ĐIỂM HOA ĐĂNG NƠI ĐUÔI LÔNG MÀY CỦA NÀNG


Gần đến Ngự Sử Đài, một tiểu lại từ xa bước tới chào hỏi, thấy Trình Sưởng đang ở cùng Vân Hy nên đứng chờ ở cách đó không xa.
Trình Sưởng nhìn thoáng qua, hỏi Vân Hy: “Khi nào lại đến doanh trại Tây Sơn?”
Vân Hy nói: “Sáng mai sẽ đi.” Nàng ngẫm nghĩ rồi nói, “Ta sẽ trở về vào ngày thủ hạ cũ của phụ thân đến Kim Lăng, hai ngày sau sẽ khởi hành.”
Trình Sưởng gật đầu: “Ừm, khi nào cô gặp thủ hạ cũ của phụ thân xong, ta sẽ đến tìm cô.”
Vân Hy sửng sốt, nhất thời không rõ “Đến tìm cô” là ý gì.
Lần trước chẳng phải hắn đã nói, sợ kim thượng nhét nhân duyên lung tung cho hắn, nếu không có chuyện quan trọng thì không tiện gặp nhau hay sao?
Nàng hỏi: “Không cần tránh hiềm nghi hay sao?”
Trình Sưởng nói: “Không cần.”
Đúng vậy, hiện giờ Chiêu Nguyên Đế đã lộ rõ ý định muốn tứ hôn.

Nếu không đề phòng được, khi nào ý chỉ được ban ra, nàng và hắn sẽ cùng nhau chống lại.
Tiểu lại đang chờ cách đó không xa hình như có chuyện quan trọng, biểu tình có chút nôn nóng.

Vân Hy liếc nhìn hắn, không muốn chậm trễ công vụ của Trình Sưởng, vì thế nói: “Tam công tử, ta về trước.”
Nói xong, đi về phía cổng trăng khuyết ở cuối con đường đá.
Tiểu lại thấy thế, vội vàng bước tới, vừa định lên tiếng thì thấy Trình Sưởng vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Vân Hy.
Tiểu lại bối rối, nghĩ thầm, nào có vương thế tử đứng dõi theo tướng quân? Nhưng hắn không dám lên tiếng, khom lưng đứng một bên.
Vân Hy đi đến cổng trăng khuyết, dừng chân, quay lại, thấy Trình Sưởng còn ở đó, cười rạng rỡ, vẫy tay với hắn, trang phục đỏ xếp thành một bóng hoa, nhanh chóng rời đi.
Lúc này Trình Sưởng mới hỏi tiểu lại: “Có chuyện gì?”
Tiểu lại nói: “Bẩm điện hạ, Hình Bộ truyền lời, sáng sớm mai muốn trình lời khai và bằng chứng của vụ án Trung Dũng Hầu lên ngự án, hỏi ngài đã xem xong chưa, bọn họ muốn đến lấy trước giờ thân.”
Trình Sưởng nói: “Ta đã xem xong rồi, bảo bọn họ tới lấy đi.”
Tiểu lại đáp “Vâng”, đi cùng Trình Sưởng về Ngự Sử Đài.

Thấy sắc mặt của hắn vẫn không tốt lắm, nhớ trước đó hắn xuýt nữa ngất xỉu ở công đường, vội rót chén trà nhỏ dâng lên, quan tâm: “Điện hạ, ngài không sao chứ?”
Trình Sưởng lắc đầu.
Đau đớn trong lòng trước đó tựa như là ảo giác, hiện tại, ngoại trừ một chút sợ hãi còn sót lại, không còn gì nữa.
Lão hòa thượng ở ngoại ô Hàng Châu nói rằng, hắn là Thiên Sát Cô Tinh, người lương thiện ba kiếp, một mạng đôi đường.
Nhưng những lời này đến tột cùng là có ý gì, đến nay hắn vẫn nửa hiểu nửa không.
Hai lần xuyên qua thời gian và không gian khi đang ở bên bờ vực tuyệt vọng, hắn biết rõ không phải là sự trùng hợp, nhưng hiện tại lại nghe được âm thanh đến từ nơi xa xôi kia, cảm nhận được sự đau đớn, rốt cuộc là bởi vì hắn sắp tỉnh dậy ở thế kỷ 21, hay là chứng tỏ hắn sắp gặp nguy hiểm lần nữa ở nơi này?
Trình Sưởng không biết.
Hắn bình tĩnh lại, nghĩ đến chuyện lát nữa người của Hình Bộ sẽ tới lấy lời khai, hắn sắp xếp lại đơn kiện trên bàn.
Thật ra các đơn kiện này không đầy đủ.

Muốn kết tội Vận Vương và Diêu Hàng Sơn, còn cần công văn sau khi Hộ Bộ đối chiếu các tài khoản, cùng với thư trả lời của dịch trạm ở vùng Tây Bắc.


Ở chỗ hắn, ngoại trừ lời chứng của dịch thừa ở Hoài Nam và Hoài Tây, chỉ có lời khai của hai thống lĩnh dưới quyền Trung Dũng Hầu ở Thanh Phong Viện trong chùa Bạch Vân.
Trình Sưởng nhìn lời khai cuối cùng, đột nhiên dừng lại.
Sao lại có lời chứng của Thanh Phong Viện ở chùa Bạch Vân?
Không biết có phải ảo giác đau nhức trong lòng khiến hắn trông gà hoá cuốc hay không, nhưng hắn nhớ rõ, ngày hắn bị mai phục bên ngoài Thanh Phong Viện, hai thống lĩnh dưới quyền Trung Dũng Hầu trong Thanh Phong Viện cũng bị giết không lâu sau đó.
Người đã chết, sao còn lời chứng?
Trình Sưởng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt, xoa giữa hai hàng chân mày.
Lần trước, “quý nhân” dùng vụ án của Trung Dũng Hầu làm mồi nhử, khi hắn đến nhà lao của Hình Bộ để thẩm vấn La Xu, mượn La Xu để tiết lộ Trung Dũng Hầu bị oan.

Sau đó hắn cho người đi điều tra, biết được hai nhân chứng có thể chứng minh oan tình của Trung Dũng Hầu đang bị giam trong Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân, lợi dụng dịp tế trời ở chùa Bạch Vân để đến Thanh Phong Viện hỏi thăm bằng chứng.
Nhưng hết thảy đều là cái bẫy do “quý nhân” sắp đặt.
La Xu nói với hắn Trung Dũng Hầu bị oan là do “quý nhân” sắp xếp, hai nhân chứng trong Thanh Phong Viện cũng do “quý nhân” nghĩ cách nhét vào.
Hắn làm nhiều như vậy, mục đích chính là giăng lưới bên ngoài Thanh Phong Viện để lấy mạng Trình Sưởng.
Tuy nhiên, nếu “quý nhân” là Vận Vương, hắn dám “giết” Trình Sưởng, giết hai nhân chứng, tại sao lưu lại lời chứng cực kỳ bất lợi cho hắn?
Mục đích của hắn, chẳng phải để che đậy hành vi đổi quân lương của Trung Dũng Hầu hay sao?
Chùa Bạch Vân quả thật là chùa hoàng gia, thủ vệ và các nhà sư trong Thanh Phong Viện không thể nào hoàn toàn là người của Vận Vương, sau khi Trình Sưởng rời đi, bọn họ không phải không có khả năng giữ lại lời chứng.
Trình Sưởng biết điều này, hắn chỉ không rõ, Vận Vương dám to gan phái người đuổi giết tiểu vương gia, vì sao không làm sạch sẽ một chút? Vì sao thiếu sót?
Hắn đứng dậy, thu dọn đơn kiện trên bàn, dặn dò tiểu lại giao cho người của Hình Bộ, đi về phía Hoàng Thành Ty.
Trình Sưởng đến Hoàng Thành Ty tìm Vệ Giới, nhưng tới cửa nha thự, võ vệ canh giữ bên ngoài nói: “Điện hạ tới tìm Vệ đại nhân à? Vệ đại nhân đi ra ngoài phá án rồi, hôm nay không ở trong nha ty.”
Trình Sưởng phớt lờ hắn, đi thẳng vào, đẩy cửa phòng trực.
Vệ Giới đang nằm ngửa trên giường tre, gối lên cánh tay, vắt chéo chân, ngáy khò khò.
Trình Sưởng đi tới, giơ tay gõ cái bàn nhỏ bên cạnh: “Dậy.”
Vệ Giới mấp máy môi trong mộng, tựa như không nghe thấy gì, ngủ ngon lành.
Trình Sưởng nói: “Ngươi chôn mấy vò rượu dưới gốc cây cổ thụ ngoài phòng chứa củi của nha thự, ta đào lên giúp ngươi rồi đưa đến ngự án của bệ hạ nhé?”
Tiếng ngáy của Vệ Giới dần dần ngừng lại, một lúc sau, hắn vươn vai, ngái ngủ ngồi dậy, nhìn thấy Trình Sưởng, dụi mắt, kinh ngạc nói: “Ủa, tiểu vương gia, sao ngài tới đây? Mấy đồ vô dụng bên ngoài không nói với ngài rằng ta không ở đây hay sao?”
“Có nói.” Trình Sưởng nói, “Nhưng hiện giờ bệ hạ không tín nhiệm ngươi, ngươi không ở nha ty thì đi đâu?”
Vệ Giới “chậc” một tiếng, lại hỏi: “Sao ngài biết có rượu giấu dưới gốc cây cổ thụ ngoài phòng chứa củi?”
Trình Sưởng nói: “Lần trước ta tới Hoàng Thành Ty, có đi xung quanh, tình cờ thấy một thủ hạ của ngươi mang mấy vò rượu từ bên ngoài trở về, chôn dưới gốc cây.”
Vệ Giới nghiện rượu, Chiêu Nguyên Đế sợ hắn chậm trễ mọi việc nên ra lệnh cấm hắn uống rượu trong nha thự.
Vệ Giới thở dài: “Xem ra nói bọn họ là đồ vô dụng tức là đề cao bọn họ.”
Hắn đứng dậy, kéo ghế cho Trình Sưởng ngồi, uể oải ngồi xuống bên kia và nói: “Nói đi, ngài tới tìm ta có chuyện gì?”
Trình Sưởng đi thẳng vào vấn đề: “Vào tiết Xử Thử năm ngoái, có người đuổi giết ta bên ngoài Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân, ngươi đã từng điều tra, xác định là người của Vận Vương à?”
Vệ Giới dường như không hiểu: “Điều tra cái gì? Ngài đang nói gì? Ta không biết chuyện này.”
Trình Sưởng nhìn hắn, không nói gì nữa.

