Bạch Ngư, tuy không biết được tình tình thật giả ra sao, nhưng lời y nói có tình có lý, tin tưởng cũng không sao.
Triệu Bạch Ngư suy nghĩ, lập tức cầm bút lên viết mấy câu vè rồi giao cho Chiết Thanh Phong: "Có thể tìm cách để câu vè này truyền đi khắp phủ Hưng Khánh không?"
Phủ Hưng Khánh là thủ đô của Đại Hạ.
Chiết Thanh Phong xem thử rồi gật đầu: "Có thể." Rồi gã nói: "Mấy câu vè này chỉ thẳng Tang Lương Ngọc cấu kết với Ngạc Khắc Thiện, ngầm nói ông ta lén lút qua lại Đại Cản, đại nhân muốn mượn nó để tấn công Tang Lương Ngọc sao? Nhưng mà đây cũng chỉ là tin đồn thất thiệt, không có chứng cứ, không thể làm gì Tang Lương Ngọc được."
Triệu Bạch Ngư mỉm cười, "Không có lửa làm sao có khói, tin đồn mạnh nhờ thổi phồng.

Còn nữa, ngươi nói xem vì sao Thác Bạt Minh Châu đã bắt được nhược điểm của Tang Lương Ngọc rồi mà không dám lấy chúng để kéo Tang Lương Ngọc xuống ngựa? Bởi vì hắn biết rõ khi đưa những chứng cứ này ra thì chỉ càng thúc đẩy tiếng tăm của Tang Lương Ngọc lên cao hơn mà thôi, đừng quên Tang Lương Ngọc cấu kết với Ngạc Khắc Thiện là để dùng bạc Đại Cảnh phát triển kinh thế Đại Hạ, tạo phúc cho triều đình Đại Hạ.

Sở dĩ Tang Lương Ngọc sợ hãi là sợ Thác Bạt Minh Châu cắt câu lấy nghĩa, tung lời đồn ra, nói ông ta là người Đại Cảnh, và việc ông ta qua lại với Ngạc Khắc Thiện nhiều năm là sự thật, nếu như hắn gây khó dễ có chừng mực thì sẽ có thể dẫn dắt triều thần bắt tay nhau đoạt lại quyền lực trong tay ông ta, hoặc là giam cầm ông ta lại.

Mặc dù không thể giết trong một lần hành động, nhưng đủ để tạm thời ép Tang Lương Ngọc lui khỏi chiến trường đoạt trữ.

Chỉ cần một chút thời cơ thôi, bỏ qua cơ hội đoạt trữ, dù có được trả lại trong sạch thì ngày sau triều đình Đại Hạ cũng tuyệt không để cho Tang Lương Ngọc được sống yên ổn."
Chiết Thanh Phong đã hiểu.
Chẳng trách Thác Bạt Minh Châu đã có thể uy hiếp Tang Lương Ngọc nhưng lại không dám thừa cơ gi3t chết, trước đây cũng cảm thấy thắc mắc, Tang Lương Ngọc cấu kết với Ngạc Khắc Thiện rõ ràng rất có lợi cho Đại Hạ, làm sao ông ta vẫn có thể bị cản trở cho được.
Hóa ra là vì chuyện đoạt trữ.
Triệu Bạch Ngư lại nói: "Tung ra lời đồn vào lúc này chính là để uy hiếp Tang Lương Ngọc, ông ta không thể điều tra ra ngọn nguồn, ngươi nói xem ông ta sẽ đoán là ai hại mình?"
Chiết Thanh Phong gật như bật thốt ra: "Thác Bạt Minh Châu!"
Triệu Bạch Ngư: "Thác Bạt Minh Châu không tuân thủ ước định, tự tiện ra tay, ngươi đoán thử Tang Lương Ngọc có đánh trả lại không?"
Chiết Thanh Phong: "Có!" Không chờ Triệu Bạch Ngư tiếp tục dẫn dắt, gã đã nói trước: "Tang Lương Ngọc đánh trả, Thác Bạt Minh Châu sẽ không thờ ơ, hắn có thể đoán ra được lời đồn, nhưng sợ hãi dồn nén nhiều năm sẽ khiến cho hắn phản ứng quá khích, không thể chờ đến khi tra rõ chân tướng hoặc dứt khoát từ bỏ, hắn sẽ tấn công Tang Lương Ngọc, bởi vì trong lòng hắn cũng biết Ngũ vương tử đã trở mình vùng dậy, sau lưng còn có bóng dáng Tang Lương Ngọc.

