DIỆT NHÂN



Trong nhóm năng lực cường hóa tốc độ, có một bộ phần đặc biệt là cường hóa bằng năng lượng như hỏa năng, lôi năng, quang năng…Mỗi loại năng lượng sẽ khiến tốc độ cường hóa có thêm đặc tính riêng.

Ví dụ như quang năng tạo ra vệt sáng trên đường di chuyển kém với các kỹ năng như tạo dư ảnh, quang ảnh.

Hỏa năng cho tốc độ bộc phát trong khoảng khắc cực nhanh, đồng thời có thể dùng như một dạng công kích.

Lôi năng tọa thành lôi điện trên đường di chuyển, gây tê liệt cho đối thủ bị lướt qua.

Tất cả chỉ là một phần, mỗi loại năng lực đều có thể sản sinh rất nhiều kỹ năng đặc thù tùy theo người sử dụng.

Nhưng phàm là cường hóa tốc độ bằng năng lượng đều là loại rất hiếm gặp vì các đặc tính mạnh mẽ mà nó mang lại.

Đúng là hộ vệ do quốc vương đích thân tuyển chọn, chưa nói đến những phương diện khác, chỉ riêng năng lực đã rất nổi bật.
Nhưng cũng chỉ đến như vậy mà thôi.

Rõ ràng nam nhân trước mặt Đường Lưu Vũ còn chưa hoàn toàn thích nghi được với tốc độ của mình, hay nói đúng hơn là hắn vẫn chưa luyện tập đủ để phản xạ theo kịp tốc độ, vì vậy mỗi hành động đều rất đơn thuần, dễ nhìn thấu.

Vì phản xạ không theo kịp, hắn chỉ có thể xác định mục tiêu và phương thức công kích rồi mới ra tay.

Nếu bị đối thủ đoán hoặc tránh được thì chỉ có một cách duy nhất là lui về chứ không thể biến chiêu.

Theo Đường Lưu Vũ, nếu tên này hạ tốc độ xuống một chút, duy trì công kích kéo dài thì sẽ mạnh hơn rất nhiều.


Có lẽ đối phương chỉ muốn phô diễn năng lực trước mặt Đường Lưu Vũ, kết quả là tự cầm đá đập chân mình.
Đây chỉ là đấu giao hữu chứ không phải sinh tử chiến, Đường Lưu Vũ vẫn rất có nghĩa khí, ném trả thanh kiếm cho nam nhân trước mặt rồi nói:
- Hạn chế tốc độ lại, không phải lúc nào nhanh cũng là tốt.

Nếu ngươi không khống chế được thì sẽ chỉ tự làm mình yếu đi mà thôi.
Nam nhân không đáp lại, tiếp tục sử dụng năng lực tấn công.

Nhưng lần này hắn không xông thẳng vào mà di chuyển sang ngang, tạo thành năm dư ảnh.

Vấn đề là năm dư ảnh này đều tỏa ra ánh sáng chói mắt, ai nhìn cũng có thể phân biệt được nó với bản thể, rõ ràng mục đích không phải là để đánh lừa kẻ địch.

Đường Lưu Vũ còn đang nghi ngờ không biết tên này định làm gì thì năm cái dư ảnh này bất ngờ bộc phát ánh sáng chói mắt khiến tất cả những người có mặt ở đây buộc phải nhắm mắt lại.

Đường Lưu Vũ cũng phản ứng tương tự, không phải là hắn không chịu được ánh sáng cường độ cao mà là phản xạ tự nhiên của cơ thể.
Trong khoảnh khắc Đường Lưu Vũ nhắm mắt, nam nhân đã lao đến bên cạnh hắn.

Lần này Đường Lưu Vũ không kịp tránh né, một kiếm mang theo ánh sáng năng lượng màu trắng cứ như vậy chém thẳng lên ngực hắn.

Một tiếng nổ vang lên, Đường Lưu Vũ bị đánh bay ngược về phía sau, đâm vào hàng rào quang điện rồi bắn ngược trở lại.

Nam nhân không muốn bỏ lỡ cơ hội này, khi Đường Lưu Vũ còn chưa kịp ổn định lại thân thể đã lại tiếp cận.

Trường kiếm liên tục vung lên chém vào những vị trí khác nhau trên người Đường Lưu Vũ.

Thế nhưng bất kể hắn công kích như thế nào, thứ duy nhất bị tổn hại chính là y phục của đối thủ.
Cảm nhận từng mảnh vải trên cơ thể bị cắt xuống, lúc này Đường Lưu Vũ đã có chút tức giận.

Hắn có cảm giác đối phương đang muốn sỉ nhục mình, không gây tổn thương thân thể mà là lòng tự trọng.

Đường Lưu Vũ vung kiếm phản công nhưng đều bị tránh né.

Đối thủ đã biết tự giảm tốc độ để tăng sự linh hoạt.

Đồng thời kiếm thuật của tên này cũng ở vào dạng khá, biết cách chuyển hướng lực công kích của như hay phản đòn khiến đòn tấn công của Đường Lưu Vũ đánh ngược lại vào bản thân.
Đọ kiếm thuật không lại, Đường Lưu Vũ đành phải chuyển sang kỹ năng chiến đấu mà hắn học được ở căn cứ và kinh nghiệm chiến đấu.

