ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Sở Diệc Dao nhìn mặt Kiều Tòng An ửng đỏ chậm chạp tiến vào, ân cần nói, "Đại tẩu, trong xe ngựa quá nóng bức sao, nếu không muội kéo rèm cửa sổ ra nhé."

Kiều Tòng An nhìn vẻ mặt một lớn một nhỏ này đang vô tội nhìn mình, giận mà cười, dứt khoát ngồi xuống bên cửa sổ, tùy ý để gió thổi đi cảm xúc này.

Rất nhanh xe ngựa trở lại Sở gia, Kiều Tòng An mang theo Sở Ứng Trúc đi vào trước, Sở Diệc Dao chậm chạp đi xuống, cười hì hì nhìn Hoài Sơn, người sau bị nàng nhìn có chút bất đắc dĩ, "Nha đầu, ngươi cười cái gì?"

"Đại thúc, ta đang suy nghĩ nếu ngài đem râu ria này cạo đi, sẽ thành bộ dạng gì." Sở Diệc Dao tiếp tục giả vờ vô tội, nháy mắt chỉ chỉ dưới cằm của mình, "Nếu không ngài thử cạo đi."

"Ngươi lại có chủ ý quái quỷ gì nữa." Quen biết bấy lâu, Hoài Sơn cũng coi như nhìn thấu một chút tính tình của Sở Diệc Dao, phàm là nàng cười như vậy, khẳng định trong đầu không có ý tưởng tốt đẹp gì.

Sở Diệc Dao không phủ nhận hừ hừ một tiếng, xoay người đi vào cửa lớn, "Đại thúc, ngươi không cảm thấy để râu trông rất già sao." Hoài Sơn đứng ở đó một hồi lâu, đưa tay sờ sờ bộ râu của mình, thật sự như vậy nhìn già lắm sao.

...

Sở Diệc Dao mang túi gấm từ Hương Sơn về trực tiếp đưa cho Tiền má má cầm đi cúng, phần đông người nhận giải xăm từ trong tay đại sư nhân duyên đều làm giống vậy, Tiền má má rất coi trọng ký văn, nói là thờ phụng thế này mới thành kính.

Đến cuối tháng ba, thương thuyền trở lại, trên bến thuyền lại lần nữa náo nhiệt, đầu năm Thẩm gia nháo lớn đã làm cho không ít cửa hàng khác tăng thêm vài mối làm ăn.

Trong cửa hàng Thẩm gia, Thẩm Thế Hiên cùng Thẩm Thế Cẩn đến bến thuyền giám sát dỡ hàng, lúc trở lại, Quan thị nói cho hắn biết, mấy ngày nữa trong nội đường Thẩm lão phu nhân muốn thỉnh một pho tượng phật về, lão gia tử yêu cầu hắn nhất định phải ở nhà.

"Sao đột nhiên tổ phụ lại muốn thỉnh tượng phật." Thẩm Thế Hiên kỳ quái sao tổ phụ đột nhiên tâm huyết dâng trào, những năm tổ mẫu qua đời, trong phật đường kia liên tục không có người đi.

"Nói là làm mộng, lão phu nhân báo mộng cho người, muốn cung phụng trong phật đường một bức tượng Quan Âm, phù hộ Thẩm gia nhiều tử nhiều tôn." Quan thị phân phó má má bưng canh hầm tốt trong phòng bếp lên, thúc giục hắn uống, "Gần đây nhìn con càng ngày càng bận rộn, mau uống cái này."

Thẩm Thế Hiên bưng chén canh lên uống, tiếp nhận khăn trong tay má má lau miệng, "Ngoại trừ phải có mặt, tổ phụ còn phân phó chuyện gì khác không?"

"Tâm tư của tổ phụ con chúng ta đều hiểu, Thẩm gia hiện giờ, Thế Cẩn thành thân đã nhiều năm, chỉ có một nữ nhi, thê tử lại mới mất, con lại chưa thành thân, trong đầu lão nhân gia liền ghi nhớ những chuyện này." Nói là Thẩm lão phu nhân báo mộng, còn không phải nói là Thẩm lão gia tử đang nhắc nhở bọn họ, Thẩm gia hiện giờ chưa có trưởng tôn, thúc giục con trai mình mau chóng thành thân.

"Đây cũng không phải chuyện tổ phụ nóng nảy là có thể thành." Vòng tới vòng lui lại vòng đến chuyện hôn sự của hắn.

"Nương và cha con không bắt ép con là bởi vì không muốn sau này con quay đầu lại trách chúng ta quyết định sai, nhưng nếu con còn không mau quyết định, nương và cha con sẽ phải làm chủ thay con!" Quan thị cũng không nghĩ tiếp tục buông lỏng con trai như vậy.

Thẩm Thế Hiên nhẹ gật đầu. "Nương, trong lòng con có tính toán."

Năm ngày sau, chuyện trong cửa hàng hết bận, sáng sớm Thẩm gia liền bắt đầu vội vàng chuyện thỉnh tượng phật, Thẩm lão gia tử đã đem tượng phật Quan Âm đến Kiến Thiện tự cung phụng hơn nửa tháng, còn thỉnh hòa thượng chuyên môn rời Quan Âm vào phật đường Thẩm lão phu nhân, đám người Thẩm Thế Hiên đều đứng ở trong sân xem vị hòa thượng làm.

Tượng Quan Âm dùng vải lụa vàng đắp lên, chờ cúng bái hành lễ xong với tháo xuống, Thẩm lão gia tử chống quải trượng đứng ở phía trước, ánh mắt rơi vào trong phật đường, khẽ thở dài một hơi.

Chờ hòa thượng cúng bái kết thúc nói đã có thể vạch trần, Thẩm lão gia tử hô Thẩm Chấn Nam tiến lên tháo lụa vàng, trong tích tắc lấy xuống, nụ cười trên mặt Thẩm Thế Hiên ngưng lại.

Tượng Quan Âm mỉm cười từ bi, chính là pho tượng hắn điêu khắc gần hai tháng, bất luận là độ cao hay hình dáng, khó có khả năng hắn sẽ nhìn lầm, không lẽ tổ phụ chính là vị khách nhân vung tiền như rác trong miệng Sở tiểu thư?

Thẩm lão gia tử không thể không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thế Hiên, nói với tất cả mọi người trong sân. "Hi vọng tượng Quan Âm này, có thể phù hộ Thẩm gia chúng ta, nhiều tử nhiều tôn."

"Nhị đệ, đệ làm sao vậy?" Bên tai Thẩm Thế Hiên đột nhiên vang lên âm thanh của Thẩm Thế Cẩn, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt Thẩm Thế Cẩn ân cần nhìn hắn, Thẩm Thế Hiên lắc lắc đầu, "Không có gì."

Thẩm Thế Cẩn thu hồi tầm nhìn về phía phật đường, nói có chút không đếm xỉa tới. "Chuyện nhị đệ cùng Thủy tiểu thư ta cũng nghe nói, thật sự đáng tiếc."

"Có cái gì tốt để đáng tiếc." Thẩm Thế Hiên không để ý lời của hắn, trong lòng đều nghĩ chuyện Thẩm lão gia tử cùng tượng phật này.

"Nhị đệ vừa đánh mất một đại trợ lực đấy, cơ hội tốt như vậy ta vẫn không hiểu vì cái gì đệ phải bày đặt không cần." Thẩm Thế Cẩn nhìn trúng là Thủy gia sau lưng Thủy Nhược Thiên, nếu trở thành quan hệ thông gia, này chẳng phải là như hổ thêm cánh.

Thẩm Thế Hiên không trả lời hắn, bởi vì Thẩm lão gia tử nhắc tới tên của bọn họ.

"Hai người các cháu đều là đích tử Thẩm gia, tương lai Thẩm gia này giao cho hai huynh đệ, Thế Cẩn cũng tốt, Thế Hiên cũng được, bất luận ai trưởng ai thứ, chuyện trong cửa hàng, hai huynh đệ các cháu đều phải trợ giúp lẫn nhau nâng đỡ Thẩm gia, đem Thẩm gia phát dương quang đại." Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm lão gia tử nhắc tới chuyện thừa kế Thẩm gia, trước kia ông đều tùy ý những người này nói trường tử đích tôn thừa kế.

Không có ai phản bác lời của ông, có mấy người sắc mặt đã thay đổi, nhất là Nghiêm thị, cái gì gọi là giao cho hai huynh đệ các cháu, bà chỉ sinh một đứa con trai, cửa hàng từ trước tới giờ đều là con trai bà quản lý, như thế nào hiện tại vì một câu nói của lão gia tử, lại để hài tử nhà lão nhị có thể giống con trai bà?

"Nếu để ta nghe được ai nói Thẩm gia nhất định do đại phòng thừa kế, ở riêng các loại, liền lập tức cút ra khỏi Thẩm gia cho ta!" Sau cùng, Thẩm lão gia tử đột nhiên hung hăng cầm quải trượng gõ mạnh xuống gạch quát bọn họ, "Chúng ta không phải là thế gia trăm năm như thành Lạc Dương, không phải dựa vào thừa kế tước vị cùng bổng lộc triều đình để sống, các ngươi đều vững vàng nhớ kỹ cho ta!"

Trong sân một mảnh yên lặng, Thẩm lão gia tử nhìn mọi người, ánh mắt dừng trên người Thẩm Thế Hiên, "Đều đi đi, Thế Hiên lưu lại, đến thư phòng của ta."

Thẩm lão gia tử rời đi, Nghiêm thị âm dương quái khí nói với Quan thị. "Đây là muốn chúc mừng đệ muội a, Thế Hiên có đại tiền đồ rồi."

Quan thị nhìn thoáng qua con trai phía sau, xoay người nói với Nghiêm thị. "Đại tẩu, tất cả đều là vì tốt cho Thẩm gia, không có chúc mừng không cung hỉ."

"Cũng đừng nói như vậy, từ nhỏ Thế Hiên không tiếp xúc những thứ này, nếu đi cửa hàng, cứ việc hỏi đại ca hắn a, dù gì Thế Cẩn đã học nhiều năm như vậy, sẽ dạy bảo em trai thật tốt." Nghiêm thị cao giọng quái dị nói, lời nói lộ ra gai nhọn, không buông tha người.

Quan thị cũng không muốn tranh chấp, dứt khoát nói theo lời bà ta. "Đúng là còn phải phiền toái Thế Cẩn nhiều."

"Có phiền toái gì, dù phiền toái cũng là lão gia tử phân phó, Thế Cẩn a, cùng nương trở về, Bảo Nhi đã rất nhiều ngày không gặp con." Nghiêm thị kêu Thẩm Thế Cẩn về, lúc này Quan thị mới có hơi lo lắng.

Trong thư phòng.

Thẩm Thế Hiên theo Thẩm lão gia tử đi vào, Giang quản gia lưu tại bên ngoài, Thẩm lão gia tử chỉ chỉ một cái ghế bên cạnh cho hắn ngồi, chính mình thì đi về giá sách, lấy từ trên giá một cái hộp xuống, Thẩm Thế Hiên vội vàng tiến lên hỗ trợ, Thẩm lão gia tử khoát khoát tay, "Cháu ngồi đi."

Đặt cái hộp trên bàn viết, Thẩm lão gia tử ra hiệu hắn mở ra, Thẩm Thế Hiên mở cái hộp, bên trong có ba quyển sách thật dày, nhìn chữ trên bìa, Thẩm Thế Hiên ngẩn người.

"Cái này cháu cầm đi." Thẩm lão gia tử phất phất tay, "Trở về xem thật kỹ, là lão thái tổ phụ cùng thái tổ phụ của cháu viết, về sau ta cũng viết thêm một chút."

