DIỆT NHÂN



Đối với nhân vật giả lập, bọn hắn sẽ chết đi nếu chỉ số sinh mệnh về không.

Để tạo hiệu ứng chân thật nhất, mỗi người đều sẽ chịu ảnh hưởng từ môi trường và các trạng thái bất lợi như trúng độc, bị thương…Với cơ chế này, khi vết thương trên người nam nhân cao lớn ngày càng nhiều, tốc độ cũng như sức mạnh của hắn liền suy giảm rõ rệt.

Đường Lưu Vũ dựa vào những đặc điểm này phán đoán xem chỉ số sinh mệnh của đối phương còn lại bao nhiêu để tung đòn kết liễu.
Cơ chế tính điểm sau khi mỗi trận chiến kết thúc dựa vào biểu hiện của từng người.

Tiêu diệt đối thủ hay đạt các thành tựu khác nhau sẽ được cộng thêm điểm tích lũy, vì vậy dù ở cùng một đội, số lượng điểm mỗi người có thể đạt được là khác nhau.

Hiện tại mới là khởi động, đối thủ còn yếu, Đường Lưu Vũ muốn tranh thủ kiếm thêm thật nhiều điểm.

Nếu không tương lai khi các kẻ địch mạnh hơn xuất hiện, hắn nhất định sẽ tụt lại phía sau.

Tất nhiên tụt lại cũng chẳng phải điều gì bất ngờ khi Đường Lưu Vũ không sở hữu năng lực, vấn đề là nếu điểm số của hắn quá thấp sẽ rất khó để lén quy đổi thành tiền mặt mà không bị tên Tư Cẩn Ngôn kia chất vấn.

Nhân lúc mọi thứ còn dễ dàng kiếm nhiều một chút, về sau có muốn làm chuyện “bí mật” cũng sẽ tiện hơn.
Đường Lưu Vũ dùng tuyết phủ lên người để ngụy trang, di chuyển không một tiếng động tránh cho cả nam nhân lẫn sinh vật kia chú ý.

Hắn vừa di chuyển vừa quan sát địa hình xung quanh, sau khi giết được nam nhân liền rời đi, tránh trở thành con mồi của đám sinh vật kỳ dị này.

Đường Lưu Vũ nhận ra rằng những sinh vật này tuy rất nhanh và mạnh nhưng trí tuệ không được cao cho lắm.


Chúng chỉ biết lao vào tấn công bằng mọi thứ mình có, hỗn loạn đến mức đôi khi còn tông trúng nhau, nhờ vậy mà nam nhân mới cầm cự được đến tận lúc này.

Quan trọng nhất, loài kiến này không biết bay, quanh đây lại có gốc cây cao phủ đầy tuyết, có thể tận dụng được.
Đường Lưu Vũ thầm thở dài, hắn phát hiện chỉ cần mình mạnh hơn một chút nữa là sẽ không cần trốn tránh.

Thời gian của thuốc cường hóa thể chất sắp hết, cùng lắm là vừa đủ tấn công nam nhân và bỏ chạy chứ không thể tiêu diệt hết đám kiến kia.

Đều là điểm số a…
Chọn được một vị trí phù hợp, Đường Lưu Vũ ẩn mình sau thân cây, dựa vào chấn động đoán bình tình hình trận chiến chứ không dám dùng mắt quan sát.

Thời gian hiệu lực của thuốc cường hóa thể chất ngắn dần theo từng giây chờ đợi.

Nhưng vẫn như bao lần khác, lần này thần may mắn lại mỉm cười với hắn.

Khi thời gian hiệu lực chỉ còn khoảng hai phút, hàng loạt âm thanh va chạm của kim loại vang lên.

Tiếng va chạm không lớn nhưng giống hệt nhau và diễn ra liên tiếp thành một chuỗi dài.

Rõ ràng nam nhân đã gục ngã và đám kiến kia đang chen chúc nhau tấn công cơ thể hắn.

Đường Lưu Vũ nắm chắc thời cơ, song đao nắm chặt trong tay, nhưng chỉ vừa mới cong chân chưa kịp nhảy ra khỏi vị trí ẩn nấp thì một tiếng nổ lớn đã vang lên.

Chấn động kèm theo một ngọn lửa dữ dội truyền ra quét ngang mọi thứ.

Gốc cây Đường Lưu Vũ đang trốn suýt chút nữa bị ngọn lửa này thổi bay, may mà vẫn sót lại phần gốc để hắn ẩn nấp.

Nơi đây là núi tuyết, ngọn lửa này cũng không tồn tại được lâu.

Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Đường Lưu Vũ cẩn thận đưa đầu ra quan sát thì phát hiện những sinh vật dạng kiến kia gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, còn sót lại một ít thì đều tàn phế với vết cháy đen khắp cơ thể, cách cái chết không xa.
Mặt tuyết bị ngọn lửa nung chảy thành một hồ nước, nam nhân đang nằm giữa hồ, có vẻ như đã bất tỉnh nhưng vẫn nổi trên mặt nước.

Lúc này trên người hắn chi chít những vết cắn và cào xé của bầy kiến, chiến giáp rách rưới không thể tự khôi phục, nguồn năng lượng gần như cạn kiệt, nhân vật đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, mất quyền điều khiển tạm thời.

Tên này thủ sẵn đại chiêu nhưng lại dùng quá chậm khiến bản thân rơi vào tình trạng này, Đường Lưu Vũ cũng không biết phải đánh giá kẻ trước mặt như thế nào.
Lần này có vẻ như ông trời cũng muốn giúp Đường Lưu Vũ.


Hiệu lực của thuốc cường hóa thể chất vẫn còn hơn ba mươi giây, hắn lập tức nhặt lấy một mảnh gỗ vừa đủ để đứng lên thả vào hồ nước sau đó lướt thẳng về phía nam nhân.

Song đao vung lên, Đường Lưu Vũ tấn công với tốc độ nhanh nhất.

Hàng trăm nhát chém được tung ra chỉ trong vài giây, lượng sinh mệnh ít ỏi của nam nhân nhanh chóng bị rút cạn.

Nhìn thân thể giả lập của đối thủ tan biến, Đường Lưu Vũ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chiến giáp đột nhiên truyền đến một dòng điện nhẹ.

Đây là cảnh báo nguy hiểm, Đường Lưu Vũ không do dự dù chỉ một nhịp, lập tức đạp mạnh vào mảnh gỗ để nhảy ra khỏi hồ.
Một tiếng nổ lớn vang lên ngay giữa hồ, nước bên trong bắn thẳng lên cao, tạo thành một cơn mưa ngắn.

Đường Lưu Vũ lộn một vòng trên mặt đất, một tay cắm Lam Nhật xuống để cố định vị trí, tay còn lại nâng Hồng Nhật lên ở tư thế phòng thủ.

Hắn nhìn thẳng về phía mặt hồ nhưng không thấy có sinh vật nào xuất hiện.

Lại một dòng điện cảnh báo xuất hiện, Đường Lưu Vũ cong chân bật người bay lên bám vào gốc cây gần đó.

Một tiếng nổ khác vang lên đúng ở vị trí mà hắn vừa ngồi.

Mặt tuyết bị thổi tung tạo thành một cái hố lớn, tuyết bên trong bắn ra xung quanh tạo thành lớp bụi mù.

Đường Lưu Vũ đã hiểu, không phải trong hồ có sinh vật đáng sợ nào đó mà là hắn đang bị tấn công từ xa bởi một kẻ sở hữu vũ khí hạng nặng.

Còn may hệ thống đã qua điều chỉnh khiến sức mạnh vũ khí phù hợp với từng trận chiến, bằng không loại vũ khí tầm xa này có thể đủ sức thổi bay cả một khu vực lớn, Đường Lưu Vũ có phản ứng nhanh cỡ nào cũng không tránh nổi.
Ngược lại, chính hắn cũng bị hạn chế.


Không tính song đao, chiến giáp đã mất đi phần lớn các công năng, chỉ còn lại phòng ngự bằng rào chắn năng lượng, cảnh báo nguy hiểm và thích ứng giảm thiểu ảnh hưởng môi trường.

Có vẻ như hệ thống giả lập tập trung này muốn bọn hắn tận dụng tối đa năng lực chứ không phụ thuộc vào vũ khí.

Điều này có thể tốt với người khác nhưng tuyệt đối không dành cho Đường Lưu Vũ, kẻ còn chưa thức tỉnh năng lực.
Đối với loại kẻ địch tầm xa này, tuyệt đối không thể dựng ở một nơi qua ba giây, nếu không sẽ trở thành tấm bia cho đối phương tập bắn.

Đường Lưu Vũ liên tục di chuyển, ẩn nấp sau những gốc cây.

Cách này quả nhiên hữu dụng, đối phương tấn công thêm vài lần nhưng chỉ phá hủy được mặt đất và vài gốc cây lớn.

Có thể thấy kỹ thuật của tên này cũng không quá tốt, không giỏi đối phó với mục tiêu di động.

Đường Lưu Vũ cũng thông qua những lần công kích này đoán ra được vị trí của kẻ đang nhắm vào mình.
Không may cho hắn, lúc này thuốc cường hóa thể chất cũng đã hết tác dụng, dù tìm được đối phương thì Đương Lưu Vũ cũng không đủ sức tiêu diệt.

Khác với nam nhân tại căn cứ quân sự kia, kẻ địch này có vũ khí công phá diện rộng, hoàn toàn khắc chế kẻ chỉ dựa vào kỹ thuật như hắn.

Chưa kể đến chỉ số sinh mệnh của đối phương nhất định rất cao, hắn cần chém trúng bao nhiêu nhát mới tiêu diệt được?
Còn đang vắt óc nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào, Đường Lưu Vũ chợt nhìn thấy một vật màu đen nằm trong hố tuyết do tên kia vừa tạo ra….


Bình luận

Truyện đang đọc