Đường Mạch cũng không phải là tùy tiện mà hỏi Mosaic mấy vấn đề này.
Đầu tiên, quy tắc trò chơi đã từng nhắc tới, Mosaic bị nhốt trong ô vuông không thể đi ra ngoài. Tiếp theo, vũ khí mà Mosaic hay dùng nhất là Que Diêm Lớn, mà hiện giờ trên tay nó lại không hề có thứ này, nó tuyệt đối không phải là đối thủ của Đường Mạch. Cho nên, Mosaic hiện tại đối với Đường Mạch mà nói, là một Boss Hắc tháp thực lực yếu kém, có thể “Tận tình mà ức hiếp”. Đã có kinh nghiệm cò kè mặc cả với Thỏ tiên sinh, Đường Mạch tuyệt sẽ không bỏ qua loại cơ hội có thể bắt nạt Boss Hắc tháp như thế này.
Hơn nữa Đường Mạch và Mosaic là người quen cũ. Hắn thực ra cũng có chút hiểu biết về tính tình của con nhóc này.
Mosaic không giống Mario hay Pinocchio, nó thích nhất chính là giết người phóng hỏa, không thích chọc ghẹo nhân loại. Mosaic rất tuân thủ quy tắc của trò chơi Hắc tháp, phần lớn thời gian đều sẽ không cố tình giấu giếm quy tắc trò chơi.
Chỉ cần hỏi, Mosaic hẳn là sẽ trả lời.
Ánh mắt Đường Mạch thành khẩn nhìn về phía Mosaic, bởi vì diện mạo hắn cũng tính là không tồi, lại dùng ánh mắt chân thành như vậy, Mosaic liền có chút khó chịu mà quay mặt đi. Nó ho khan hai tiếng, hai tay chống cằm, tức giận nói: “Nếu ngươi đã thành tâm thành ý mà cầu xin ta như vậy, ta đây liền đại phát từ bi mà nói cho ngươi……”
Trên mặt Lưu Vạn Thắng và Lâm Thiến tức khắc xuất hiện hai chữ “ĐM”, ngay cả nụ cười trên khóe miệng Bạch Nhược Dao cũng đều cương lại trong chốc lát.
Nội tâm ba người giờ phút này đã đạt thành một sự nhận thức chung: Như vậy cũng được luôn đó hả?!
Đúng thật là còn có thể làm như vậy.
Mosaic lười biếng nói: “Quy tắc thông quan trò chơi…… Ừm, đưa sách cho ta đương nhiên có thể thông quan nha. Mẹ ta rất thích bắt ta đọc sách, bà ấy không hề muốn ta có một thời thơ ấu được vui chơi thoải thích. Nếu khi mẹ quay về mà nhìn thấy ta đang đọc sách, mẹ nhất định sẽ không ăn thịt các ngươi đâu. Đương nhiên, nếu sách ta đọc lúc ấy là sách ngữ văn, mẹ sẽ trả tiền lương cho giáo viên dạy ngữ văn, và ăn thịt giáo viên dạy toán học vô dụng.” Trong sân chỉ còn Đường Mạch là đang đứng ở ô vuông ban đầu, vẫn chưa đi ra ngoài, Mosaic ngẩng đầu, xuyên qua khuôn mặt tranh khảm mờ ảo, Đường Mạch cảm giác được ánh mắt của con nhóc này đang nhìn chăm chú vào hai chữ “Toán học” ở phía sau mình, Mosaic hừ một tiếng: “So với toán học, ta càng thích ngữ văn hơn, cho nên ta mới không muốn đọc sách toán học của ngươi!”
“Hì hì, vậy đồng thời đem sách ngữ văn và toán học cùng giao cho ngươi thì sao?”
Mosaic quay đầu, Bạch Nhược Dao đang chớp chớp mắt nhìn nó.
Mosaic kiêu kì nói: “Ngươi không cầu xin ta, ta tại sao phải trả lời ngươi……”
“Ta cầu xin ngươi.” Bạch Nhược Dao không nói hai lời liền trực tiếp đáp thẳng.
Mosaic: “……”
Da mặt của người nhân loại bây giờ đều dày như thế này sao!
Mosaic xoa đầu, bắt đầu hoài nghi có phải những người nhân loại mình từng gặp qua trước kia là chủng loại người chơi biến dị hay không. Đám người nhân loại bọn họ thực ra đều là một lũ không biết xấu hổ! Buồn bực qua đi, Mosaic ngoan ngoãn trả lời: “Nếu như đồng thời đưa sách cho ta…… Vậy trình độ của đám giáo viên các ngươi cũng quá bình thường rồi. Đây là ta tự mình thích đọc sách, chẳng liên quan gì tới các ngươi cả. Mẹ đương nhiên sẽ không phát tiền lương cho các ngươi, bà ấy phải mang về cho ta thỏ con, hoặc chuột túi nhỏ thơm ngon, thì mới không gây sự với các ngươi. Nói không chừng mẹ sẽ cảm thấy các ngươi rất vô dụng……sau đó liền ăn thịt các ngươi!”
Đường Mạch và Bạch Nhược Dao đồng thời nheo lại hai mắt.
Một đội thông quan, có thể đạt được khen thưởng, và đội còn lại, nhất định chỉ còn con đường chết.
Hai đội đồng thời thông quan, khẳng định không có khen thưởng, mà còn có khả năng sẽ tử vong toàn bộ.
“Hóa ra là bởi vì như vậy, cho nên lúc trước mới chết nhiều người đến thế sao.” Đường Mạch nghĩ thầm.
Sau khi Phó bản hiện thực ở cổng trường Bắc đại này mở ra không lâu, tổng cộng đã có đến mấy chục người chơi Bắc Kinh tiến vào trong đây. Nhưng bọn họ là có tổ chức mà tới thăm dò Phó bản hiện thực, người chết không nhiều lắm, thế nhưng lại đều là những người xuất sắc trong số những người chơi Bắc Kinh. Trong đó không thiếu những nhóm chơi mà cả bốn người đều thuộc cùng một tổ chức. Nhưng khi đối mặt với loại lựa chọn người chết ta sống như thế này, bọn họ nhất định sẽ không lựa chọn hợp tác, cuối cùng khiến cho tất cả mọi người đều chết hết.
Đúng vậy, điểm trí mạng thật sự của trò chơi này không phải là vị trí quyển sách ở đâu, cũng không phải số ô mà người chơi có thể di chuyển. Mà là hai đội ngũ tham gia trò chơi, có nguyện ý hợp tác với nhau hay không.
Đường Mạch đứng ở ô vuông thật lâu, chậm chạp mãi không chịu di chuyển.
Lâm Thiến đứng đối diện nhịn không được nói: “Này, anh rốt cuộc có định đi hay không đấy. Ai mà biết được khi nào người sói sẽ trở về, hiện tại những vấn đề muốn hỏi đều đã hỏi xong rồi, anh hãy nhanh chóng di chuyển đi thôi.”
“Đều đã hỏi xong cả rồi?” Bạch Nhược Dao kỳ quái hỏi.
Lâm Thiến nhất thời không hiểu gì cả.
Đường Mạch yên lặng nhìn Mosaic, nhàn nhạt hỏi: “Trò chơi này có cấm bạo lực không?”
Mosaic đột nhiên phát ra một tiếng kêu bén nhọn chói tai.