Thay vì đối phó với một con rối, chi bằng trực tiếp gi3t chết kẻ giật dây núp phía sau!"
Triệu Bạch Ngư: "Thác Bạt Minh Châu và Cao Di Sơn dù bị Tang Lương Ngọc cố gắng nhắm vào vẫn có thể đợi thời trở lại chứng tỏ năng lực của bọn họ không kém, có lẽ họ đủ sức chèn ép Tang Lương Ngọc đến bước đường cùng."
Dường như nhớ ra gì đó, y líu ríu nói: "Ta lại rất tò mò "tên điên Tang Lương Ngọc" mà Ngạc Khắc Thiện nói có thể điên đến mức nào? Đó chính là kẻ thù mạnh nhất đã quang minh chính đại khiến cho Vương Nguyệt Minh thất bại, ta khó mà không tò mò cho được."
Lấy lại tinh thần, Triệu Bạch Ngư dặn dò: "Khí hậu cũng ấm áp hơn nhiều rồi, bảo các ngươi đi thu gom lương thực, nước và vật tư, đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Chiết Thanh Phong gật đầu: "Từ trước lúc tuyết rơi nhiều chặn kính đường, bọn ta đã chọn mua lương thực từ nam thương trữ trong kho lương từ sớm rồi, hơn ba mươi giếng nước trong thành cũng đã cho người đến trông coi, băng cũng đã được gọt ra từ sông băng đang được trữ ở hầm ngầm, các vật tư còn lại cũng đều đã chuẩn bị xong, có điều thời gian gấp rút quá, hơn nữa nơi này xa xôi, dù có cố hết sức chuẩn bị thì số lượng vẫn không nhiều."
Triệu Bạch Ngư hỏi số lượng, tính toán rồi nói: "Cũng không tệ lắm.

Đi làm việc đi."
Chiết Thanh Phong nghe lệnh làm việc.

Chiết Thanh Phong đi rồi, Triệu Bạch Ngư mới cau mày lộ ra sắc mặt nghiêm trọng.
Y không dám coi thường Tang Lương Ngọc, có thể dùng thân phận dị tộc leo lên vị trí Quốc sư thì chắc chắn là người rất khôn ngoan, chiêu trò nhỏ như tung lời đồn này không thể lừa Tang Lương Ngọc.
Điều mà Triệu Bạch Ngư đánh cược chính là liệu rằng hai con chim sợ cành cong Thác Bạt Minh Châu và Cao Di Sơn sợ Tang Lương Ngọc đến mức nào, cược cả những người mà Vương Nguyệt Minh để lại Đại Hạ có quyết thề không thay lòng hay không.
***
Phủ Hưng Khánh, thủ đô Đại Hạ
Phủ Quốc sư.
Quản gia cầm mấy tờ giấy trong tay từ bên ngoài chạy vội vào thư phòng, mà trong phòng có một người đàn ông trung niên khoác áo choàng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang nghiêm túc xem bản đồ Đại Hạ, không ngẩng đầu lên mà hỏi.
"Chạy gì mà chạy?"
Người này chính là Tang Lương Ngọc.
Quản gia vội vàng đưa giấy tới: "Đầu đường cuối xóm đều xuất hiện câu vè này, đã hát được ba ngày rồi, bây giờ thư sinh võ tướng trong các quán trà quán rượu đều đang truyền tai nhau, chắc là quý tộc trong kinh đô cũng biết rồi."
Tang Lương Ngọc cầm lấy xem, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Quản gia: "Có phải là do Nhị vương tử phái người...?"
"Không phải hắn.

Hắn và Cao Di Sơn đều không ngu, chúng biết rõ thả tin trong giờ phút quan trọng này không được lợi lộc gì, là có người hãm hại."
Quản gia: "Ngoại trừ Nhị vương tử thì còn ai biết nữa?"
Tang Lương Ngọc nghiêm mặt nhìn bản đồ, một lúc sau mới hỏi: "Ngạc Khắc Thiện bị chém chết rồi à?"
Quản gia: "Đã là chuyện tháng trước rồi, không phải ngài đã biết sao?"
Tang Lương Ngọc thở dài một hơi: "Triệu Bạch Ngư...!Ngươi nói xem có phải là ta coi thường Triệu Bạch Ngư quá rồi không?"
Quản gia: "Đại nhân có tài ngang dọc trời đất, Triệu Bạch Ngư kia chẳng có công danh gì, nhờ mấy năm trước gả vào phủ quận vương thanh danh mới lên cao thôi mà? Ngài xem thường y là vì ngài có tự tin, có tư cách, còn để lão nô nghĩ thì Triệu Bạch Ngư kia bàn về đánh chiến, quan trường, mưu lược lẫn lòng người đều không bằng ngài."
Tang Lương Ngọc: "Nhưng Vương Nguyệt Minh đã thất bại dưới tay y rồi."
Quản gia: "Nhưng Vương Nguyệt Minh cũng thua dưới tay ngài đấy thôi."
Tang Lương Ngọc chỉ tay vào bản đồ, nheo mắt lại nói: "Vương Nguyệt Minh thua là vì bị người ta tính kế, nhưng tính cách và mưu lược của ông ta hơn ta rất nhiều.

