CHƯƠNG 224: ANH XUÂN HUYNH, CHÁU ĐÍCH TÔN CỦA ANH ĐÂU
“Được, cháu đồng ý!” Chu Quảng Quyền nghiến răng nói.
“Giai Nhan” Ánh mắt Chu Phùng Xuân di chuyển tới Chu Giai Nhan.
“Ông nội, cháu đây.” Như là biết Chu Phùng Xuân muốn làm gì, Chu Giai Nhan bình tĩnh đứng dậy.
“Cháu hiểu chuyện thì gả qua đó đi, đến nhà Tôn gia…”
“Cháu không đồng ý!” Chu Phùng Xuân còn chưa kịp nói xong, đã bị Chu Quảng Quyền sốt ruột ngắt lời: “Ông nội, cháu không đồng ý gả Gia Nhan cho Tôn Thuyên!
“Ông nội, ai gây chuyện thì người đó chịu. Là cháu đã đắc tội với nhà họ Tôn và nhà họ Đặng , không liên quan gì đến Giai Nhan, ông dựa vào gì mà lại lại quyết định số phận của Giai Nhan?”
“Cái tên Tôn Thuyên không bằng cả lợn chó kia, bên ngoài nuôi bảy tám phụ nữ, Giai Nhan sau khi gả qua đó, căn bản sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc…”
“Hạnh phúc? Chu Quảng Quyền, cậu còn mặt mũi nói đến hạnh phúc, em gái cậu hạnh phúc, vậy cả nhà chúng ta phải làm sao? Đi uống gió tây bắc hả?”
“Dì hai nói đúng, tai vạ này là do cậu mà ra, đáng lí nên là gia đình các người gánh lấy. Hơn nữa, sớm muộn gì Giai Nhan cũng phải gả đi, gả sớm hay muộn có gì khác nhau chứ!”
“Đúng đấy, sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chi bằng ngày mai gả đi, làm cho Tôn Thuyên vui lòng, để Tôn Thuyên buông tha cho nhà họ Chu của chúng ta một con đường sống.”
Người thân trong nhà họ Chu bàn tán xôn xao, mong muốn đưa Chu Giai Nhan về nhà họ Tôn ngay lập tức.
“Các người còn biết xấu hổ hay không!” Chu Quảng Quyền rống lên, đứng vọt dậy, hai tay nắm thành quyền, đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía nhà họ Chu: “Giai Nhan nó chỉ là một cô gái…”
“Anh!” Lúc này Chu Giai Nhan nhẹ nhàng lên tiếng, ngắt lời Chu Quảng Quyền.
“Anh, mọi người nói đúng, sớm muộn gì em cũng phải gả cho Tôn Thuyên, gả sớm hay gả muộn gì cũng là gả.” Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Giai Nhan hơi miễn cưỡng, Chu Quảng Quyền thấy đau như tim nhỏ máu, chưa có lúc nào anh ta cảm thấy hối hận như bây giờ.
Vốn dĩ Chu Giai Nhan không nhất thiết phải gả cho Tôn Thuyên, nhà họ Chu có cơ hội để từ chối cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ, bởi vì sự kích động của anh ta, mà tất cả đã biến thành không thể.
“Giai Nhan, anh xin lỗi em.” Chu Quảng Quyền cố kìm nước mắt, nghẹn ngào nói.
Chu Giai Nhan hơi mỉm cười: “Anh nói bậy gì vậy chứ.”
“Giai Nhan, thiệt thòi cho cháu rồi.” Chu Phùng Xuân thở dài, ông ta làm sao không biết tính cách của Tôn Thuyên, tham tiền háo sắc, có thù tất báo, là một kẻ ăn chơi điển hình, nhưng nếu không gả Giai Nhan qua đấy, cơn thịnh nộ của Tôn Thuyên căn bản sẽ không dịu xuống.
“Ông nội, không có thiệt thòi gì hết.” Chu Giai Nhan lắc đầu: “Sau khi cháu gả cho nhà họ Tôn, sẽ làm vui lòng Tôn Thuyên, để anh ta buông tha cho nhà họ Chu.”
Thật ra khi ở trên núi, cô đã nhận thức được vận mệnh của chính mình, cơn tức giận của nhà họ Tôn, một mình Chu Quảng Quyền không thể gánh nổi, cần người em gái như cô cùng nhau chống đỡ.
“Ai…”
Chu Phùng Xuân thở dài, bầu không khí trong phòng khách của nhà họ Chu có phần ngột ngạt.
Lúc này, Chu Khang Lạc không khỏi lên tiếng: “Ông nội, còn có tên ở rể là Trần Dật Thần kia, anh ta mới là đầu sỏ trong vụ việc này, tôi đề nghị nên để anh ta và anh cả cùng đi đến nhà họ Tôn nhận lỗi.”
“Đúng, cái người Trần Dật Thần đó mới là kẻ đầu sỏ, tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh ta.”
“Cho anh ta và Quảng Quyền quỳ khấu đầu trước Tôn Thuyên, khi nào Tôn Thuyên tha thứ, mới cho anh ta trở về.”
Lời nói của Chu Khang Lạc được những người thân thích trong nhà họ Chu nhất trí tán thành, theo họ thì Trần Dật Thần còn đáng ghét hơn Chu Quảng Quyền, nếu không phải vì Trần Dật Thần thì nhà họ Chu đã không có tai họa như vậy.
“Không thể nào! Các người đừng hòng!” Chu Quảng Quyền mặt đỏ tía tai, những người họ hàng thân thích này càng nói càng quá đáng, ngay cả Trần Dật Thần cũng bị liên lụy.
