ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Hôm sau Thẩm Thế Hiên liền tới cửa hàng nhìn một chút, chợ phía Nam nhiều người, Sở Diệc Dao liền cho A Xuyên đi theo một chuyến, lúc xế chiều A Xuyên trở về, còn mang một phong thư Thẩm Thế Hiên gửi đến, chuyện cửa hàng cứ quyết định như vậy, ba ngày sau mời nàng đi một chuyến đến thôn nhỏ cách mười dặm đường ở ngoài thành Kim Lăng nhìn địa phương hắn chuẩn bị dùng để điêu khắc.

Trong thư viết, hắn đã đón lão sư phụ ở Quan thành đến thôn kia.

Sở Diệc Dao đặt thư xuống đứng lên, tìm một cái thôn nhỏ yên tĩnh, là vì tránh tai mắt không để người Thẩm gia phát hiện sao? Sở Diệc Dao có thể lý giải chút tính toán của Thẩm Thế Hiên, bên trong Thẩm gia hắn vừa không phải đại phòng lại không phải trưởng tử, trước giờ chỉ nghe tiếng trưởng tử Thẩm gia Thẩm Thế Cẩn là nhiều nhất, Thẩm Thế Hiên có thế nào cũng không thấy ai nhắc đến, sống trong một đại gia tộc như vậy, lòng người là thứ khó dò nhất.

"Tiểu thư, đây là đồ đại phu đến Trình gia khám bệnh viết." Khổng Tước cầm phương thuốc trong tay tiến vào, phía trên có viết nguyên nhân gây bệnh được đại phu xem bệnh cho Lý Nhược Tình viết xuống, nhét không ít bạc đại phu kia mới bằng lòng, Sở Diệc Dao chép lại một bản, còn một bản sai Khổng Tước đưa qua cho Hoài Sơn.

Tiền má má vừa đi đến thấy Sở Diệc Dao chỉ mặc đơn bạc vội vàng lấy quần áo từ trong ngăn tủ ra mặc cho nàng, một mặt nhắc đi nhắc lại, "Thời tiết này cũng không thể bị lạnh, mấy nha đầu kia đều chạy đi đâu rồi." Trong phòng không thấy một người.

"Đều đi làm việc, nhũ nương, con đã lớn như vậy sẽ tự biết chiếu cố mình tốt." Sở Diệc Dao vừa mặc áo, lôi kéo Tiền má má ngồi xuống.

"Ngày thường thế này cũng thôi, nhưng nếu tất cả đều có việc ra ngoài, bên cạnh tiểu thư cũng không thể không có ai, bây giờ lại tìm thêm vài người, bồi dưỡng vài năm, đến lúc tiểu thư xuất giá xem dùng được liền mang cả theo." Nhoáng một cái đã qua mười ba năm, qua hai năm nữa cũng nên định hôn sự cho tiểu thư, hiện giờ lại dạy thêm vài nha hoàn đến lúc đó vừa vặn.

"Việc này nhũ nương làm chủ là được." Sở Diệc Dao cười ngây ngô một tiếng, lười nhác tựa vào đệm tựa sau lưng, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một mảnh xuân ý dạt dào.

"Có phải gần đây nhị thẩm đến chỗ đại tẩu xin dược." Sở Diệc Dao bỗng nhiên quay đầu lại, từ sau khi Trình gia truyền đến tin tức đường tỷ có thai nhưng thai tượng không ổn định, Tiêu thị một mặt cao hứng, một mặt lại tìm dược an thai khắp nơi, biết được Kiều Tòng An có hai cây sâm núi trăm năm, liền chạy đến muốn Kiều Tòng An lấy ra.

"Thiếu phu nhân không đáp ứng, hai cây sâm núi này là năm xưa phu nhân đưa cho thiếu phu nhân, an thai sao lại cần đặt nặng đồ quý như vậy, bổ quá thai quá lớn càng khó sinh." Tiền má má cũng đã sinh vài hài tử, lại đi theo bên người Sở phu nhân rất nhiều năm, đối với mấy chuyện này cũng hiểu chút ít.

