ĐỊA CẦU ONLINE



Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan

Chương 36: Chiến đấu với Thực Nhân Ma (Part 3)

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-----------------

Trước khi Đường Mạch rời khỏi trung học Thị Bắc, cậu cẩn thận lên lại lớp 1-5 xem lá thư mình để lại cho Trần San San còn hay mất. Quả nhiên đã mất, hẳn là Thần Tốc đã thừa dịp lấy đi. Vừa rồi gã bị lửa lớn thiêu đốt, lá thư chắc cũng đã cháy theo gã, Đường Mạch viết lại lời nhắn rồi nhét vào ngăn bàn.

Sau đó, cậu đi với tốc độ nhanh nhất về Phổ Đông tìm Lạc Phong Thành. Về đến nơi, thấy Jack và Đường Xảo cũng đang đứng trong phòng Lạc Phong Thành, Đường Mạch nhìn hai người gật đầu một cái rồi quay sang Lạc Phong Thành, bình tĩnh nói: "Vừa rồi, tôi đã giết Thần Tốc."

Jack và Đường Xảo ngẩn ra.

Trêи mặt Lạc Phong Thành thoáng hiện một tia kinh ngạc, hắn nhìn xuống bả vai Đường Mạch, mày nhăn lại: "Cậu bị thương?"

Đường Mạch gật đầu: "Bị Thần Tốc chém."

"Để Đường Xảo đưa cậu đi xử lý vết thương trước đã, tôi có chút việc cần bàn với Jack, lát nữa sẽ nói chuyện với cậu sau."

Đường Mạch không phản đối. Vết thương mà Thần Tốc gây ra thật sự rất sâu, gần như cứa xuống xương bả vai Đường Mạch, máu nhuộm đỏ cả bộ quần áo trắng. Hiện tại da thịt cũng đã dần khép lại, chỉ còn mép vết thương hơi lật sang hai bên, tuy vậy vẫn phải xử lý cẩn thận nếu không phải mất nửa tháng nữa thì mới hoàn toàn lành lặn.

Đường Mạch ngồi trêи giường giải phẫu, vạch áo xuống để lộ vai. Đường Xảo lấy ra kim khâu, hơ trêи lửa đèn cồn để sát trùng, sau đó dùng rượu rửa sạch miệng vết thương trêи người Đường Mạch, xong xuôi mới tiến hành khâu lại.

Mũi kim đâm sống vào da thịt đau đến nhức óc, Đường Mạch khẽ nhíu mày, cắn chặt môi.

"Tôi cố nhẹ hết mức rồi." Đường Xảo nói, "Tố chất cơ thể của anh tốt lắm. Số người có tố chất giống anh ở Attack không quá năm người đâu."

Đường Mạch chỉ khẽ "Uhm" một tiếng, không tiếp chuyện Đường Xảo.

5 phút sau, Đường Xảo nói: "Vì anh là người chơi chính thức, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau 3 ngày là anh có thể hoàn toàn hồi phục."

Đường Mạch mặc lại quần áo, Đường Xảo cũng yên lặng thu dọn dụng cụ y tế, tới khi Đường Mạch vừa đặt chân ra khỏi phòng giải phẫu thì có giọng nói lãnh đạm cất lên sau lưng cậu: "Cảm ơn."

Đường Mạch dừng bước, quay đầu nhìn cô gái trẻ phía sau.

Dưới ánh đèn sáng choang, Đường Xảo với vẻ mặt thanh tú không cảm xúc, đang cúi đầu tuỳ tiện thả lại từng thứ một vào ngăn tủ, "Một tuần trước, tôi với Nhϊế͙p͙ Phi bị ba tên lén qua sông mai phục, một trong số đó là Thần Tốc. Cho nên...Cảm ơn."

"...gặp đám lén qua sông kia không phải là không chống đỡ được, chỉ là cậu ấy để Đường Xảo đi trước..."

Đường Mạch nhớ lại lời nói của Lạc Phong Thành, cậu đáp, "Không cần. Tôi giết gã không phải vì mỗi Nhϊế͙p͙ Phi.", sau đấy quay đầu đi thẳng. Nghe vậy, động tác của Đường Xảo sững lại.

.

Khi Đường Mạch quay lại văn phòng ở hầm 3, Jack đã không còn ở đấy, chỉ còn mỗi Lạc Phong Thành đang chờ Đường Mạch. Lạc Phong Thành đưa cho Đường Mạch một viên thuốc và một ly nước, Đường Mạch ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn cười: "Thuốc hạ sốt bình thường thôi, điều kiện chữa trị không tốt lắm, tôi sợ vết thương nhiễm trùng."

Đường Mạch: "Với tố chất của tôi, không chữa trị cũng không sao."

Lạc Phong Thành: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." (Không lo chuyện lớn xảy ra, chị sợ chuyện bất ngờ ập tới)

Đường Mạch đặt thuốc sang một bên, Lạc Phong Thành thấy vậy cũng không miễn cưỡng, hai người bắt đầu nói về cái chết của Thần Tốc.

Đường Mạch thuật lại sự việc, giản lược quá trình cậu dùng ba dị năng và hai đạo cụ để kết liễu kẻ địch. Lạc Phong Thành nghe xong thì trầm ngâm: "Quả nhiên, bọn chúng đã theo dõi trung tâm thương mại. Nhưng sao Thần Tốc lại đi theo cậu? Mỗi ngày có ít nhất ba mươi người ra vào khu này, gã lại chọn cậu. Gã phát hiện cậu có quan hệ với Attack?" Lạc Phong Thành lập tức trở nên nghiêm túc.

Nếu Thần Tốc biết Đường Mạch có quan hệ với Attack, như vậy có khả năng đám sát nhân đã thu được tin tức nội bộ của Attack. Có thể chúng lẻn vào trung tâm thương mại mà không bị Attack phát hiện, theo dõi nhất cử nhất động của Attack, cũng có thể trong tổ chức có nội gián.

Hai khả năng, cái nào cũng nguy hiểm chết người.

Đường Mạch nhớ lại: "Không, tôi nghĩ gã không biết tôi có quan hệ với Attack. Gã đi theo tôi là vì nguyên nhân khác." Dừng một chút, Đường Mạch hỏi: "Anh có biết kẻ nào gọi là Thao Thiết trong đám sát nhân không?"

Lạc Phong Thành: "Thao Thiết? Tôi không biết tên của bảy kẻ sát nhân ấy. Thần Tốc, Người Điện hay Băng Đen đều là biệt hiệu mà tôi tự đặt cho chúng."

"Dựa vào lời nói của gã Thần Tốc, Thao Thiết là một người có vẻ ngoài trắng trẻo đẹp mã, gã không thích Thao Thiết nhưng lại không giết được Thao Thiết, cho nên giận cá chém thớt sang tôi."

Lạc Phong Thành: "Hoá ra là như vậy."

Đường Mạch tiếp tục: "Gã không ra tay với Thao Thiết, nhưng qua quá trình giao chiến với gã, tôi nghĩ gã không phải loại người vì bạn mà nhân nhượng."

Lạc Phong Thành tán thành: "Đám sát nhân đó cũng không hẳn là đoàn kết, nếu không vì sao sau khi mạnh lên lại cứ thích hành động đơn lẻ? Thần Tốc không ra tay với Thao Thiết, có lẽ là vì Thao Thiết mạnh hơn gã. Bảy tên, năm nam hai nữ, nếu bề ngoài trông giống thư sinh trắng trẻo thì...có hai người."

Đường Mạch: "Hai người?"

"Người thứ nhất là một thanh niên 25, 26 tuổi, dị năng chưa rõ. Bốn ngày trước, Diệp Nguyên Trạch đã từng đụng độ người này, sau khi giao chiến, đối phương không muốn tiếp tục đấu với Diệp Nguyên Trạch nên chủ động bỏ đi. Tên này dáng dấp cũng được lắm, đeo mắt kính nhìn rất thư sinh văn nhã."

Đường Mạch suy tư: "Rất có khả năng là hắn, tuổi tác cũng tương đối giống tôi. Người thứ hai thì sao?"

Lạc Phong Thành: "Còn một người cậu đã biết, là Băng Đen."

"Là hắn?" Đường Mạch nhíu mày.

"Băng Đen nhìn qua tầm 17, 18 tuổi, bởi vì hắn dùng dây vải che mắt nên phán đoán tuổi có lẽ chưa chuẩn, thế nhưng bộ dạng hắn cũng có vẻ thư sinh trắng trẻo lắm" Lạc Phong Thành nói, "Trong bảy người, Thao Thiết chỉ có thể là một trong hai người này."

Nhưng rốt cuộc ai mới chính xác là Thao Thiết thì chưa rõ.

