ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

"Phản ứng của muội là sao." Tần Mãn Thu khó hiểu nhìn vẻ mặt cười giỡn của Sở Diệc Dao, đoạt lấy cây tăm trúc từ trong tay nàng, tức giận nói, "Đây đều là ta bất bình thay muội."

"Tỷ tỷ tốt, muội sai rồi." Sở Diệc Dao lập tức dính đến bên cạnh nàng, khoác cánh tay của nàng nịnh nọt nói, "Tỷ đều bận rộn lập gia đình, ta nào dám đem việc này đến làm tỷ sốt ruột."

"Bớt lắm mồm, ai vội vàng lập gia đình." Tần Mãn Thu rút tay mình về bóp mũi nàng cười mắng, "Ta thấy tất cả mọi người đều vì chuyện này sốt ruột chỉ có muội là không."

Sở Diệc Dao không biết phải nói gì, nàng xác thực không thấy sốt ruột, "Nếu Trình đại ca đã thích, ta đây làm muội muội liền thành toàn cho hắn."

"Nào có chuyện tiện nghi như vậy." Tần Mãn Thu hừ một tiếng, cầm cây tăm trúc cắm xuống miếng trái cây, hơi có vài phần ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép bên trong, muội nói thành toàn là sẽ thành toàn rồi?"

"Kia còn có thể làm sao?" Sở Diệc Dao quyết định giả bộ ủy khuất, "Chẳng lẽ muốn muội chia rẽ bọn họ, dù sao tâm của Trình đại ca cũng không đặt trên người muội."

"Nếu là thật như bên ngoài truyền bọn họ tư tương thụ thụ như vậy, muội còn gả đi nhà hắn làm cái gì." Tần Mãn Thu lại hừ một tiếng, tựa hồ là đối với mấy cái này không quá tin tưởng, quay đầu lại nhìn bộ dáng ủy khuất của nàng, "Muội còn biết những thứ gì!"

Tần Mãn Thu là càng nghe càng khó chịu, Trình gia coi như là có quen biết từ nhỏ, phút cuối cùng lại đối xử như vậy, điều mà Tần Mãn Thu không ngờ tới nhất chính là, mấy lời đồn đãi truyền khắp nơi đều là tác phẩm một tay nha đầu đang giả bộ vô tội trước mắt gây lên, đưa tay trọc trọc trán của nàng, Tần Mãn Thu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Làm sao muội làm thế."

"Trình phu nhân chướng mắt Sở gia, chẳng lẽ sẽ xem trọng Nhị thúc mà tiếp tục hôn sự với muội, muội thấy bọn họ yêu nhau khổ, tiện tay thêm chút dầu giúp họ, đường tình nàng không phải rất muốn gả đi sao." Sở Diệc Dao nói nói vẻ mặt liền nghiêm túc, là nàng cho người đem những chuyện này thêm dầu thêm mỡ truyền đi, vì nàng hiểu rất rõ con người Trình Thiệu Bằng, hắn làm sao sẽ cam lòng để một nữ tử vì hắn mang tiếng xấu, cuối cùng rơi vào cảnh không ai thèm lấy, chính hắn cũng có hảo cảm, cuối cùng trực tiếp tự mình cưới cho vẹn toàn đôi bên.

" muội khi còn bé rất thích kề cận hắn a, ngay cả ta cũng không muốn chỉ thích đi theo hắn." Tần Mãn Thu nhìn xem nàng không nói, hồi lâu, đưa tay sờ sờ đầu của nàng nhẹ nói, "Mẹ ta thường nói, bây giờ là khổ chưa chắc về sau cũng là khổ, nói không chừng ông trời chỉ là muốn cho muội trải nghiệm sớm một chút, về sau có thể né khổ."

Sở Diệc Dao trong lòng càng mỏi, Tần Mãn Thu đi đến ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, "Sợ cái gì, liền để cho bọn họ nháo đi, chúng ta xem cuộc vui thôi, ta thấy trong mắt Trình phu nhân có sẵn người có thể xứng đôi với con trai bảo bối của bà ta, nếu là thật cưới đường tỷ của muội, đó mới thú vị."

...

Vài ngày sau, lời đồn đãi càng truyền càng hung, nháo Sở gia cao thấp đều xôn xao, đến một nhóm tiểu nha hoàn nhóm lửa cũng biết đường tiểu thư năm ngoái tới đây là muốn đoạt vị hôn phu của đại tiểu thư.

