Mùa xuân tới rồi, vạn vật như sống lại, Đại thảo nguyên Tinh Linh lại nghênh đón một mùa giao phối mới. Dương quang sáng lạn chiếu xuống thảo nguyên xanh biếc, cỏ xanh phản xạ ra một tầng kim sắc nhàn nhạt. Phong cảnh trên đại thảo nguyên đẹp như tranh, hết thảy đều an bình tốt đẹp. Phía sau triền núi, một con chuột túi nhỏ đang vùi đầu ăn cỏ trên mặt đất. Bỗng nhiên, chuột túi nhỏ ngẩng đầu, hai chân rủ trước ngực nhìn về phương xa.
Ầm!
Ánh lửa ngập trời đột ngột dâng lên từ dưới mặt đất, lướt qua sườn núi nhỏ, nhuộm đỏ cả một nửa bầu trời.
Chuột túi nhỏ hoảng sợ trừng lớn hai mắt, co chân liền chạy. Một bóng đen nhảy ra từ phía sau triền núi, mạnh mẽ đạp lên mặt đất. Đường Mạch ngay một khắc khi chân vừa chạm đất liền không chút do dự mà điên cuồng chạy về phía trước. Vì ở phía sau hắn kia, biển lửa rất nhanh liền sẽ ập tới. Mấy trăm loài động vật trên thảo nguyên cũng đang dốc toàn lực mà chạy trốn thục mạng.
Nếu từ trên cao nhìn xuống, trận lửa lớn này tựa như một cơn đại hồng thủy. Các con vật ở phía trước ra sức chạy trốn, ngọn lửa đại hồng thủy lại từ phía sau cuồn cuộn mà đến.
Que Diêm Lớn của Mosaic, đồ vật một khi bị dính lửa của que diêm này, liền phải bị thiêu hủy sạch sẽ thì ngọn lửa mới có thể dừng lại. Đường Mạch cũng không xác định được trận lửa lớn này có thể thật sự thiêu rụi toàn bộ Đại thảo nguyên Tinh Linh hay không, nhưng hắn không dám đánh cuộc. Hơn nữa đúng như hắn dự đoán, hắn tiến vào trò chơi công tháp Hắc tháp tầng thứ ba đã hai giờ đồng hồ, từ khi tiến vào đã bắt đầu chạy, chạy đến tận bây giờ mà trận lửa lớn này vẫn chưa dừng lại.
Đường Mạch dần dần nhận thấy được thể lực của chính mình đang ngày càng xuống dốc
Lấy thể lực của hắn trước đây, nhiều nhất chỉ chạy được 20 phút liền sẽ kiệt sức. Hiện tại hắn chạy liên tục hai giờ đồng hồ, hơn nữa còn là cùng lửa đỏ thi chạy, có thể kiên trì được đến bây giờ đã là phi thường hiếm thấy.
Đường Mạch tính toán một chút thể lực của chính mình, thầm nghĩ: “Nhiều nhất lại chạy thêm nửa giờ nữa, khẳng định sẽ bị đám quái vật ở phía sau đuổi kịp. Bị bọn chúng đuổi kịp, liền có nghĩa rất nhanh cũng sẽ bị ngọn lửa của Mosaic đuổi kịp.”
Sự tình khẳng định không thể cứ tiếp tục như vậy.
Từ sau khi tiến vào trò chơi này, Đường Mạch chưa từng thấy qua Mosaic. Mosaic hẳn là tránh ở phía sau biển lửa.
Trên địa cầu cũng thường xuyên phát sinh cháy lớn trên thảo nguyên và rừng rậm. Lửa lớn như vậy rất dễ gây chết người, cho dù những ngọn lửa đó không chịu tác dụng của luật nhân quả “Vật bị thiêu đốt buộc phải bị thiêu hủy sạch sẽ” như Que Diêm Lớn của Mosaic, nhưng để cản lại những ngọn lửa như vậy trước sau vẫn cần phải tiêu hao sức người sức của rất lớn. Phương pháp thường được sử dụng nhất là tạo ra khu vực cách ly.