"Bà ta là muốn lấy thương cảm của người khác ăn cướp đây mà." Lấy tính tình Tiêu thị, bà ta khẳng định muốn nuốt trọn cả hai cây, tốt xấu có thể lưu lại dự phòng, hơn nữa đồ tốt ai lại không nghĩ tự mình giữ lại, lại nhiều lần như vậy bà ta cũng không cảm thấy da mặt dày.

"Đó là phu nhân để lại cho thiếu phu nhân cùng tiểu thư, sao có thể ai muốn đều cho." Tiền má má sờ đầu Sở Diệc Dao, không khỏi cảm khái một câu, "Nếu không phải đường tiểu thư gả vào, qua hai năm nữa tiểu thư hẳn là con dâu Trình gia."

"Nhũ nương, lời này ở bên ngoài không thể nói."

Tiền má má lau mắt một chút vội gật đầu, "Biết, ta chỉ là thấy tiếc thay tiểu thư."

Sở Diệc Dao hừ cười một tiếng, "Có cái gì phải đáng tiếc, cho dù không phải đường tỷ gả trước, sau này con cũng sẽ không gả vào đó, bọn họ coi trọng cái gì còn không biết xấu hổ lấy ra nói." Bốn quản sự kia rời đi thì có hai người trực tiếp vào Trình gia làm, muốn nói đây là trùng hợp nàng một chút cũng không tin, mới đầu Trình phu nhân muốn giải trừ hôn ước Trình lão gia nửa câu cũng không phản đối, sau lại nhất định cho Trình Thiệu Bằng cưới đường tỷ, Trình lão gia lại bắt đầu có ý đồ với nàng, thật sự nghĩ nàng chỉ là con ngốc không nhìn ra ông ta rốt cuộc muốn cái gì.

"Nếu là lão gia phu nhân ở đây, tiểu thư sẽ không phải chịu ủy khuất này." Tiền má má thực đau lòng, tiểu thư nhà ai mà chẳng được nâng niu che chở trong lòng bàn tay, đến phiên tiểu thư của bà, tuổi còn nhỏ liền phải xem xét thấu triệt đối nhân xử thế bên ngoài.

"Nếu như cha và nương còn sống thì sao đám người nhà nhị thúc có thể xuất hiện ở đây." Thanh âm của Sở Diệc Dao cũng ảm đạm vài phần, phụ mẫu chính là thời trẻ làm lụng quá vất vả, mới có thể suy sụp thân mình mất sớm, bọn họ đều không được thảnh thơi hưởng thụ thành quả, cũng chưa kịp nhìn thấy nàng và nhị ca thành gia.

"Lão gia cùng phu nhân thiện tâm, ông trời nhất định sẽ phù hộ Sở gia." Tiền má má an ủi, Sở Diệc Dao khẽ cười, nàng cũng không biết phải nói ông trời là tốt hay không tốt, đời trước làm cho Sở gia sóng gió trắc trở như vậy, đảo mắt lại cho nàng một lần nữa sống lại.

"Tiểu thư, nhị thiếu gia tới." Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Bình Nhi kéo ra mành vừa mới nói xong, thân ảnh Sở Mộ Viễn liền xuất hiện ở cửa, trên mặt mang theo một mạt phẫn nộ, như là có chuyện bất mãn đang muốn phát tiết.

"Nhũ nương, chuyện nha hoàn vừa nói, ngài cứ kêu bà tử mang đến nhiều chút để chọn lựa, tuyển thêm vài người xuống dưới." Sở Diệc Dao nhàn nhạt phân phó, liền cho Tiền má má đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Diệc Dao cùng Sở Mộ Viễn, Sở Diệc Dao cũng không có ý định đứng lên, chỉ ngồi ở kia nhìn hắn, đáy mắt thực bình tĩnh.

Nửa ngày, Sở Mộ Viễn trầm giọng nói. "Đồ đâu?"

Sở Diệc Dao cúi đầu nhìn hoa văn vẽ trên móng tay, lơ đãng nói. "Nhị ca đang nói vật gì."

"Muội đang giữ thư của ta." Sở Mộ Viễn dần dần mất kiên nhẫn, "Mau trả thư lại cho ta."

"Thư tín hàng ngày muội đều cho Bảo Sênh đem qua cho huynh hết rồi, chỗ này của muội không còn cái nào gửi cho huynh cả."

"Sở Diệc Dao, muội thế này là có ý gì, chẳng lẽ muội còn muốn xen vào chuyện ta cùng bạn bè lui tới, chuyện cửa hàng muội cũng xen vào, bây giờ ngay cả thư từ của ta cũng muốn trông nom, vậy có phải sau này ta cưới vợ sinh con muội cũng muốn quản đúng không!" Sở Mộ Viễn bỗng nhiên cao giọng rống lên, Sở Diệc Dao ngẩn ra, đáy mắt một mạt kinh ngạc cũng dần chuyển thành hỏa khí.

"Muội quản huynh? Có phải nếu muội mặc kệ huynh, huynh liền chạy tới Tào gia mang nàng ta ra hay không? Có phải liền chạy tới đoạt một tiểu thiếp trong tay Tào Tấn Vinh về đây hay không? Có phải liền để cho người khác nói Sở gia chúng ta giáo dưỡng không toàn, ngay cả thiếp thất nhà người ta cũng phải mơ ước?" Sở Diệc Dao đứng lên nghiêm nghị đối mặt với Sở Mộ Viễn, "Muội giữ lại chính là thư từ không nên gửi đến Sở gia, giữ lại chính là mặt mũi Sở gia chúng ta, giữ lại chính là thanh danh phụ mẫu đã mất, như thế nào, muội sai rồi? Ngược lại huynh nói một chút, đến nay Sở Diệc Dao muội đã làm sai chỗ nào mà để huynh chạy đến đây khởi binh vấn tội như này!"

"Tào Tấn Vinh căn bản là không thích nàng, nàng sống ở đó một chút cũng không được suиɠ sướиɠ!" Sở Mộ Viễn đỏ mặt lên, lại như cũ thô cổ quát.

"Bang" một tiếng.

Sở Diệc Dao phất tay liền cho hắn một cái tát, nơi lòng bàn tay truyền đến nóng rát đau đớn, cũng không đau bằng phẫn hận trong lòng nàng, nàng lập tức rống lên, "Nàng ta là thiếp của Tào Tấn Vinh, hắn có không thích nàng ta cũng không có quan hệ gì với huynh, Sở Mộ Viễn huynh với nàng ta nửa điểm quan hệ đều không có!"

Sở Mộ Viễn sững sờ, một tay che mặt bị Sở Diệc Dao đánh, nhìn đáy mắt nàng nồng đậm thất vọng, lại có vô số tuyến muốn quấn chặt hắn, hung hăng quấn chặt hắn, phá tan lý trí hắn.

"Huynh còn có thể nói ra những lời như vậy, nói muội quản chuyện cửa hàng, nói muội quản thư từ của huynh, nói muội quản huynh cưới vợ, huynh cho rằng muội nguyện ý quản những chuyện này của huynh sao, có phải huynh nghĩ muội cả đời đều không gả chồng muốn cùng huynh tranh gia sản Sở gia này phải không?" Chỉ biết nghe lời nói từ một phía, có lẽ nàng đã ôm quá nhiều hy vọng với nhị ca, vốn cho rằng biết trước được mọi chuyện xảy ra là có thể ngăn cản Nhị ca rơi vào tình cảnh như đời trước, chỉ cần ngăn cản chuyện đầu tiên xảy ra thì những chuyện kéo theo phía sau đều sẽ tự biến mất. Không ngờ Uyên Ương không vào cửa, huynh ấy liền trộm cùng nàng thư từ lui tới, hiện giờ cửa hàng còn chưa bị nhị thúc cắn nuốt đã lại có người ở bên tai Nhị ca nói nàng làm chủ trông nom quá nhiều.

"Huynh thật sự cho rằng Sở gia này còn giống thời điểm cha và nương chưa mất sao, nhị thúc tìm mọi cách đào quản sự ở Sở gia đi huynh có biết không, một khi những quản sự đó kéo tất cả khách Sở gia đi, huynh cho rằng Sở gia còn có thể trụ bao lâu, muội thật muốn xem đến lúc đó, cái nữ nhân mà huynh tâm tâm niệm niệm có nguyện ý theo huynh sống lang bạc hay không."

"Đó cũng là chuyện của ta." Sở Mộ Viễn trực tiếp ngắt lời nàng, còn có xấu hổ và giận dữ khi Sở Diệc Dao vạch trần chuyện hắn còn cùng Uyên Ương có liên hệ, làm một ca ca mà ngay cả chút tôn nghiêm tối thiểu đều bị muội muội trào phúng không đáng một đồng.

"Hôm nay huynh đến Tào gia mang nàng ta bỏ trốn, đúng, đó là chuyện của huynh. Nhưng sau đó Tào Tấn Vinh kéo đến Sở gia đòi công đạo, lúc đó tính là chuyện của ai!" Sở Diệc Dao nhớ tới mấy lời ong bướm nàng ta viết trong thư đã cảm thấy ghê tởm, từ đầu đến cuối, nữ nhân kia liền không buông tha cơ hội tiến vào Sở gia, nàng ta không khống chế được Tào Tấn Vinh, nhưng nàng ta lại có thể khống chế được Sở Mộ Viễn.

"Muội mau trả thư lại cho ta, chuyện này muội không cần phải xen vào, ta đều có chừng mực." Sở Mộ Viễn không muốn lại tiếp tục nghe nàng nói, lần nữa mở miệng hướng nàng đòi thư, phảng phất như thể chậm một chút cũng sẽ làm tâm hắn khó chịu.

"Thư muội đã đốt." Sở Diệc Dao nhìn sự cố chấp trong đấy mắt hắn, toàn thân vô lực thổi quét, nàng co quắp ngồi ở trên giường, cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, nàng nỗ lực làm nhiều như vậy, kết quả là Nhị ca không những không hiểu, ngược lại còn trách cứ nàng, đó là chân tình của hắn a, ai cũng không ngăn trở được chân tình của hắn.

"Muội!" Phẫn nộ trên mặt Sở Mộ Viễn làm hắn trở nên đặc biệt dữ tợn, Sở Diệc Dao ngẩng đầu, đáy mắt nước mắt đảo quanh, lại không thể tiếp tục giả bộ quật cường, chỉ còn lại nồng đậm ủy khuất cùng thương tâm, nàng nhớ tới cái khoảnh khắc kiếp trước mình chết đi, nhớ tới Sở gia mà phụ mẫu vất vả dốc sức biến mất ở Kim Lăng, "Nhị ca, có phải sau khi muội chết huynh liền vui vẻ hay không?"

"Ta thấy muội mới là người cao hứng bức tử ta!" Sở Mộ Viễn không bị biểu tình này của nàng rung động, gầm nhẹ một câu phủi tay nện một quyền lên giá, liền xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài Tiền má má và Bình Nhi nhìn tức giận trên mặt hắn chưa giảm, chạy nhanh vào phòng xem, vài món bài trí trên giá rơi xuống, mảnh sứ vỡ đầy đất, Sở Diệc Dao ngồi ở trên giường, đôi tay gắt gao túm cái đệm, cắn môi, không tiếng động khóc.

