ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Lần này Tiêu thị tức mất lý trí, đêm đó sau khi Sở Hàn Lâm trở về liền không nhịn được đem việc này nói cho hắn, "Ông nói nha đầu kia giáo dưỡng thế nào, ta tốt xấu cũng là trưởng bối của nó, nó làm sai lại còn bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình, lúc trước nói không làm hôn ước này xong chuyện đến lại làm bộ ủy khuất, biến Diệu Lạc của chúng ta thành người xấu."

Tiêu thị cứ thao thao nói, trong lòng tức nghẹn lợi hại, đến Di Phong viện lại nghẹn một trận trở về, bà chính là không có chỗ phát tiết, hôm nay tâm tình Sở Hàn Lâm cũng không tốt, trong cửa hàng mới ra quy định mới, thời điểm lấy khế ước ra rất nhiều người phản đối, thời điểm nói ký ba năm hoa hồng gấp rưỡi, năm năm gấp ba, một vài người đã bắt đầu dao động.

Đến chạng vạng, phần lớn mọi người đều đồng ý, còn lại cũng là vài cơ sở ngầm của hắn, nhưng hiện tại đứng trước lợi ích, bây giờ cũng không phải thời cơ tốt đê rời đi, cháu nói Dung đại gia trở về suy nghĩ một chút, mấy cái này hắn ban đầu đều dự tính người tốt, cũng đều dao động, ký vẫn là không ký, này đằng trước mồi khả rất lớn.

"Nha đầu kia nay bao lớn." Nghe Tiêu thị càm ràm hồi lâu, Sở Hàn Lâm lên tiếng, Tiêu thị không nghĩ đến hắn còn có hứng thú nghe bà nói nhảm, vẻ mặt vui vẻ, xem ra lần này mình nói với lão gia là đúng rồi.

"Mười ba, cũng không nhỏ." Sở Hàn Lâm gật gật đầu, mười ba quả thật không nhỏ, tại Huy Châu, mười ba tuổi định thân, mười bốn mười lăm tuổi xuất giá là vừa.

"Lão gia, ông nói nó như vậy, ai dám lấy." Tiêu thị khinh thường hừ một tiếng, nha đầu không ngoan hiền như vậy, miệng lưỡi bén nhọn không tha ai, nào có bà mẹ chồng nào sẽ thích.

"Tuổi này cũng có thể làm mai sớm được rồi." Sở Hàn Lâm lại nói một câu, Tiêu thị hiểu ý rất nhanh, gả nha đầu kia ra ngoài, không phải sẽ không còn người chọc tức bà hay sao.

Vui vẻ một nửa, Tiêu thị lại do dự, "Nhưng hôn sự của nó cũng không phải do chúng ta định đoạt." Sở Hàn Lâm quay đầu nhìn bà ta một cái, đáy mắt lóe qua một tia lệ khí che giấu rất nhanh, "Bà không có nghe nói sao, Tần đại phu nhân mới làm mối một người cho nó, chỉ là thiếu niên kia tuổi hơi nhỏ."

"Nhà nào?" Tiêu thị ngượng ngùng cười cười, cả ngày bà chỉ ở trong Sở phủ, lại không đi ra ngoài vòng một chút, sao có thể biết đến mấy chuyện như vậy.

"Trương gia, nhi tử Trương gia bây giờ đến thư viện Lạc Dương học." Sở Hàn Lâm có tính toán của mình, "Bà không có việc gì thì ra ngoài nhiều một chút, quan hệ tốt với những tức phụ, phu nhân ở đây, ta làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn."

Lúc trước ở Huy Châu Sở Hàn Lâm không cảm thấy chuyện này có ảnh hưởng gì lớn, sau khi đến Kim Lăng mới phát hiện, tức phụ nhà nào cũng đều hữu dụng, đến phu nhân nhà mình thì trừ bỏ trên giường hữu dụng, dưới giường liền chẳng có ích gì, không có hình tượng đến gây sự với một tiểu nha đầu.

"Trương gia còn có thể để ý nó." Trong giọng nói Tiêu thị nồng đậm không tin, nếu là người đọc sách, hẳn là càng chướng mắt nha đầu kia.

"Không quan tâm Trương gia có để ý hay không, sớm gả đi là tốt nhất, bà cũng bớt lo." Sở Hàn Lâm liếc mắt nhìn Tiêu thị, lên giường chuẩn bị ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải đi ra ngoài một chuyến.

Tiêu thị đứng ở đó, nụ cười trên mặt dần dần nhiều lên, sớm chút gả ra ngoài, dù sao chỉ cần có thể gả đi, gả đi đâu, gả như thế nào thì tùy.

. . .

Bận rộn chuyện cửa hàng gần một tháng, Sở Diệc Dao mới có thời gian rảnh đến cửa hàng định thuê kia, có lẽ là cửa hàng quá lớn, người khác cũng không biết làm cái gì, sau khi Sở Diệc Dao thanh toán tiền đặt cọc chưởng quầy kia cũng không có thông báo thay đổi gì, một tháng này Hình Kiến Quốc cũng không tìm được cửa hàng khác, Sở Diệc Dao lại đến đây một chuyến.

Vào cửa hàng, khác trước là chưởng quầy kia rất nhiệt tình, đồ đạc trong nhà đã thu thập xong, đồ trong cửa hàng có thể bán cũng đều bán, chỉ chờ lấy nốt tiền thuê cửa hàng này rồi trực tiếp rời đi.

Chẳng qua nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng Sở Diệc Dao đàm phán giá cả ba lần, chưởng quầy kia đều vòng vo, Sở Diệc Dao kỳ quái, "Ngài cảm thấy không hài lòng giá đàm phán lúc trước hay như thế nào?"

"Sở đại tiểu thư, cũng không phải không hài lòng giá này, trách ta hồ đồ không nói trước cho ngài, cửa hàng này, hôm kia đã có người mua lại rồi." Chưởng quầy kia nhìn Sở Diệc Dao ngượng ngùng nói, hai tay xoa xoa bộ dáng một lời khó nói hết, Sở Diệc Dao buồn bực, hôm kia bán hôm qua tới hỏi sao không nói luôn.

"Một khi đã như vậy, vậy thì thỉnh chưởng quầy trả lại tiền đặt cọc, là chúng ta đến quá muộn." Mua bán không thành là do từng người, Sở Diệc Dao nhìn hắn liên thanh nói xin lỗi, cười cười, cửa hàng đã bán thì lại tìm là được, Thẩm Thế Hiên cũng không nói muốn mở ngay lập tức.

"Sở tiểu thư, ta. . . Ta cũng là bất đắc dĩ a." Mặt chưởng quầy kia bỗng nhiên hiện lúng túng, thấp giọng nói một câu, "Ta vốn là muốn chờ các ngươi đến, nhưng. . ."

Nói phân nửa, chưởng quầy kia lại không nói tiếp, Sở Diệc Dao cảm thấy dường như chưởng quầy là bị buộc phải bán cửa hàng này, "Không biết là nhà ai mua cửa hàng này?"

"Là bản công tử mua." Không đợi chưởng quầy nói chuyện, cửa kia truyền đến một tiếng trả lời kiêu ngạo, Sở Diệc Dao quay đầu, Tào Tấn Vinh mang theo vài cái tùy tùng nghênh ngang đi đến.

"Vậy thì chúc mừng Tào công tử." Trên mặt Sở Diệc Dao lập tức hiện lên vẻ thong dong, cười nói chúc mừng, nhìn khí thế kiêu ngạo không che lấp trên mặt hắn, khó trách chưởng quầy bị làm khó, chỉ sợ là giá bán đi còn ít hơn giá đàm phán cùng nàng lúc trước nhiều.

"Chẳng lẽ ông còn muốn bán cho người khác." Tào Tấn Vinh đi đến bên cạnh chưởng quầy, thò tay đem hai trương ngân phiếu đặt lên bàn ba một tiếng, "Nơi này là sáu trăm lượng bạc, cầm lấy có thể đi rồi."

"Này. . . Tào công tử, lúc ấy chúng ta nói cũng không phải là giá này." Chưởng quầy như thế nào đều không thể đưa tay ra nhận, thời điểm lúc ấy Tào công tử đến liền nói bảy trăm lượng, nay chỉ cho sáu trăm lượng, bảy trăm lượng đã bị hố rất nhiều rồi, cũng không có thể ép giá quá đáng như vậy.

Nhưng chưởng quầy lại không dám nói cái gì, thanh danh Tào gia tam thiếu, mười chuyện thì có mười một chuyện là chuyện xấu, cho dù trong lòng ngàn vạn không tình nguyện, ông cũng không dám tỏ thái độ không hài lòng.

"Ngày đó đàm chính là cái giá này, ta nói Nghiêm chưởng quầy, sáu trăm lượng cũng đủ rồi, xem này phòng ở không giống phòng ở, sân không giống sân, nếu không phải là nó ở trong chợ Nam này, phóng địa phương khác ba trăm lượng bạc cũng chưa tới." Tào Tấn Vinh đi một vòng, đáy mắt tràn đầy khinh thường nhìn thoáng qua chưởng quầy kia.

Sở Diệc Dao xem chưởng quầy do do dự dự, có chút hiểu sự khó xử của hắn, không phải quên không nói trước với nàng, mà là hi vọng nàng có thể đến coi như đấu giá, mua lại cửa hàng giá cao hơn chút.

Nhưng tại sao nàng phải gánh thùng nước đục này, có rất nhiều cửa hàng, tội gì đắc tội với Tào gia Tam thiếu có thù tất báo này. Sở Diệc Dao dứt khoát ở một bên nhìn xem, cũng không nói chuyện.

"Như thế nào, ngươi cho rằng ta nói sai?" Tào Tấn Vinh thấy chưởng quầy chậm chạp không đáp lời, quay đầu lạnh lùng liếc nhìn hắn, "Nếu không ngươi ra giá đi."

Nghiêm chưởng quầy là muốn rời khỏi Kim Lăng, trước khi đi lại xảy ra chuyện phiền phức, cả nhà hắn cũng phải chịu tội theo, chỉ có thể tự nhận mình đen đủi, ai bảo cửa hàng này lại lọt vào mắt xanh của Tào tam thiếu gia.

Nghiêm chưởng quầy cầm lấy ngân phiếu trên bàn, tay còn run run đẩy một cái hộp ra, "Tào thiếu gia, tất cả giấy tờ liên quan đều ở trong này."

Tào Tấn Vinh cũng không xem một chút, không kiên nhẫn phất phất tay, Nghiêm chưởng quầy cầm lấy bao đồ liền đi ra ngoài, cũng không từ biệt Sở Diệc Dao một tiếng, sợ Tào Tấn Vinh đổi ý.

Sở Diệc Dao thấy ở đây chẳng còn chuyện của mình, thấp giọng nói với Hình Kiến Quốc một câu, quay lại nói với Tào Tấn Vinh, "Tào công tử, chúng ta cũng xin cáo từ." liền xoay người muốn rời đi.

"Khoan đã!" Tào Tấn Vinh quay lưng lại với nàng lên tiếng, cầm đống giấy tờ liên quan kia đi tới bên cạnh Sở Diệc Dao, cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng treo một tia cười, "Ngươi muốn cửa hàng này?"

"Cửa hàng đối với ta là quá lớn." Sở Diệc Dao vừa dứt lời, Tào Tấn Vinh bỗng nhiên dịch sát vào người nàng, Sở Diệc Dao theo bản năng lùi sau lé tránh, bàn tay trong tay áo nắm chặt.

"Ngươi nói láo." Hai người rất gần, gần đến mức Sở Diệc Dao có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phất qua trên mặt mình, Tào Tấn Vinh nhìn thấy một màn kinh hoảng chợt lóe trong đáy mắt nàng, rốt cuộc có chút vừa lòng, chậm rãi ngẩng đầu, "Rõ ràng ngươi muốn cửa hàng này, bằng không một tháng trước tới đây làm gì."

"Tào công tử đã mua trước một bước, ta lại đi tìm cũng được." Sở Diệc Dao cúi đầu, trên mặt chợt lóe một tia không thích, nàng chán ghét cảm giác có người lấy khẩu khí như vậy tới gần nàng, người trước mắt lại càng cợt nhả, không hề nghiêm túc.

"Như vậy sao được, ta đây là thay Sở tiểu thư mua trước, tránh để cho người khác nhìn trúng cướp mất." Bỗng nhiên tâm tình Tào Tấn Vinh rất tốt, nhìn bộ dáng nàng ra vẻ trấn định, ý cười trên mặt càng sâu, hắn đã nói, bất quá cũng chỉ là một nha đầu mười ba tuổi, cái gì mà hung hãn tiểu thư.

"Vậy ta cảm tạ Tào công tử, nhưng cửa hàng này Tào công tử vẫn là lưu lại chính mình dùng đi, cáo từ." Sở Diệc Dao nghe được hắn cười, thanh âm cũng lãnh đạm vài phần.

Còn chưa đi tới cửa, sau lưng lại truyền tới tiếng quát tháo, lần này Tào Tấn Vinh nói đích xác không phải chuyện cửa hàng.

"Ngươi không muốn biết Nhị ca ngươi gần đây đang làm gì sao."

Sở Diệc Dao dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, lúc này biểu tình Tào Tấn Vinh có chút lạnh lẽo, cúi đầu trải mấy tấm giấy trên tay, "Sở Đại tiểu thư không muốn biết Sở Nhị thiếu gia đang bận rộn chuyện gì sao."

"Rốt cuộc thì Tào công tử muốn nói cái gì!" Sở Diệc Dao nhịn tức giận xuống, Tào Tấn Vinh ngẩng đầu, trên mặt lại hiện lên vẻ vô tội, "Cũng không có gì, chỉ là ta tìm được vài bức thư ở chỗ một tiểu thiếp trong phủ, này chữ viết không sai, nhìn tên cũng quen mắt, Sở Mộ Viễn, ta chợt nhớ đến không phải là Sở nhị thiếu gia sao."

Sở Diệc Dao đáy lòng dần dần nguội lạnh, Nhị ca còn liên hệ với Uyên Ương, nàng ta đã vào Tào phủ hai năm mà huynh ấy vẫn còn tưởng niệm, lại ở dưới mí mắt Tào Tấn Vinh thư qua thư lại.

Sở Diệc Dao nhìn Tào Tấn Vinh, đáy mắt một tia quái dị, nếu hắn đã biết chuyện, lấy tính tình của hắn sao có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mới nói.

"Trong viện tử của ta nhiều người, ngày thường cũng không chú ý chiếu cố, phân chia, mỗi người mỗi tháng có thể bồi vài ngày, Uyên Ương là ta mang từ Xuân Mãn lâu về, chậc chậc, không nghĩ đến Sở Nhị thiếu đã sớm quen biết nàng, ta đây lại thành kẻ cướp rồi a." Trên mặt Tào Tấn Vinh một tia giật mình, giống như hắn không biết Sở Mộ Viễn cũng thích Uyên Ương từ trước, chỉ là thuần túy muốn mang người mình để ý về cho dồi dào hậu viện mà thôi.

"Ta nghĩ trong này có cái gì hiểu lầm, Nhị ca cùng Uyên Ương có quen biết, nhưng chỉ là bạn tốt tri kỷ mà thôi." Điều làm Sở Diệc Dao giật mình là thái độ người trước mắt, càng như thế này lại càng có vấn đề.

"Đúng vậy, bản công tử cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng mà nữ nhân trong hậu viện của ta, sao có thể tùy tiện gửi thư cùng nam tử khác đây, vì thế hai ngày trước, ta làm tay phải nàng bị thương một chút, không thể viết chữ, cũng không thể hồi âm, ngươi nói được không, Sở tiểu thư." Tào Tấn Vinh cười, nụ cười trên gương mặt giả bộ ngây thơ phá lệ chói mắt.

"Tào công tử, nếu ngươi biết bọn họ có thư lui tới, vì sao không ngăn cản." Sở Diệc Dao không thích Uyên Ương, nhưng nàng càng chán ghét cách Tào Tấn Vinh tổn hại người khác, mà Tào gia vẫn còn dung túng hắn như vậy.

"Vì sao ta phải ngăn, nếu không phải có người thả tin tức cho ta, ta cũng sẽ không đi chuộc thân cho Uyên Ương, người khác còn tưởng rằng là ta say mê Uyên Ương, nhưng trên thực tế, nhân tài phóng tin tức này mới là người không hi vọng bọn họ cùng một chỗ nhất, có phải hay không Sở tiểu thư?" Tào Tấn Vinh mặt đầy hưng trí nhìn nàng, lời nói cuối cùng kéo dài giọng.

Thân thể Sở Diệc Dao chấn động, là nàng dùng tiền cho một đứa bé ở gần những nơi Tào Tấn Vinh hay tới nói chút tin tức, nếu hắn biết là nàng làm, vậy đứa bé kia...

"Sở tiểu thư, ta còn chưa cám ơn ngươi tặng ta một phần đại lễ, trong hậu viện ta đây, lần đầu tiên có người gan lớn như vậy, dám có liên hệ cùng nam nhân bên ngoài." Ý cười trên mặt hắn không toát trong ánh mắt, hắn đem đống giấy tờ của Nghiêm chưởng quầy nhét vào trong tay Sở Diệc Dao, "Cửa hàng này, coi như là ta cám ơn phần đại lễ của Sở tiểu thư."

"Ngươi đã làm gì đứa bé kia." Sở Diệc Dao xiết chặt khế ước trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt lóe một tia phẫn nộ, bỗng nhiên Tào Tấn Vinh vươn tay muốn chạm vào gò má nàng, Sở Diệc Dao mạnh mẽ lui về phía sau một bước, Tào Tấn Vinh không để ý thu tay về nói, "Ngươi sợ cái gì, ta chỉ là thấy tóc ngươi rối loạn mà thôi, ngươi nghĩ đứa bé kia a, còn sống sao."

Sở Diệc Dao thật sự nổi giận, trực tiếp ném đống giấy tờ trong tay vào người hắn, xoay người chạy ra ngoài, đứa nhỏ đó mới sáu bảy tuổi a.

Hình Kiến Quốc vội vàng đuổi theo, trong cửa hàng Tào Tấn Vinh nhìn đống giấy bị vứt trên mặt đất, quay đầu nhìn tùy tùng sau lưng, vô tội nói, "Ta cũng không tức giận, nàng tức giận cái gì?"

==========

Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, ta có thể nói, kỳ thật ta rất thích Tào Tam nhi ~ 

Bình luận

Truyện đang đọc