Đường Mạch: "Thao Thiết không phải tên thật, biệt hiệu này có thể liên quan tới dị năng hoặc tính cách. Dựa trêи vẻ ngoài và tuổi tác, khả năng là Băng Đen không lớn lắm, Thao Thiết hẳn là tên còn lại."

Hai người cùng nhất trí với nhận định này, Lạc Phong Thành tiếp tục bàn với Đường Mạch đường đi nước bước tiếp theo của Attack.

"Không thể cứ phòng thủ mãi được, địch trong tối ta ngoài sáng, hiện tại bọn chúng đã thiếu mất một tên, chỉ còn lại sáu tên. Cánh tay Người Điện cũng đã bị tiểu mập mạp chém phế, sức chiến đấu giảm đi nhiều." Lạc Phong Thành ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, nói một cách chắc chắn: "Lúc này chính là cơ hội tốt hiếm có!"

Đường Mạch: "Gần đây còn phó bản cấp S nào khó một chút không?"

"Cậu muốn tăng thêm sức mạnh qua phó bản sao?"

Đường Mạch gật đầu.

Hiện tại, Đường Mạch đang đứng cùng một chiến tuyến với Attack. Việc Đường Mạch trở lại Thượng Hải, tới Phổ Đông tìm Attack cũng đã biểu thị rằng cậu đối địch với tổ chức lén qua sông kia. Hơn nữa, tổ chức dị năng lớn nhất ở Thượng Hải là Attack, mục tiêu lớn nhất của đám lén qua sông hiện tại cũng là Attack, cho nên cùng Attack liên thủ chính là biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ địch.

Lạc Phong Thành: "Cách nơi này gần nhất có một phó bản S1, đã được Diệp Nguyên Trạch và Jack thông qua, khó hơn thì chỉ còn một phó bản S2 thôi. Ngày mai để Jack đưa cậu đi, dù cậu hay Jack qua được phó bản này thì đối với tổ chức đều là chuyện tốt."

Đường Mạch ra khỏi văn phòng của Lạc Phong Thành, tìm một chiếc xe 7 chỗ ở hầm 2, tranh thủ nghỉ ngơi.

Trong xe tối mịt, Đường Mạch bật đèn pin, lấy Sổ Dị năng ra mở tới trang cuối cùng.

[Dị năng: Một người đàn ông rất nhanh (Tên gì kỳ vậy=)))

Người sở hữu: Lương Siêu (khách lén qua sông)

Loại hình: Bốn chiều

Công năng: Tốc độ vượt thời gian

Cấp bậc: Cấp 3

Hạn chế: Tốc độ cao nhất có thể đạt tới ngang bằng với vận tốc âm thanh. Khi sử dụng dị năng, trao đổi chất của cơ thể tăng lên, tuổi thọ giảm đi.

Ghi chú: Một người đàn ông rất nhanh, dù ở phương diện nào cũng rất nhanh.]

[Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, mỗi lần tối đa 30 giây, số tuổi thọ bị giảm đi hai lần. Trong vòng 24 giờ sẽ gặp tác dụng phụ "Một người đàn ông rất nhanh", ở mặt nào đó cũng sẽ đặc biệt nhanh. Đường Mạch vốn đã nhanh rồi, phỏng chừng về sau sẽ càng nhanh!]

Cậu không nhanh có được không?! Đường Mạch lần này còn chẳng buồn chửi, dùng dị năng này đúng là liều mạng!

Không chỉ liều mạng, nó còn nhanh! Nó còn...nhanh!

Dị năng này rõ ràng là một dị năng rất mạnh, nếu Đường Mạch có được vận tốc âm thanh thì cho dù phải đối mặt với bất kỳ kẻ địch nào cũng có thể dễ dàng chạy trốn. Nhưng sử dụng dị năng này tuổi thọ lại giảm.

Nói dị năng này tăng tốc độ người dùng, không bằng nói dị năng này tách dòng thời gian của người dùng ra khỏi dòng thời gian chung. Khi sử dụng dị năng, Đường Mạch sẽ cảm thấy thời gian trôi qua cực kỳ lâu, đối với người khác là một cái chớp mắt nhưng đối với cậu lại tận vài giây. Vì thế ở trong mắt người khác, tốc độ của cậu vô cùng nhanh, mắt thường không theo kịp.