Trong mấy quyển sách này là tâm huyết các tiền bối Thẩm gia đi trước tổng kết lại thủ đoạn buôn bán cùng một chút giải thích, kiếp trước, hắn đến ba mươi tuổi đều không được Thẩm lão gia tử công nhận, mà mấy quyển sách này, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của đại ca, ngay cả đại bá cùng cha đều chưa từng có.

Mà hôm nay, tổ phụ lại đem cái này giao cho hắn.

"Đừng lởn vởn bên ngoài, cháu cũng nên thanh thản ổn định hỗ trợ ở trong cửa hàng, chẳng lẽ Thẩm gia này còn không trọng yếu bằng mấy chuyện bên ngoài của cháu?" Thẩm lão gia tử chính là muốn mượn tượng Quan Âm lần này nói cho Thẩm Thế Hiên, chuyện gì cũng ông biết, hắn bí mật làm những chuyện kia, không thể giấu diếm được lão nhân gia ông.

Thẩm Thế Hiên chỉ cảm thấy mấy quyển sách này chính là củ khoai nóng bỏng tay, hiện giờ tổ phụ đang buộc hắn phải đi vào khuôn khổ. "Thứ này nên cho đại ca, cháu nào có tư cách."

Thẩm lão gia tử thấy hắn do dự, đập xuống bàn hù dọa. "Đại ca cháu đã sớm có, cháu có tư cách hay không ta rất rõ ràng, chẳng lẽ cháu định cả đời chỉ làm những chuyện kia."

"Trong cửa hàng có đại ca, còn có đại bá cùng cha cháu, cháu thật sự không giúp đỡ được cái gì." Tổ phụ biết những chuyện hắn làm không đáng ngại, nhưng nếu hắn trở về cửa hàng, đại ca tất nhiên sẽ tra hắn, hắn không muốn bị vạch trần nhanh như vậy, vậy chẳng phải những năm hắn giả vờ tầm thường vô vị đều là uổng phí sao.

"Thế Hiên a, tổ phụ biết cháu có khát vọng của riêng mình." Thẩm lão gia tử nhìn hắn, một hồi lâu, đột nhiên thở dài một hơi nói, "Tổ phụ cũng già rồi, không biết còn có thể trông coi cái nhà này bao lâu nữa, tuổi cháu cũng không nhỏ, chẳng lẽ tính toán đợi tổ phụ vừa đi, mang theo cha mẹ cháu rời khỏi Thẩm phủ?"

Thẩm Thế Hiên lắc đầu phủ nhận. "Thế Hiên không phải ý này."

"Nộ kỳ bất tranh*, đúng là nói cháu bây giờ, cháu cho rằng cháu không đi cửa hàng sẽ không sao?" Thẩm lão gia tử đột nhiên lại đề cao âm lượng giáo dục hắn, "Nếu nổi tâm đề phòng cháu, cháu chỉ sống một ngày cũng sẽ đề phòng cháu, cháu tránh cũng không thoát."

*Nộ kỳ bất tranh: Là nói đến ai đó không tranh giành, không chịu thua kém mà cảm thấy phẫn nộ và tiếc nuối.

Thẩm Thế Hiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm lão gia tử, Thẩm lão gia tử chỉ chỉ một hàng bức họa phía sau hắn, "Bây giờ cháu như đang đánh trận vậy, hiểu được tùy thời mà phục là chuyện tốt, nếu trốn quá lâu, địch nhân đã âm thầm đến cạnh cháu, những thứ cháu làm trước đó cũng đều uổng phí."

Thẩm lão gia tử nhìn Thẩm Thế Hiên, ý vị thâm trường nói. "Cháu là con cháu Thẩm Khoát ta, trong mắt ta sẽ không có trưởng thứ đích tôn khác nhau, nhà chúng ta trước giờ không phải sống dựa vào danh phận, ai có bản lĩnh, người đó làm chủ, đây là một câu thái tổ phụ cháu khi đó nói với ta."

=============== 

Bình luận

Truyện đang đọc