Một thư sinh què quặt vẫn có thể hô mưa gọi gió suốt ngần ấy năm ở Lưỡng Giang...!Có thể tra ra sự thật năm đó được không? Có trả thù ta được không? Ta và ông ta xa cách hai mươi năm, ta không thể đoán được suy nghĩ của ông ta, ông ta sẽ làm cách nào để trả thù ta?"
Quản gia: "Vương Nguyệt Minh kia quyền cao đến đâu thì cũng chỉ là một người có chút tiếng tăm trong thương trường Lưỡng Giang mà thôi, lấy tiền khai thông quan trường, chẳng phái đã chịu kết cục thân bại danh liệt rồi hay sao? Thủ đoạn thông thiên đến mức nào mà có thể trả thù được người đứng trên vạn dân như ngài ở Đại Hạ xa xôi này chứ?" Liếc nhìn bản đồ và tờ giấy, lão nhắc lại: "Đại nhân, ta phải nhanh chóng giải quyết lời đồn thôi, cẩn thận có người đem nó đi làm văn đấy.

Về phần Nhị vương tử...!Không quan tâm có phải do hắn làm hay không, cũng nên khều một cái, để cho bọn chúng đỡ phải thắc mắc ai mới là chủ của triều đình Đại Hạ này!"
"Thác Bạt Minh Châu không đủ để gây sợ hãi." Tang Lương Ngọc nhàn nhạt lên tiếng: "Ta nhớ ở Đại Hạ có bốn xưởng chế tạo vũ khí đúng chứ?"
Quản gia: "Đại nhân nhớ nhầm rồi, Đại Hạ chỉ có bốn xưởng chế tạo, chia ra ba nơi là Hưng Khánh, Tây Bình và Tây Lương."
Tang Lương Ngọc lắc đầu: "Năm Sùng Tông thứ tám, huyện Cô Tang phát hiện được một mỏ than cho nên đã bí mật xây dựng một xưởng chế tạo vũ khí ở đó, dùng mỏ than đó cung cấp cho cả nước, đến năm Sùng Tông thứ mười hai, mỏ than bị khai thác sạch, xưởng chế tạo vũ khí cũng bị bỏ đi, nhưng gần đây lúc rảnh rỗi ta có xem tấu tiêu thụ dòng chảy của các huyện trong phủ trình lên, phát hiện được điều kì lạ."
Quản gia tò mò: "Kì lạ ở đâu?"
Tang Lương Ngọc: "Mười lăm năm trước, có thương nhân họ Vương mua một ngọn núi ở huyện Cô Tang để trồng quýt."
Quản gia không nhịn cười được: "Trồng quýt ở Tây Lương là lỗ vốn tuột khố luôn đấy không phải sao?"
Tang Lương Ngọc: "Đúng vậy, nhưng mà nó vẫn giúp chủ kiếm được bộn tiền, thuế kinh doanh nộp hàng năm luôn cố định ở một con số, mà con số này lại không thay đổi trong mấy chục năm trời! Làm sao có thể không nhìn ra vấn đề chứ? Ta phái vài người đến huyện Cô Tang phủ Tây Lương xem thử, trong lòng của ta bất an, bất an vô cùng."
Kể từ khi Triệu Bạch Ngư bắt đầu trảm hơn phân nửa quan trường Đông Nam, Tang Lương Ngọc đã cảm thấy mọi chuyện không như ý, Vương Nguyệt Minh vốn đã chết rồi, lẽ ra họa lớn trong lòng đã bị khai trừ, ông ta phải được sống an nhàn rồi mới đúng, nhưng không ngờ vẫn còn một số tiền lớn vào sổ, vẫn còn tai họa ngầm Ngạc Khắc Thiện, ngay cả hai con tôm tép Thác Bạt Minh Châu và Cao Di Sơn cũng nắm được nhược điểm của ông ta.
Ba năm qua, triều đình rung chuyển, quý tộc tranh quyền đoạt lợi, vơ vét tài sản quốc gia một cách trắng tợn khiến cho dân chúng vào chẳng bằng ra, đáng sợ hơn nữa chính là tiền tệ Đại Cảnh còn lưu thông nhiều hơn cả tiền Đại Hạ, mà tiền trang Đại Thông có thể đổi tiền Đại Cảnh lại không chịu sự quản lý của quốc gia.
Đã vô số lần Tang Lương Ngọc có ý đồ nạp tiền trang Đại Thông vào quyền sở hữu của quốc gia nhưng đã bị quý tộc trong triều ngăn cản, đến cả bệ hạ cũng nghi ngờ tấm lòng của ông ta.
Từ lâu bọn họ đã được tiền trang Đại Thông đút no tiền, sợ rằng nếu như nó bị sáp nhập vào triều đình thì sẽ không moi được một xu nào nữa.
Kết quả là ngồi nhìn tiền trang Đại Thông lớn mạnh, qua lại với quý tộc thân hào, nếu như đột nhiên nổi loạn chỉ sợ dân chúng sẽ lầm than, nó cũng có thể phá hủy chính quyền chỉ trong khoảnh khắc, ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
"Các thám tử được phái đi điều tra người đứng sau bức màn của tiền trang Đại Thông trở về, nói rằng đã thấy Thác Bạt Minh Châu bỏ vốn ủng hộ, cũng muốn kiếm ít công lao." Tang Lương Ngọc khó nén được sự tàn nhẫn trong ánh mắt, "Đi nghe ngóng nơi ở của ông chủ Đại Thông đi, sau khi lấy được con dấu quản lý tiền trang thì gi3t chết!"
Quản gia: "Tuân mệnh!"
***
Ông chủ tiền trang Đại Thông vừa mới gặp mặt nói chuyện với Thác Bạt Minh Châu xong đã bị ám sát tại chỗ ở, sau đó được một nhóm người khác cứu đi, tin tức này khiến cho Thác Bạt Minh Châu bị chấn động.

