DIỆT NHÂN



Uy lực của Thiểm Thước có thể phá hủy cả lớp vỏ ngoài cứng rắn của người máy, phần lỗi năng lượng ở vùng bụng đương nhiên không chịu nổi.

Không chỉ vậy, phần bụng của nó còn bị bắn xuyên qua, để lại một lỗ thủng rất lớn.

Người máy thế hệ mới không chỉ có một lõi năng lượng để vận hành.

Hơn nữa khi một lõi bị hủy, cơ chế liên kết sẽ tự động rút hết năng lượng ở lõi này để truyền sang bộ trữ năng lượng tránh cho người máy nổ tung.

Đây là cơ chế tự bảo vệ khi bị công kích được áp dụng rộng khắp, đảm bảo người máy có sức chiến đấu bền bỉ chứ không còn như thế hệ đầu tiên, bị phá hủy lõi năng lượng liền nổ tung.
Nhưng lần này Đường Lưu Vũ rất không may.

Phát đạn thứ hai trúng đích của hắn lại rơi đúng vào phần bộ trữ năng lượng.

Phần này được bảo vệ đặc biệt kỹ lưỡng với hợp kim rất dày, có kháng tính nhất định với đạn năng lượng.

Nhưng uy lực của Thiểm Thước quá mạnh, vẫn khiến nó hư hỏng đôi chút.

Một phần năng lượng từ bên trong tràn ra, truyền vào trong các lõi năng lượng khác khiến chúng bị quá tải.

Người máy có cơ chế tự điều hòa năng lượng, nhưng lúc này nó đã bị phá hủy hơn mười phần trăm nên phải ưu tiên tự chữa trị trước.

Thay vì điều hòa, nó tự lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, xả toàn bộ phần năng lượng dư thừa ra.
Người máy hướng họng súng về phía Đường Lưu Vũ, thay vì những viên đạn to bằng nắm tay thì lại tích tụ một quả cầu năng lượng có đường kính lên đến một mét.


Nhìn thấy cảnh này, Tư Cẩn Ngôn vội quay sang nhắc nhở:
- Lam tỷ…
- Để ta tập trung.
Tư Cẩn Ngôn cũng đã đặt xong câu lệnh, chỉ cần gõ một phím nữa là có thể tắt nguồn hoạt động của người máy.

Đúng vào lúc này, Đường Lưu Vũ mơ hồ nhìn thấy thứ gì phát ra ánh sáng sau màn khói.

Nghi ngờ người máy đang chuẩn bị sử dụng một công kích gì đó rất nguy hiểm, hắn không do dự nhắm viên đạn cuối cùng của Thiểm Thước vào đó.
Diện tích bom năng lượng rất lớn, Đường Lưu Vũ nhắm mắt cũng có thể bắn trúng.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra khiến cả phòng tập rung chuyển, đứng từ căn cứ bên trên cũng có thể cảm nhận được phần nào.

Đường Lưu Vũ bị thổi bay đi rất xa, mãi cho đến khi chạm vào tường mới dừng lại được.

Hắn từ trên cao rơi xuống, thở dốc ra một hơi.

May mà vẫn kịp…
Phát đạn vừa rồi đã là cuối cùng.

Thiểm Thước có uy lực rất lớn nhưng tiêu hao cũng hơn hẳn vũ khí phổ thông.

Năng lượng tích trữ trong súng chỉ đủ bắn mười viên, vừa rồi hắn phải dùng thêm cả năng lượng từ chiến giáp bổ sung vào.

Hiện tại Thiểm Thước và chiến giáp đều đã cạn năng lượng, Đường Lưu Vũ lại không mang theo lõi năng lượng bổ sung cấp tốc, còn may kịp thời tiêu diệt người máy trước khi tình hình tồi tệ hơn.

Bị thứ đáng sợ kia nhắm vào, Đường Lưu Vũ chỉ còn một suy nghĩ phải tiêu diệt nó, hoàn toàn quên hết mục đích ban đầu.
Tại phòng quan sát, ba người lại đưa mắt nhìn nhau.

Vụ nổ vừa rồi đã khiến các thiết bị ghi hình tạm thời nhiễu sóng, nhưng bọn hắn có thể thấy được rõ ràng rằng Đường Lưu Vũ đã thắng.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.

Dù nguyên nhân chính là do vũ khí mà Chu Bác chế tạo quá mình thì cũng không thể phủ nhận biểu hiện xuất sắc của Đường Lưu Vũ.

Hiện tại nên làm thế nào? Đổi một người máy khác mạnh hơn? Bọn hắn có thể đoán trước được phản ứng của tên kia…
Tư Cẩn Ngôn gian nan nói:
- Ta thấy…
Lời còn chưa phát ra khỏi miệng, một vụ nổ lớn lại phát ra tạo thành chấn động không kém gì cái vừa rồi.

Tư Cẩn Ngôn kinh ngạc, vội vàng điều chỉnh thiết bị ghi hình nhưng không được.

Không cần hắn nói gì, Cố Dạ và Vân Lam lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng điều khiển, theo thang máy đi xuống kiểm tra.


Không nhìn thấy được mục tiêu, năng lực của Vân Lam cũng không cách nào ứng cứu Đường Lưu Vũ, nếu chỉ điều khiển bọ do thám tìm kiếm e rằng sẽ không kịp nữa.
Hai người đi trước, Tư Cẩn Ngôn theo sát phía sau, cả ba bước vào thang máy dịch chuyển rồi đồng loạt đi xuống phòng chiến đấu.

Vừa xuống đến nơi, đập vào mắt bọn hắn là một cái hố lớn sâu gần ba mươi mét, chạm đến cả lớp đất phía dưới.

Phòng chiến đấu này được thiết kế đặc biệt dành cho việc thực chiến với người máy, chất liệu chế tạo cứng rắn lại dày gần mười mét.

Rốt cuộc phải có sức công phá lớn đến mức nào mới khiến nó thành ra như thế này?
Ba người không có thời gian điều tra chiếc hố này, vội vả phân tán ra, cất tiếng gọi Đường Lưu Vũ.

Không có ai đáp lại.

Tư Cẩn Ngôn kích hoạt năng lực ngưng đọng phân tích kết hợp với kính mắt Cực Quang, sau cùng cũng tìm thấy Đường Lưu Vũ đang nằm bất tỉnh ở góc phòng.

Áo giáp trên người hắn đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, ở mức độ này thì Chu Bác cũng vô pháp sửa chữa, chỉ còn cách chế tạo cái mới.

Thiểm Thước bị ném sang một bên cách đó không xa, bức tường gần đó còn cắm một thanh đao lớn, chính là vũ khí của người máy.

Tư Cẩn Ngôn nhanh chóng kiểm tra tình hình, hai người kia cũng kịp đuổi đến.

Cố Dạ lo lắng hỏi:
- Thế nào? Không có vấn đề nghiêm trọng gì chứ? Ta đã liên lạc với Chu thúc thúc, hắn sẽ lập tức mang thiết bị y tế xuống.
Qua vài phút, Tư Cẩn Ngôn ngẩn đầu nhìn hai người, trên gương mặt đầy sự kinh hãi:
- Một vết thương cũng không có.

Khả năng cao là do não bộ chấn động từ vụ nổ nên mới bất tỉnh.
Cố Dạ trợn mắt vì kinh ngạc, Vân Lam không nói gì, vẻ mặt hiện lên nét trầm ngâm.

Tư Cẩn Ngôn thở ra một hơi, chợt nở nụ cười:
- Dù vẫn chưa xác định được năng lực thật sự của Đường Lưu Vũ là gì, chúng ta đã có thể khẳng định hắn sở hữu một năng lực vô cùng lợi hại.


Đổi lại là ba người chúng ta, e rằng cũng chỉ có Lam tỷ đủ sức sống sót trước vụ nổ kia mà vẫn lành lặn như cũ.
Hai người còn chưa kịp đáp lại thì Chu Bác đã xuống đến nơi, sau lưng là ba mười máy mang theo một đống dụng cụ y tế.

Hắn chạy vội đến, ra lệnh cho người máy nhấc Đường Lưu Vũ lên giường bệnh, dùng hệ thống quét kiểm tra tình hình thân thể.

Qua vài phút, Chu Bác quan sát báo cáo kết quả trên màn hình, nghi ngờ nhìn sang ba người:
- Không có vết thương?
Tư Cẩn Ngôn gật đầu:
- Là do năng lực của Đường Lưu Vũ.
- Về sau cẩn thận một chút.
Chu Bác vẫn kiệm lời như cũ, dù có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng đều nuốt vào trong bụng.

Hắn ra lệnh cho người máy đưa Đường Lưu Vũ lên khu vực chữa trị phía trên căn cứ với đầy đủ trang thiết bị để kiểm tra lại một lần nữa.

Khi đi ngang qua hố sâu, vẻ mặt Chu Bác cũng hiện lên nét kinh hãi nhưng vẫn không hỏi gì.

Hắn có thể xem lại qua thiết bị ghi hình để tìm hiểu thứ khủng bố gì đã tạo ra chiếc hố này.
Chu Bác rời khỏi, ba người cũng không theo chân mà chia ra thu thập manh mối còn sót lại trong phòng, cuối cùng tập trung quanh chiếc hố kia.

Cố Dạ đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được:
- Theo ta được biết, cho dù toàn bộ lõi năng lượng của người máy RX718 đồng thời phát nổ cũng không thể tạo thành sức công phá như thế này.
Tư Cẩn Ngôn gật đầu:
- Về lý thuyết là như vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc