ĐIỂM HOA ĐĂNG NƠI ĐUÔI LÔNG MÀY CỦA NÀNG


Trình Sưởng tới Hình Bộ, tiểu lại bên ngoài chào đón: “Tam công tử, ngài đến sớm vậy? Sài đại nhân của Ngự Sử Đài cũng vừa tới.”
Trình Sưởng biết Sài Bình, là người xuất sắc trong thế hệ quan viên này, còn trẻ đã làm được chức thị ngự sử.

Lần trước, vụ án Diêu Tố Tố vừa xảy ra, triều đình đổi thành tam đường hội thẩm, Trình Sưởng muốn đến nhà lao của Hình Bộ để thẩm vấn La Xu, chính Sài Bình giúp khơi thông quan hệ.
Trình Sưởng hỏi: “Sài đại nhân đến đây làm gì?”
Tiểu lại cười nói: “Dường như là vì vụ án, à không, năm mới sắp tới rồi, phía trên thúc giục kết án.”
Trình Sưởng gật đầu, được tiểu lại dẫn xuống nhà lao.

Sài Bình đang đọc lời khai mới được đưa tới bên ngoài nhà giam, thấy Trình Sưởng, bước tới chào trước: “Tam công tử.”
Có lẽ y nghĩ rằng Trình Sưởng mất tích gần ba tháng, biết rất ít về diễn biến của vụ án nên cho biết tình hình chung trước, cuối cùng cười bất đắc dĩ: “Vốn tưởng rằng nha môn của cả ba ty nhiều người tài ba như vậy, vụ án của nhị tiểu thư Diêu phủ nên có kết luận rồi.

Không ngờ sau một thời gian dài lại biến thành một vụ án không đầu không đuôi, tìm tới tìm lui chứng cứ, các nghi phạm ban đầu đều được minh oan, đêm tiết thu có rất nhiều thổ phỉ gây rối, không biết có sát thủ nào trong số đó hay không, tóm lại những kẻ cắp kia không có mánh khóe.

Cũng may Xu Mật Sử đại nhân hiện giờ đã buông lỏng, người bên trong——” y liếc vào phòng giam bên kia, “tạm thời có thể thả ra.”
Nơi này là nhà lao dành cho nữ tử, “người bên trong” là ám chỉ La Xu.
Trình Sưởng hỏi: “Vì sao?”
Sài Bình nói: “Nếu cần phải nói, tứ tiểu thư của La phủ có động cơ gây án, cũng có bằng chứng.

Nhưng bằng chứng này không đủ để chứng minh nàng chính là hung thủ thật sự.”
Y nói xong, lấy ra tập hồ sơ của La Xu và một hộp gỗ từ ngăn tủ bên cạnh, hộp đựng một hạt đeo tai của nữ tử.
Trình Sưởng nhớ ngày ra công đường của Kinh Triệu phủ, ngỗ tác tìm được hạt đeo tai này trong quai hàm của Diêu Tố Tố, La Xu bị đưa vào nhà lao.
“Hạt đeo tai này đúng là thuộc về tứ tiểu thư của La phủ, nhưng vì sao nằm trong quai hàm của Diêu nhị tiểu thư? Thử nghĩ, nếu cái chết của Diêu nhị tiểu thư thật sự do La tứ tiểu thư gây ra, như vậy trong lúc gần kề cái chết, Diêu nhị tiểu thư cố hết sức giãy giụa để giật được hạt đeo tai của La tứ tiểu thư làm bằng chứng.


Đáng lẽ hạt này phải nằm trong tay nàng mới đúng, bởi vì lúc đó nàng khó thở, ở trong tình trạng kiệt sức, không thể nhét hạt đeo tai vào quai hàm.

Bởi vậy hạt này không đủ để chứng minh Diêu nhị tiểu thư là nạn nhân của La tứ tiểu thư.” Sài Bình nói.
Trình Sưởng biết, không có cái gọi là tội phạm đáng ngờ, bởi vì sợ oan cho người tốt, nếu chứng cứ có vấn đề sẽ bị coi là không hợp lệ, luật pháp xưa nay hầu như là thế.
“Hơn nữa, mặc dù thi thể của nhị tiểu thư Diêu phủ được tìm thấy trên bờ sông, nhưng thật ra nàng bị treo cổ đến chết.