Thác Bạt Minh Châu lần theo dấu vết trên người của kẻ hành thích thì tra được chúng đến từ phủ Quốc sư, trong lòng rõ ràng đây chính là lời cảnh cáo của Tang Lương Ngọc trước hành động của hắn, thế là ruột gan rối bời nói với Cao Di Sơn: "Ta đã từng nói mặc dù lời đồn kia không xuất phát từ chỗ chúng ta, nhưng Tang Lương Ngọc chắc chắn vẫn sẽ cắn chặt cái cớ này để ra tay mà!"
Cao Di Sơn cũng có hơi bàng hoàng, có điều ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, tỉnh táo trả lời: "Nếu như Tang Lương Ngọc ra tay, chúng ta sẽ dứt khoát nói ra chuyện ông ta tư thông với nước địch ở trước mặt bệ hạ."
Thác Bạt Minh Châu: "Nhưng phụ hoàng rất tin tưởng tên tà đạo Tang Lương Ngọc này!"
Cao Di Sơn: "Hoàn toàn ngược lại, từ trước đến nay bệ hạ luôn phòng bị Tang Lương Ngọc, cùng lắm là lợi dụng ông ta để đối phó với quý tộc Đại Hạ thôi.

Giờ này bệnh tình của bệ hạ đã nguy kịch, điều mà ngài ấy lo nhất chính là để ngoại thích tham gia vào chính sự và Tang Lương Ngọc cướp nước.

Dù là ngài hay Ngũ vương tử đều không có mẫu tộc hiển hách, hơn nữa cũng đã đến tuổi hiểu chuyện, không phải lo lắng về họ ngoại, vậy nên chỉ còn sót lại mầm họa là Tang Lương Ngọc mà thôi! Diệt trừ Tang Lương Ngọc, không ai có thể thoát chết tội thông đồng với địch phản quốc cả."
Thác Bạt Minh Châu hơi đổi ý: "Vậy thử xem, ta sẽ vào cung một chuyến."
Cao Di Sơn: "Gặp được bệ hạ rồi, điện hạ phải ăn ngay nói thật đấy."
Thác Bạt Minh Châu hơi khó hiểu: "Ăn ngay nói thật là nói tốt cho Tang Lương Ngọc à?"
Cao Di Sơn lắc đầu, vẫn kiên nhẫn giải thích: "Điện hạ chỉ cần nhớ kỹ một câu thôi, bệ hạ muốn diệt Tang quốc sư."
Thác Bạt Minh Châu động não, thoáng chốc đã hiểu.
Cao Di Sơn thấy thế rốt cuộc cũng an tâm, Vĩnh An đế biết rõ phải làm thế nào mới giết được Tang Lương Ngọc hơn cả Thác Bạt Minh Châu.
***
Thác Bạt Minh Châu vào cung một chuyến, nói hết chuyện Thiên Đô Trại, bao vây Kinh Châu cùng với nội dung cuộc hòa đàm của hắn và Ngạc Khắc Thiện cho Vĩnh An đế Đại Hạ, không giấu giếm một chuyện nào.
Vĩnh An đế nằm trên giường bệnh không ngồi dậy nổi, chỉ duỗi một tay ra khỏi rèm che vẫy vẫy, có một thái giám tiến lên nói: "Nhị vương tử, bệ hạ đã biết rồi.

