ĐIỂM HOA ĐĂNG NƠI ĐUÔI LÔNG MÀY CỦA NÀNG


Do Trình Sưởng đã dặn dò đêm hôm qua, Vân Hy và mọi người vừa đến Vọng Sơn Cư, Lâm chưởng sự đã đưa A Cửu đến noãn các, gọi y bà tới điều trị cho nàng.
Vân Hy và Vân Lạc ở bên ngoài noãn các đợi một lúc, nhưng không giúp được gì nên lui ra bên ngoài Xuân Đài Các.
Trong lúc chờ đợi, Tần Trung cũng tới.

Tần Trung là phụ thân của A Cửu, dáng người cao lớn thô kệch, tính tình nóng nảy.

Sáng sớm hôm nay nghe nói A Cửu có khả năng xảy ra chuyện, giật một con ngựa phóng về thành tây, cũng may nửa đường bị người của Trình Sưởng bắt gặp, cản ông lại, đưa tới Vọng Sơn Cư.
Lúc này trời đã sáng, Lâm chưởng sự chuẩn bị trà bánh bưng tới Xuân Đài Các, bưng ấm trà rót mời mấy người đang ngồi, cười nói: “Trà này là trà xuân mới hái ở Lâm An, rất tươi.”
Trình Sưởng nhận trà, đang định uống, thấy tay Vân Hy trống trơn nên đưa chén trà của mình cho nàng.
Vân Lạc nhìn Trình Sưởng, rồi nhìn Vân Hy, nhất thời muốn nói lại thôi.
Qua một lát, hắn mới nói với Trình Sưởng: “Còn chưa đa tạ thế tử điện hạ tới cứu giúp.”
Trình Sưởng nói: “Tuyên Uy tướng quân không cần khách sáo.”
Vừa rồi trên đường tới Vọng Sơn Cư, Vân Lạc lo lắng cho vết thương của A Cửu nên chỉ kể sơ qua cho Vân Hy biết trải nghiệm của hắn mấy năm nay.

Tuy rằng Vân Hy biết, sở dĩ Vân Lạc ngủ đông là để tìm bằng chứng Lăng Vương thông đồng với địch, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy nghi ngờ trong lòng nên hỏi: “Ca đã biết a cha bị Lăng Vương làm hại từ lâu, vì sao không nói với ta, không nói cho ta biết ca còn sống.

Ta ở Kim Lăng nội ứng ngoại hợp với ca, không chừng còn có thể tìm được bằng chứng Lăng Vương thông đồng với địch sớm một chút.”
Vân Lạc chưa kịp đáp, Tần Trung đã nói: “Ca ca của ngươi không nói với ngươi những chuyện này, không phải là vì ngươi à.

Lúc ấy tình hình của Trung Dũng Hầu phủ như thế nào? Đừng nói là thiếu tướng quân còn sống, nếu Trung Dũng quân cũ của chúng ta gửi thư đến Kim Lăng sẽ bị người của Lăng Vương chặn lại trên đường.

Hơn nữa thiếu tướng quân cửu tử nhất sinh trên sa trường, nằm trên giường mấy tháng mới giữ được mạng sống, hơn nửa năm sau mới có thể đi lại.

Nếu nói cho ngươi biết, có khác nào vô duyên vô cớ khiến ngươi lo lắng?”
Vân Hy lại hỏi: “Vậy làm sao mọi người biết chuyện Lăng Vương sao chép bản đồ phòng thủ và thông đồng với địch?”
Vân Lạc nói: “Sau khi phụ thân chết trong trận chiến, ta cảm thấy kỳ quặc.

Vân thị của chúng ta đóng giữ ở biên cảnh cả trăm năm, phụ thân lại là một vị tướng hùng mạnh, cho dù binh lương thiếu hụt cũng sẽ không rơi vào kết quả mấy vạn tướng sĩ đều chết trận, vì vậy trước khi ta đi theo Chiêu Viễn đến Tái Bắc đã âm thầm quyết định điều tra ra sự thật.

Đáng tiếc sau khi ta tới Tái Bắc, Tần thống binh nói với ta, các tướng sĩ biết sự thật đã hy sinh hết.


Bọn họ điều tra đã lâu, chưa tra ra được gì, mãi đến đêm trước khi khai chiến……”
Vào đêm trước khi khai chiến, Vân Lạc đi tìm Chiêu Viễn để bàn kế hoạch đối địch, từ xa đã nhìn thấy Chiêu Viễn đang nói chuyện với một người lạ.

Vân Lạc cách quá xa, vốn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, cũng may hắn biết đọc môi, mơ hồ cảm thấy người lạ kia đề cập đến bản đồ phòng thủ của Tái Bắc, nói rằng, “Lăng Vương điện hạ hứa sẽ đưa đồng cỏ của hai thành trì cho Nhị hoàng tử, giúp Nhị hoàng tử nuôi quân để lên ngôi.”
“Vì thế ta mới biết Lăng Vương đã liên kết với Nhị hoàng tử Tát Mộc Nhĩ của Đạt Mãn từ lâu, Chiêu Viễn chính là người truyền tin cho hai người bọn họ lúc trước.”
Nhưng lúc ấy sắp khai chiến, Vân Lạc đề phòng rút dây động rừng nên đã gửi một lá thư khẩn cấp tới Kim Lăng để cầu xin giúp đỡ, không đề cập đến Lăng Vương trong thư.

Sau đó hắn dấn thân vào tình thế nguy hiểm, có ý định ngăn cản Chiêu Viễn làm phản.

Ai ngờ Chiêu Viễn đốt cháy thảo nguyên, nhốt toàn bộ tướng sĩ, ngay cả Vân Lạc cũng cửu tử nhất sinh.
“Ta biết không có bằng chứng thực tế, quá khó để rửa oan cho phụ thân.

Vì vậy sau khi A Cửu cõng ta về Cát Sơn Phụ, ta nhờ pháp y của Trung Dũng quân cũ tìm một xác chết cực kỳ giống ta, nối cánh tay phải đã hoại tử của ta, làm thành bộ dạng của ta, thành công che mắt Bùi Lan.

Từ đó ta ẩn cư ở Tái Bắc, cố gắng tìm những nhân chứng có thể chứng minh sự trong sạch của phụ thân.

Sau đó, ta gặp Ninh Hoàn.

Hắn đã nói cho ta biết, năm đó sở dĩ phụ thân xuất chinh đến Tái Bắc là do cố Thái Tử điện hạ gửi gắm.

Thái Tử điện hạ kêu phụ thân đến Tái Bắc để tìm và bảo vệ Ngũ điện hạ.”
“Ngũ điện hạ?” Vân Hy sững sờ.
“Đúng vậy.” Ninh Hoàn nói, “Năm cố Hoàng Hậu bệnh nặng, Ngũ điện hạ và tiểu thái giám chạy trốn đến Tái Bắc.

Trước khi cố Hoàng Hậu lâm chung, từng nhờ Thái Tử điện hạ tìm hai người bọn họ.

Cố Thái Tử điện hạ vô cùng tín nhiệm Trung Dũng Hầu, cho nên mới giao trọng trách này cho Trung Dũng Hầu.”
Trình Sưởng nghe vậy, trầm ngâm một lúc mới hỏi: “Vì sao Ninh thị vệ nói Ngũ điện hạ ‘chạy trốn’ đến Tái Bắc? Có ai đó đuổi giết hắn hay sao?”
“Nói ra thì dài lắm.” Ninh Hoàn nói, “Không biết thế tử điện hạ có nhớ, mẹ ruột của Ngũ điện hạ thực ra là Uyển tần của tiên đế ngày xưa, chính là Uyển thái tần?”
Trình Sưởng khẽ gật đầu, Chu Tài Anh đã nói với hắn.