Tốc độ tối đa đạt được khi sử dụng dị năng ngang bằng với vận tốc âm thanh là 340m/s, tốc độ chạy của người trưởng thành bình thường là 10km/ giờ, tương đương 2.8m/s. Như vậy tốc độ thời gian của Đường Mạch khi sử dụng dị năng sẽ nhanh gấp người khác 120 lần.

1 giây của người khác đối với Đường Mạch là 120 giây.

Dị năng này dùng được liên tục 30 giây, hay nói cách khác Đường Mạch sẽ có 3600 giây, tương đương 60 phút, đồng thời mất đi 120 phút tuổi thọ. Nếu cứ sử dụng bất chấp thì kết quả sẽ là chưa già đã yếu.

Hơn nữa...

Câu "Trong vòng 24 giờ, ở mặt nào đó cũng sẽ đặc biệt nhanh" khiến Đường Mạch cảm thấy mình hỏng rồi, nếu mỗi ngày dùng một lần, vậy thì ngày nào cũng sẽ nhanh sao...?!

Đường Mạch rùng mình một cái, vội vàng nhắm mắt nghỉ ngơi.

.

Mười ngày sau, trêи khuôn mặt mỏi mệt của Lạc Phong Thành lần đầu tiên xuất hiện một tia mừng rỡ, Đường Mạch bước vào văn phòng, nghe được giọng nói khó nén kϊƈɦ động của hắn: "Đã tìm thấy nơi bọn chúng ẩn thân rồi!"

Đường Mạch chợt thấy căng thẳng: "Ở đâu?"

"Cách chỗ này không xa, ở Phổ Tây, trong một rạp chiếu phim."

Nửa tháng nay, đám sát nhân lén qua sông vẫn luôn ẩn dật trong bóng tối, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đánh lén người chơi và thành viên Attack. Bỏ qua Thần Tốc đã bị Đường Mạch kết liễu thì những tên còn lại năng lực rất mạnh do vẫn thường lén lút giết người ăn tim. Cho nên, thời gian không đợi người!

Lạc Phong Thành mở ra bản đồ Thượng Hải, chỉ vào dãy nhà ở gần đường Nam Kinh.

Đường Mạch biết nơi này, cậu kinh ngạc hỏi: "Bảo tàng tượng sáp Madame Tussauds?"

Lạc Phong Thành gật đầu: "Đúng, phía trêи có một rạp chiếu phim. Hai ngày trước, Jack và Đường Xảo tìm được Người Điện đang hành động đơn lẻ nên đã giao chiến với hắn khiến hắn bị thương. Sau đó họ lén đi theo hắn, phát hiện hắn đến chỗ này, mãi lâu không thấy ra. Bọn chúng có lẽ có lối ra khác, nhưng Người Điện sau khi bị thương liền lập tức chạy tới chỗ này, khả năng cao đây chính là nơi trú chân của bọn chúng."

Đường Mạch trầm tư: "Rạp chiếu phim là nơi ẩn thân rất tốt."

Lạc Phong Thành: "Nhưng rạp chiếu phim cũng là nơi dễ tập kϊƈɦ nhất."

Hai người nhìn nhau, Đường Mạch hỏi: "Khi nào ra tay?"

"Ba ngày sau." Dừng một chút, Lạc Phong Thành giải thích: "Ba ngày sau, buổi tối, Thượng Hải sẽ có một trận mưa to. Tháng mười hai rất hiếm khi có những trận mưa như vậy, mưa nhưng không kèm giông. Lúc ấy, chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta tập kϊƈɦ."

Có tiếng gõ cửa, Đường Mạch và Lạc Phong Thành cùng nhìn về phía người tới.

Đường Xảo đứng cạnh cửa, nói: "Có người tìm anh.". Cô nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch: "Tìm tôi?"

Đường Xảo gật đầu, khẽ nghiêng người sang một bên để lộ ra hai cô nhóc đứng phía sau.

Đường Mạch ngạc nhiên: "Trần San San?"

Người tới đúng là Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ!

----

Tác giả có lời muốn nói:

Vào một ngày nào đó, Đường Đường sử dụng dị năng [Một người đàn ông rất nhanh].

Đêm hôm đó:

Bạn Phó: Em =3= Hôn =3= Lại hôn anh

Bạn Đường (Mặt lạnh): Không hôn, cút!

Bạn Phó: Như này là sao

Bạn Đường: Tiết sớm! Buồn! Anh không hiểu! 

Bình luận

Truyện đang đọc