Nâng cao cự kiếm, Đường Lưu Vũ cũng không quan tâm nam nhân đang ở đâu, trực tiếp chém mạnh xuống sàn đấu trước mặt.

Mũi kiếm va chạm với sàn lập tức tạo thành âm thanh chói tai, kèm với đó là một đợt sóng xung kích mạnh mẽ truyền ra xung quanh.


Sóng xung kích này không mạnh như Mạch Thượng nhưng vẫn đủ chấn văng nam nhân, phá hủy thế công của hắn.

Đường Lưu Vũ nhân cơ hội này lao đến, trường kiếm trong tay bộc phát năng lượng màu trắng chém thẳng xuống.
Tiếc rằng nam nhân thiên về tốc độ nên phản xạ cũng rất nhanh.

Dù đang trong tư thế bay ngược về phía sau thì vẫn kịp xoay người tránh khỏi một kiếm.

Không may cho hắn, Đường Lưu Vũ dường như đã có chuẩn bị từ trước, tay còn lại của hắn vươn ra tóm chặt lấy nam nhân không cho đối phương tiếp tục tránh né rồi tung một cước cực mạnh vào vùng bụng.
Lực lượng hiện tại của Đường Lưu Vũ rất mạnh, chỉ một cước đã khiến chiến giáp của nam nhân vỡ ra một mảnh vỡ vùng bụng, cả người bay người về phía sau.

Hắn tông vào hàng rào quang điện rồi rơi xuống, máu tươi từ miệng hộc ra, muốn đứng dậy nhưng không đủ sức nữa.

Nam nhân ngẩn đầu nhìn Đường Lưu Vũ, giọng nói đứt quãng:
- Ngươi…chơi…xấu…
Đường Lưu Vũ nhún vai:
- Là do các ngươi quá cứng nhắc, ai nói so đấu kiếm thuật là không được sử dụng những bộ phận khác trên cơ thể để tấn công? Trong chiến đấu phải linh hoạt, dùng mọi cách có thể để dùng chiến thắng.

Các ngươi còn phải rèn luyện nhiều hơn.
Đường Lưu Vũ nói xong câu này liền tắt chức năng giao đấu, rào chắn quang điện cũng theo đó biến mất.

Hắn tiêu sái rời đi trong ánh mắt tức giận của đám hộ vệ.

Một vài tên vội vả chạy đến đỡ nam nhân đứng dậy, đưa hắn đến bác sĩ để chữa thương.
Đường Lưu Vũ đi rất vội, không phải tỏ vẻ mà là hắn đang rất bức thiết muốn thay một bộ đồ mới cho đống rách nát đang mặc trên người.

Lúc này Đường Lưu Vũ rất hoài niệm bộ chiến giáp của mình, vốn dĩ nó chỉ cạn kiệt năng lượng, không ngờ lại bị chiếc phi thuyền kia đâm nát.

Bỏ đi, so với ơn cứu giúp từ không gian, chỉ hư mất một bộ chiến giáp và một cái đồng hồ vẫn có thể chấp nhận được.

Trong phòng Đường Lưu Vũ có bày sẵn một tủ đồ lớn, bên trong đủ những hình dạng và kích thước lớn nhỏ khác nhau cho hắn thoải mái lựa chọn.

Có thể thấy tủ đồ này vốn không được chuẩn bị trước cho Đường Lưu Vũ.

Nó được đặt một cách ngẫu nhiên tại đây, dành cho bất kỳ ai trở thành cận vệ cho Vương Nhã.
Thay một bộ đồ có phần giống của quý tộc với hai màu trắng đen, Đường Lưu Vũ liền bước ra khỏi phòng.

Lần này hắn không có ý định tiếp tục tham quan cung điện nữa mà muốn đi ra ngoài.

Vương Nhã có ứng trước cho Đường Lưu Vũ một ngàn tiền mặt để hắn dùng trong nhu cầu sinh hoạt.

Nàng vẫn chưa báo tin đến bộ phần tài chính, đoán chừng tối nay Đường Lưu Vũ mới có tên trong biên chế hộ vệ của Vương Nhã.
Một ngàn không nhiều nhưng có tiền trong túi sẽ khiến người ta cảm thấy tự tin hơn.

Đường Lưu Vũ mang theo mảnh vỡ của đồng hồ và chiến giáp, cẩn thận bỏ vào hai túi đồ khác nhau.

Hắn muốn tìm một cửa tiệm công nghệ cao trong thành phố để sửa chữa chúng.
Con đường trước cửa cung điện cũng bị trưng dụng là của riêng, hạn chế người qua lại.

Đường Lưu Vũ phải mượn một cỗ xe trượt từ chỗ quản gia, đi ra đến tận cổng ngoài mới đón được xe.
- Đưa ta đến cửa hàng thiết bị điện tử lớn nhất trong thành phố..


Bình luận

Truyện đang đọc