“Đừng hòng? Chu Quảng Quyền, não của cậu bị úng nước nhưng chúng tôi thì không, cái tên Trần Dật Thần đó, chỉ là một tên ở rể thôi, để anh ta quỳ lạy Tôn Thuyền cũng là vinh hạnh cho anh ta đó.
“Đúng, là vinh hạnh! Tôi đã nghe ngóng qua, tên Trần Dật Thần ở rể nhà họ Hạ, là một gia tộc nhỏ, không bằng nhà họ Chu chúng ta. Nhà họ Hạ phải biết rằng, đứa con rể nhà mình đã đắc tội với đại cậu chủ của nhà họ Tôn và nhà họ Đặng , bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua cho tên ngu xuẩn đó đâu.”
“Anh Trần Dật Thần, không đơn giản chỉ là ở rể…” Chu Quảng Quyền mặt đỏ gân cổ biện giải, tất cả mọi người đều cho rằng Trần Dật Thần là một tên phế vật ở rể, nhưng anh ta chưa từng nghĩ như vậy. Một người đi ở rể lại có thể khiến đám tay đua chuyên nghiệp theo không kịp tại cuộc thi cúp thần xe .
Một người ở rể, lại có thể khiến bà hoàng Diệp chủ động hạ mình đến mời ăn cơm?
“Lại còn anh Trần Dật Thần, Chu Quảng Quyền, cậu nói cũng thật thân thiết, nhưng người anh em Trần Dật Thần này của cậu giờ đang ở đâu?”
“Đúng đấy, sau khi biết cậu gặp nạn giờ anh ta đang ở đâu, sợ rằng anh ta đã trốn xa 10 nghìn mét rồi.”
“Còn anh với chả em, cậu xem người ta là anh em, người ta thì lại xem cậu là một tên ngu ngốc.”
Mọi người mặc ý châm biếm, Chu Quảng Quyền mím môi tay nắm thành quyền, nghiến răng không nói.
Lúc này, một thân ảnh hớt ha hớt hải xông vào phòng khách.
“Lão gia, không xong rồi, người của nhà họ Đặng tới rồi!”
“Cái gì? Người của nhà họ Đặng tới rồi!”
“Người của nhà họ Đặng sao lại đến nhanh như vậy?”
“Tiêu rồi tiêu rồi, người của nhà họ Đặng chắc chắn đến gây phiền phức cho chúng ta.”
Người thân thích nhà họ Chu hoảng loạn không thôi.
Thần sắc của Chu Phùng Xuân âm trầm, đi qua đi lại bất định, người của nhà họ Đặng đến nằm ngoài dự tính của ông ta, theo ông ta nghĩ cho dù nhà họ Đặng có đến gây phiền phức cho nhà họ Chu đi chăng nữa thì cũng phải sau nhà họ Tôn chứ không phải bây giờ.
Quá nhanh.
“Ra ngoài đón đi.” Chu Phùng Xuân thở dài, sự việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể dũng cảm đối mặt.
Chu Phùng Xuân dẫn đầu, người nhà họ Chu mặt như đưa đám theo sát phía sau, cùng ra nghênh đón.
Khi đến cửa mới phát hiện ra người nhà họ Đặng đến là một người già nước da trắng ngần, mặc đường bào bằng lụa.
Lão nhân này nho nhã hiền hòa, nhưng lại có khí thế không giận mà uy.
“Đại quản gia của nhà họ Đặng, Đặng Dư Trạch!”
Có người nhận ra thân phận của người già kia.
Người nhà họ Chu lập tức tim đập chân run, không ngờ tới nhà họ Đặng lại để một nhân vật lớn như vậy đến đến khởi binh vấn tội.
“Lão Đặng, không thể đón tiếp từ xa thất lễ, thất lễ!” Chu Phùn Xuân tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng trên mặt không mảy may biểu lộ, vẫn mang theo ý cười mà đón tiếp.
“Anh Phùng Xuân, khách khí rồi.” Đặng Dư Trạch chắp tay, khuôn mặt nở nụ cười hiền hòa, hoàn toàn không nhìn ra một chút tức giận nào.
Mọi người nhà nhà họ Chu nhìn nhau, thái độ này của Đặng Dư Trạch nhìn sao cũng không giống đi khởi binh vấn tội.
“Anh Phùng Xuân, cháu đích tôn của anh đâu?” Trước khi Đặng Dư Trạch đến đây, ông ta đã nghe ngóng mọi tin tức về Chu Quảng Quyền, biết Chu Quảng Quyền là cháu trai đích tôn của Chu Phùng Xuân, là người kế thừa của nhà họ Chu.
Thấy Đặng Dư Trạch vào thẳng vấn đề chính, trong long Chu Phùng Xuân không khỏi trầm xuống, nặn ra một nụ cười: “Lão Đặng, tên nghiệt chủng kia đang ở phía sau tôi.”
Nghiệt chủng? Đặng Dư Trạch hơi kinh ngạc, dời ánh mắt hướng về phía Chu Quảng Quyền, lúc đang chuẩn bị nói, lại nghe tiếng rống phẫn nộ của Chu Phùng Xuân: “Nghiệt chủng, còn không mau quỳ xuống!”
“Quỳ xuống?” Đặng Dư Trach cả kinh, còn chưa kịp phản ứng hỏi Chu Phùng Xuân tại sao lại nói như vậy, đã nhìn thấy Chu Quảng Quyền nghiến răng phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt mình.