“Bọn chúng vừa rồi nói, “Mosaic lại phóng hỏa trên thảo nguyên rồi“. “Lại”, chứng minh Mosaic không phải lần đầu tiên làm như vậy.” Đường Mạch một bên nhanh chóng chạy vội, một bên suy nghĩ nói, “Đã có qua một lần kinh nghiệm, đám quái vật Hắc tháp kia khẳng định sẽ biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào.”
Không sai, Đường Mạch chưa từng nghe nói qua về đại thảo nguyên Tinh Linh. Hắn mới vừa đến, còn chưa kịp xem xét địa hình, liền đã bị lửa lớn bức cho chỉ có thể chạy vội. Lúc này, lựa chọn tốt nhất của hắn chính là đi theo đám quái vật đang chạy trốn này cùng nhau hành động. Bọn chúng có kinh nghiệm, khẳng định biết nên đối ứng như thế nào.
Nhưng mười phút sau, Đường Mạch nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Nhưng mà thể lực của bọn chúng tốt hơn mình nhiều lắm!!”
Lời vừa nói ra, một con linh cẩu khổng lồ bỗng phóng vụt qua người Đường Mạch. Thời điểm chạy qua người hắn, nó đầu tiên là cắm đầu chạy vội, tiếp theo lại giống như phát hiện ra gì đó, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đường Mạch. Linh cẩu nói thầm một câu “Ể, Người dưới lòng đất? Hay người nhân loại vậy?”, Sau đó cũng không có thời gian mà suy nghĩ thêm, Linh cẩu lại tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Ban đầu là một con linh cẩu to lớn chạy vượt xa Đường Mạch, tiếp theo, những con quái vật Hắc tháp bốn chân cũng bỏ lại hắn.
Lần này là Đường Mạch tính toán sai lầm. Hắn không nghĩ tới, đám quái vật này có lẽ thật sự biết cách thoát khỏi lửa lớn của Mosaic, nhưng thể lực của chúng tốt hơn Đường Mạch quá nhiều. Có lẽ chúng chỉ cần dốc toàn lực chạy liên tục khoảng bốn giờ đồng hồ, là có thể tránh đi ngọn lửa này, tìm được một khu vực cách ly thích hợp. Nhưng Đường Mạch căn bản trụ không nổi đến bốn giờ.
Một con lại một con quái vật dần dần bỏ xa Đường Mạch, ngay khi con chuột đất lông vàng cuối cùng từ dưới chân hắn vèo một tiếng chạy qua, Đường Mạch liền trở thành người cuối đoàn của lực lượng khổng lồ này. Ngọn lửa ở phía sau chỉ còn cách hắn khoảng 2km, Quái vật Hắc tháp đã chạy hết về phía nơi xa, trở thành những chấm đen nho nhỏ.
Ba phút sau, đám quái vật kia biến mất nơi đường chân trời. Đường Mạch nheo lại hai mắt, giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên dừng chân, quay đầu lại. Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ, nhanh chóng niệm chú ngữ, đem mũi dù cắm thẳng xuống mặt đất, vẽ ra một vòng tròn lớn có đường kính khoảng 10m. Sau đó, dưới chân hắn dùng sức, hoàn toàn không nghỉ ngơi, tiếp tục vẽ ra một vòng tròn thứ hai đồng tâm với vòng tròn thứ nhất có đường kính khoảng 20m.
Ngay khi hắn vừa vẽ xong hai vòng tròn đồng tâm này, lửa lớn đã tới gần 1km về phía trước.
Đường Mạch để cây dù nhỏ sang một bên, hai tay ấn trên mặt đất. Hắn gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân cộng với dị năng cường hóa mà mình đạt được. Ánh sáng màu đen lập lòe giữa hai tay hắn, Đường Mạch nắm lấy lớp cỏ bên dưới, dùng sức kéo mạnh. Một lớp cỏ hình vòng bị hắn cứng rắn lôi lên khỏi mặt đất.
Đường Mạch ném vòng cỏ này vào trong vòng tròn nhỏ, ba giây sau, lửa lớn ầm ầm lan tới.
Đường Mạch ngồi trên lớp cỏ dày, chống cây dù nhỏ, mặt không cảm xúc nhìn lửa lớn vòng qua khu vực cách ly hắn vừa tạo ra, tiếp tục lan rộng về phía trước. Lửa lớn làm thành một vòng tròn, bao vây xung quanh Đường Mạch. Ai cũng không nghĩ tới, trong trận lửa lớn trên Đại thảo nguyên Tinh Linh, lại có một người chơi nhân loại yên lặng ngồi ở trung tâm biển lửa, một bên lau mồ hôi, một bên ngồi uống nước.
Hai giờ qua đi, ngọn lửa dần dần thu nhỏ lại. Qua thêm nửa giờ nữa, lửa lớn đã hoàn toàn tắt hẳn.
Giống như Đường Mạch từng suy đoán, trên Đại thảo nguyên Tinh Linh quả thực có khu vực cách ly, chỉ cần chạy tới nơi đó là có thể tránh đi ngọn lửa lớn của Mosaic. Ban đầu Đường Mạch định cùng đám quái vật Hắc tháp chạy tới nơi đó, nhưng tình hình có chút thay đổi, hắn chỉ có thể làm ra loại lựa chọn khác—— tự mình chế tạo một khu vực cách ly riêng.
Nếu không có đám quái vật Hắc tháp kia, ngay từ đầu Đường Mạch liền sẽ lựa chọn như vậy. Nhưng bởi vì có bọn chúng ở đây, hắn ngược lại không thể làm. Bởi vì một khi hắn chủ động chế tạo khu vực cách ly, thời điểm chế tạo xong, thứ mà đám quái vật này đối mặt không phải là ngọn lửa của Mosaic, mà chính là một người chơi nhân loại hoàn toàn xa lạ.
Bị mấy trăm con quái vật Hắc tháp vây quanh cũng không phải là một trải nghiệm tốt đẹp gì. Cho nên Đường Mạch chờ đến khi bọn chúng đều rời đi, chỉ còn lưu lại một người là hắn, hắn mới tự mình ở trong khu cách ly.
“Đám Quái vật Hắc tháp này quả thật có chút ngu ngốc.”
Đường Mạch lau đi mồ hôi trên mặt. Da hắn bị lửa lớn nướng đến đỏ lên, nhiệt độ cơ thể cũng đã vượt xa 40 độ. Lửa lớn tắt rồi, nhiệt độ cơ thể Đường Mạch cũng dần khôi phục trở lại. Hắn cuối cùng cũng có thời gian để xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Trên Đại thảo nguyên Tinh Linh, ngoại trừ vòng tròn đường kính 10m Đường Mạch vẽ ra lúc trước, những nơi khác đều bị lửa lớn đốt thành đất đen khô cằn.
Trận lửa lớn của Mosaic này đối với Đường Mạch cũng không phải không có chỗ tốt. Nếu không có nó, thời điểm khi hắn vừa tiến vào trò chơi liền sẽ phải đối mặt với mấy trăm con quái vật Hắc tháp.
Đường Mạch lại uống thêm mấy ngụm nước, làm ướt đôi môi khô khốc. Tóc hắn bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp tụm lại thành bó trên trán, Đường Mạch dùng tay đem tóc vuốt ra sau đầu, tiếp theo hắn thu hồi cây dù nhỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn bốn phía xung quanh.
Từ khi hắn tiến vào trò chơi đến nay, Hắc tháp vẫn chưa từng đưa ra bất kì nhắc nhở nào về nhiệm vụ.
Lửa lớn thiêu rụi thảo nguyên thành đất khô cằn, khắp nơi đều trông giống nhau như đúc. Đường Mắt đưa mắt nhìn lên mặt trời, quyết định đi theo hướng mặt trời. Như vậy ít nhất sẽ không lạc đường.
Đường Mạch bước lên nền đất cháy đen thui.
Cứ mỗi mười phút, hắn liền vẽ một ngôi sao năm cánh trên mặt đất để đánh dấu. Hắn đi hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thấy nổi một bóng người. Bước đi trên nền đất nóng rực, Đường Mạch cảm giác được gan bàn chân mình cũng đang dần nóng lên. Hắn vừa nhắc chân liền thấy đế giày đã bị đốt ra một vết màu đen kịt. Đường Mạch trầm tư một lát, móc ra một đôi giày khác từ trong ba lô. Hắn cởi đôi giày thể thao đang đi trên chân ra, ném sang một bên, đổi sang đôi giày kia.
Đây là đôi giày mà Thợ giày sắt sửa cho Đường Mạch.
Đi đôi giày này vào, nền đất nóng rực quả nhiên không hề đốt chảy được đế giày.
Đường Mạch vừa đi vừa đánh dấu khắp nơi. Thời điểm hắn đi đến trước một khúc gỗ bị thiêu cháy, hắn ngồi xuống vẽ ra ngôi sao năm cánh thứ 135. Đường Mạch lau mồ hôi trên trán, đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên, trong lòng hắn cả kinh, một sự lạnh lẽo sởn tóc gáy từ sau lưng đánh úp lại. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trên nền đất cháy đen thui, một đôi mắt nhỏ màu đen lộ ra, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hắn.
Tay Đường Mạch nắm chặt cán dù, cảnh giác nhìn về phía đôi mắt kia. Nhưng rất nhanh, dư quang nơi mắt hắn quét sang bên cạnh. Nền đất xung quanh đôi mắt kia nhẹ nhàng động đậy, tựa như có thứ gì đó đang muốn từ trong đất chạy ra.
Gần như là trong nháy mắt, Đường Mạch liền hiểu ra đó là cái gì, hắn co chân chạy thẳng một mạch.
Ầm!
Bùn đất bị xốc lên, một con rệp khổng lồ màu đen từ dưới đất chui lên. Trong miệng nó phát ra một tiếng rít gào chói tai, truyền tới tai Đường Mạch khiến đầu óc hắn đau nhức không thôi. Tựa như có một cây châm thật mảnh từ màng nhĩ đâm vào đại não hắn, Đường Mạch dùng sức cắn chặt môi, đem môi cắn đến chảy cả máu. Cảm giác đau đớn khiến hắn nháy mắt liền cảm thấy thanh tỉnh, lại lần nữa dốc toàn lực mà chạy vội.
Nhưng ngay khi hắn vừa chạy đi, âm thanh phá đất chui lên cứ từng tiếng từng tiếng lại vang lên ngay phía sau lưng hắn. Rất nhiều đôi mắt nhỏ màu đen đang chui ra từ trong đất. Hàng chục con rệp đen gào rít kêu lên, hai tay Đường Mạch che lại lỗ tai, vượt qua chướng ngại vật trên đường, vắt chân lên cổ mà chạy. Phía sau hắn lúc này là một đàn rệp đen dày đặc.
Một con rệp có lẽ hắn còn có thể ứng phó được, nhưng nhiều rệp như vậy, cho dù thực lực của chúng có ra sao, Đường Mạch cũng đều không muốn trực tiếp đối mặt.
Thứ bản thân không hiểu rõ chính là thứ nguy hiểm nhất. Nơi này là Hắc tháp tầng thứ ba, cho dù là loại quái vật nào cũng đều không thể khinh thường.
Đường Mạch dốc hết toàn lực chạy về phía trước, hắn vượt qua từng triền núi, từng khe rãnh. Nhưng đàn rệp này giống như luôn định vị được hắn, chúng huy động tám chiếc chân dài, thét chói tai đuổi theo hắn. Bỗng nhiên, một tiếng phá gió từ sau lưng Đường Mạch đánh úp lại. Hắn theo bản năng nghiêng người tránh đi, lăn trên mặt đất.
Một thứ chất lỏng màu đen xuất hiện trên vị trí vừa rồi của hắn. Chất lỏng kia bắn lên đất, ngay sau đó liền ăn mòn tất cả mọi thứ ở xung quanh. Đường Mạch nhìn một màn này, hai mắt chậm rãi trợn to.
“…… Đệch!”
Đường Mạch quay đầu tiếp tục chạy trốn.
Trên Đại thảo nguyên Tinh Linh rộng lớn, một tên nhân loại bé nhỏ đang vắt chân lên cổ chạy về phía trước, đằng sau là hàng chục con rệp đen kịt đuổi ngay sát lưng hắn. Thể lực của Đường Mạch chung quy vẫn không thể bằng được đám quái vật Hắc tháp, hắn chạy một giờ liền bị con rệp cầm đầu đuổi kịp. Con rệp khổng lồ dùng sức múa may, đánh về phía ngực Đường Mạch. Đường Mạch phản ứng nhanh chóng mở ra cây dù nhỏ ngăn lại một kích này.
Rệp đen va chạm với cây dù nhỏ, cả người Đường Mạch bị đánh bay ra ngoài. Đường Mạch nương theo cỗ lực này muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng một con rệp khác đã chặn lại trước người hắn. Hàng chục con rệp khổng lồ rất nhanh đã bao vây xung quanh Đường Mạch, hắn bình tĩnh nhìn chúng. Ngay sau đó, hắn mở miệng, hít sâu, trong miệng phun ra gió lốc kịch liệt.
Cơn lốc mạnh mẽ này khiến cho đàn rệp kia bị thổi bay, nhường ra một lối đi. Đường Mạch nắm chắc cơ hội đang muốn chạy trốn, ai ngờ gió lốc cấp 8 cũng chỉ có thể khiến chúng lùi ra sau hai bước, lần thứ hai tiếp tục xông lên. Đường Mạch khom lưng tránh đi một con rệp, ngay sau đó lại có con thứ hai tấn công về phía hắn. Hắn mở ra cây dù nhỏ, ở giữa đàn rệp không ngừng né tránh.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau liên tiếp vang lên. Đàn rệp này thực sự quá đông, Đường Mạch né tránh cũng càng thêm chật vật. Một chân hắn đá vào lớp xác ngoài của một con rệp, mượn lực nhảy lên giữa không trung. Tay trái vừa lật, một que diêm cực lớn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đường Mạch gầm lên một tiếng, dùng hết toàn lực quẹt đầu đỏ que diêm vào lớp xác ngoài của con rệp kia. Tia lửa bắn ra, Đường Mạch dùng Que Diêm Lớn đập lên thân rệp. Thời điểm que diêm đụng vào lớp xác ngoài, hai mắt Đường Mạch mở lớn, kinh ngạc nhìn vào đầu que diêm.
Một con rệp khác chụp được Đường Mạch từ trong không trung, sau đó ném xuống đất, hắn lăn một vòng tránh đi sự tấn công của nó.
…… Que diêm của Mosaic vậy mà lại không thể đốt cháy được đàn rệp này!
Tim Đường Mạch lập tức trầm xuống. Hắn một bên ngăn lại thế tấn công của đàn rệp, né tránh nọc độc do chúng phun ra, một bên suy nghĩ xem nên ứng phó như thế nào đây. Tất cả những dị năng mà hắn có được lướt qua trong đầu hắn một lượt, suy xét đến việc ngay cả Que Diêm Lớn cũng không thể tạo thành thương tổn cho đàn rệp này, Đường Mạch cắn chặt răng, nghĩ tới dị năng cuối cùng kia.
“Chưa đến thời điểm cuối cùng, nhất định sẽ không sử dụng ‘Một người đàn ông rất nhanh”……” Đường Mạch xoay người tránh thoát một kích từ một con rệp đánh tới.
Trên thảo nguyên, hàng chục con rệp đen đang điên cuồng tấn công tên nhân loại ở giữa vòng vây. Đường Mạch chỉ có thể dựa vào thân hình gầy nhỏ của chính mình để tránh đi sự tấn công của đàn rệp khổng lồ, bọn chúng tuy rằng thực lực khủng bố, xác ngoài cứng rắn, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng: Chúng thật sự quá to lớn. Muốn bắt lấy một người nhân loại nhỏ bé, đối với chúng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Gió lớn thổi qua nền đất cháy đen thui, cách đó không xa, một vài đám bùn đất đen nhánh chậm rãi nhúc nhích. Không bao lâu sau, bùn đất bị đào lên, hai cái đầu to lớn và dính nhớp xuất hiện ở phía dưới lớp bùn đất.
Đây là hai con giun cực kì khổng lồ.
Bọn chúng mờ mịt nhìn về phía cuộc chiến đang diễn ra ở nơi xa, nghiêng nghiêng đầu, phát ra âm thanh tê tê.
“Tê tê, đám rệp kia đang giết Người dưới lòng đất a.”
“Là nhân loại, là nhân loại.”
“Nhân loại? Vậy mà lại là nhân loại cơ à, tê tê, hắn thảm thật đó, đám rệp kia nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.”
Hai con giun lớn tê tê nói nhỏ vài câu, sau đó chuẩn bị trở lại trong đất mặc kệ sự đời. Nhưng ngay khi chúng vừa cùng nhau đem đầu vùi xuống đất, lại vẫn cứ chậm chạp không đào động rời đi. Thật lâu sau, âm thanh tê tê lần nữa vang lên.
“…… Tê tê, tại sao ta lại cảm thấy tên nhân loại kia thật đáng yêu, thật muốn cứu hắn vậy nhỉ.”
“Tê tê, ta cũng muốn cứu hắn ……”
“Tê tê tê tê……”
Ở bên kia, Đường Mạch đang gian nan tránh đi thế giáp công của hai con rệp, tình thế khẩn cấp, hắn cắn chặt răng, quyết định sử dụng dị năng ‘Một người đàn ông rất nhanh”. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị sử dụng dị năng này, một tiếng đào đất ầm ầm truyền đến từ dưới chân hắn. Đường Mạch nhạy bén nghe được thanh âm này, cảnh giác né tránh sang bên cạnh. Nhưng khi hắn còn chưa kịp trốn ra xa, nền đất phía trước đã bị đào tung lên, Đường Mạch đang muốn đào tẩu, ai ngờ một cái đầu cực lớn đột nhiên xuất hiện đem hắn kéo xuống dưới.
Đường Mạch kinh ngạc trợn to hai mắt, chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, liền thấy chính mình đã bị ấn trên lưng một con giun cực kì to lớn. Hai con giun này bắt lấy Đường Mạch, quay đầu đào một mạch thẳng xuống phía dưới. Đàn rệp kia còn chưa kịp phản ứng lại, hai con giun đã mang theo Đường Mạch đào ra xa mấy chục mét.
Đàn rệp khổng lồ phát ra tiếng rống giận chói tai, tám chân chúng dùng sức, bắt đầu đào xuống dưới.
Chỉ trong chốc lát, trên thảo nguyên không còn một ai, chỉ còn lại mấy chục cái hố to đùng trên mặt đất.
Đường Mạch gắt gao túm lấy con giun mà hắn đang cưỡi lên, hai con giun này một bên chạy vội, một bên phát ra tiếng kêu tê tê. Đường Mạch cẩn thận nghe ngóng một lúc mà vẫn không hiểu bọn chúng đang nói cái gì. Mà hắn đương nhiên cũng không hề biết, thời điểm hai con giun này chạy trốn còn có tâm tình mà nói ——
“Tê tê, hắn thật đáng yêu, ta tới cõng hắn được không.”
“Tê tê để ta cõng, ngươi tránh ra.”
Trên đầu của hai con giun này, một tầng ánh sáng màu hồng nhạt đang lập loè phát sáng.