Sở Diệc Dao cũng không có ý định ngăn cản thuộc hạ, cộng thêm mấy ngày nay bởi vì gấp rút chuyện cửa hàng có chút mệt mỏi, người ngoài nhìn thấy lại truyền nhau: 'Sở gia đại tiểu thư bị ủy khuất hao tổn tinh thần lắm, đã bị cướp hôn phu như vậy còn ở đằng kia miễn cưỡng cười vui, còn nói đường tỷ là một cô nương tốt, thật sự là quá đáng thương.'

Phiên bản lại biến đổi, trực tiếp thành: 'Sở gia đại tiểu thư biết vị hôn phu đã có hôn ước từ nhỏ cấu kết cùng đường tỷ của mình, trong lòng thương tâm cũng không thể nói gì còn phải bận tâm tình cảm song phương, bây giờ người cũng tiều tụy mà nửa câu chỉ trích cũng không có.'

Sở Diệc Dao dựa tại mép giường nghe Khổng Tước thuật lại sinh động như thật, hồi lâu ngẩng đầu lên, "Đồ chuẩn bị xong chưa?"

Khổng Tước gật gật đầu, "Tiểu thư phân phó đều chuẩn bị xong."

"Được rồi, đổi một bộ quần áo cho ta." Sở Diệc Dao để quyển sách xuống, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn mình mặt mũi này, "Bảo Sênh, trang điểm trắng một chút, không có huyết sắc mới tốt."

Cùng lúc, ngoài cửa truyền đến tiếng Bảo Thiềm vội vàng hô báo, "Đại tiểu thư, đường đại tiểu thư nói không muốn sống, đang muốn treo cổ tự sát, ngài mau qua xem một chút."

Bảo Sênh không nhanh không chậm thắt đai áo cuối cùng cho Sở Diệc Dao, Sở Diệc Dao nhìn mặt mình tái nhợt không có huyết sắc trong gương đồng, ra hiệu Khổng Tước mở cửa, Bảo Thiềm canh giữ ở cửa chứng kiến tiểu thư đi ra đầu tiên là ngẩn người, lập tức lại đem lời nói vừa rồi lập lại một lần.

Tình hình giống hệt kiếp trước, cũng là nháo dư luận xôn xao, bất quá khi đó là do nàng ghen tị, cứng rắn muốn chia rẽ đường tỷ cùng Trình Thiệu Bằng, đường tỷ vì không để cho Trình Thiệu Bằng khó xử, quyết định lấy cái chết minh chí, cuối cùng nàng ta thắt cổ tự sát, sau được người cứu xuống thì bệnh một thời gian dài, từ đó bên ngoài liền truyền Sở Diệc Dao nàng tâm địa độc ác muốn gϊếŧ chết đường tỷ.

Chưa đến Trân Bảo các, từ xa đã có thể nghe được tiếng khóc của Tiêu thị, loáng thoáng vài chữ 'Số khổ' 'Đáng thương' không ngừng lặp lại, Sở Diệc Dao đến gần, Sở Diệu Lam cùng Sở Diệu Phỉ đỡ Tiêu thị trước cửa phòng đóng chặt, vài nha hoàn không ngừng khuyên.

"Diệu Lạc, con cũng ngàn vạn không cần phải làm chuyện điên rồ a, Diệu Lạc." Tiêu thị khóc vỗ cửa, Sở Diệu Lam đỡ không nổi bà, chính mình cũng quỳ rạp xuống đất.

"Diệc Dao, Diệc Dao ngươi đã đến rồi, ngươi mau khuyên nhủ đường tỷ ngươi, nó cùng Trình thiếu gia thật sự là lưỡng tình tương duyệt, bên ngoài hôm nay đều truyền thành như vậy, ngươi sẽ thành toàn cho hai đứa chúng nó." Tiêu thị chứng kiến Sở Diệc Dao đến đây, vội vàng kéo nàng khóc nói ra.

"Nương, nương không nên nói nữa!" Trong phòng truyền đến một tiếng thê kêu của Sở Diệu Lạc, "Ta có lỗi với Diệc Dao, hôm nay chuyện đã như vậy, chỉ có ta chết đi, mọi việc mới có thể thanh tịnh trở lại như ban đầu."

"Không cần phải!" Tiêu thị lại bổ nhào đến cửa, cũng không dám mở cửa, "Nữ nhi, con mau xuống, con đừng làm chuyện điên rồ a, nếu con có cái gì không hay xảy ra nương cũng sống không nổi nữa."

Sở Diệc Dao sắc mặt tái nhợt đứng ở đó, vừa rồi bị Tiêu thị lay mạnh như vậy, nàng có chút đứng không vững, Bảo Sênh vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, Tiêu thị còn muốn quay đầu lại cầu xin nàng, chợt nhìn người này làm sao lại suy yếu thành như vậy, lời nói đến bên miệng biến thành, "Ngươi... Ngươi làm sao?"

"Diệu Lạc tỷ, ta không có không thành toàn cho các ngươi." Sở Diệc Dao được Bảo Sênh nâng đỡ tựa vào cạnh cửa, lời của nàng trực tiếp làm cho Tiêu thị đình chỉ tiếng khóc, ngay tiếp theo âm thanh mấy nha hoàn khuyên can xung quanh cũng ngừng, "Ngươi đã cùng Trình đại ca lưỡng tình tương duyệt, vậy ta cũng yên lòng."

"Diệc Dao ngươi không nên nói nữa, bên ngoài truyền ta là cô gái không đứng đắn, cố ý câu dẫn Trình công tử, ta, ta không thể sống." Bên trong Sở Diệu Lạc khó hiểu ngẩn ra, này, không đúng, Sở Diệc Dao tại sao lại muốn thành toàn bọn họ, nghĩ xong vừa khóc nói, trực tiếp đứng ở trên chiếc ghế muốn nắm tấm vải trắng treo trên không trung.

"Đại tỷ, ngươi đừng làm chuyện điên rồ, Diệc Dao tỷ, đại tỷ là cảm thấy tội lỗi với ngươi, ngươi cùng Trình công tử có hôn ước từ nhỏ, Trình công tử hết lần này tới lần khác thích đại tỷ, hôm nay bên ngoài khắp nơi lại nói là đại tỷ đoạt vị hôn phu của ngươi, đại tỷ không phải là người như thế." Vốn là Sở Diệu Lam tại bên cạnh Tiêu thị trực tiếp đến trước mặt Sở Diệc Dao, lôi kéo tay của nàng khóc nói ra, Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, đôi môi tái nhợt không thấy tia máu, trong giọng nói vài phần lạnh nhạt vài phần phiền muộn, "Ta không trách Diệu Lạc tỷ, cũng chưa từng nói gì với Trình đại ca, ngươi muốn ta thế nào?"

Nói xong hai hàng lệ liền từ trong mắt Sở Diệc Dao chảy xuống, theo khuôn mặt tái nhợt rơi xuống, lúc nhỏ giọt lên mu bàn tay Sở Diệu Lam đã trở lên lạnh lẽo.

Sở Diệu Lam dù sao tuổi còn nhỏ, bị Sở Diệc Dao nhìn như vậy, trong đầu hoảng hốt, lôi kéo nàng khóc sụt sùi không nói được gì, trong phòng Sở Diệu Lạc cầm lấy vải trắng, nghe được động tĩnh bên ngoài, trên mặt thoáng hiện lên quẹt một cái hung ác, giọng nói mang theo bi thương hướng phía bên ngoài hô, "Nương, con xin lỗi nương."

Nói xong đưa đầu vào giữa vải trắng, ngoài phòng Tiêu thị vừa nghe như thế đang muốn xô cửa, Sở Diệc Dao đảo mắt sâu kín té xuống, một tay còn đang bị Sở Diệu Lam lôi kéo, cả người té xỉu trong ngực Bảo Sênh.

"Tiểu thư!" Bảo Sênh ôm Sở Diệc Dao lo lắng hô, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến ầm một tiếng, lại nghe một tiếng thét chói tai, Tiêu thị đẩy cửa đi vào, Sở Diệu Lạc té lăn trên đất, vải trắng kia cực kỳ tức cười rơi phủ trên người của nàng ta, cái ghế đổ lật ở một bên, lông tóc không hư hại.

"Tiểu thư, người mau tỉnh a, tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy." Tiếng Khổng Tước thét chói tai trực tiếp hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chỉ thấy Khổng Tước nhào tới bên cạnh Bảo Sênh, rút tay tiểu thư nhà mình từ trong tay Sở Diệu Lam về, đối với Sở Diệu Lam đang khóc nói, "Đường Tam tiểu thư, tiểu thư gần đây tâm tình đã không tốt, thân thể thẳng tắp suy yếu, ngài đến tột cùng đã nói cái gì với tiểu thư chúng tôi."

Sở Diệu Lam sợ hãi lui về phía sau, vừa rồi một màn Sở Diệc Dao ngã xuống hù đến nàng ta, "Ta không có, ta cái gì cũng chưa nói."

"Tiểu thư, ngài có thể ngàn vạn không thể có việc a, tiểu thư, ô ~ tiểu thư." Khổng Tước cúi đầu lau nước mắt hô Bảo Thiềm đứng một bê, "Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau đi tìm người đến đỡ tiểu thư trở về!"

Bảo Thiềm lúc này mới hoàn hồn, liếc qua phía Tiêu thị thật nhanh liền chạy đi tìm người.

Tình cảnh này thật sự là biến đổi quá nhanh, rõ ràng phải là Sở Diệu Lạc tìm cái chết cầu giải thoát, kết quả tự sát không thành, biến thành Sở Diệc Dao ngã xuống, Tiêu thị xem người tiều tụy trong ngực Bảo Sênh kia, cùng Sở Diệu Lạc liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn qua vải trắng trong tay, như thế nào vừa treo cổ lên vải trắng lại bị đứt.

Kiều Tòng An trực tiếp dẫn người chạy tới, sai người ôm lấy Sở Diệc Dao trở về Di Phong viện, lạnh lùng liếc qua đám người Tiêu thị, không nói thêm một câu trực tiếp rời khỏi Trân Bảo các.

"Nương." Thật lâu, Sở Diệu Lạc hô một tiếng, Tiêu thị hoàn hồn, vội vàng đem nữ nhi từ trên mặt đất đỡ lên, "Có té hay không."

"Nương, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?" Sở Diệu Lạc lắc lắc đầu, chỉ là té đau một chút thôi, hôm nay đã nháo thành như vậy, rốt cuộc nên làm gì tiếp theo.

"Truyền!" Tiêu thị đỡ nữ nhi cắn răng nói ra, "Đi truyền cho Trình Đại thiếu gia nghe, ngươi bởi vì hắn tìm thắt cổ tự sát." Dù sao bên ngoài đã truyền đủ khó nghe rồi, để cho nó trở thành sự thật, danh tiếng con gái của bà bởi vì hắn bại phôi, chẳng lẽ không cần phụ trách!

"Kia Diệc Dao kia." Sở Diệu Lạc nhìn vết đứt trên vải trắng, vẻ mặt quẹt một cái quái dị, ngẩng đầu nhìn hướng Sở Diệu Phỉ, sau đó khẽ lắc đầu.

"Con chỉ cần nắm chắc Trình thiếu gia, chuyện Diệc Dao kia, không cần con quan tâm." Tiêu thị lôi kéo tay của nàng trấn an nói, "Nữ nhi a, trình độ đến nơi này, Di Phong viện khi xem ra không động được."

Đáy mắt Sở Diệu Lạc thoáng hiện lên một cái không cam lòng, đến cuối cùng vẫn là để cho Sở Diệc Dao đoạt tiên cơ, chẳng lẽ đời này đã định mình phải mang tiếng người xấu cướp hôn phu người ta.

==========

Tác giả có lời muốn nói: gần đây Ryoko theo đuổi một bộ phim Hàn, tên là công chúa Aurora, không biết có ai xem không, đuổi tới hơn một trăm ba mươi tập, Ryoko cảm thấy biên tập phim này quá bò, hắn là ta đã thấy hắc nữ chính hắc nam chủ tàn nhẫn nhất tâm biên tập, các loại hoa tuyệt thế, Ryoko trái tim khó gánh vác, quyết định xem một chút mỹ kịch điều tiết tình hình bên dưới tự, hay là chờ đại kết cục đi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ đây là tinh khiết châm chọc ~╮ (╯Д╰ )╭

Phía dưới ban phát tốt nhất nữ diễn viên thưởng ~~~~~~o (∩_∩ )o

Bình luận

Truyện đang đọc