Âm thanh này giống như tiếng móng tay cào lên mặt kính, cực kỳ khó nghe. Lâm Thiến và Lưu Vạn Thắng ngay tức khắc che kín lỗ tai, Đường Mạch cũng nhíu mày. Ba giây sau Mosaic mới dừng lại tới, nó cực kỳ khoa trương mà hỏi ngược lại: “Đám người nhân loại các ngươi đều xa xấu như vậy sao? Còn muốn giết người một nhà nữa chứ? Xấu xa, các ngươi đều là một đám xấu!” Nói đến đây, Mosaic đột nhiên dừng lại, ngay lập tức chuyển giọng: “Nhưng mà…… Hì hì, ta thích. Đáng tiếc trò chơi này cũng không tính là cho phép bạo lực nha.”
“ Nói như vậy là có ý gì?”
Đối mặt với vấn đề giết người, Mosaic vẫn tương đối có kiên nhẫn: “Sau khi một người chơi tiến vào một ô vuông, à, giống như ngươi ấy, ngươi tiến vào ô vuông này rồi đúng không.” Mosaic chỉ vào Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao chỉ chỉ chính mình: “Ta?”
“Đúng vậy, ngươi hiện tại đang đứng ở ô vuông có chứa sách, trạng thái của tấm màng là sáng lên. Ngươi tự mình thử một chút đi, xem xem có thể ra khỏi ô vuông đó hay không.”
Bạch Nhược Dao vươn chân, thế nhưng khi mũi chân chuẩn bị tiến vào ô vuông bên cạnh thì lại bị một bức tường vô hình ngăn lại.
Mosaic: “Thấy chưa, ngươi không đi ra ngoài được. Bởi vì chưa đến lượt của ngươi, ngươi liền không thể di chuyển sang vị trí khác. Một ô vuông có thể chứa được rất nhiều người, nhưng chỉ có người chơi đầu tiên tiến vào ô vuông mới có được quyền sở hữu vật phẩm trong tấm màng.”
Dừng một chút, Mosaic gãi gãi đầu: “Hầy, cái này có chút hơi khó giải thích. Như thế này nhé, nếu hiện tại Đường Mạch cũng đi vào ô vuông này, quyền sở hữu quyển sách kia vẫn thuộc về tên mặt trắng, chứ không thuộc về Đường Mạch, các ngươi hiểu không.”
Tên mặt trắng aka Bạch Nhược Dao: “……”
Đường Mạch bỗng nhiên cảm thấy Mosaic lúc này cực kỳ đáng yêu.
Lưu Vạn Thắng: “Ta hiểu. Nhưng ngươi nói, không tính là cho phép bạo lực là như thế nào? Rốt cuộc là cho phép, hay không cho phép vậy?”
“Cho phép a.” Mosaic nói, “Chính là khi Đường Mạch ngươi tiến vào ô vuông kia, ngươi nếu muốn giết tên mặt trắng, vậy thì tùy ngươi giết thôi. Nhưng sau khi tên mặt trắng chết đi, thi thể hắn liền tồn tại mãi mãi trong ô vuông này. Bởi vì hiệp chơi của hắn đã bị ép phải kết thúc, cho nên hắn sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi ô vuông, cho dù ngươi quăng thi thể hắn ra ngoài, cũng quăng không được. Và vật phẩm trong ô vuông cũng mãi mãi thuộc về hắn…… À, thuộc về thi thể của hắn.”
Lâm Thiến: “Cái này có khác gì là cấm bạo lực đâu.”
Ngay cả giết người cũng đều không thể thay đổi được quyền sở hữu của vật phẩm trong ô vuông, vậy thì còn giết làm gì nữa.
Nhưng ngay khi nói xong câu này, sắc mặt Lâm Thiến đột nhiên thay đổi. Cô ta bỗng hiểu ra ý nghĩa trong những lời này của Mosaic. Cô ta cảnh giác nhìn Lưu Vạn Thắng và Đường Mạch ở phía đối diện.
Bạch Nhược Dao chú ý đến một thứ khác: “Ngươi gọi cậu ta là Đường Mạch, nhưng lại gọi ta là tên mặt trắng. Ngươi không cảm thấy hắn so với ta càng là tên mặt trắng hơn sao? Ngươi sở dĩ gọi hắn như vậy, chẳng lẽ là vì…. Ngươi quen biết hắn?”
Mosaic không hề giấu diếm: “Ta đương nhiên biết hắn, ta còn rất khinh bỉ hắn nữa.”
Bạch Nhược Dao nổi lên hứng thú: “Khinh bỉ Đường Đường? Hì hì, ngươi vì sao lại……”
“Đến lượt anh.” Giọng nói lạnh băng của Đường Mạch vang lên.
Bạch Nhược Dao ngẩng đầu, phát hiện Đường Mạch đã tiến về phía trước một ô. Hiện tại là đến lượt anh ta.
Bạch Nhược Dao nhún nhún vai, nhìn nhìn ô vuông ở trước mặt, sau đó lại nhìn ô vuông ở phía sau. Cuối cùng anh ta hướng sang bên phải, sau đó bước tới một ô vuông mới.
Nếu đem toàn bộ các ô vuông chia thành các cột từ 1 – 5 và các hàng từ A – E. Giờ phút này, Bạch Nhược Dao đứng ở ô D2, Lâm Thiến đứng ở ô A2, Lưu Vạn Thắng đứng ở ô A4, Đường Mạch đứng ở ô E4. Mỗi người có thể đi bảy bước, hiện tại mới đi đến bước thứ hai. Lưu Vạn Thắng đưa mắt nhìn Đường Mạch, Đường Mạch gật gật đầu.
Hai người dựa theo kế hoạch hành sự, Đường Mạch đi vào ô vuông có chứa sách, Lưu Vạn Thắng trợ giúp hắn bảo đảm trạng thái của tấm màng là sáng lên.
Bạch Nhược Dao bình thường rất mưu mô quỷ quái, không ấn theo lẽ thường hành động, ở quá gần người này sẽ rất dễ phát sinh những việc ngoài ý muốn, Đường Mạch phỏng đoán hướng đi của Bạch Nhược Dao, sau đó lựa chọn cuốn sách ở bên kia. Nhưng hắn đi hướng nào, Bạch Nhược Dao liền đi hướng đó. Chờ đến khi bước thứ sáu kết thúc, Đường Mạch đứng ở ô E3, Bạch Nhược Dao đứng ở ô D2, Lưu Vạn Thắng đứng ở ô B2, Lâm Thiến đứng ở ô B4.
Sách đang ở ô B2 và E2.
Đến lượt Bạch Nhược Dao di chuyển, hắn cười tủm tỉm đi về phía trước, tiến vào ô E2, thắp sáng lên tấm màng của ô vuông này.
Người thứ hai di chuyển chính là Lưu Vạn Thắng, cậu ta không chút do dự tiến vào ô C2, khiến cho ô vuông của Bạch Nhược Dao và ô vuông của Mosaic đều tắt ngóm. Tiếp theo là Lâm Thiến, sắc mặt cô ta có chút không tốt, cô ta lựa chọn tiến vào ô C4. Ô vuông của Mosaic lại sáng lên. Cuối cùng là Đường Mạch.
Giống như mọi người đã nghĩ, Đường Mạch tiến lên trước một bước, không hề thắp sáng lên ô vuông của Bạch Nhược Dao, và cũng thuận tiện dập tắt luôn ô vuông của Mosaic.
Lượt trò chơi thứ nhất nhanh chóng kết thúc.
Rõ ràng, cả bốn người bọn họ đều không thể thông quan.
Âm thanh máy móc của Hắc tháp vang lên ——
“Lượt thứ nhất kết thúc, người chơi thông quan thất bại. Mời người chơi trở lại ô vuông của mình, chờ đợi lượt trò chơi thứ hai bắt đầu.”
“Hai người có muốn xin chúng tôi giúp đỡ không?”
Bạch Nhược Dao và Lâm Thiến vừa quay đầu định trở lại vị trí của mình, thì một giọng nam đã đột nhiên vang lên. Hai người cùng nhau quay đầu, nhìn về phía người thanh niên diện mạo trông bình thường kia.
Lưu Vạn Thắng đứng ở ô C2, đẩy đẩy kính trên sống mũi, bình tĩnh nói: “Hai người chắc đều hiểu rõ, ở trong trò chơi này, người đi trước không hề chiếm được bất kì lợi thế nào, người đi cuối cùng mới là quan trọng nhất. Hiện tại, người đi cuối cùng lại đang ở trong đội ngũ của chúng tôi. Chỉ cần anh ấy không đồng ý, ai cũng đều không thể thông quan. Hai đội ngũ cùng nhau thông quan, chỉ là có khả năng sẽ chết. Nhưng nếu một đội ngũ thông quan, đội còn lại chắc chắn không thể sống sót. Trước mắt chúng ta ai cũng đều không biết người sói khi nào thì trở về, trước khi nó trở về mà chúng ta vẫn chưa thể thông quan, vậy thì chúng ta đều sẽ chết hết. Cho nên, hai người có muốn hợp tác không?” Nói đến đây, Lưu Vạn Thắng cười nói: “Những lời này có chút không chuẩn xác cho lắm, phải là…… Hai người có muốn khẩn cầu chúng tôi, cầu chúng ta tiến hành hợp tác với hai người không?”
Lâm Thiến sửng sốt, sau đó liền cảm thấy phẫn nộ.
Bạch Nhược Dao cười hì hì nhìn Lưu Vạn Thắng.
Kể từ khi tiến vào phó bản này đến nay, Bạch Nhược Dao vẫn luôn nở nụ cười, Lưu Vạn Thắng chỉ cảm thấy đây là một tên thần kinh thích cười, chứ hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau của những nụ cười này.
Mà Đường Mạch vẫn luôn đứng ở bên cạnh, lại vẫn chưa hé răng nói nửa lời.
Lưu Vạn Thắng cho rằng Bạch Nhược Dao và Lâm Thiến không nghe rõ, còn nói bồi thêm vào: “Ý của tôi vừa rồi chính là, chỉ cần hai người bọn tôi quấy rối, hai người các anh tuyệt đối không thể thông quan được đâu. Chỉ có cầu xin bọn tôi tiến hành hợp tác,thì mọi người mới có thể cùng nhau thông quan. Cho nên hai người có muốn khẩn cầu……”
“Tôi đã nghe rõ rồi.” Bạch Nhược Dao đột nhiên mở miệng, anh ta nâng tay phải làm ra tư thế bắn súng lục, nhắm ngay về phía Lưu Vạn Thắng nã một phát súng. Sắc mặt Lưu Vạn Thắng tức khắc trầm xuống.
“Nhưng mà kể cả tôi đã nghe rõ rồi thì sao? Đầu tiên, trò chơi Hắc tháp trước nay vẫn luôn là công bằng, không có khả năng sẽ xuất hiện một quy tắc trò chơi bất bình đẳng như vậy, nhất định sẽ có thứ giúp cho hai người bọn tôi đạt được thắng lợi, chỉ là hiện tại nó vẫn chưa xuất hiện, hoặc là do chúng tôi chưa phát hiện ra. Tiếp theo……”
Nụ cười trên khóe miệng Bạch Nhược Dao chậm rãi biến mất, anh ta dùng một loại ánh mắt như khi nhìn người chết, lạnh nhạt nhìn Lưu Vạn Thắng.
“Tiếp theo…… Cậu là cái thá gì? Người đi cuối cùng là Đường Mạch, không phải cậu. Ngay cả cậu ta cũng chưa lên tiếng ra điều kiện với tôi, vậy mà cậu lại nói với tôi…… Bảo tôi cầu xin cậu?” Bạch Nhược Dao lại nở nụ cười, “Hì hì, tôi tuyên bố, cậu chết chắc rồi nha.”