Lần trước hắn bị người đuổi giết rơi xuống vách núi bên ngoài Thanh Phong Viện, cho dù Chiêu Nguyên Đế làm cho có lệ, không thể nào không ngầm điều tra.
Hai đội cấm vệ của ông ta, Hoàng Thành Ty và Điện Tiền Ty, chỉ huy sứ khác nhau, phong cách làm việc cũng bất đồng, Vệ Giới không theo khuôn mẫu, Tuyên Trĩ luôn theo khuôn phép.

Chuyện như vậy, Chiêu Nguyên Đế hơn phân nửa sẽ giao cho Vệ Giới đi điều tra.
Hơn nữa, Vệ Giới ghét Lăng Vương và Vận Vương không phải không có lý do, hắn nhất định đã lén điều tra chuyện riêng của hai người này rất nhiều nên mới sinh ra chán ghét.
Vệ Giới bị Trình Sưởng nhìn chằm chằm muốn nổi da gà, không kiên nhẫn nói: “Ngài còn có mặt mũi để hỏi ta? Ta xuýt nữa bị ngài hố chết, sau này ta sẽ không để ý ngài nữa.”
Trình Sưởng nói: “Bây giờ ngươi muốn vạch ranh giới với ta đã quá muộn.

Hiện tại mọi người đều cho rằng ngươi và ta cùng phe, ngươi hãy nói tình hình thực tế cho ta biết sớm một chút, chẳng có hại gì đối với ngươi.

Nếu không, ta mà gặp chuyện gì đó, ngươi cũng sẽ xui xẻo theo.”
Hắn nói sự thật, Vệ Giới càng nghe càng ngứa răng.
Tuy hắn chán ghét Lăng Vương và Vận Vương, nhưng lúc trước hắn đi tìm Trình Sưởng, thật sự không có ý kết bè kết đảng, cùng lắm cảm thấy Trình Sưởng rất thú vị, muốn kết bạn mà thôi.
Chuyện ở chùa Minh Ẩn, hắn thật sự bị Trình Sưởng lừa, mới đầu hơi tức giận, cũng may mấy ngày nay đã nghĩ thông suốt, cảm thấy lão cáo già không tín nhiệm hắn, cùng lắm thì bị cách chức và điều tra.

Dù sao hoàng quyền sớm muộn gì sẽ bị thay đổi, nếu Lăng Vương hoặc Vận Vương lên ngôi, hắn sẽ không làm quan mà phiêu bạt giang hồ.
Vì thế Vệ Giới nói: “Đã điều tra, lúc trước người đuổi giết ngài bên ngoài Thanh Phong Viện là ám vệ do Vận Vương nuôi dưỡng.”
Trình Sưởng hỏi: “Chắc không?”
Vệ Giới gật đầu: “Chắc.”
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói, “Lúc trước lão thái quân của Bùi phủ tổ chức sinh nhật, ngài cũng bị ám sát ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ.

Lần đó cũng do Vận Vương phái người làm.”
Trình Sưởng nghe vậy, nhíu mày suy tư.
Vệ Giới hỏi: “Có gì không đúng hay sao?”
Trình Sưởng lắc đầu: “Không nói được.”
Hắn nói, “Lúc ấy ta bị lừa đến Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân, là vì nơi đó có giam hai nhân chứng có thể chứng minh oan tình của Trung Dũng Hầu.

Nếu hai nhân chứng này do Vận Vương sắp đặt, sau khi hắn phái người đuổi giết ta thì sẽ giải quyết bọn họ.”
“Không phải đã giải quyết hay sao?” Vệ Giới nói, “Ngày ngài mất tích, hai nhân chứng đã chết.”
Trình Sưởng nói: “Đã giải quyết, nhưng lời chứng của bọn họ vẫn còn.”
Vệ Giới sửng sốt: “Có gì mà kỳ quái, chùa Bạch Vân là chùa hoàng gia, cho dù Thanh Phong Viện ở nơi hẻo lánh cũng là ở trong chùa Bạch Vân.


Hộ vệ canh giữ chỗ đó không thể nào đều là người của Vận Vương, nếu như tất cả đều là người của hắn thì trực tiếp giết ngài ngay tại Thanh Phong Viện còn thỏa đáng hơn? Vì sao phải chờ ngài rời đi mới ra tay? Vì vậy giữ lại lời chứng của hai nhân chứng cũng không khó, bọn họ có cấm vệ bảo vệ.”
Trình Sưởng nghe vậy, nhất thời không đáp.
Một lát sau, hắn hỏi Vệ Giới: “Dạo này ngươi thế nào?”
“Ngài còn hỏi? Cáo già hiện giờ hoàn toàn không tin ta, ngài nói xem dạo này ta thế nào?”
Vệ Giới nằm ngửa trên giường tre, vắt chéo chân, “Vậy cũng tốt, rất vui được nhàn nhã, không cần chạy chân làm việc vặt cho ông ta.

Nhưng ông ta còn bảo ta điều tra chuyện ở chùa Minh Ẩn.”
Hắn quay qua nhìn Trình Sưởng, buồn bực nói: “Ngài thấy cáo già rốt cuộc nghĩ gì? Ông ta bảo ta tìm lão ngũ, nhưng không nói điều gì khác với ta ngoại trừ tuổi tác và ba nốt ruồi đỏ sau lưng, chỉ nói rằng lão ngũ mất tích là vì vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn mười mấy năm trước.

Nhưng vụ án đó xảy ra thế nào, ít nhất cũng phải tiết lộ chút gió chứ? Làm ta như con mèo mù, tìm người xung quanh để hỏi han, còn không thể nói rõ ràng, sợ đụng chạm đến kiêng kị của thiên gia.”
“Này, hôm giao thừa, ta có hỏi thăm nhị cô nương của Dư gia, tên là gì nhỉ, à, Dư Lăng, là cô nương mà cáo già tính để làm Vương phi cho ngài, còn hỏi Ngũ ca nhi của nhà Chu Hồng Quang nữa, hai người bọn họ không biết gì cả.”
Vệ Giới nói tới đây, ngồi dậy, hỏi Trình Sưởng: “Sau đó ta hỏi nhị cô nương của Dư gia về ngài, cô nương kia nói rằng gần nửa tháng nay nàng chưa gặp ngài, không biết tình hình gần đây của ngài.

Ngài tránh nàng, không phải là vì tiểu nha đầu của Vân gia đó chứ? Ngài thích nàng đến vậy? Tính toán kháng chỉ vì nàng?”
Trình Sưởng không đáp, hắn nói với Vệ Giới: “Ta có chút không yên tâm về lời chứng của Thanh Phong Viện, ngươi tìm người giúp ta kiểm tra kỹ, xem thử làm sao tìm được lời chứng.”
Vệ Giới lại nâng giá: “Ngài cho rằng ta sẽ giúp ngài điều tra? Ta sẽ không.”
Trình Sưởng nhìn sắc trời, đã gần đến cuối giờ thân, hắn đứng dậy rời đi, đồng thời nói với Vệ Giới: “Nếu ta để thuộc hạ của ta điều tra, ít nhất nửa tháng đến một tháng mới có kết quả.

Ngươi tương đối hiểu sự việc kiểu này, ngươi điều tra xong thì kêu người tới nói cho ta biết.”
Vệ Giới đuổi theo, nhấn mạnh với Trình Sưởng lần nữa: “Lần trước ngài lừa ta, ta còn chưa tính sổ với ngài, giờ ngài còn muốn sai ta? Ta nói cho ngài hay, không có cửa đâu, ta nhất định sẽ không giúp ngài điều tra, tự ngài nghĩ cách đi.”
Nói xong, hắn chỉnh lại y quan, trở lại phòng ngủ một giấc.
Mặc dù Trình Sưởng giao cho Vệ Giới, nhưng hắn vẫn lo lắng.

Trở lại vương phủ, hắn dặn dò thuộc hạ truy tìm nhân chứng của Thanh Phong Viện.

Mấy ngày sau, người của Hoàng Thành Ty tới nói với hắn: “Điện hạ, Vệ đại nhân đã điều tra xong chuyện ngài nhờ Vệ đại nhân giúp lần trước.”
Trình Sưởng nhướng mày, hiệu suất rất cao.
Hắn hỏi: “Thế nào?”
Võ vệ của Hoàng Thành Ty nói: “Ngày ngài bị người đuổi giết, cấm vệ của Điện Tiền Ty vội vã tới Thanh Phong Viện vào ban đêm.

Thanh Phong Viện đã bị người tàn sát, sau đó các nhà sư trong chùa dọn dẹp, lời chứng đó được một tiểu hòa thượng nhặt được trong góc phía sau bàn Phật, có lẽ bị đánh rơi hoặc là giấu ở đó, nếu không dọn dẹp cẩn thận thì không dễ phát hiện.

Sau đó tiểu hòa thượng biến mất, người của Vệ đại nhân đi tìm nhưng tạm thời không tìm thấy.”
Trình Sưởng gật đầu: “Ta đã biết, đa tạ các ngươi.”
Võ vệ nói: “Điện hạ khách sáo rồi.” Nói xong, chắp tay với Trình Sưởng, rời đi.
Trình Sưởng đứng ở cửa vương phủ, nhíu mày suy nghĩ kỹ.
Hắn vốn tưởng rằng vụ án của Trung Dũng Hầu, nguyên do hắn bị người đuổi giết đã rất rõ ràng, nhưng lời chứng ở Thanh Phong Viện giống như một giọt mực rơi vào nước đã bị gột rửa sạch sẽ, khiến mọi thứ lại trở nên vẩn đục.
Trình Sưởng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vệ Giới sẽ không nói dối hắn, lúc trước ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ, ở bên ngoài Thanh Phong Viện, người đuổi giết hắn rõ ràng là thủ hạ của Vận Vương.


Nhưng nếu là người của Vận Vương, vì sao lại xảy ra sơ suất có thể nói là bất cẩn?
Trình Sưởng đang suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên có một khối mềm cọ vào chân.

Hắn cúi xuống nhìn, thấy Tuyết Đoàn Nhi.
Không biết Tuyết Đoàn Nhi theo hắn ra phủ từ khi nào, thấy hắn nhìn, nó vui vẻ “meo meo” hai tiếng.
Đây là mèo của Diêu Tố Tố, lúc trước Hoàng quý phi tặng mèo cho Diêu Tố Tố, nói rằng còn mèo này biết mỹ nhân, có linh tính.

Con mèo này quả thực biết mỹ nhân, trong cung yến, nó lẻn đến bên cạnh Trình Sưởng.
Đêm tiết thu, Diêu Tố Tố mang theo Tuyết Đoàn Nhi đến phố Chu Tước, tranh chấp với La Xu vì Bùi Lan.

Tuyết Đoàn Nhi đi lạc trong lúc bọn họ đang tranh chấp, Diêu Tố Tố đuổi theo Tuyết Đoàn Nhi, sau đó, không trở về.

Khi người ta tìm được, nàng đã là một thi thể bên bờ sông Tần Hoài.
Trình Sưởng nghĩ đến đây, đột nhiên nghĩ đến hạt tai của La Xu trong khớp hàm của Diêu Tố Tố.
Chính hạt tai đó đã khiến La Xu phải vào nhà lao, để hắn có lý do đến thẩm vấn La Xu, nhân tiện bị lừa đến Thanh Phong Viện, bị người đuổi giết rơi xuống vách đá.
Nếu mọi chuyện bắt đầu từ hạt tai này, như vậy ai đã nhét hạt tai vào khớp hàm của Diêu Tố Tố?
Nói cách khác, ai đã giết Diêu Tố Tố.
Trình Sưởng cảm thấy khó hiểu, Diêu Tố Tố đã mất nửa năm, ngay cả vụ án của nàng cũng trở thành vụ án không đầu.
Hắn vốn tưởng sự thật đã được phơi bày, nhưng lần ngược lại ngọn nguồn, mọi thứ dường như trở lại thuở ban đầu khó hiểu và rối rắm.
Tôn Hải Bình đánh xe ngựa tới, hỏi Trình Sưởng: “Tiểu vương gia, đến nha môn hay sao?”
Trình Sưởng trầm ngâm một lúc, cúi xuống bế Tuyết Đoàn Nhi, vén rèm lên xe ngựa, nói với Tôn Hải Bình: “Đi đến bờ sông Tần Hoài trước.”
Lúc trước La Xu và Bùi Lan đã quyết định hôn ước, Bùi Lan lại hẹn hò với Diêu Tố Tố ở đạo quan gần Tần Hoài, vô tình bị La Xu bắt gặp.

Sau đó Diêu Tố Tố tới gặp La Xu, yêu cầu nàng từ hôn với Bùi Lan, vì thế hai người nảy sinh tranh chấp, Tuyết Đoàn Nhi đi lạc.
Theo La Xu, Diêu Tố Tố vừa thấy Tuyết Đoàn Nhi đi lạc thì đuổi theo Tuyết Đoàn Nhi, từ đó không trở về.
Nhưng người đã từng nuôi chó mèo đều biết, những thú cưng nhỏ bé này có linh tính nhất, nếu không bị kinh hãi, chúng thường sẽ không rời chủ nhân quá xa, cho dù chạy đi, một lúc sau cũng sẽ tìm mùi để trở về, trừ khi…… gặp người quen khác, hoặc là người có thể làm cho nó gần gũi.
Như vậy lúc Tuyết Đoàn Nhi đang chạy trên đường đã gặp ai đó hay sao?
Xe ngựa dừng bên bờ sông Tần Hoài, Trình Sưởng bắt đầu từ đạo quan nơi Diêu Tố Tố và Bùi Lan hẹn hò, mang theo Tuyết Đoàn Nhi dọc theo sông Tần Hoài, vòng qua ngõ Đồng Tử, đi thẳng tới phố Chu Tước, đưa Tuyết Đoàn Nhi đi lại con đường mà Diêu Tố Tố đã đi trong đêm tiết thu.
Hắn biết phương pháp hiện tại của hắn rất vụng về, gần như dựa vào may mắn, rất khó để tìm ra hung thủ thực sự đã giết Diêu Tố Tố.
Nhưng mọi thứ đã trôi qua quá lâu, chỉ có thể thử vận may một chút.
Buổi trưa đang đến gần, cảnh xuân tràn đầy sức sống, Tuyết Đoàn Nhi rất bám người, đi theo sát Trình Sưởng, mắt nhìn thẳng.
Tới ngã rẽ của phố Chu Tước, cách đó không xa là tiệm thuốc mà Phương Phù Lan thường đến khám xem bệnh.
Trình Sưởng nhớ, đêm đó La Xu cùng đi ra ngoài với Phương Phù Lan và Vân Hy, sau khi bắt gặp Diêu Tố Tố và Bùi Lan hẹn hò ở đạo quan, nàng và Vân Hy cùng nhau trở lại hiệu thuốc, chờ Phương Phù Lan khám bệnh.
Tại nơi này, Diêu Tố Tố tới tiệm thuốc tìm La Xu, sau đó cả hai đến cái đình nhỏ bên sông Tần Hoài.
Trình Sưởng mang theo Tuyết Đoàn Nhi, dừng lại bên ngoài tiệm thuốc, đang chuẩn bị đi đến cái đình nhỏ, chợt nghe Tuyết Đoàn Nhi “meo ——” một tiếng, chạy về phía tiệm thuốc.
Tuyết Đoàn Nhi nhận ra mỹ nhân.
Trình Sưởng nhìn theo nó, cho đến khi nó dừng lại trước tiệm thuốc, vòng quanh mỹ nhân diễm lệ của Kim Lăng vừa đi ra khỏi tiệm thuốc, vùi đầu, thân mật cọ mu bàn chân của nàng..


Bình luận

Truyện đang đọc