“Năm đó bệ hạ còn ở tiềm để đã cùng với Uyển tần……”
Lúc ấy cố Hoàng Hậu vẫn là Thái Tử Phi, tuy bà và Chiêu Nguyên Đế tôn trọng nhau như khách, nhưng cũng biết Chiêu Nguyên Đế không có bà trong lòng.

Vì lợi ích vững chắc, bà không những không ngăn cản Chiêu Nguyên Đế lui tới với Uyển tần, còn giúp tạo cơ hội để hai người bọn họ gặp gỡ.
Tuy ngoại hình của Uyển tần không xuất sắc, nhưng bản tính lãnh đạm, nhân từ, tài hoa xuất chúng, lại là bậc thầy về hội họa, lâu ngày trở thành người trong lòng Chiêu Nguyên Đế.
“Trong số con nối dõi của tiên đế, hạng người rồng và cọp chiếm cứ.

Tiên đế mất đột ngột, lúc ấy Thái Tử bệ hạ không ở Kim Lăng, triều đình rung chuyển rất mạnh, cũng may có Tông Thân Vương giúp ổn định.

Tuy nhiên Uyển tần là phi tần của tiên đế, giống như các phi tần khác, bị đưa đến Đông Khuyết viện của chùa Minh Ẩn.”
“Uyển tần tới chùa Minh Ẩn không bao lâu thì phát hiện mình có thai.

Khi đó bà rất tín nhiệm cố Hoàng Hậu, lúc cố Hoàng Hậu tới thăm bà, bà đã nói cho cố Hoàng Hậu biết, nhờ cố Hoàng Hậu sắp xếp cho bà.

Đáng tiếc, cố Hoàng Hậu cũng đang mang thai.”
Nữ nhân có thể nhẫn nhịn khi rất nhiều bất công rơi xuống đầu mình, nhưng một khi liên quan đến máu mủ của mình thì không thể không đấu tranh và giành lấy.
Cố Hoàng Hậu biết Chiêu Nguyên Đế quan tâm đến Uyển tần cỡ nào, thậm chí biết ông từng nói với Uyển tần: “Nếu nàng sinh ra con nối dõi, chúng ta đặt tên là Húc Nhi, ý là mặt trời mới mọc ở phương đông.”
Ở trong thâm cung nhiều con cái, mặt trời mới mọc ở phương đông là có ý gì? Người quan tâm chỉ cần tưởng tượng là có thể hiểu rõ.
Nhưng con trai của Hoàng Hậu mới là con nối dõi chính thức, bà không muốn có người tranh đoạt vị trí trữ quân với con bà sau này, trăn trở, rốt cuộc quyết định hại chết Uyển tần trước khi Chiêu Nguyên Đế về cung.
Cố Hoàng Hậu thực sự là người chưa từng làm chuyện xấu.
Đây là lần đầu tiên muốn mạng người khác, không biết nên làm như thế nào mới thỏa đáng.
Nghĩ tới nghĩ lui, bà tìm gặp một hòa thượng quản sự và một lão thái giám ở trong chùa Minh Ẩn, dặn bọn họ nhốt Uyển tần ở nơi nào đó, sau đó phóng hỏa, để nó trông giống như bị hoả hoạn.
May mắn thay, vị hòa thượng và lão thái giám đều là người lương thiện, không muốn làm tổn thương đến tánh mạng của ai, hơn nữa là một nữ tử đang mang thai.
Hai người bọn họ nhận lệnh của Hoàng Hậu, nhưng lén tìm một thi thể nữ, đặt trong phòng chứa củi, phóng hỏa, nói dối rằng Uyển tần đã chết.
Lần đầu tiên cố Hoàng Hậu hại người, nào dám khám nghiệm thi thể, bị hai người lừa gạt như vậy.
“Chắc hẳn Thế tử điện hạ đã từng đến chùa Minh Ẩn.

Chùa Minh Ẩn nằm trên núi Bình Nam rất lớn, lại là chùa hoàng gia, người bình thường không dám tùy ý lên núi, đừng nói gì lục soát ngọn núi.


Hòa thượng và lão thái giám lừa gạt cố Hoàng Hậu xong, đưa Uyển tần đến một nơi cực kỳ bí ẩn sau sườn núi để ẩn cư.

Uyển tần sinh Ngũ điện hạ Trình Húc một cách bình an ở nơi đó.”
“Coi như Thiên Đạo luân hồi, thiện và ác có quả báo.

Cố Hoàng Hậu có ý hại người khác, sau khi Uyển tần ‘qua đời’, bà ngày đêm khó ngủ, lo lắng sinh bệnh, ngược lại không giữ được thai nhi của mình, mang thai con nối dõi được bảy tháng thì bị mất.

Cố Hoàng Hậu bị tổn thương thân thể, không thể sinh con được nữa, lúc đó mới nuôi Đại hoàng tử, chính là Thái Tử điện hạ sau này, dưới danh nghĩa của mình.”
Thực ra chuyện này coi như kết thúc.
Trong tám năm Trình Húc bình an lớn lên, ngoại trừ gặp được tiểu Trình Sưởng bị thương, và hai người bạn của tiểu Trình Sưởng ở núi Bình Nam, chưa bao giờ gặp được người ngoài.

Lúc ấy Trình Húc dặn dò Trình Sưởng: “Đừng để lộ tung tích của ta, đừng nói với ai về chỗ này của ta.”
Tiểu Trình Sưởng muốn báo đáp ơn cứu mạng của Trình Húc, qua mấy năm sau, thật sự không nói với bất kỳ ai, kể cả cha mẹ ruột của hắn.
Đáng tiếc năm Trình Húc tám tuổi, hắn bị bệnh nặng.
“Lúc ấy Ngũ điện hạ hôn mê ba ngày trên giường, không cơm không nước, Uyển tần không còn cách nào khác, đành phải đến chùa Minh Ẩn, cầu xin Phương đại nhân, khi đó là phụng lễ lang của Thái Thường Tự làm việc ở chùa Minh Ẩn.”
“Chính là phụ thân của Phương Phù Lan, Phương Viễn Sơn?” Trình Sưởng hỏi.
“Vâng.” Ninh Hoàn nói, “Phương Viễn Sơn là người vô cùng có tài, bởi vì tính cách hơi sắc bén, mới vừa đậu tiến sĩ đã làm mất lòng không ít người, ông ta thăng chức trong năm đó, nhậm chức phụng lễ lang ở Thái Thường Tự.

Ông không cam lòng, chỉ muốn thăng chức, ông ta rất thông minh, biết năm đó Uyển tần đến sườn núi ẩn cư là do hỏa hoạn, nhanh chóng đoán rằng vụ cháy này nhất định là do Hoàng Hậu lập mưu kế.”
“Ông ta giả vờ hứa với Uyển tần rằng sẽ mời thái y và mời bệ hạ cho bà, sau đó đi tìm Hoàng Hậu, bẩm báo tin Uyển tần còn sống với bà.”
“Phương Viễn Sơn nói, ông ta có thể không nói cho bệ hạ biết chuyện Hoàng Hậu đã hại Uyển tần năm đó, có thể giữ kín như bưng, nhưng ông ta muốn lợi dụng quyền lực của Hoàng Hậu để rời chùa Minh Ẩn.”
“Đã nhiều năm trôi qua, Hoàng Hậu xử lý mọi việc không còn ngây thơ như năm xưa, biết được Uyển tần và Trình Húc còn sống, bà không hề hoảng loạn mà bảo Phương Viễn Sơn chờ tin.

Sau đó, tiết lộ chuyện này cho người mà Chiêu Nguyên Đế rất cưng chiều lúc ấy là Lư mỹ nhân, chính là mẹ ruột của Lăng Vương.”
Vân Hy hỏi: “Lăng Vương không phải do Hoàng quý phi sinh à?”
“Không phải.” Ninh Hoàn nói, “Mẹ ruột của Lăng Vương là Lư mỹ nhân, sau đó bệ hạ ra lệnh, xoá tên Lư mỹ nhân ra khỏi sổ đồng, đưa hắn đến cho Hoàng quý phi nuôi.”
Hoàng Hậu nói với Lư mỹ nhân, sức khỏe của Thái Tử không tốt từ bé, không có tướng trường thọ, Nhị hoàng tử đã chết non, Tứ hoàng tử lại ngu ngốc, chỉ có Tam hoàng tử thông minh lanh lợi, tương lai sẽ vô tận.
Đây là ám chỉ vị trí trữ quân.
Hoàng Hậu lại nói, tuy Huyên Nhi có tương lai, nhưng ở chùa Minh Ẩn còn có Uyển tần và Trình Húc.

Uyển tần và Trình Húc mới là người trong lòng bệ hạ.
Lư mỹ nhân hỏi, bệ hạ thích Uyển tần như vậy, vì sao không đón bà về cung, dù sao quyền lực của bệ hạ đã ổn định, cho bà một thân phận nào đó để vào cung là được.
Hoàng Hậu mới nói với Lư mỹ nhân, bởi vì bệ hạ không biết hai mẹ con bọn họ còn sống, không ai biết chuyện này cả.
“Lư mỹ nhân vốn bị Hoàng Hậu dụ dỗ mơ ước vị trí trữ quân, biết được tin này, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nên phái sát thủ đến chùa Minh Ẩn để ám sát Uyển tần và Trình Húc, đây là vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn năm đó.”
Sau đó, Trình Sưởng đã nghe Chu Tài Anh đề cập.
Lúc Chiêu Nguyên Đế chạy tới, Uyển tần đã chết, Trình Húc và tiểu thái giám cũng mất tích.


Chiêu Nguyên Đế vô cùng đau đớn, đi đến chỗ Uyển tần ẩn cư lúc còn sống, phát hiện trên tường và trên bàn đều là tranh bà vẽ về ông.

Có những nét bút cô đọng là do bà vẽ, có một số nét ngây thơ dịu dàng là do bà tự tay dạy Húc Nhi vẽ, đầu giường còn có bài thơ mà bà sao chép, “Một ngày nào đó mùa xuân của cuộc đời đi qua.

Hoa rụng, người không còn, ai sẽ thương nhớ.”
Nhờ vậy Chiêu Nguyên Đế mới biết, hóa ra bao năm qua, Uyển tần vẫn đang đợi ông.
Trong gia đình đế vương, tình cảm phu thê, tình cảm huynh đệ, thậm chí tình cảm cha con đều bị sóng gió quỷ quyệt của thâm cung vùi dập nhiều năm, sớm đã rách nát không còn hình dạng, rất khó còn tình cảm thuần túy.
Vì vậy đối với Chiêu Nguyên Đế, phần tình cảm này của Uyển tần là duy nhất.
Trên thực tế, nếu Uyển tần còn sống, nếu vào cung lại, dần dà, Chiêu Nguyên Đế chưa chắc nhìn bà bằng con mắt khác.
Nhưng bà đã chết, ngay lập tức trở thành nốt ruồi son trong lòng ông.
“Sau khi bệ hạ điều tra được chính Lư mỹ nhân đã giết Uyển tần, cực kỳ hận bà, lập tức sai người xử tử bà.

Ông vốn còn muốn tiếp tục điều tra vụ hỏa hoạn ở chỗ Uyển tần năm đó, nhưng Phương Viễn Sơn rất thông minh, đã giết sạch toàn bộ những người biết chuyện này, bệ hạ vẫn luôn tin cậy Hoàng Hậu nên không hề phát hiện chuyện của Hoàng Hậu.”
“Sau khi Lư mỹ nhân chết, bệ hạ ghét ai ghét cả họ hàng, vì thế ghét bỏ Lăng Vương, nhưng khi đó Lăng Vương mới mười một tuổi, không thể không có mẫu phi, bệ hạ ném hắn cho Hoàng quý phi.”
Hoàng quý phi vốn không có con, bây giờ được nhi tử, vốn nên là chuyện vui, nhưng đứa con trai này lại là tai họa khiến Chiêu Nguyên Đế hận.
Hoàng quý phi cảm thấy Lăng Vương bị liên lụy, miễn cưỡng chăm sóc hắn hai năm, sau khi hắn vào học trong hàn lâm, để mặc hắn tự sinh tự diệt.
“Sau vụ thảm sát ở chùa Minh Ẩn, Lễ Bộ lang trung Chu Hồng Quang bị Chiêu Nguyên Đế tùy tiện buộc tội vì không giải cứu kịp thời, trục xuất khỏi Kim Lăng.

Lễ Bộ lang trung thiếu người, vì thế Hoàng Hậu thực hiện lời hứa, lợi dụng quan hệ nhà mẹ ruột, chuyển Phương Viễn Sơn đến Lễ Bộ, từ đó Phương Viễn Sơn không ngừng thăng tiến.”
Kể từ đó, Chiêu Nguyên Đế bắt đầu phái người tìm kiếm tung tích của Ngũ hoàng tử Trình Húc, tuy nhiên sau nhiều năm cũng không có bất cứ manh mối gì.
Mãi cho đến năm cố Hoàng Hậu qua đời.
“Trong triều đình, địa vị càng cao thì càng khó lên chức.

Năm cố Hoàng Hậu bị bệnh nặng, Phương Viễn Sơn đã là Lễ Bộ thị lang.

Lẽ ra ở tuổi 40, làm được thị lang đã được coi là rồng phượng đối với những người khác, nhưng ông không biết đủ, ông sợ mấy năm sau không có cơ hội thăng chức nên vào cung tìm Hoàng Hậu, hy vọng bà có thể giúp đỡ để ông thăng chức lần nữa.”
Vân Hy nói: “Nếu ông ta muốn thăng chức nữa, đó là vị trí thượng thư, hoặc là kiêm nhiệm Trung Thư bình chương sự, cấp bậc như vậy, e rằng cố Hoàng Hậu dốc hết sức cũng không làm được, cố Hoàng Hậu đồng ý với ông ta như thế nào?”
“Đúng vậy, ông ta đã nắm nhược điểm, buộc cố Hoàng Hậu không thể không hứa với ông ta.”
Trình Sưởng hỏi: “Ý của ngươi là, vụ thảm sát ở chùa Minh Ẩn năm đó, sở dĩ Ngũ hoàng tử Trình Húc và tiểu thái giám có thể sống sót, là do Phương Viễn Sơn âm thầm bảo vệ?”
“Thế tử điện hạ nói đúng rồi.” Ninh Hoàn nói, “Năm đó Ngũ điện hạ và tiểu thái giám chỉ là hai đứa trẻ, sở dĩ có thể sống sót trong một vụ án mạng lớn như vậy là bởi vì Phương Viễn Sơn âm thầm sai người thả bọn họ.

Nhưng ông ta bảo vệ bọn họ không phải vì có lòng tốt, mà là muốn giữ lại mạng sống của hai người, chứng minh cố Hoàng Hậu từng sai người làm hại Uyển tần, bởi vậy Uyển tần và bệ hạ xa nhau bao nhiêu năm, đến chết cũng không thể gặp nhau, ông ta nắm nhược điểm của cố Hoàng Hậu để thăng chức lần nữa.”
“Phương Viễn Sơn nói với cố Hoàng Hậu, mấy năm nay, ông ta luôn phái người âm thầm đi theo Ngũ điện hạ, có thể đưa Ngũ điện hạ và tiểu thái giám về lại bất cứ lúc nào.”.


Bình luận

Truyện đang đọc