ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN SỐNG SÓT


Hai trăm công nhân quanh quẩn ở bến thuyền, cửa cống và cầu cảng suốt nhiều ngày liền, không cần phải làm việc gì nặng nhọc, chỉ cần theo dõi thuyền hàng, kiểm tra xem có nộp thương thuế hay chưa là được.
Nếu như không đóng thuế thì đưa người đến chỗ Công sứ của Thuế Vụ ty, giao lại cho bọn họ ghi tên, khảy bàn tính tính tiền đóng thuế ngay tại chỗ.
Từ sau chuyện Triệu Bạch Ngư làm ở bến thuyền mấy ngày trước, thương nhân trong phủ chỉ cần nghe nhắc đến là mặt biết sắc, rối rít tạm ngưng chở hàng, có người còn nghĩ số mình may mắn, nào ngờ đều bị bắt tại trận hết.
Tiếng tăm vang xa lòng người bàng hoàng, hàng hóa của bọn họ bị trì hoãn ngày nào, tiền bạc tổn thất ngày ấy nhiều không đếm xuể, xem ra ý đồ của Triệu Bạch Ngư chính là muốn kháng chiến trường kỳ với bọn họ.
Y tiêu hao đủ thứ cho cái Nha môn Thủy vận nát bét đó, nhưng đám tiểu thương bọn họ không thể nào bị hao hụt được!
Thế là thường xuyên có người cầu kiến Dương tham mưu, muốn thông qua lão để nói rõ tình huống cho bộ Hộ biết, bọn họ nộp sáu thành tiền thắng cho bộ Hộ, không lý nào mà đến nước này rồi trên đó vẫn cứ như con rùa đen rụt cổ, lẽ ra bộ Hộ nên âm thầm thương lượng với Nha môn thủy vận Thuế Vụ ty, nhanh chóng giải quyết vụ này mới phải.
Nhưng từ đầu đến cuối chẳng có động tĩnh gì, Dương tham mưu chỉ nói bọn họ vẫn đang nghĩ cách, bảo các thương nhân an tâm chớ nóng vội.
Triệu Bạch Ngư cách không đấu pháp với bộ Hộ, bộ Hộ nhẫn nhịn không tấn công, cũng không đáp lại không có nghĩa là không nắm bắt được tin tức.
Lý do thoái thác kiểu đấy, các thương nhân không thể chấp nhận được.
Bọn họ là thần là tiên, ngồi vững như thái sơn, biết nhìn xa trông rộng, có thế quyết định thắng bại thiên lý, nhưng Thuế vụ phó sứ chỉ là nhân vật thấp cổ bé họng, túi tiền bị tiêu sạch vô cùng bức bối.
Trả tiền công cho công nhân trong bảy ngày liên tục, Thuế vụ phó sứ không gánh nổi nữa.
Lão nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cầu kiến Triệu Bạch Ngư, nhưng Triệu Bạch Ngư nhất quyết muốn lão sốt ruột, căn bản không tài nào chủ động gặp mặt được, vì vậy đến cả cửa phủ quận vương Thuế vụ Phó sứ cũng chưa từng đến gõ.
Lão quyết định há miệng chờ sung, nhưng Triệu Bạch Ngư không đến Nha môn điểm mão, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu.
Theo như lời Dương tham mưu nói, Ngự Sử đài đã nộp sổ con tố Triệu Bạch Ngư ngày qua ngày không đến Nha môn Thủy vận, thật ra là lơ là cương vị.
Cuối cùng trong triều lại có đại thần nói giúp Triệu Bạch Ngư, bảo tuy người không đến Nha môn nhưng cũng đã đích thân ra trận, bất chấp gió lạnh đi khắp cửa cống bến thuyền làm việc, có thể nói là cúc cung tận tụy lắm rồi.
Sau khi ngươi tới ta lui kéo đẩy qua lại, Nguyên Thú đế vô thưởng vô phạt mắng Triệu Bạch Ngư làm trái với quy tắc điểm mão của quan triều, nhưng lại khen y đúng là tận trung với cương vị, khuyên bảo quan triều có lúc đừng nên quá bảo thủ với cái cũ.
Tỏ thái độ một lần đã đủ để chu toàn mọi mặt, bất kể là tâm tư của ai đi nữa thì cũng đã được xoa dịu, cũng chẳng có ai bị phạt, chuyện này nhanh chóng được lật sang trang mới.
Thuế vụ phó sứ biết kết quả, bực dọc đến độ trở bệnh nặng một trận nên xin nghỉ phép ở nhà, còn muốn mượn cớ này thoát khỏi cảnh cấp trên nhờ "hỗ trợ ứng tiền trước", nào ngờ Nghiên Băng đưa hơn hai trăm công nhân vào trạch viện của lão, làm ồn hàng xóm láng giềng mấy hôm, ngay cả vợ con lão cũng phát cáu mà dọn về nhà mẹ đẻ ở.
Bệnh tình của Thuế vụ phó sứ khổ không tả nổi chuyển biến tốt hơn chút, thương nhân trong phủ đã tìm đến lão tố khổ.
"Đại nhân, ngài mau nghĩ cách đi, từ lúc vị Triệu đại nhân này nhậm chức, hàng hóa của các nhà buôn chúng tôi đã ở yên suốt cả tháng trời rồi, thật sự là không tiêu hao nổi nữa.

Nếu như bộ Hộ không giải quyết chuyện này xong sớm thì thứ cho bọn ta đứng về phía Nha môn, dù sao cũng chỉ phải bù vào bốn thành tiền thắng, còn đỡ hơn là chẳng nhận lại được gì còn lỗ vốn."
"Vậy sao được?" Thuế vụ phó sứ bật thốt lên: "Chư vị có quan hệ thân thiết với bộ Hộ, hợp tác đã nhiều năm trời, chẳng lẽ còn không biết bản lĩnh của bộ Hộ? Huống chi nhận thua một lần, từ nay về sau cũng phải đóng hơn bốn thành tiền thắng.

Chưa kể nhà ông chủ Vân ngài hàng năm chạy đi chạy về Nam Chiếu cũng chừng ba mươi chuyến, mỗi chuyến đóng nhiều lắm là hai mươi lăm nghìn lượng bạc thuế, nhiều năm liền chẳng phải sẽ tốn một khoản rất lớn hay sao."
Ông chủ Vân nghe vậy cũng đau lòng: "Đây không phải là tình trạng khó khăn bây giờ à? Nếu như bọn ta có thế thấy được hy vọng phá vỡ cục diện, tự khắc biết nên lựa chọn thế nào.

Nhưng bộ Hộ chẳng có động tĩnh gì, trong lòng bọn ta quả thực không chắc chắn."
Những thương nhân khác rối rít hùa theo.
Thuế vụ phó sứ: "Các ngươi ráng chịu đựng thêm hai ngày nữa đi, để ta thương lượng với Dương tham mưu đã."
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Dương tham mưu đẩy cửa ra nói: "Bến thuyền, cửa cống ngoài kia đều đã đút lót xong hết rồi, tối nay giờ tý chia nhau ra bốn kênh rời khỏi phủ Kinh Đô.

Hãy nhớ, dù cho trên bờ có kẻ nào ngăn cản, các ngươi đều phải bịt tai không nghe, giương buồm khởi hành rồi là không dừng lại nữa, binh lính canh phòng ở các cửa khẩu sẽ phối hợp với các ngươi."
Nghe vậy, mọi người lập tức trở nên vui vẻ hẳn, ai nấy trở về kiểm kê lại hàng hóa và tàu thuyền, chỉ đợi đến lúc là lên đường ngay.
***
Hành tung của thương nhân trong phủ đều rất bí ẩn, cố gắng đề phòng các công nhân Nha hàng, mà các công nhân đó chỉ quanh quẩn ở các địa điểm cố định, hiển nhiên là không phát hiện ra hành động lần này, tuy nhiên nó không gạt được những kẻ lang thang và hiệp khách ở khắp phủ.
Trong phủ vừa có động tĩnh, lập tức có người chạy đi báo cáo.
Nghiên Băng báo lại cho Triệu Bạch Ngư chuyện này: "Điệu bộ không nhỏ, quả nhiên là không chịu đựng được! Vậy thì ta đến Nha hàng triệu tập nhiều người hơn, đêm nay đi bắt cá lớn thôi!"
Bỗng chốc, Nghiên Băng nhớ đến tháp phòng thuế, cậu hơi lo lắng: "Bọn họ sẽ không có chuẩn bị kế khác, làm chúng ta vồ hụt lần nữa chứ."
"Bảy mươi chiếc thuyền lần trước đã khiến cho bộ Hộ tổn thất mấy trăm nghìn lượng rồi, công thêm một tháng qua không có thương thuế nhập sổ, tổn thất quá lớn, sẽ không thể dùng chiêu tháp phòng thuế được nữa." Triệu Bạch Ngư vuốt v e vòng Phật như có điều suy nghĩ: "Thương nhân trong phủ cũng ra tay rồi, chỉ e là đêm nay phải có chừng trăm con thuyền rời kinh.


Dám cược nhiều thuyền hàng như vậy, ắt là đã có chuẩn bị."
Lưu đô giám dự thính giật giật môi, muốn nói gì đó, song do dự trong lòng một chút rồi lựa chọn im lặng.
Triệu Bạch Ngư để ý đến sắc mặt của ông ta, bèn hỏi: "Lưu đô giám có gì muốn nói?"
Lưu đô giám chần chừ: "Thật không dám giấu giếm, lúc trước khi Đạc Chi sứ kiêm nhiệm Thuế Vụ sứ, quản lý thủy vận không đến nửa năm đã bị cách chức.

Lúc đó ông ấy cũng táo bạo như ngài vậy, chỉ tiếc quá cấp tiến, bị người ta nắm được chỗ sai nên cắt chức rời kinh, Khi đó ông ấy cũng thuê người theo dõi ở cửa cống và các bến thuyền, đám thương nhân đó pha trò mấy ngày, một đêm nào đó bỗng tập trung mấy trăm chiếc thuyền hàng lại, nhao nhao căng buồm khởi hành, thế như chẻ tre, vị đại nhân kia mang một lượng lớn nhân viên đến nhưng lại bất lực nhìn thuyền chạy đi xa."
Nghiên Băng cảm thấy kì quá: "Tàu thuyền rời kinh phải đi qua cửa cống to, chỉ cần đóng cửa chạn lại, hoặc là thả thuyền nổi chặn đường là được mà?"
Lưu đô giám để lộ vẻ mặt bất lực: "Vấn đề chính là ở đây này, người lái thuyền nổi và ở các trạm gác cầu cống ngày thường được đút tiền no, thường mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bây giờ ngài còn đang đấu pháp với bộ Hộ, người ở trạm gác sẽ không ai giúp ngài đâu, chúng chỉ đợi bộ Hộ dâng cúng thôi.

Ta đoán bọn họ đã đánh tiếng rồi, đêm nay dù ai đi, trạm gác cũng sẽ không chặn cửa thả thuyền nổi, mà sẽ làm như không thấy mở cửa thả thuyền lớn.

Đại nhân có tự mình đi cũng sẽ không thể phân thân ra nhiều trạm được, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi."
Nghiên Băng phẫn uất: "Nham hiểm trơ tráo!"
Lưu đô giám: "Thật ra thì đại nhân có thể ép đám người kia neo thuyền hàng suốt một tháng trời đã là việc không ai làm được rồi, trước đây Lộ đại nhân chỉ giữ được tám ngày, chi phí do nhà nước cung cấp cho Nha môn cũng không chịu được, tấu tiêu cuối năm lại bị ai đó cố tình làm vướng víu, đến khi thiếu hụt nghiêm trọng liền bị nắm thóp tố cáo lên trên."
Nghiên Băng vui mừng: "Cũng may tiền này là do Lao phó sứ bỏ ra."
Triệu Bạch Ngư cũng tự cho là đúng: "Lao phó sứ lao khổ công cao."
Khóe môi Lưu đô giám run run: "..." Lao phó sứ quen thói sống phách lối gặp phải đả kích nghiêm trọng, bệnh liệt giường đã nhiều ngày, tên "đầu sỏ" ngược lại còn nói cảm ơn.
...!Có điều cũng khiến lòng người hả hê.
"Một khi thuyền hàng giương buồm, rời khỏi cửa ngõ, bến thuyền, đi ra cửa cống thì chính là trời cao biển rộng không gì có thể ngăn trở.

Mặc dù công nhân ở Nha hàng có cơ thể khỏe mạnh nhưng cũng là một thân máu thịt, không thể chống lại thuyền lớn."
Triệu Bạch Ngư mỉm cười: "Cũng không phải không có cách.

Lái buôn ở Nha hàng giao thiệp rộng, thần thông quảng đại.

Nghiên Băng, ngươi đi tìm lão già vắt tẩu thuốc bên hông hỏi xem có thân thuyền bỏ hoang nào và xích sắt hay không, trong vòng hai ba giờ tới có thể kéo thân thuyền đó đến cửa cống ngoài bến thuyền hay không.

Còn nữa, ta muốn một sợi xích dài có thể mắc qua bốn kênh, nếu không đạt được độ dài đó thì nối lại cũng được."
"Vâng." Nghiên Băng hoài nghi: "Nhưng xích sắt dài đó để làm gì ạ?"
Triệu Bạch Ngư: "Một cái khóa sông thô sơ."
Lưu đô giám và Nghiên Băng trố mắt nhìn nhau, cũng không biết khóa sông là cái gì.
***
Cổng thành trên bảy cửa cống lớn của phủ Kinh Đô đã lên đuốc sáng ngời, binh lính canh phòng nghiêm ngặt, Tràng vụ Giám quan đang cúi nhìn mặt nước đen ngòm như mực.
Lúc này đây, trên thành cửa cống phía tây, Dương tham mưu đang đứng sóng vai với Tràng vụ Giám quan.
Giám quan lấy lòng nói: "Xin đại nhân hãy yên tâm, chuyện này không phải lần đầu tiên, trong lòng các anh em đều hiểu rõ, bảo đảm thuyền hàng thuận lợi rời Kinh."
Sắc mặt Dương tham mưu không đổi, nhìn chằm chằm mặt sông: "Cẩn thận vẫn hơn, Triệu đại nhân mới đến kia chẳng phải ngữ hiền lành gì.


Phải nhớ kĩ chúng ta đều đang trên một chiến tuyến, nếu như đấu thua, các ngươi cũng không thể kiếm tiền nữa đâu.
Giám quan: "Hạ quan tất biết đạo lý có phúc cùng hưởng, ngài cứ an tâm, trừ phi Triệu Bạch Ngư tự mình đến nơi, nếu không ai mà dám đến cửa cống này gây chuyện, có thì lập tức tống hết đám người ô hợp này vô tù luôn cho nhanh!"
Dương tham mưu để lộ nụ cười, mặt sông xa xa lập lòe một chút ánh sáng: "Đến rồi."
Giám quan vội vàng vung tay lên quát: "Tỉnh táo hết cho ông xem, phấn chấn tinh thần lên đi nào! Chú ý thuyền đang đến —— mở cửa!"
Cửa cống dần mở ra, tiếng nước chảy ào ạt, tàu thuyền chất đầy hàng hóa xếp một hàng dài từng chiếc đến gần.
***
"Mau mau mau!"
Người đàn ông mặt áo quần ngắn đi đầu vẫy tay, hô to cho những người phía sau mình chạy nhanh hơn chút nữa, hơn hai mươi chàng trai trẻ tuổi lực lưỡng ôm xích sắt chạy như điên, đuổi về phía bến thuyền cửa cống.
"Những ai bơi giỏi thì lên thuyền nhỏ, mang xích sắt vắt ngang bến đò."
Cảnh tượng giống vậy cũng diễn ra ở sáu cửa cống gần bến đò, ông lão giắt tẩu thuốc bên hông dẫn người từ chỗ mình kéo một chiếc thuyền rẽ quạt ngăn giữa dòng nước, xích sắt ở hai bên bờ sông chia ra khóa chặt đầu và đuôi thuyền.
Sau đó ông cho người ngồi lên thuyền nhỏ, xếp thành một hàng ngăn sau hàng xích sắt, an tĩnh chờ đợi.
***
Lưu đô giám nhìn vào màn đêm, nghe xa xa từ trong núi rừng vọng đến tiếng quạ kêu mà sợ, bất chợt tim đập như đánh trống, sau đó nghe thấy có người kêu lên: "Cửa cống mở rồi! Có ánh lửa —— nhìn thấy thuyền rồi!"
Lưu đô giám vội vàng vọt ra bờ sông, trông ra ngoài xa, nhìn đấy đốm lửa lập tức nói: "Mau, châm lửa nhắc nhở người ở bờ bên kia đi."
Đuốc của bọn họ ở đầu này hơi lóe lên, ánh lửa ở bên kia bờ cũng sáng nhấp nháy như đáp lại.
Lúc ấy trên cổng thành cửa cống phía tây, tận mắt nhìn mấy chục chiếc thuyền hàng an toàn vượt qua cửa cống, lái về phía bến thuyền trong phủ, tâm tình căng thẳng của Dương tham mưu mới như được trút bỏ, chỉ cần bình an trôi qua bến thuyền nữa là có thể căng buồm đi xa, dù cho Triệu Bạch Ngư có đến cũng chẳng thể làm được gì.
Dương tham mưu nhìn chằm chằm chiếc thuyền dẫn đầu, dưới ánh trăng mơ hồ thấy được buồm đã rơi xuống thì không khỏi nở nụ cười, nhưng chỉ một giây sau thôi biến cố đã xuất hiện, trước đầu thuyền sáng lên ánh lửa, hàng đuốc vắt ngang mặt sông, trong nháy mắt tim đập thình thịch như đánh trống.
"Chuyện gì đang xảy ra thế!"
***
Tất cả mọi người trên thuyền đều lo lắng đề phòng, chú ý đến tình hình trên mặt sông, mãi đến khi mũi thuyền băng qua cửa cống, qua cả bến thuyền ngoài thành, trái tim treo cao của đám thương nhân mới rơi xuống.
"Giương buồm!"
Cánh buồm nặng nề nâng lên cao, rõ ràng cảm giác tốc độ thuyền tăng lên trông thấy, nhưng thuyền công đứng ngay mũi thuyền quan sát tình hình sông nheo mắt lại, trông thấy giữa sông có một chút ánh sáng, kinh nghiệm nhiều năm trời nói cho gã biết có điềm gở, vội vàng hô lên: "Có chuyện rồi!"
Tim chủ thuyền đập rộn lên, bước đến hỏi: "Chuyện gì!"
Thuyền công: "Trời tối quá, nhìn không rõ, phóng pháo xung thiên đi!"
Chủ thuyền: "Phóng nhanh!"
Pháo xung thiên hay còn gọi lại toản thiên hầu, sau khi đốt pháo lên phóng ra mặt sông sẽ phát nổ, sinh ra ánh sáng đủ sáng giúp bọn họ thấy được tình hình của mặt sông phía trước.
"Xì" một tiếng giòn giã, pháo xung thiên vụt ra nổ tung ra mấy chục mét xa trên mặt sông, lửa sáng chói mắt, một chiếc thuyền rẽ quạt hiện rõ mồn một trước mắt, hai đầu của con thuyền cũ nát buộc đầy xích sắt to dày, mà với tốc độ của thuyền vận chuyển đang căng buồm thì chỉ chốc lát nữa thôi là sẽ va chạm với thuyền rẽ quạt, cho dù có nhanh chóng xoay bánh lái để thay đổi phương hướng thì cũng sẽ bị dây xích chặn lại, chiếc thuyền dẫn đầu giờ đây đã trở thành chướng ngại chận đứng một hàng thuyền phía sau.
Thuyền công sợ hãi, cuồng loạn la lên: "Thu buồm! Neo thuyền —— neo thuyền!!!"
Buồm vừa nâng lên lại thu hồi khẩn cấp, người cầm lái đảo bánh lái thuyền mấy tên thuyền công hợp lực thả neo, dù hành động nhanh chóng nhưng thân thuyền khổng lồ vẫn va về phía xích sắt và thuyền rẽ quạt, phát ra tiếng "ầm" cực lớn, tàu thuyền phía sau nhận ra có điểm khác thường cũng nhanh chóng chuyển hướng thả neo, nhất thời mặt sông trở nên loạn cào cào.
Chủ thuyền đẩy một đám người ra chạy đến mũi thuyền: "Đây là cái quái gì? Ai lại kéo xích chặn trên mặt sông thế kia? Đi, mau gọi mấy tên biết bơi đi tìm ngọn nguồn dây xích, mau cởi dây xích ra!"
Lời vừa dứt, thuyền công bên cạnh đã nhìn chằm chằm về phía trước, giơ ngón tay lên chỉ rồi nói: "Ông chủ, ngài nhìn xem đó là gì?"
Chủ thuyền không nhịn được ngước lên nhìn, lại thấy từng ngọn từng ngọn đuốc được thắp sáng lên, sáng bừng mặt sông đen nhánh, cũng chiếu sáng khoảng cách năm sáu mét đến chỗ dây xích, thuyền nhỏ xếp thành một hàng ngang, mỗi chiếc thuyền có hai ba người đàn ông trưởng thành đang đứng, ai nấy đều cầm đuốc, chiếc thuyền nhỏ ở giữa có một người khá quen mặt.
Người nọ ngẩng đầu nhìn lên, cất giọng quát: "Ông chủ Vân, vẫn khỏe chứ!"
Ông chủ Vân, chủ chiếc thuyền thường đi lại Nam Chiếu chở hàng nhìn thấy người đến thì mặt mày tái mét, ngây ra như phỗng.
Thuyền công khó hiểu, đây là ai?
"Bản thân là quan nhỏ không đáng kể, chỉ sợ ngài và các ông chủ không biết, vậy ta đây xin giới thiệu —— ta là Đô giám Đô thương thuế vụ ty phủ Kinh Đô!" Lưu đô giám cười híp mắt nói: "Chư vị đã đóng đủ thương thuế hết chưa? Nếu như đã nộp tháp phòng thuế từ trước thì xin hãy đưa bằng chứng ra, còn nếu như chưa đóng cái gì cả, vậy thì hãy nộp hết ngay bây giờ đi! Các ngài làm ăn cũng không dễ dàng gì, đại nhân của bọn ta thông cảm cho chư vị cực khổ, đã gọi tiên sinh kế toán đến theo từ trước, sổ sách và bàn tính đã bày sẵn rồi, không cần các ngài vất vả chạy đến Nha môn một chuyến nữa!"
Chủ thuyền phía sau không biết chuyện gì đang xảy ra ở phía trước, nóng ruột chờ đợi một lúc thì có người chèo thuyền nhỏ đến, thông báo người ở Thuế Vụ ti đã đưa tiên sinh kế toán và sổ sách đến bến tàu thu thuế rồi, cả đám người sa sầm mặt mày, trợn mắt há mồm cũng khó mà hình dung được trong lòng bọn họ đã chấn động đến nhường nào rồi.
Trước sau có kẻ lục tục chạy đến báo tình hình từ các cửa cống khác, không ngoại lệ đều đương lúc giương buồm bị ngăn chặn ở ngoài bến đò, chỉ cần một nhóm hơn ba mươi người thường được thuê từ Nha hàng cùng với một sợi dây xích sắt thôi đã đập tan hết mọi tính toán của bọn họ.

Lúc Dương tham mưu xuống khỏi cổng thành tinh thần còn hoảng loạn, sẩy chân bước hụt một cái ngã đập đầu chảy máu.
"Không cần." Dương tham mưu ngăn lại hành động đỡ lấy mình của thuộc hạ, cầm khăn tay ra lau máu tươi chảy trên trán, mắt phủ mờ sương: "Bây giờ Triệu Bạch Ngư đang bày mưu tính kế gì nữa đây? Một sợi xích sắt, một đám công nhân Nha hàng, đưa đám người đó ra là để cản hết chừng trăm chiếc thuyền ra kinh à?"
Nước cờ kì lạ, đoán không ra, đoán không ra, ván này thua thê thảm chịu không nổi rồi.
"Chuẩn bị ngựa đi, đến phủ Ngũ hoàng tử."
***
Phủ Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử ngồi trên ghế thái sư trong đại sảnh, duy trì tư thế nhìn chằm chằm mặt đất một hồi lâu.
Dương tham mưu không nhịn được lên tiếng: "Trăm chiếc thuyền hàng đều bị cản lại, nên làm thế nào mới được đây? Điện hạ? Điện hạ —— "
"Hử? À, thương thuế thuyền hàng..." Ngũ hoàng tử hít sâu một hơi, nói như thỏa hiệp: "Đóng đi, cho bọn họ nộp thuế đi."
Dương tham mưu cuống cuồng: "Không được đâu điện hạ! Nộp tiền này chẳng khác nào bộ Hộ chấp nhận nhường thương thuế thuyền hàng cho Thuế vụ ty Thủy vận, đám thương nhân trong Kinh Đô đều là chó hùa gió chiều nào theo chiều nấy! Đêm nay bộ Hộ không ra mặt chính là nói cho bọn họ biết trong trận đấu pháp với Nha môn Thuế vụ ty, bộ Hộ đã bị đánh bại rồi, không che chở được cho bọn họ nữa, từ nay về sau khi ra vào Kinh Đô, e là tiền thắng sẽ đưa thẳng đến Nha môn chứ không phải là bộ Hộ nữa mất!"
Lão sốt ruột chịu không nổi nữa, bước tới hai bước muốn khuyên Ngũ hoàng tử cách cứu vớt cục diện: "Đuổi theo đưa ra bằng chứng tháp phòng thuế như lần trước đi, mà thôi sao cũng được, thương thuế thuyền hàng tuyệt đối không thể lót vào túi Thuế vụ ty!"
Ngũ hoàng tử đảo mắt trừng lại, vừa mở miệng hỏi: "Bạc ngươi bỏ ra sao?"
Dương tham mưu: "Cái gì?"
Ngũ hoàng tử nhìn lão chằm chằm, ánh mắt đáng sợ: "Lần trước đưa bằng chứng tháp phòng thuế, bổ sung vào khoản mục hơn một trăm nghìn lượng, e là lần này phải gấp bội —— mấy trăm lượng bạc đó ngươi bỏ ra được không?"
Dương tham mưu lắp ba lắp bắp: "Ti hạ...!Thuở nhỏ ti hạ nhà nghèo, không có tài sản tùy thân, thật sự là ti hạ có lòng nhưng mà, nhưng mà..."
Ngũ hoàng tử: "Cút."
"Ti hạ cáo lui." Dương tham mưu đáp nhanh, xoay người rời đi.
Đi đến cửa, Ngũ hoàng tử đột nhiên lên tiếng: "Quay lại đây!"
Dương tham mưu cứng đờ xoay người: "Điện hạ còn dặn dò điều chi?"
Ngũ hoàng tử: "Ngày mai ngươi đến mấy Nha hàng trong phủ thuê hết tất cả công nhân trẻ khỏe đi, để cho Triệu Bạch Ngư có lòng muốn trị cũng không có người để dùng."
Dương tham mưu: "Vậy số bạc kia?"
Ngũ hoàng tử: "Ngươi ứng tiền trước."
Dương tham mưu: "..."
Nhìn gương mặt như cha mẹ chết của Dương tham mưu, tâm trạng bực dọc của Ngũ hoàng tử cuối cùng cũng dịu xuống một chút, bấy giờ đã hiểu ra vì sao Triệu Bạch Ngư lại để cho Thuế vụ phó sứ ứng tiền, cảm giác tiêu tiền trong túi người khác để làm việc cho mình quả nhiên là rất sảng khoái.
Nhưng gã đã vội suy tư không dứt, vì sao Triệu Bạch Ngư lại không phải là môn đảng Đông cung?
***
Trời vừa hửng sáng, sương mù còn vương, trong một gian nhỏ tại quán trà gần cửa cống sông Thái, Triệu Bạch Ngư nhàn nhã chẳng lo lắng gì hớp một ngụm trà không đậm vị, nhưng đi kèm với không khí trong lòng và tiếng chim hót lanh lảnh thì đúng là ngon miệng hơn hẳn.
Tiếng vó ngựa vang tung trời, Ngụy bá nhảy xuống ngựa, đến trước mặt Triệu Bạch Ngư báo cáo tình huống đơn giản: "Ngũ lang, chừng trăm chiếc thuyền hàng đã bị ngăn lại, có bốn mươi chín thuyền thỏa hiệp, bổ sung thương thuế nên đã cho đi.

Còn lại chín mươi lăm chiếc ngoan cố chống cự, hẳn là đang đợi bộ Hộ đến cứu, nhưng hiện tại chưa thấy động tĩnh...!Bộ Hộ sẽ không đưa ra bằng chứng tháp phòng thuế lại chứ?"
"Sẽ không." Triệu Bạch Ngư đáp chắc nịch: "Kho bạc nhỏ của Đông cung không có tiền."
Nếu như khoản bạc mà Đô tào Hoài Nam tham ô kia không bị phát hiện, Đông cung sẽ không đời nào cắt thịt tự vệ, mà khi đó tà chiêu của Triệu Bạch Ngư nhất định sẽ không thực hiện được, cũng như trước đại án Hoài Nam bộ Hộ phô trương giàu có, bây giờ chỉ là đang tự rước lấy họa.
Trong ánh mắt Ngụy bá toát ra sự kinh ngạc, kiêu ngạo như tán thưởng đứa nhỏ nhà mình đúng là có triển vọng: "Ngũ lang tính toán không chỗ sai sót."
"Lợi dụng gió đông thôi, trò khôn vặt ấy mà." Triệu Bạch Ngư vẫn khiêm tốn như thường: "Người không chịu đóng thuế cũng dễ xử lý, giữ lại hàng hóa của bọn họ gửi ở vùng lân cận, tính tiền thuê theo luật pháp quy định, đóng đủ thương thuế trong hạn bảy ngày là sẽ chuộc được hàng hóa.