Diêu nhị tiểu thư và La tứ tiểu thư có sức lực tương đương nhau, một mình La tứ tiểu thư khó có thể đưa Diêu nhị tiểu thư vào chỗ chết.

Ngoài ra, căn cứ vào lời khai của La tứ tiểu thư, canh giờ mà bọn họ xảy ra tranh cãi và con mèo cưng Tuyết Đoàn Nhi của Diêu nhị tiểu thư đi lạc nhất quán với lời khai của nha hoàn Diêu phủ và lời của Tam công tử, chứng tỏ nàng nói thật, như thế, không thể xác định rằng La tứ tiểu thư là hung thủ giết Diêu nhị tiểu thư.”
Sài Bình nói tới đây, mỉm cười nói đùa: “Nghe nói sau đó con mèo quý Tuyết Đoàn Nhi được Tam công tử nhặt về nuôi, con mèo này luôn đi theo Diêu nhị tiểu thư ngoại trừ lúc đi lạc, nếu nó có thể nói chuyện, không chừng có thể cung cấp chút manh mối mấu chốt.”
Trình Sưởng nói: “Ta đã đưa Tuyết Đoàn Nhi đến sông Tần Hoài khi xảy ra chuyện, nhưng không có gì bất thường ngoài việc nó ngửi xung quanh.”
Sài Bình há mồm kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Tam công tử đã có tâm vì vụ án.”
Nói xong, y thở dài, “Dù sao La tứ tiểu thư cũng là thiên kim của La đại nhân trong Xu Mật Viện, nay không đủ chứng cứ, bị nhốt trong nhà lao thế này, hiện tại Hình Bộ và Đại Lý Tự đã cùng nhau đưa ra công văn, muốn để nàng rời nhà lao, chỉ đợi Ngự Sử Đài ký tên.

Nhưng mà, có một điều khiến ta thực sự khó hiểu về hạt đeo tai.”
Sài Bình dừng một chút, nhíu mày nói, “Nếu Diêu nhị tiểu thư không phải do La tứ tiểu thư giết, như vậy hung thủ nhét hạt đeo tai vào miệng Diêu nhị tiểu thư là có ý đồ gì? Nếu hung thủ muốn đổ tội cho La tứ tiểu thư, hắn có thể dùng biện pháp khác tốt hơn, để lại bằng chứng giống thật nhưng lại là giả như vậy, mục đích là gì?”
Trình Sưởng lắng nghe Sài Bình nói, ánh mắt trầm ngâm rơi vào hạt đeo tai trong hộp gỗ.
Sau một lúc lâu, hắn nói: “Sài đại nhân có thể cho ta mượn hạt đeo tai này một lát được không, ta cầm đi hỏi La Xu”
“Đương nhiên được.” Sài Bình vội nói, “Hôm nay Tam công tử tới đây để thẩm vấn nghi phạm, Tam công tử có thể tùy ý dùng tất cả các hồ sơ và bằng chứng ở đây.” Nói xong, đưa hồ sơ của La Xu và hộp gỗ cho Trình Sưởng, giải thích ngắn gọn với quản ngục rồi rời đi trước.
Bởi vì Trình Sưởng đã nói trước rằng muốn thẩm vấn La Xu một mình, nhà lao đã chuẩn bị một chiếc ghế, lục sự vốn đang chờ bên trong, vừa thấy hắn bước vào, vội vàng thu dọn bút mực lui ra.
Trình Sưởng đặt hồ sơ và hộp gỗ đựng hạt đeo tai sang một bên, vén áo ngồi xuống ghế, nhìn La Xu: “Nói đi.”

Hắn không sợ tai vách mạch rừng, vụ án của Diêu Tố Tố là tam đường hội thẩm, hiện giờ trong nhà lao có người của Hình Bộ, người của Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài, những người này đều biết hắn ở đây thẩm vấn vụ án, nhìn chằm chằm lẫn nhau, không ai dám tới gần.
La Xu co ro trong góc, run rẩy trả lời: “Nói, nói cái gì?”
“Nói ai đã bảo ngươi tiết lộ vụ án oan của Trung Dũng Hầu cho ta.” Trình Sưởng nói không nhanh không chậm.
La Xu sợ hãi nhìn Trình Sưởng, một lúc sau, tránh ánh mắt của hắn: “Tam công tử đang nói cái gì, ta…… ta không hiểu.”
Trình Sưởng liếc nhìn La Xu.
Nàng là con gái của Xu Mật trực học sĩ hàng tứ phẩm, tuy đang ở trong nhà lao, người của bộ nha cũng đối xử với nàng rất tốt.

Nàng mặc áo tù sạch sẽ, bởi vì mùa đông giá lạnh, bên ngoài còn thêm áo khoác, đồ ăn trong góc vẫn tươi ngon, nhưng nàng dường như rất lạnh, quấn chăn cả người, trông vô cùng suy sụp, hai tháng qua đã gầy nhiều.

Ngẫm cũng đúng, nàng là một tiểu thư yêu kiều được nuôi dưỡng trong khuê phòng, bị nhốt ở trong nhà lao lâu ngày không thấy ánh sáng, trong lòng đã cực kỳ sợ hãi.
Về phần hôm nay hắn muốn tới thẩm vấn nàng, chắc chắn đã có người báo trước cho nàng, thậm chí còn cảnh cáo nàng nên nói gì và không nên nói gì, nếu không vừa rồi khi nàng nhìn thấy hắn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Trình Sưởng nói: “Phụ thân ngươi dạy ngươi nói phải không? Ông ta cũng sẵn sàng trung thành với người kia hay sao?”
“Thật ra ngươi không nói thì ta cũng biết.” Trình Sưởng thấy La Xu không có phản ứng, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm, “Có người mượn danh nghĩa của phụ thân ngươi chuyển lời cho ngươi, bảo ngươi tiết lộ vụ án oan của Trung Dũng Hầu phủ với ta, còn nói chỉ cần ngươi lừa ta đến Thanh Phong Viện một cách thành công, ít ngày nữa, hắn có thể để ngươi rời khỏi nhà lao này, đúng không?”
La Xu vừa nghe vậy, nàng thầm rùng mình.
Nàng không khỏi nhớ lại những lời Ngự Sử Đài đại nhân dặn dò nàng đêm hôm qua: “Bây giờ Tam công tử đã đoán được mọi chuyện, nếu hắn hỏi ngươi về Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân, ngươi đừng hoảng loạn, cũng không cần trả lời hắn, hiểu chưa?”
Hắn còn nói: “Nếu hắn hỏi ngươi liệu có nội ứng trong Trung Dũng Hầu phủ hay không, hoặc có phải ngươi là nội ứng đó không, ngươi không nên thừa nhận hay phủ nhận, chỉ cần sợ hãi là được.”
Lúc ấy nàng nghi ngờ trong lòng, lắm miệng hỏi: “Trung Dũng Hầu phủ…… có nội ứng à?”
Đại nhân kia lại nói: “Không liên quan đến ngươi.

Ngươi chỉ cần nhớ rõ, ngươi phải khiến cho Tam công tử tin rằng ngươi chính là nội ứng, nếu không,” hắn dừng lại, “hãy nghĩ đến mạng sống của toàn bộ già trẻ của La phủ.”
Trình Sưởng thấy La Xu vẫn im lặng, tiện đà nói: “Trung Dũng Hầu phủ có nội ứng, người này là ngươi hay sao?”

Trái tim La Xu ngưng tụ, quả nhiên ngự sử đại nhân đã đoán trúng.
Nàng đang chờ Trình Sưởng ép hỏi, không ngờ Trình Sưởng đột nhiên chuyển giọng, hắn dựa vào lưng ghế, các ngón tay thon dài đan vào nhau, nhàn nhạt hỏi: “Có phải đã có người nói trước với ngươi, rằng ta sẽ tới đây hỏi về nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ?”
“Có phải hắn còn nói, một khi ta hỏi, ngươi đừng thừa nhận, cũng không cần phủ nhận?”
Trình Sưởng thản nhiên nói: “Có phải hiện giờ ngươi đang suy nghĩ, vì sao ta đoán được?”
“Nhìn phản ứng của ngươi sẽ biết.” Hắn nói, “Hắn nói với ngươi, chỉ cần ngươi không nói gì, giả vờ sợ hãi thì ta sẽ tin ngươi phải không?”
La Xu vô cùng hoảng sợ trước từng câu từng chữ đánh trúng điểm yếu của Trình Sưởng, nàng không biết nên phản ứng ra sao, sau một lúc lâu mới ậm ừ: “Ta thật sự, thật sự không biết gì……”
Trình Sưởng nghe thấy nhưng không nói gì.
Một lúc sau, hắn đứng dậy, tiến lại gần hai bước, nhìn chằm chằm La Xu không chớp mắt: “Ngươi không dùng đầu để suy nghĩ hay sao? Hắn bắt ngươi làm người thế tội.

Ngươi luôn muốn rời khỏi nhà lao, nhưng ngươi có biết nếu ngươi xác nhận mình là nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ, ngươi sẽ ngồi nhà lao bao lâu không?”
La Xu sửng sốt, trong mắt lập tức lộ ra sự hoảng loạn và lo lắng.
Trình Sưởng lập tức có đáp án trong lòng: Không phải là nàng.
Nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ không phải là La Xu.
Nàng rốt cuộc chỉ là một cô nương 17-18 tuổi, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, không sỏi đời nên bị các câu hỏi liên tục của hắn đánh lừa để tìm ra sự thật.
Trên thực tế, nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ chỉ chuyển tin tức cho “quý nhân” hai lần vào thời điểm mấu chốt của “vụ án người lái thuyền”, hiện tại thân phận của “quý nhân” còn mờ mịt, không có bằng chứng thực tế, làm thế nào mà nội ứng của hắn lại bị đưa vào nhà lao?
Sở dĩ La Xu lộ ra vẻ lo lắng là vì nàng không biết nội ứng đến tột cùng đã làm gì.
Trình Sưởng biết, cái chết của Diêu Tố Tố tám phần không phải do La Xu gây ra; La Xu là một tiểu thư nơi khuê phòng, e rằng biết rất ít về vụ án oan của Trung Dũng Hầu phủ; về phần mình bị lừa đến Thanh Phong Viện và bị người đuổi giết, chẳng qua La Xu là một quân cờ bị người ta lợi dụng mà thôi.
Đó là mục đích duy nhất hắn tới nhà lao của Hình Bộ hôm nay để thẩm vấn La Xu, hỏi xem nàng có phải là nội ứng của Trung Dũng Hầu phủ hay không.
Mục đích này đã đạt được.
Nhưng chưa đủ.
Hắn xoay người, cầm hộp gỗ trên bàn bên cạnh, lấy hạt đeo tai bên trong ra: “Của ngươi phải không?”
La Xu hoảng sợ nhìn thoáng qua, nhanh chóng cụp mắt, nhỏ giọng đáp: “Phải……” Sau đó nàng vội vàng biện hộ, “Nhưng ta thật sự không biết tại sao hạt đeo tai này ở chỗ Tố Tố, ta không hại Tố Tố ——”
“Ta biết.” Không đợi nàng dứt lời, Trình Sưởng đã nói.
Có lẽ người khác không đoán được vì sao hung thủ phải để lại một chứng cứ giả giống như thật, nhưng hắn lại đoán được.
Nói cách khác, hắn bị người ta đuổi giết đến rìa vách đá bên ngoài Thanh Phong Viện, chợt nhận ra khi hoàng hôn rơi xuống ranh giới của sự sống và cái chết.
“Thật ra ngươi vốn vô tội, lúc ra công đường ở Kinh Triệu phủ, bởi vì ngỗ tác tìm thấy hạt đeo tai này trong quai hàm của Diêu Tố Tố nên ngươi mới vào nhà lao.”

“Có người đã biết rằng, ta nghi ngờ Trung Dũng Hầu phủ có nội ứng, cũng biết ta nghi kẻ nội ứng này là ngươi, cho nên hắn tính toán rằng một khi ngươi vào nhà lao, ta sẽ vào hỏi ngươi chuyện liên quan đến nội ứng.

Hắn lợi dụng cơ hội này, cầm một quân của ta, mượn lời của ngươi nói cho ta biết oan tình của Trung Dũng Hầu, sau đó lừa ta đến Thanh Phong Viện của chùa Bạch Vân.”
Trình Sưởng nói tới đây, cúi người xuống, dùng ngón tay thon dài véo hạt đeo tai, nhìn chằm chằm La Xu gằn từng chữ: “Ngươi có biết, chính hạt châu này đã hại ta.”
Khi hắn nói những lời này, giọng điệu rõ ràng cực kỳ bình tĩnh, nhưng La Xu vừa ngước mắt lên, thấy trong đôi mắt ấm áp như ngọc của hắn có một tia u ám, đuôi mắt trong trẻo ẩn chứa lệ khí gần như quỷ dị.
Tam công tử nổi tiếng tuấn mỹ vô địch ở Kim Lăng, nhưng mà dáng vẻ hiện tại của hắn không còn có thể diễn tả bằng hai chữ “vô địch”, dường như không thể tìm ra một người như vậy trên thế gian này, hắn là thần tiên xinh đẹp, càng là quỷ mị hớp hồn người, đẹp đến mức người ta khiếp sợ, đẹp đến độ có thể làm người ta trả giá bằng mạng sống.
Nhưng hắn là người bị hại, có người vô cớ muốn lấy mạng hắn, cho dù hắn bàng hoàng và lúng túng khi thời gian và không gian đảo ngược, kiềm chế không biểu hiện trên đường về kinh, nhưng làm sao không hận trong lòng?
Nếu không phải chết đi sống lại, nếu không phải một mạng đôi đường, có phải hiện giờ hắn đã uống canh Mạnh bà và bước qua cầu Nại Hà hay không?
“Hơn nữa hắn vẫn không biết đủ, hắn không những lợi dụng hạt châu này để tống ngươi vào nhà lao, mai phục để giết ta, còn tạo chứng cứ giả giống như thật, để ngươi không đến mức gánh tội giết Diêu Tố Tố.

Hắn muốn cho ta thấy hắn đang bảo vệ ngươi, rốt cuộc hắn hy vọng ta sẽ nghĩ rằng, ngươi mới là nội ứng của hắn ở Trung Dũng Hầu phủ.”
“Ngài, ngài nói với ta chuyện này để làm gì?” La Xu hoàn toàn bị Trình Sưởng làm cho khiếp sợ, ấp úng nói, “Ta không hại ngài……”
Cho dù nàng ở trong nhà lao cũng nghe người ta nhắc tới chuyện Tam công tử rơi xuống vách núi.
Những người đó nói, vách đá bên ngoài Thanh Phong Viện dựng đứng, nếu rơi xuống thì đương nhiên chín phần chết một phần sống, nàng không biết làm sao hắn sống sót được, và trở về bằng cách nào.
“Bởi vì sau ngày hôm nay, người kia sẽ phái người tới tìm ngươi.” Trình Sưởng nói.
Dù sao đã xé rách mặt, trong lòng biết rõ lẫn nhau, đơn giản lột da nói thẳng ra.
“Ngươi giúp ta chuyển lời cho hắn, thực ra ta đại khái đã biết thân phận của hắn, ta cũng đại khái biết hắn rốt cuộc muốn gì.”
“Hắn và ta vốn nước giếng không xâm phạm nước sông, nếu hắn không chấp nhận ta, ta sẽ không khách sáo với hắn.”
Hắn sống trong một xã hội hợp pháp, hành động bị ràng buộc bởi luật pháp và đạo đức, nhưng không có nghĩa hắn để mặc cho người ta xâu xé.
Hắn sống trong thời kỳ hoà bình, nhưng không có nghĩa không có sự gập ghềnh trong quá trình trưởng thành.
Ở thế kỷ 21 sặc sỡ như bảng màu, hắn đã từng trải qua những trận chiến không có khói thuốc súng, cũng từng thấy bản chất con người quá phức tạp, không ngừng kiên trì với một cái đầu cực kỳ tỉnh táo, cho dù mang theo một trái tim không chịu nổi sự nặng nề cũng leo lên đỉnh núi được.
Dù cho những thứ này không thể so sánh với hoàng quyền khát máu, nhưng hắn phải chiến đấu cho mạng sống của mình.
Nếu không thể dùng luật pháp, không thể dùng chính nghĩa, như vậy phải tự mình đòi lại công bằng.
“Ngươi nói với hắn.” Trình Sưởng khoanh tay, lạnh lùng nói, “Chúng ta chờ xem.”.


Bình luận

Truyện đang đọc