"Ai! Tiểu thư của ta, sao lại gây gổ với nhị thiếu gia, các ngươi chính là thân huynh muội a." Tiền má má sai Bình Nhi mang nha hoàn tiến vào dọn dẹp, ngồi xuống bên cạnh Sở Diệc Dao, nhìn bộ dáng cố nén của nàng, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Huynh ấy đâu có còn coi con là thân huynh muội, huynh ấy liền không đem cái này nhà này để trong lòng." Sở Diệc Dao vừa mở miệng, tiếng khóc liền không cách nào dừng lại, bổ nhào vào trong ngực Tiền má má, lớn tiếng khóc lên, "Nhũ nương, trong lòng con thật khổ."

...

Rất nhanh trên dưới Sở gia liền truyền nhau chuyện nhị thiếu gia cùng đại tiểu thư gây gổ, Kiều Tòng An đã sớm cảnh cáo không cho phép nói lung tung, nhưng tin tức vẫn để lộ ra ngoài một ít, người ngoài cuộc xem vui luôn muốn sự tình càng loạn càng tốt, bình bình tĩnh tĩnh chẳng có gì đặc sắc.

Tiêu thị bận rộn còn có thể bớt thời gian đến Di Phong viện khuyên bảo an ủi, thuận tiện lại đi Trình gia thăm nữ nhi một chuyến, tâm tình tốt cùng Sở gia quả thực chính là hai trái cực.

Mà hai đương sự, một người vẫn cứ theo lẽ thường ra vào cửa hàng, một người ở trong Di Phong viện suốt hai ngày, nửa bước cũng chưa rời đi.

Ngày thứ ba, sáng sớm Sở Diệc Dao mang theo Bảo Sênh ra cửa, lệnh A Xuyên đánh xe đến cái thôn điêu khắc Thẩm Thế Hiên nói kia, thời điểm lên xe ngựa tinh thần Sở Diệc Dao không tốt lắm, hai ngày này nàng không lúc nào ngủ yên, mỗi khi nàng nằm xuống sẽ nhớ tới đủ loại chuyện Nhị ca cùng Uyên Ương kiếp trước.

"Tiểu thư, đường đi cũng không phải ngắn, tiểu thư mau chợp mắt một chút, tới nơi em sẽ đánh thức." Bảo Sênh bỏ thêm ba tấm nệm dày đỡ nàng nằm xuống, đắp lên thảm cho nàng, lại kéo ra mành phân phó A Xuyên đánh xe vững vàng chút, quay đầu lại thấy Sở Diệc Dao còn chưa chịu nhắm mắt, lấy ra một túi thơm an thần tán hương đặt ở bên cạnh gối đầu, "Tiểu thư đã đáp ứng thiếu phu nhân sẽ nghỉ ngơi thật tốt."

Sở Diệc Dao khẽ nhắm mắt, có lẽ là an thần hương phát huy tác dụng, rất nhanh nàng liền ngủ.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên chấn động, Sở Diệc Dao bừng tỉnh, mở mắt ra xe ngựa đang lung lay, hình như là từ nơi nào rơi xuống một chút, thân mình lắc lư theo, cả người choáng váng.

"A Xuyên, xảy ra chuyện gì!" Thân mình Bảo Sênh nghiêng một cái cũng áp vào cửa xe, vừa kéo rèm ra nhìn, nháy mắt lại hút khí một hơi

Ngựa kéo xe không biết thoát cương từ lúc nào đang chạy ở phía trước cách đó không xa, cũng không thấy A Xuyên, đáng sợ nhất chính là, xe ngựa này bởi vì không có ngựa lôi kéo, theo quán tính trực tiếp chạy từ trên núi một đường lao xuống sườn dốc.

"Cẩn thận!" Sở Diệc Dao chỉ kịp thấy Bảo Sênh đột nhiên nhào đến ôm chặt nàng, ngay sau đó xe ngựa đột nhiên chấn động vài cái, giống như tất cả đồ vật đều đảo lộn một vòng, không ngừng lay động nghiêng về phía trước, Sở Diệc Dao đột nhiên bị Bảo Sênh mạnh mẽ xông tới đập vào nóc xe, bên tai truyền đến một tiếng vang lớn, Sở Diệc Dao hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc