DIỆT NHÂN



Khi Đường Lưu Vũ bước ra ngoài, từ tầng trên cho đến tầng dưới cửa hàng đều không có một bóng người.

Các kệ hàng chất đầy vật phẩm cũng đã bị dọn sạch, vài nơi được các tấm chắn kim loại phủ lên bảo vệ.

Có vẻ như chủ của cửa hàng này cũng không muốn cơ sở vật chất của mình bị phá hủy, dù rằng những tấm kim loại mỏng manh kia gần như chẳng có chút tác dụng nào.
Vừa bước ra ngoài cửa, hàng loạt tấm chắn kim loại dày hơn được thả xuống.

Cửa hàng sang trọng lúc này nhìn qua chẳng khác gì một pháo đài phòng thủ cỡ nhỏ.

Đúng là nơi sở hữu công nghệ tiên tiến bậc nhất Tô Vân Quốc, đến hệ thống phòng ngự cũng được thiết kế vững chắc như vậy.
Đường Lưu Vũ đánh giá hệ thống phòng ngự này vài giây rồi nhìn về phía đường lớn.

Hóa ra đây mới là lý do khiến quân lính đồng ý trả lại đồ vật cho Đường Lưu Vũ.

Bọn hắn muốn kéo dài thời gian để tập trung lực lượng và sơ tán người dân trong khu vực.

Tốc độ rất nhanh, đồng hồ và chiến giáp lại chỉ vừa mới được sửa xong vào khoảng một tháng trước, có lẽ quân đội vương quốc đã chuẩn bị sẵn từ lúc đó cho đến tận bây giờ.
Lướt mắt nhìn đám quân lính vũ trang đầy, dựng lên các công trình cản đường, xe hơi trực thăng vây kín cả khu phố, Đường Lưu Vũ chỉ biết thở dài.

Lại thêm một lần trở thành tội phạm truy nã cấp quốc gia.

Dù là vô tình hay cố ý, không thể phủ nhận rằng hắn có tiềm năng để trở thành kẻ xấu.


Bắt nguồn của chuyện lần này là do bí mật của Tô Vân Quốc, không liên quan gì đến Đường Lưu Vũ, cái sai duy nhất của hắn là vô tình biết được bí mật không nên biết.

Có điều những thứ tiếp theo mà Đường Lưu Vũ sắp làm sẽ bị xem là hành động của phần tử khủng bố cực đoan.

Hắn cũng không rỗi hơi tự biện minh cho bản thân nữa.
Nhìn quanh không thấy vị đại tướng quân kia, Đường Lưu Vũ khẽ lắc đầu:
- Các ngươi không được, gọi Cao Cần đến đây đi.
- Loại phản tặc như ngươi không có tư cách diện kiến Cao tướng quân.
Đường Lưu Vũ quay đầu về hướng phát ra âm thanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.

Kẻ vừa lên tiếng không phải tên hộ vệ của Vương Nhã ngày đầu tiên vào cung điện đã bị hắn đánh bại sao? Tên gọi…hình như là Vệ Kiến.

Cao Cần cũng từng đánh giá tên này tương đối khá, tiếc rằng năng lực cũng thiên về tốc độ giống với Ảnh Vũ, không phù hợp với kiếm thuật Vệ Quốc nên bị loại ngay từ vòng đầu tiên.

Đứng cạnh hắn là những tên cận vệ khác của Vương Nhã, có mặt đủ mười không thiếu một ai.

Tiếp đón “long trọng” như vậy thật khiến Đường Lưu Vũ cảm động.
- Phản tặc? Ừm, ta hiểu.

Nếu làm trái ý của quốc vương, không cần biết đúng sai đều bị tính là phản tặc.

Còn nói tư tưởng tiến bộ, chẳng qua cũng là một dạng nhà nước quân chủ phong kiến trá hình mà thôi.
- Phản tặc, chịu chết.
Vệ Kiến vừa dứt lời liền xông thẳng lên.

Bốn năm qua hắn đã tiến bộ không ít, dù vẫn không thể đạt đến Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu thì kiếm thuật cũng đạt đến một tầm cao mới.

Lần này tái chiến, Vệ Kiến tin mình sẽ giành được phần thắng, lập đại công, được quốc vương phong tước hiệp sĩ.

Mộng tưởng luôn rất đẹp, hiện thực lại phũ phàng.

Nếu tên này biết bốn năm trước Đường Lưu Vũ đã đánh ngang ngửa với Cao Cần không sử dụng Thần Phạt thì có cho hắn thêm mười là gan nữa cũng không dám một mình xông lên như vậy.
Vệ Kiến rất không may, năng lực cường hóa tốc độ bằng quang năng cộng với Thức Tỉnh Giả cấp độ năm khiến cho không ai ở đây theo kịp tốc độ của hắn để hỗ trợ.

Bọn hắn chỉ thấy ánh sáng lóe lên, sau đó là hình ảnh Vệ Kiến đã đứng trước mặt Đường Lưu Vũ, một tay nâng kiếm lên cao chuẩn bị chém thẳng xuống.

Nhưng động tác của Vệ Kiến chỉ dừng lại ở đây.

Hắn cứ vung kiếm nhưng không chếm xuống, cảm giác như đã bị khống chế không thể cử động được.

Chỉ thấy Đường Lưu Vũ đưa tay cầm lấy kiếm của Vệ Kiến, vung nhẹ vài đường rồi lắc đầu:
- Nhẹ hơn Hắc Thần quá nhiều.

Mà thôi, cứ dùng tạm thứ này một lát đi.
Hắn vừa nói vừa đi lướt qua Vệ Kiến, tên kia vẫn không có chút cử động nào.

Mãi cho đến gần một phút sau, thân thể Vệ Kiến mới bất ngờ ngã về phía trước.

Nếu có cao thủ kiếm thuật như Cao Cần hay Ảnh Vũ mới đủ sức nhìn ra được Đường Lưu Vũ đã làm như thế nào.

Khi đó trên tay của hắn không có kiếm nên phải dùng năng lượng thuần ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình.

Kẻ dùng kiếm sẽ gọi đây là kiếm khí, thật ra bản chất vẫn là năng lượng thuần, nhưng thay vì dùng để cường hóa vũ khí mà trực tiếp ngưng tụ thành thanh kiếm vô hình.

Kiếm khí này có độ sắc bén cực cao, hơn cả vũ khí thông thường nhưng cũng tiêu hao rất lớn.

Cho dù là Cao Cần hay Ảnh Vũ cũng không thể duy trì nó trong một thời gian dài.

Đường Lưu Vũ thì khác, hắn từng dùng thứ này đốn hạ kha khá gỗ để sưởi ấm hầm trú ẩn trên núi tuyết mà không mệt mỏi chút nào, tất nhiên Ảnh Vũ cũng không biết việc này.
Dù sử dụng được liên tục, đây vẫn là một trong những con bài tẩy của Đường Lưu Vũ, hắn không muốn để lộ ra nên chỉ dùng trong khoảnh khắc, trực tiếp xuyên thủng não bộ, trung khu thần kinh của Vệ Kiến mà không ai hay biết.

Đây là điểm đáng sợ khi kết hợp kiếm thuật Vô Ảnh và kiếm khí, thậm chí người ngoài nhìn vào còn chẳng thấy được vết thương ở đâu.

Chỉ khi mổ xẻ xác chết mới biết những nội tạng trong cơ thể đã bị kiếm khí thẩm thấu, tàn phá.

Ảnh Vũ gọi đây là Hư Kiếm, một kiếm kỹ không thuộc ba bí kỹ nhưng vẫn là sát chiêu hàng đầu khiến tên này tự hào.
Từ lúc Vệ Kiến xông lên, khựng lại như một bức tượng rồi ngã xuống, cả đám quân lính chỉ biết nín thở quan sát.

Bàn về thực lực, Vệ Kiến hiện tại đủ để sánh ngang với những quân lính tinh nhuệ hàng đầu, thậm chí là cả Lý Hành của bốn năm trước.


Có chăng là chiến công chưa đủ để đạt danh hiệu hiệp sĩ mà thôi.

Việc hắn liều lĩnh xông lên một mình là sai, nhưng những người khác cũng có thể dựa vào đó để đánh giá thực lực của Đường Lưu Vũ.

Dù sao tội phạm truy nã cấp quốc gia mỗi một tên đều rất lợi hại.

Đường Lưu Vũ còn từng làm cận vệ của cửu công chúa Vương Nhã, học kiếm thuật từ Cao Cần, không có ai dám xem thường hắn.
Kết quả đã có, Vệ Kiến bị đánh bại quá dễ dàng, đến mức người ta còn chẳng biết hắn đã gục ngã như thế nào.

Sự hi sinh của Vệ Kiến đúng là rất đáng tiếc, nhưng những người còn lại cũng nhờ đó mà thay đổi chiến thuật đối phó với Đường Lưu Vũ.

Bọn hắn không đồng loạt xông lên như dự kiến, thay vào đó đứng từ xa sử dụng vũ khí công nghệ đối phó.
Tô Vân Quốc không có các vũ khí hủy diệt tàn phá diện rộng, nhưng ở mức độ phổ thông thì khá nhiều.

Từ lưới điện vây bắt còn mồi cho đến phi tiêu năng lượng gây nổ, bom khói che giấu tầm nhìn, khí độc tê liệt đều có.

Đứng nấp dưới các công sự và xe cộ, đám quân lính kia không ngừng ném những thứ này về phía Đường Lưu Vũ.

Phía trên cao, máy bay cũng thả khói độc và lưới điện cỡ lớn xuống, đảm bảo Đường Lưu Vũ có tránh thế nào cũng không thoát được.
Nhưng bọn hắn đoán sai, Đường Lưu Vũ vốn sở hữu thể chất bách độc bất xâm, hắn cũng không có ý định tránh….


Bình luận

Truyện đang đọc