Cứ để chứng cứ lại đây, ngài đi về trước đi."
Thác Bạt Minh Châu do dự một chút rồi mới đứng dậy rời đi.
***
Ngày hôm sau tảo triều, ngôn quan lấy bài vè trên phố để vạch tội Tang Lương Ngọc qua lại với nước địch, nói là không có lửa làm sao có khói, nếu như tin đồn đã lan khắp bốn phía thì ắt phải có nguyên nhân.
Dù có vô tội thì vẫn cần phải tra.
Ngôn quan khuyên can bị bác bỏ.
Ngày thứ hai, trong triều có thêm nhiều đại thần vạch tội hơn nữa, vẫn bị bác bỏ.
Ngày thứ ba, ngôn quan tiếp tục buộc tội, trình lên thư từ qua lại giữa Tang Lương Ngọc và Ngạc Khắc Thiện, chữ viết không phải là giả.
Giám quốc Tể tướng lệnh cho người truyền gọi Tang Lương Ngọc đến đối chiếu, người nọ ngoài câu "thanh giả tự thanh" ra thì không nói thêm gì nữa, vì vậy nên bị giam vào đại lao Hình bộ, đợi chờ tra rõ.
Đương nhiên là không có cơ hội điều tra, chỉ thu thập được những chứng cứ ông ta tùy tiện ngụy tạo, Tang Lương Ngọc giống hệt như cá trên thớt.
Thế nhưng đến ngày thứ tư, trong phủ Hưng Khánh có một bài vè được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nói rằng Ngạc Khắc Thiện thông đồng với địch phản quốc nên đã bị chém chết, mà Tang Lương Ngọc phải chịu khổ vận chuyển vật tư từ Đại Cảnh vào Đại Hạ để nâng cao năng lực kinh tế của quốc gia.
Cũng cùng lúc đó, người của Tang Lương Ngọc trong triều huy động toàn lực hành động.
Vừa phải nghĩ cách cứu Tang Lang Ngọc vừa phải nhân cơ hội đả kích Thác Bạt Minh Châu, trách hắn rõ ràng có binh hùng tướng mạnh bao vây phủ Kinh Châu, vì sao không thừa cơ đánh hạ Kinh Châu mà lại đồng ý hòa đàm, hơn nữa chỉ mới đòi bồi thường năm trăm ngàn lượng bạc trắng đã rút quân khỏi Kinh Châu?
Lưỡi dao sắc bị Tang Lương Ngọc siết chặt, lần lượt đâm vào giữa bụng phe Thác Bạt Minh Châu và các thế lực khác, trong lúc phân tranh không ngừng nghỉ, chẳng có ai để ý đến những xao động trong dân gian...
Tiền trang Đại Thông phá sản rồi!
***
Tiền trang Đại Thông có quý tộc làm chỗ dựa, để cho bạc trắng cuồn cuộn chảy vào, đặc biệt là tiền Đại Cảnh.
Phàm là thương nhân muốn đổi tiền Đại Cảnh thì khi đến các chợ ven biên giới, sự lựa chọn số một chính là tiền trang Đại Thông, thậm chí tiền trang Đại Thông còn thuyết phục được quý tộc Đại Hạ gửi tiền của bọn họ lại chỗ mình, hàng năm sẽ tính cho bọn họ tiền lãi hậu hĩnh, cứ thế bảy tám năm liên tục tiền trang càng hưng thịnh, thế cho nên quý tộc thân hào phú thương đều chọn gửi tiền ở tiền trang Đại Thông.
Mà bây giờ, tiền trang Đại Thông phá sản rồi.
Bọn họ vốn nói với bên ngoài rằng ông chủ của tiền trang Đại Thông đã bị ám sát, không trị nổi đã qua đời, cho nên đóng cửa ba ngày để chuẩn bị bàn giao, ba ngày sau sẽ mở cửa trở lại.
Qua ba ngày rồi lại thêm ba ngày nữa, tiền trang Đại Thông vẫn im lìm không mở cửa khiến cho những kẻ gửi tiền trong tiền trang để ăn lãi cảm thấy lo lắng, chỉ đành phá cửa xông vào, vậy mà phát hiện bên trong trống không chẳng còn thứ gì.
Đừng nói chi bạc, dù chỉ một đồng xu cũng không để sót lại.
Chuyện này khiến cho dân tình sôi trào nhưng bọn họ lại là bên chịu ít tổn thất nhất, người dân không có dư dả, hoặc là không đạt đủ tư cách để gửi tiết kiệm tại tiền trang, cho rằng thân hào quý tộc được cho ăn no bụng nhiều năm phát điên chọc thủng khớp xương trên dưới của triều đình trước, quan binh dốc toàn lực truy xét tiền trang Đại Thông, bắt tất cả những kẻ có quan hệ tốt và thường xuyên lui tới lại thẩm vấn, đại ngục liên tiếp nổi lên.
Chỉ trong chốc lát phủ Hưng Khánh gió tanh mưa máu.
Đến cả Thác Bạt Minh Châu cũng hận đến đỏ mắt, bởi vì bạc mà hắn tham ô từ Hộ vẫn còn để ở tiền trang Đại Thông, bây giờ toàn bộ đã mất hết, và hắn thật sự trở thành kẻ nghèo rồi.
Hai mắt Cao Di Sơn cũng đỏ quạch, nói với Thác Bạt Minh Châu đang thất thần: "Bây giờ chỉ có một kế cứu được ta và ngươi thôi."
Thác Bạt Minh Châu túm chặt cọng rơm cứu mạng: "Nói!"
Cao Di Sơn: "Khi đó ai là người ám sát ông chủ tiền trang Đại Thông? Là ai cứu ông ta? Ai muốn gặm cái sọt tiền ở tiền trang Đại Thông này? Là ai đã thượng tấu triều đình đòi sáp nhận tiền trang Đại Thông nhiều lần? Còn ai nữa, ai sẽ giấu tiền mà thân hào quý tộc phủ Hưng Khánh gửi vào tiền trang Đại Thông cho riêng mình?"
Thác Bạt Minh Châu lầm bầm: "Tang Lương Ngọc."
Cao Di Sơn: "Là ông ta!"
Hai mắt Thác Bạt Minh Châu dần sáng lên: "Tang Lương Ngọc là kẻ trộm tiền trong tiền trang sao?"
Cao Di Sơn: "Dù có đúng hay không thì cũng đều phải buộc tội ông ta! Tang Lương Ngọc chính là quốc sư một nước, không chỉ có tài chính trị quân sự mà còn có thiên phú kinh doanh, bao năm nay ông ta đã tích góp được bao nhiêu tiền chứ? Phải chia cắt tài sản của ông ta mới có thể lấp đầy vào chỗ trống này, cả triều văn võ bao gồm cả thân hào đều ủng hộ chúng ta...!Điện hạ à, giết một người cứu vạn người, đã đến lúc phải hướng về lòng dân rồi!"
Thác Bạt Minh Châu siết chặt nắm đấm, cố gắng đèn nén cảm xúc sôi trào, ngầm hiểu đáp lại: "Cao tướng, chúng ta phải thanh quân trắc thôi."
***
Cùng lúc đó, quản gia mang theo lời xôn xao của dư luận vào đại lao Hình bộ phủ Hưng Khánh, Tang Lương Ngọc trợn trừng mắt ra.
"Tiền trang Đại Thông phá sản rồi à?" Tang Lương Ngọc không tin nổi: "...!Sao có thể như vậy được?"

Ông ta đã từng kiêng dè trước tiền trang Đại Thông, luôn cho rằng tiền trang nằm trong phạm vi nước Hạ, có thể đóng cửa nhưng tuyệt đối không thể bỏ chạy.
Sao có thể chạy được?
Có thương nhân nào lại vứt núi vàng núi bạc mà chạy khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp cơ chứ?
Phải biết tiền trang này làm ăn bằng cách nhận tiền gửi và cho vay, bỏ chạy như vậy có khác gì ném hết số tiền đã cho vay xuống sông đâu? Đây chính là ném cục vàng trong ngực vào bếp lò đốt, đốt xong thì quăng xuống sông chẳng ai kiếm ra nổi, đến cùng là nhân tài nào làm ra chuyện điên rồ thế này vậy?
Chẳng lẽ ông chủ tiền trang Đại Thông bị ám sát xong mắc bệnh tâm thần luôn rồi à?
Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy? Vì sao?
Chuyện này không hợp lý!
Đáy mắt Tang Lương Ngọc có chút sụp đổ, cái não thông minh và tri thức thâm sâu của ông ta vốn cũng không có cách nào giải thích rõ hành động và thái độ khác thường của tiền trang Đại Thông, "Chẳng lẽ là âm mưu của Đại Cảnh? Hao phí mười lăm năm để sắp xếp ván cờ này? Hoàng đế Đại Cảnh có kiên nhẫn để bày mưu sao? Chỉ trong mười lăm năm mà Đại Cảnh đã có được thực lực thế này sao? Không..."
Ông ta lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ không thực tế này.
Được một mất mười không nói, người Hán tự xưng mình có phong thái của nước lớn, rất khinh thường loại âm mưu quỷ kế như thế này.
Vậy là ai?
Không đợi ông ta suy nghĩ kĩ càng, quản gia đã nói: "Thám tử phái đi huyện Cô Tang trở về báo cáo rồi, nói là ở địa phương vốn không có núi trồng quýt gì cả, chỉ có một xưởng quân công bị bỏ hoang nhưng vẫn luôn đốt lò, đã hoạt động ba bốn năm rồi, đào tạo được một đám thợ thủ công có tay nghề cao, không biết đã lấy được bản vẽ đại bác, nỏ thần ti mà Đại Hạ bảo mật nghiêm ngặt bằng cách nào rồi chế tạo chúng ở nơi đó!"
Tang Lương Ngọc vội hỏi: "Có bắt được không?"
Quản gia nghiến răng: "Đến trễ mấy ngày, bọn chúng ôm của chạy mất hút rồi."
Tang Lương Ngọc lộ vẻ mất hứng: "Lầu cao sắp đổ."
Quản gia vội la lên: "Đại nhân à, trước hết ngài đừng quan tâm Đại Hạ có đổ hay không đổ nữa, bây giờ cả triều văn võ và thân hào dưới sự dẫn dắt của Nhị vương tử đang công khai lên án ngài, bọn họ muốn vu oan cả hai tội tiền trang Đại Thông và thông đồng với địch phản quốc lên đầu ngài đấy.

Thác Bạt Minh Châu còn bí mật cho quân đội đến gần phủ Hưng Khánh, đóng trại ở cách thành ba mươi dặm, Ngũ vương tử đã bị nhốt lại.

Nhị vương tử được triều thần ủng hộ ngồi lên vị trí giám quốc, sai người trông coi Vĩnh An đế bệnh nặng liệt giường, cũng đã cầm ngọc tỷ truyền quốc đi...!E là sắp mưu triều soán vị rồi!"
Tang Lương Ngọc và kho phủ tư nhân của ông ta chính là hòn đá kê chân cho Thác Bạt Minh Châu đăng cơ.
Bỗng dưng Tang Lương Ngọc cười điên cuồng, tiếng cười lộ ra sự thê lương đến cùng cực: "Con nít mồm hôi sữa mà cũng dám nghĩ đến chuyện giết ta ư?" Sau đó tiếng cười ngưng bặt, sắc mặt ông ta lạnh lùng trở lại: "Cũng tại bao năm qua ta ghi nhớ ơn tri ngộ của Vĩnh An đế, nhượng bộ từng bước, còn dốc hết tâm huyết giúp đám rác rưởi này bảo trụ Đại Hạ nên mới khiến cho bọn chúng chỉ coi ta là con hổ giấy."
Quản gia sợ hãi trong lòng, mơ hồ đoán được ý đồ của Tang Lương Ngọc, có hơi kích động: "Đại nhân...?"
Tang Lương Ngọc nhắm mắt lại: "Đi chuẩn bị đi."
***
Kinh Châu Đại Cảnh.
Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên: "Tang Lương Ngọc soán vị rồi à?"
Chiết Thanh Phong: "Đã truyền khắp Tây Bắc rồi!"
"Vĩnh An đế và Thác Bạt Minh Châu thì sao? Quý tộc Đại Hạ thế nào?"
"Ai phản đối thì chém đầu người đó.

Vĩnh An đế thì tức chết rồi, Thác Bạt Minh Châu và Cao Di Sơn như tướng bại trận chạy khỏi phủ Hưng Khánh, không còn thấy bóng dáng đâu cả."
Triệu Bạch Ngư: "Chẳng phải trong tay Thác Bạt Minh Châu có binh à?"
Chiết Thanh Phong: "Phó tướng là người của Tang Lương Ngọc."
Triệu Bạch Ngư lập tức hỏi kỹ nguyên nhân hậu quả Tang Lương Ngọc soán vị, biết được tiền trang Đại Thông ôm tiền chạy trối chết, đến cả một đồng xu cũng không để lại thì không khỏi cảm thán: "Cái trò tổn thương địch tám trăm tự hại mình một ngàn vậy mà lại rất giống phong cách của Vương Nguyệt Minh, ngày xưa Tang Lương Ngọc lừa tiền Vương Nguyệt Minh, hại ông ấy tan nhà nát cửa, giờ đây bị Vương Nguyệt Minh gài thành loạn thần tặc tử, thế nên sử sách phải dùng ngòi bút làm vũ khí thôi."
Người thông minh tuyệt đình xưa nay đều tự đánh giá cao bản thân mình, vô cùng quan tâm đ ến thanh danh của mình trong sách sử, nhưng Tang Lương Ngọc phản bội Đại Cảnh trước, sau đó lại phản chủ, việc trước còn thuộc về tình lý, việc sau thì đã làm rõ bản chất của hạng cường đạo loạn đảng, tiếng xấu đã được định sẵn rồi.
"Có tin tức gì về hành trình của Hoắc Kinh Đường không?"
Chiết Thanh Phong lắc đầu: "Tang Lương Ngọc giết rất nhiều quý tộc Đại Hạ, người để lại hầu như đều ủng hộ ông ta, nhưng lúc này dân oán sôi trào, vậy mà ông ta còn trắng trợn kêu gọi nhập ngũ.

Thám tử chúng ta xếp vào phủ Hưng Khánh tra được mấy ngày gần đây trong phủ có phái mấy nhóm kị binh nhẹ đi về hướng phủ Tây Lương."
Triệu Bạch Ngư suy nghĩ rồi nói: "Huyện Cô Tang phủ Tây Lương là nơi có xưởng quân công, có lẽ Tang Lương Ngọc đã phát hiện ra được gì rồi, vẫn phải cẩn thận thì hơn, ngươi dẫn một nhóm phiên binh lén vào phủ Tây Lương đi trợ giúp Hoắc Kinh Đường đi!"
Chiết Thanh Phong: "Nhưng ty chức đã nhận lệnh tướng quận bảo vệ Triệu đại nhân rồi."
Triệu Bạch Ngư phất tay nói: "Hoắc Kinh Đường bảo ngươi nghe lệnh của ta, hôm nay ta ra lệnh cho ngươi mà ngươi lại không nghe theo sao?"
Chiết Thanh Phong do dự một chút: "Ty chức tuân lệnh."
Sắc mặt Triệu Bạch Ngư dịu đi: "Ngươi là người tộc Đảng Hạng, tướng mạo ngôn ngữ và thói quen đều khá giống với người Đại Hạ, bây giờ người trong phiên tộc cũng thấp thỏm lo sợ, chỉ có ta ngươi mới có thể tin được thôi.

Còn nữa, Kinh Châu cũng không hẳn là không có tướng để dùng, hơn một tháng nay ta đã liên tục quan sát khảo hạch các tướng lĩnh nơi này, phát hiện ra bọn họ không hề vô năng tầm thường, mà là vì trước đây bị Ngạc Khắc Thiện chèn ép quá đáng, không có cơ hội ra mặt mà thôi."
"Ngươi có thể yên tâm rồi đấy, ta có rất nhiều người để dùng kia mà."
Y liên tục tính toán trong đầu, lòng như nổi trống: "Hiện giờ Đại Hạ dân oán sục sôi, Tang Lương Ngọc còn động viên người đi lính, ý đồ rất rõ ràng, ông ta muốn phát động chiến tranh.

Ông ta sẽ chọn nơi nào làm điểm bùng nổ đại chiến đây? Nhưng dù là nơi nào đi nữa cũng vậy thôi, lệnh cho binh ra roi thúc ngựa đưa tin tức này đến tướng lĩnh các nhánh binh đi, cần phải lên kế hoạch cho các biện pháp đối phó thật kĩ lưỡng."
Triệu Bạch Ngư không biết Tang Lương Ngọc có thể điên đến mức nào, y chưa từng giao thủ nên không biết rõ năng lực chỉ huy của ông ta, thế nên cũng không chắc sẽ phải làm những gì.
"Triệu tập các tướng ngũ phẩm và ngũ phẩm trở lên ở Kinh Châu lại, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!".


Bình luận

Truyện đang đọc