ĐIỂM HOA ĐĂNG NƠI ĐUÔI LÔNG MÀY CỦA NÀNG


Cái lạnh ở làng chài vào cuối mùa thu tựa như thấm từ mặt nước.

Sóng nổi đánh dạt bờ biển từng đợt, dâng cao một hồi, lui xa một hồi, xung quanh sẽ lạnh đi ba phần.

Lưu phủ doãn cả đêm không ngủ, xoa tay, căn dặn người chuẩn bị xe ngựa cho Tam công tử, tự mình trải một tấm vải nỉ bên trong, đặt lò sưởi, nhìn thấy ánh nắng thu ló dạng mới sai người gọi Trình Sưởng dậy.
Trình Sưởng hiện đã nhận ra vì sao Lưu phủ doãn vội vàng đưa hắn về kinh.

Sinh nhật của Thái Hoàng Thái Hậu ngay lúc vừa lập đông, nếu hắn về kịp để chúc thọ cho vị thái hoàng tổ mẫu này, coi như Lưu phủ doãn đã làm một việc đáng nhớ.
Từ làng chài về kinh, ít nhất phải mất hơn nửa tháng, tuy Lưu phủ doãn vội vã khải hành, nhưng cũng không dám thúc giục đi nhanh trên đường.

Tam công tử vừa được tìm thấy, mặc dù cơ thể không sao, nhưng đã trải qua một đợt đại nạn sinh tử.

Hơn nữa trời càng ngày càng lạnh, nửa đường sẽ vào đông, khí hậu như vậy, không thể để hắn chịu cực.

Thỉnh thoảng đi thêm hơn nửa canh giờ vào lúc hoàng hôn, Lưu phủ doãn đều thấp thỏm nhìn sắc mặt Tam công tử.
May mà vị Bồ Tát của thân vương phủ này vẫn luôn không khiến ông khó xử, ngoại trừ hơi ít nói, nói đi là đi, bảo dừng thì dừng, vô cùng hiền hoà, không giống vị tiểu vương gia hay sinh sự vì những chuyện không đâu trong lời đồn.
Dọc đường có người của Điện Tiền Ty đi theo, nhiệm vụ bảo vệ Trình Sưởng rơi vào tay cấm quân, Vân Hy cưỡi ngựa, dẫn theo Kha Dũng và Điền Tứ đi phía sau quan binh.

Nàng rất nóng lòng khi mới tới, nay rốt cuộc đã tìm được Trình Sưởng, cục đá lớn trong lòng đã được đặt xuống, trên đường trở về, tâm trạng nhẹ nhàng hơn.

Vân Hy nhìn xe ngựa lộc cộc phía trước cách đó không xa, mấy ngày nay không biết Tam công tử bị sao, cứ luôn không nói chuyện với nàng.

Nàng biết hắn bị “quý nhân” làm hại, vốn muốn hỏi hắn đến tột cùng là đã gặp chuyện gì, mất tích như thế nào.

Nàng còn nghĩ sau khi về kinh, nhân lúc triều đình chưa phân công việc làm, nàng muốn giúp hắn điều tra tung tích của “quý nhân”, nhưng hôm nay hắn không đề cập với nàng chữ nào, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Vân Hy nhớ lúc trước khi Trình Sưởng mất tích, nàng và hắn gặp nhau lần cuối ở miếu Văn Thù Bồ Tát, lúc ấy hắn nói với nàng, sau này nàng không cần bận tâm điều tra vụ án của hắn.
Hắn còn nói, vụ án này không liên quan đến nàng, hiện giờ nàng đã được phong làm giáo úy, không đảm nhiệm chức vụ ở Kinh Triệu phủ nữa, không có bổn phận điều tra các vụ án, không cần liều mạng như vậy.
Nghĩ đến đây, Vân Hy hơi suy sụp tinh thần.
Nàng và Tam công tử vốn là hai người quăng tám sào cũng không tới, bởi vì vụ án này mới gần một chút, nay một câu nhẹ nhàng của hắn đẩy nàng ra xa vạn dặm, lắc mình trở thành người trên mây, thân hình bị sương mù và mây bao quanh, phất tay áo là trăng sao, ngoài tầm với.
Đội nhân mã của bọn họ, cộng với quan sai và cấm quân tổng cộng khoảng cả trăm người đi trên quan đạo, mỗi ngày nghỉ một hồi ở dịch trạm ven đường, ăn trưa xong, buổi chiều chạy nhanh hơn, tới dịch trạm tiếp theo để tá túc.
Trưa nay, Vân Hy ăn lương khô đơn giản, đang dắt ngựa đi uống nước ở con suối bên đường núi, chợt nghe phía sau có người gọi: “Vân giáo úy.”
Vân Hy nhìn thấy nha hoàn thường đi theo bên cạnh Du tỷ nhi.
“Vân giáo úy, cô nương nhà ta hơi không khoẻ, ngài có thể đi cùng nô tỳ đến xem thử không?”
Trong đoàn của họ, ngoài Du tỷ nhi và hai nha hoàn, chỉ có Vân Hy là nữ tử.

Vân Hy nhìn vẻ mặt lo lắng của nha hoàn, múc nước bên suối để rửa tay, gật đầu nói: “Đi thôi.”
Du tỷ nhi đang nghỉ ngơi trong căn phòng nhỏ ở dịch trạm, sắc mặt nàng trắng bệch, hay tay che bụng, nằm cuộn tròn trên giường tre, toàn thân dường như không còn chút sức lực, thấy Vân Hy tới, cố gắng lên tiếng: “Vân giáo úy.” Dừng một chút, nói thêm, “Vân giáo úy, nguyệt sự của ta tới rồi, đau quá……”
Vân Hy sửng sốt, tức khắc hiểu rõ vì sao.
Nàng tập võ từ nhỏ, thân thể khỏe mạnh, không bị đau khi có nguyệt sự, từng nghe nói một số nữ tử có cơ thể yếu ớt thường đau bụng không chịu nổi khi tới kỳ mỗi tháng.

Vân Hy không hiểu y thuật, không rõ lắm nên chữa trị chứng đau bụng vì nguyệt sự như thế nào.

Nàng kiểm tra trước, thấy trên váy áo của Du tỷ nhi không dính vết bẩn, thở phào nhẹ nhõm, sau đó rót nước ấm cho nàng và hỏi: “Cô thế nào? Lên đường được không?”
Du tỷ nhi cắn môi, lắc đầu một cách khó khăn.

Nha hoàn bên cạnh nói: “Vân giáo úy, chắc ngài không biết, cô nương nhà ta cứ đến nguyệt sự mỗi tháng là bị đau bụng, lần nào cũng 2-3 ngày, đau lâu rồi, có khi tới 5 ngày, hiện giờ cô nương đang rất đau, đừng nói là lên đường, ngồi dậy cũng không được.”
Vân Hy nhíu mày, đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, các quan sai đã bắt đầu xếp hàng chờ rời đi, Trình Sưởng ăn trưa xong sẽ được Lưu phủ doãn dẫn tới xe ngựa.
Vân Hy lại hỏi: “Phủ doãn đại nhân có mang theo đại phu giỏi phải không? Cô đã kêu ông ấy khám chưa?”
Du tỷ nhi vẫn đau không nói được, nha hoàn đáp: “Chắc Vân giáo úy chưa từng bị đau lúc có nguyệt sự, đau bụng như vậy không được coi là bị bệnh, đành phải chịu đựng thôi.

Dùng thuốc chỉ có thể giảm bớt một chút, nô tỳ có thể đọc thuộc lòng đơn thuốc đó.

Cô nương vừa mới sai nô tỳ đi hỏi Dư đại phu, ông nói ông không mang đủ dược liệu.”
Du tỷ nhi nhìn Vân Hy, cố hết sức nói: “Sáng nay ta mơ hồ cảm thấy không tốt, đã đề cập với cha, nhưng cha nói Tam công tử đang gấp rút về kinh để chúc thọ Thái Hoàng Thái Hậu, không thể trì hoãn.

Dù sao cha cũng là nam tử, không hiểu những chuyện này như các cô nương, ta nói thế nào, ông cũng kêu ta chịu đựng, còn nói Tam công tử là điện hạ, không nên để hắn nhường chúng ta.

Không biết có phải do lo lắng trong lòng hay không, nguyệt sự lần này còn đau hơn trước……”
Nói xong, nàng buồn bã nhìn Vân Hy: “Vân giáo úy, phải làm sao đây, nếu ta không theo kịp xe ngựa của Tam công tử, có phải sẽ bị bỏ lại một mình giữa đường hay không?”

Nơi này tuy là dịch trạm cạnh quan đạo, nhưng bắt đầu vào mùa đông, thời tiết rất lạnh, trên đường không có bao người, nàng là một cô nương yếu đuối được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, hiếm khi đi xa nhà, nay bị bỏ lại bên đường núi vắng vẻ sẽ không tránh khỏi bị hoảng sợ.
Vân Hy giải thích: “Sinh nhật của Thái Hoàng Thái Hậu sau tiết đông chí, thời tiết lạnh giá, ban đêm không thể lên đường, sắp đến ngày rồi, Tam công tử quả thật không thể trì hoãn.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói, “Hay là ta ở lại dịch trạm với cô, khi cô qua khỏi cơn đau trong hai ngày, ta sẽ đánh xe ngựa đưa cô đuổi theo.”
Du tỷ nhi nghe vậy, ánh mắt hơi sáng lên, cảm kích: “Như thế tốt quá, rất đa tạ Vân giáo úy.”
Vân Hy gật đầu, đang định ra khỏi phòng để thông báo, bỗng nhiên Du tỷ nhi lại gọi: “Vân giáo úy.”
Nàng có chút do dự, một lát mới nói: “Vân giáo úy, chút nữa ngài đi bẩm báo, có thể đừng nói với Tam công tử rằng ta bị bệnh, cho nên ngài phải ở lại?”
Nàng ngập ngừng: “Bởi vì ta, lúc trước ta đã làm mất lòng Tam công tử một lần, giờ cơ thể không khoẻ, trì hoãn hành trình, ta sợ ngài ấy không vui trong lòng, sau này giận chó đánh mèo cha ta.”
Vân Hy sửng sốt, vốn muốn nói Tam công tử không phải là người như vậy, nhưng lời nói tới miệng lại không thốt ra, cảm thấy thiên hạ có quá nhiều định kiến, không có ý nghĩa gì khi giải thích rất nhiều điều cho người khác, vì thế gật đầu nói: “Được, nếu ai hỏi, ta sẽ tìm lý do khác để lấy lệ cho xong.”
Vân Hy ra khỏi dịch trạm, thấy Trình Sưởng đã được Lưu phủ doãn dẫn lên xe ngựa, nàng bước nhanh tới, lúc sắp gần thì bước chân bỗng dừng lại, không hiểu sao, nàng chợt nhớ thái độ của Trình Sưởng đối xử xa cách với mình mấy ngày gần đây.
Vân Hy đứng cách xe ngựa không xa, do dự nửa khắc, không bẩm báo với Trình Sưởng, ngược lại giải thích tình hình cho thống lĩnh cấm quân đi theo, sau đó gọi Điền Tứ và Kha Dũng tới, nói về Du tỷ nhi rồi dặn dò: “Nếu có ai hỏi ta đi đâu, các ngươi cứ nói là ta không khoẻ, muốn nghỉ ngơi ở dịch trạm hai ngày, sẽ tự đuổi theo hai ngày sau.”
Nàng nghĩ, dù sao nàng cũng đi sau xe ngựa của Tam công tử khá xa, gần đây Tam công tử lại không nói chuyện với nàng, chỉ rời đi hai ngày, hắn sẽ không phát hiện.
Điền Tứ nói: “Vân, Vân Vân giáo úy, chúng ta, chúng ta ở lại với ngài nhé.”
Kha Dũng cũng nói: “Ừ, tuy nơi này là quan đạo, nửa ngày cũng không thấy ai, một mình ngài che chở cho ba cô nương không có chút xíu sức lực nào, nếu gặp nguy hiểm thì sao?”
Vân Hy cười nói: “Không sao đâu, một mình ta có thể đối phó.” Nàng nhìn xe ngựa của Trình Sưởng, dặn dò: “Hai ngày nay các ngươi trông chừng Tam công tử thật kỹ, ta không biết rõ những người khác, tuy rằng có người của Điện Tiền Ty, ta cũng không hoàn toàn yên tâm.”
Nàng thật vất vả mới tìm được hắn, nhất định phải bảo vệ hắn an toàn.
Nói xong, không nhịn được, vẫy tay với Điền Tứ và Kha Dũng, đi về phía dịch trạm.
Quá trưa, xe ngựa bắt đầu khởi hành, Trình Sưởng ngồi yên lặng trong xe, một lát sau, không nhịn được vén rèm lên, nhìn phía sau xe.
Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ đi theo ngay phía sau xe, thấy Trình Sưởng vén rèm nên cung kính nhìn hắn.
Trình Sưởng không nói gì, nhìn một lúc rồi thả rèm xuống.
Vì thế Tôn Hải Bình không hé răng, Trương Đại Hổ lại gãi đầu, nhìn phía sau, không thấy gì cả.
Không bao lâu, Trình Sưởng lại vén rèm lên, nhìn sau xe.
Tôn Hải Bình vẫn không hé răng, Trương Đại Hổ không hiểu nổi, nhìn theo ánh mắt của Trình Sưởng rồi hỏi: “Tiểu vương gia, ngài làm rơi cái gì hay sao?”

Trình Sưởng một tay vén rèm, sau một lúc lâu mới hỏi: “Vân giáo úy —— có chuyện gì bị trì hoãn à?”
Trương Đại Hổ “Hả?”, lại nhìn phía sau lần nữa, lúc này mới phát hiện Vân Hy vốn luôn ở cuối hàng thế mà không theo kịp.
Trương Đại Hổ nói: “Tiểu nhân không biết, để tiểu nhân đi hỏi Trương thống lĩnh.” Nói xong, giục ngựa xông lên phía trước.

Tôn Hải Bình liếc nhìn sắc mặt Trình Sưởng, thận trọng hỏi: “Tiểu vương gia, Vân giáo úy không theo kịp, chúng ta có cần kêu đội ngũ dừng lại để chờ nàng một chút hay không?”
Trình Sưởng nhìn rừng núi hoang vu, gật đầu nói: “Ừ.”
Thật ra lúc Vân Hy bị nha hoàn của Du tỷ nhi kêu vào dịch trạm, hắn đã để ý.

Sau đó hắn lên xe ngựa, vốn tưởng rằng nàng sẽ theo kịp, không ngờ sau khi nàng ra khỏi dịch trạm, đứng cách xe ngựa của hắn không xa một chút rồi quay ngược lại đi tìm thống lĩnh cấm quân, hiện tại bọn họ đã đi một đoạn đường, vậy mà nàng vẫn còn ở lại dịch trạm.
Không phải Trình Sưởng không muốn hỏi Vân Hy lý do của sự trì hoãn đến tột cùng là chuyện gì, nhưng mấy ngày nay, Tôn Hải Bình kể lại toàn bộ những chuyện hoang đường mà hắn từng làm năm đó, mười lần thì hết năm sáu lần đều bị Vân Hy bắt gặp.

Cho dù những thảm họa đó không phải do hắn gây ra, nhưng làm người phải biết sỉ diện, sự đảo lộn về thời gian và không gian đã tô thêm màu sắc mới cho tiểu vương gia xưa, điều đó khiến hắn do dự.
Tam công tử vô cùng hiền hoà suốt cả đoạn đường, không hề nói lời nào về cách sắp xếp hành trình, bây giờ bỗng nhiên kêu dừng lại, thống lĩnh cấm quân đằng trước và phủ doãn đi theo sau đều hoảng sợ, cả đám xúm lại, đến gần xe ngựa để nghe lệnh.
Trình Sưởng thấy cả đoàn đã dừng lại, không do dự lắm, hỏi thẳng: “Vân giáo úy có chuyện gì bị trì hoãn? Tại sao không đi theo?”
Trương thống lĩnh nói: “Bẩm Tam công tử, Vân giáo úy nói rằng không khoẻ, muốn nghỉ ngơi ở dịch trạm hai ngày, sẽ tự đuổi theo khi khá hơn.”
Trình Sưởng sửng sốt khi nghe vậy.
Tính Vân Hy cực kỳ cứng cỏi, luôn coi trọng công việc, vài lần bị thương đều không rên tiếng nào, hiện giờ tạm thời ở lại dịch trạm vì thân thể không khoẻ, như vậy “không khoẻ” của nàng nhất định là “không khoẻ” vô cùng quan trọng.
Trình Sưởng nghĩ vậy, khẽ cau mày, nhìn cảnh núi non hoang vắng không người này, không biết một mình nàng có giải quyết được không.
Tôn Hải Bình nhìn vẻ mặt của tiểu vương gia nhà hắn, nửa hiểu nửa hỏi một cách kinh hãi: “Tiểu vương gia, chúng ta có cần quay về dịch trạm xem thử không?”
Trình Sưởng không lên tiếng, liếc nhìn Tôn Hải Bình đang dò hỏi, sau một lúc lâu, thả rèm xe xuống.
Cả đoàn người bị tấm rèm ngăn cách thành hai thế giới, không hiểu ra sao, trong lúc bối rối không biết nên làm gì, Trình Sưởng ở trong xe nhàn nhạt ra lệnh: “Quay lại.”.


Bình luận

Truyện đang đọc