Nếu như quá hạn mà chưa ai đến chuộc hàng, quan phủ có quyền quyết định đường đi kế tiếp của số hàng này —— truyền lời này của ta đến đó, nếu như có người khác có ý định mua số hàng đó thì vô cùng hoan nghênh, bởi vì chúng ta sẽ cam kết hàng hóa đặt ở Nha môn lấy giá thấp hơn so với giá bán ngoài kia."
Ngụy bá: "Vậy ta đi thông báo ngay."
Triệu Bạch Ngư muốn giữ ông lại uống ly trà nóng rồi hẵng đi, Ngụy bá khoát tay từ chối, người tập võ thân thể cường tráng không sợ gió rét, ngay lập tức phóng người lên ngựa chạy ra bến thuyền làm việc.
***
Hàng chính là tiền, tiền là mạng của thương nhân, cách của Triệu Bạch Ngư là gây khó dễ cho mạng sống của bọn họ.
Mắt thấy bộ Hộ chậm chạp không ai tới, nhưng đến tận giữa trưa rồi mà các công nhân mặc đồ ngắn vẫn đang qua lại chộn rộn, Công sứ Nha môn Thủy vận còn vô lại hơn cả lưu manh thì cứ nhìn lom lom, tinh thần của các thương nhân bị hành hạ đến nỗi đau đớn không sao tả xiết.
Mặt trời ngã về tây, mây trắng trên tầng không đã đổi màu mang theo dấu hiệu có mưa kèm tuyết, quả thực bọn họ đều sợ hành trình bị trễ nãi, không thể không cúi đầu thỏa hiệp, xếp thành hàng dài giữa mặt sông đóng đủ thương thuế.
Từng chiếc từng chiếc thuyền hàng được cho đi, mặt sông lại rộng mở thông thoáng.
Đến khi màn đêm lại buông xuống lần nữa, thuyền hàng ở bảy bến thuyền đều đã được cho đi hết, Nha môn Thủy vận vủa Đô thương thuế vụ ty trong vòng một ngày nhập sổ hai mươi ba nghìn lượng bạc trắng.
Lưu đô giám cả đời chưa từng cảm nhận được hương vị của một đêm chợt giàu nhìn sổ sách thật lâu chẳng nói gì, mặc dù tiền đó không phải là tiền của lão, nhưng mỗi một khoản hạch toán đều phải qua tay lão, khoảnh khắc hô hấp dồn dập, kh0ái cảm làm lão phấn khởi đến nỗi run rẩy vẫn còn lưu lại trong lòng lão đây.
Lưu đô giám không nhịn được tính thử thương thuế một năm, không, một quý thôi, nếu như mỗi ngày nhập sổ hai mươi ba nghìn lượng bạc trắng, vậy thì một quý chính là hai mươi triệu...

"Xùy!"
Hai mươi triệu lượng bạc!
Nếu như đụng phải năm mất mùa, năm hạn, số tiền này đủ để bù cho thuế tài chính của cả nước đấy!
"Không không, không thể tính như vậy được." Lưu đô giám vỗ vỗ gò má lầu bầu: "Đêm nay là ngoại lệ, phải gom một tháng lại mới có thể thu được hai mươi ba nghìn lượng thương thuế, nếu cộng thêm tốp của chừng mười ngày trước kia, ước chừng tầm ba trăm nghìn lượng mà thôi.

Vậy tính ra, chỉ riêng thương thuế thủy vận của phủ Kinh Đô một năm thôi cũng đã lên đến bốn triệu.

Hơn nữa bốn kênh phủ Kinh Đô hội tụ thủy vận của thiên hạ, ngoài ra còn câu kết với thủy vận nội hà, cùng với thương thuế hàng năm của hải vận ngoại hải tại Lưỡng Giang, e là không đâu có thể sánh bằng."
***
Ba ngày sau, điện Văn Đức.
Nguyên Thú đế vùi đầu xử lý chính sự, bên cạnh là đại thái giám thỉnh thoảng châm thêm trà, đứng bên dưới chính là Hoắc Kinh Đường vừa mới từ sân tập trở về.
Dưới lớp áo choàng thêu hạc, bàn tay buông thõng bên người Hoắc Kinh Đường vẫn luôn khảy chuỗi vòng Phật, từ lúc bước vào điện Văn Đức đã bị Nguyên Thú đế cố tình làm lơ, hắn cũng không vội, đọc thầm tâm kinh ba lần rồi đổi sang bộ khác, dù sao thì lòng kiên nhẫn của Nguyên Thú đế cũng không bì nổi hắn.
Đại thái giám liếc mắt nhìn vết mực phê tấu đỏ thẫm ướt giấy mà Nguyên Thú đế làm ra, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chỉ đành âm thầm kêu khổ, sao hai người lại so đo với nhau vậy chứ!
Lúc này có tiểu thái giám bước vào báo cáo: "Tam ty Đạc Chi ty cả đêm trình sổ con lên."
Nấc thang bỗng nhiên xuất hiện làm cho Nguyên Thú đế ném bút ngay tức khắc: "Lấy tới đây."
Nguyên Thú đế nhận lấy sổ con, vừa làm bộ đọc sổ vừa quan sát Hoắc Kinh Đường qua đáy mắt, thấy đối phương vẫn hờ hững mặc kệ liền bực mình, đọc tấu chương thật nhanh nhưng chẳng chữ nào lọt vào lòng, mãi đến lúc ánh mắt quét qua hàng chữ Tiền thắng thuyền hàng Kinh Đô nhập sổ một ngày hai mươi ba nghìn thì lập tức lên tinh thần, bấy giờ mới ngồi đọc lại cẩn thận từ đầu đến đuôi hai lần.
Xem sổ xong càng không dám tin gọi đại thái giám đến: "Ngươi đến xem thử, là trẫm nhìn dư một chữ thập (十), hay là nhìn thiếu một chữ chỉ* (钱) vậy?"
(*) Chữ 钱 này còn có nghĩa là chỉ, đơn vị trong lượng, mười chỉ bằng một lượng.

Đại thái giám xem xong, trong lòng rung động như thế nào cũng không cần nhiều lời, để lộ ra phản ứng vui mừng cực nhanh: "Hồi bẩm bệ hạ, ngài không nhìn lầm đâu ạ! Không phải là hai mươi ba nghìn chỉ, mà là hai mươi ba nghìn lượng bạc ạ!"
Đúng là có tâm khi gằng giọng ở mấy chữ "hai mươi ba nghìn lượng bạc", Nguyên Thú đế nghe mà mở cờ trong bụng.
Rồi ông lại xem sổ con tiếp, thỉnh thoảng cười sang sảng: "Tốt! Tốt lắm! Một ngày nhập sổ hai mươi ba nghìn lượng bạc..." Lúc thì biểu lộ nghi hoặc, chặc lưỡi hít hà không ngớt: "Nha môn Thủy vận Thuế vụ ty mở chưa đến năm năm, những năm trước tổng khóa thuế nhiều nhất cũng chỉ ba trăm nghìn, sao mà khóa thuế một tháng vào xuân thôi mà đã bằng tổng của năm ngoái rồi thế này?"
Chuyện này không thể suy nghĩ sâu xa, một khi đã nghĩ nhiều là biết ngay bên trong ngấm ngầm biết bao nhiêu việc làm xấu.
Sắc mặt của Nguyên Thú đế từ vui chuyển thành thâm thúy, cuối cùng là không còn cảm xúc gì, không nói tiếng nào mà chỉ chuyển động nhẫn ban chỉ của mình, không nhìn ra trong lòng đang nghĩ gì.
Đại thái giám cảm thấy lo lắng, trực giác nói cho lão biết lại có người sắp gặp họa.
Nhìn lại con số tiền thuế mà Nha môn Thủy vận nhận được trong một ngày, đại thái giám cũng cảm nhận được tim mình đập rộn lên, đại khái là vì ở bên ngoài lão cũng mua chút sản nghiệp, mê tít mấy năm kiếm được rất nhiều tiền, sau đó cho tiền nhận một người bà con xa làm con nuôi, lệnh cho người đó vận chuyển một vài món đồ sứ tinh xảo được chế tác ở phủ Kinh Đô đến Giang Tây thông qua bốn kênh, ra hải vận nội hà rồi đi về phía khu vực Đông Nam.
Vậy là thương thuế không thoát khỏi liên quan đến bộ Hộ.
"Truyền chỉ lệnh Triệu Bạch Ngư..." Dừng một chút, Nguyên Thú đế bỗng nhiên đổi lời nói: "Kêu Đỗ Công Tiên đến trước, giải thích cho rõ xem Nha môn Thủy vận đây là đang làm trò gì, trẫm ngược lại muốn biết Triệu Bạch Ngư cắn một miếng thịt béo này từ trong miệng người khác bằng cách nào."
Đại thái giám lĩnh chỉ đi xuống.
Nguyên Thú đế vẫn xem đi xem lại sổ con mà Đạc Chi ty trình lên, trong lòng hiểu ý Đỗ Công Tiên, nếu như Đỗ Công Tiên không muốn vạch trần việc xấu của thương thuế thủy vận, thì ông ta sẽ không gửi sổ con đến nói về chuyện này.
Số lượng thương thuế thủy vận lớn đến thế, như vậy Đông cung, cả những người bên dưới nữa, những năm nay vừa ăn no rửng mỡ vừa to mắt nhìn thấy quốc khố, nội khố thiếu hụt, nhìn thấy vị hoàng đế này thường xuyên buồn rầu vì chuyện tiền nong, đang suy nghĩ điều gì trong lòng?
Ấy vậy mà Nguyên Thú đế không giận còn cười, ánh mắt dừng lại ở ba chữ Triệu Bạch Ngư, tiến sĩ mà ông khâm định trong cả triều văn võ, môn sinh Thiên tử mà chính miệng ông khen ngợi, đến cả trữ quân mà ông khâm định, Hộ bộ sứ cũng là con trai ruột của ông, chẳng có một ai so được với Triệu Bạch Ngư không phải xuất thân tiến sĩ cả!
Đóng sổ con lại, Nguyên Thú đế bỗng nhiên phát hiện Hoắc Kinh Đường vẫn còn đứng đó, tức giận quát: "Vấn đề khảo luyện tân binh ở thao trường lựa ngày khác bàn lại.

Hết chuyện rồi, ngươi về phủ đi."
Hoắc Kinh Đường rũ mắt, thái độ nhượng bộ: "Lựa chọn lương tướng cho triều đình là bổn phận của thần, bệ hạ có chuyện quan trọng khác cần xử lý, thần chờ là được."
Kỳ lạ, Hoắc Kinh Đường luôn lạnh nhạt khi ở trước mặt ông, ở ngoài một kiểu sau lưng lại là một kiểu khác, thường xuyên chọc ông giận đến mức nội thương, sao bây giờ lại trở nên cung kính rồi?
Nguyên Thú đế đang nghi ngờ, nhác thấy ba chữ Triệu Bạch Ngư trên sổ con thì nhất thời rõ ràng, mặt mũi đen thui, tiện tay nhặt quyển sổ vô dụng ném tới: "Cút ra khỏi cung ngay cho trẫm!"
Hoắc Kinh Đường nhanh nhẹn né quyển sổ bay tới, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nguyên Thú đế hồi lâu, đột nhiên cong môi huýt sáo một tiếng.
Nguyên Thú đế trợn mắt, còn chưa kịp lên cơn, Hoắc Kinh Đường đã nghênh ngang bỏ đi.
"..."
Nguyên Thú đế ôm ngực, tự lẩm bẩm: "Tới đòi nợ, chính là tới đòi nợ đây mà."
==
Tác giả muốn nói:
Nguyên Thú đế: Con cái đều là nợ, nhất định kiếp trước tui đã nợ thằng cu này một nghìn tỷ!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc