ĐỈNH CẤP RỂ QUÝ

CHƯƠNG 662: GẶP LẠI TRẦN ANH TÀI

“Tham ăn gì chứ? Cái này gọi là biết hưởng thụ cuộc sống.” Hạ Nhược Y liếc Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần không nói nên lời, rồi đột nhiên nhìn thấy vài người đàn ông mặc đồ hiệu bước vào quán, trong đó người dẫn đầu trông khá quen.

Trần Anh Tài, anh họ của anh.

Trần Dật Thần nheo mắt, cách đây không lâu, anh họ mới gọi điện thoại cho anh, lúc đó anh họ muốn lợi dụng Anne để giành được khoản đầu tư vào Phòng Sơn ở Yến Kinh, nhưng cuối cùng Anne đã nhìn thấu quỷ kế của anh ta, trực tiếp dùng mối quan hệ loại bỏ anh ta.

Không ngờ tới, hôm nay ở Hàng Hồ, lại gặp được người anh họ này.

Vào lúc Trần Dật Thần nhìn thấy Trần Anh Tài, Trần Anh Tài cũng nhìn thấy Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y.

Trên thực tế, tất cả mọi người khi bước vào quán sẽ đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào cái bàn mà hai người họ đang ngồi.

Tất cả những điều này, là bởi vì Hạ Nhược Y quá xinh đẹp! Cô không chỉ sở hữu thân hình nóng bỏng, nhan sắc đỉnh cao, hơn nữa khí chất xuất chúng, dường như mang trên người một ma lực vô hình, bất cứ nơi đâu cô đi qua cũng sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.

Hử? Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Hạ Nhược Y, đôi mắt Trần Anh Tài sáng lên, trong đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc và dục vọng không thể che đậy được.

Tuy nhiên, sau khi anh ta nhìn thấy Trần Dật Thần ngồi bên cạnh Hạ Nhược Y, dục vọng trong mắt anh ta lập tức biến thành kinh hãi!

Đúng vậy, là kinh hãi!

Bởi vì hôm qua anh ta nhìn thấy Trần Dật Thần hành hạ Cảnh Đằng đến chết ở bên bờ Tây Hồ.

Có thể tưởng tượng được, dưới tình huống như vậy, anh ta đột nhiên gặp Trần Dật Thần sẽ cảm thấy kinh hãi như thế nào? Trần Anh Tài như bức tượng gỗ, đứng ở đó, không nhúc nhích.

Khi Trần Anh Tài dừng lại, những người đi theo phía sau cũng dừng lại, kết quả là cửa quán ăn kẹt cứng.

“Anh Trần, có chuyện gì vậy?” Phía sau Trần Anh Tài, một thanh niên mặc Armani nhịn không được hỏi. Không có câu trả lời.

Trần Anh Tài dường như không nghe thấy câu hỏi của người thanh niên, chỉ nhìn thẳng vào Trần Dật Thần, khuôn mặt của anh ta tràn đầy nỗi sợ hãi, cảm giác này như sợ Trần Dật Thần lúc này sẽ đi qua đây tìm anh ta tính sổ vậy.

Tuy nhiên, dưới ánh mắt kinh hãi của Trần Anh Tài, Trần Dật Thần không làm gì cả, thay vào đó anh thu hồi ánh mắt, hoàn toàn coi Trần Anh Tài như không khí.

Anh không thèm đoái hoài đến một người xấu không làm được gì như Trần Anh Tài, nếu không có nhà họ Trần, Trần Anh Tài chỉ là một vũng bùn không nên gì.

Ực!

Nhìn thấy Trần Dật Thần thu hồi ánh mắt, Trần Anh Tài nuốt nước miếng, trái tim treo lơ lửng từ từ rơi xuống, cả người như mới vớt lên khỏi nước, mồ hôi đầm đìa, áo sau lưng cũng gần như ướt đẫm.

“Đổi… đổi chỗ.” Trần Anh Tài chỉ cảm thấy bản thân mới dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan, hoảng sợ nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

Trong tình huống như vậy, dù có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám tiếp tục ở lại ăn nữa.

Phía sau Trần Anh Tài, vài cậu ấm nghe thấy lời nói của Trần Anh Tài, cảm thấy có chút kỳ lạ, họ đều liếc nhìn Trần Dật Thần.

Giây tiếp theo, họ giống như Trần Anh Tài trước đó vậy, cực kì sợ hãi, sau đó bỏ chạy ra khỏi quán như những người lính bại trận.

“Những người đó vừa rồi có vẻ rất sợ anh, họ có đụng chạm với anh sao?” Hạ Nhược Y thấy hết tất cả những chuyện này, sau khi Trần Anh Tài và những người khác rời đi, nhịn không được hỏi Trần Dật Thần.

“Ừ.” Trần Dật Thần nghe xong, chỉ gật đầu, không giải thích quá nhiều.

Bởi vì Trần Anh Tài là anh của Trần Anh Nhu, nếu anh giải thích thì chắc chắn sẽ nhắc đến Trần Anh Nhu, nhưng đối với Hạ Nhược Y mà nói, Trần Anh Nhu là một cơn ác mộng, anh không muốn Hạ Nhược Y nhớ lại cơn ác mộng này.

Thấy Trần Dật Thần không muốn nói thêm, Hạ Nhược Y cũng không hỏi cặn kẽ, thay vào đó đổi chủ đề hỏi tiếp: “Buổi sáng Quản minh chủ kêu anh qua đó, có chuyện gì sao?”

“Phải.” Trần Dật Thần lại gật đầu, nói: “Ông ta muốn anh thay mặt nước H tham gia cuộc thi võ thuật toàn cầu.”

“Cuộc thi võ thuật toàn cầu? Có nguy hiểm không?” Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp luôn bình tĩnh điềm đạm của Hạ Nhược Y hiện lên vài phần lo lắng.

“Không nguy hiểm lắm.” Trần Dật Thần nhẹ giọng nói, anh không muốn Hạ Nhược Y lo lắng quá nhiều.

“Không nguy hiểm lắm? Có nghĩa là có nguy hiểm?” Vẻ lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y càng nhiều hơn: “Anh đã quyết định tham gia rồi?”

“Ừ, anh phải tham gia.” Trần Dật Thần gật đầu, “Quản minh chủ trước đây đã giúp đỡ anh rất nhiều, lời đề nghị của ông ta anh không thể từ chối. Trừ việc này ra, anh còn có một mục tiêu, đó chính là tính sổ với đám người năm đó đánh sư huynh anh tàn phế, báo thù cho sư huynh!”

“Những người đánh sư huynh anh tàn phế, hẳn là rất mạnh đúng không?” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng nói, kể từ khi trở thành một người luyện võ, cô cũng có một số hiểu biết về giới võ thuật, cô biết rằng người có thể trở thành sư huynh của Trần Dật Thần, nhất định phải là đỉnh cấp cường giả, còn những kẻ có thể đánh tàn phế đỉnh cấp cường giả này, chắc chắn sẽ không yếu đi đâu được, Trần Dật Thần kiếm những người này báo thù, làm sao có thể không gặp nguy hiểm gì? “Đúng là rất mạnh.” Trần Dật Thần không phủ nhận: “Nhưng lần này, anh không phải tìm họ báo thù, anh đi tìm những đệ tử của họ đòi lại chút lãi, đệ tử của họ, sẽ tham gia cuộc thi lần này.”

“Em biết.” Hạ Nhược Y khẽ gật đầu nói: “Trần Dật Thần, em nói những lời này, không phải em không muốn ngăn cản anh, ngược lại, cho dù anh làm gì, em cũng sẽ không ngăn cản anh, nhưng em hy vọng, anh có thể bảo vệ tính mạng của mình thật tốt. Bởi vì, còn có người đợi anh ở nhà.”

“Ừm, anh sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Nhìn Hạ Nhược Y đầy lo lắng, Trần Dật Thần nghiêm túc hứa.

Tây Sơn Yến Kinh là một nhánh của Thái Hành Sơn, xưa được gọi là “đứng đầu Thái Hành Sơn”, còn được gọi là núi Thanh Lượng nhỏ, ngọn núi nhấp nhô như Giao Long, từ phía tây xa xôi bảo vệ thành Yến Kinh, được xưng là “Cánh tay phải của kinh thành đế vương”.

Sau khi nước H thành lập, Tây Sơn đã là nơi đóng quân của quân đội trong một thời gian dài, các tướng lĩnh quân đội và một số tổ chức đặc biệt lần lượt đặt văn phòng tại Tây Sơn.

Ngày nay, với sự phát triển của thời đại, nhiều tổ chức đã chuyển ra khỏi Tây Sơn, nhưng Tây Sơn vẫn được đánh dấu bằng thương hiệu quân đội, hơn nữa một số tổ chức đặc biệt vẫn còn ở Tây Sơn.

Ví dụ, tổng bộ Võ Minh thần bí nằm ở Tây Sơn.

Ngoài ra, một số quân nhân cũng sống ở Tây Sơn.

Là đệ tử của Tiêu Quốc Trung, Diệp Nam Thiên khi còn trẻ không tham gia Chiến Minh, mà chọn gia nhập Võ Minh, phát triển ở đây.

Hơn nữa khi anh ta còn trẻ, có địa vị rất cao ở Võ Minh.

Sau khi bị Thần bảng cường giả đánh tàn phế, anh ta chủ động từ chức phó minh chủ Võ Minh, chọn làm giáo quan ở Võ Minh, bắt đầu con đường dạy võ.

Anh ta của ngày hôm nay, vẫn đang hưởng đãi ngộ của phó minh chủ, hơn nữa Võ Minh còn giữ lại căn nhà đã cho anh ta, trở thành nơi ở của anh ta.

Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, căn nhà nhỏ nằm ở khu người nhà dưới chân núi Tây Sơn, phía trước có sông nhỏ, sông núi bao quanh, môi trường trong lành, rất thích hợp cho việc sinh sống.

Vào sáng sớm, Diệp Nam Thiên như thường lệ, một mình ngồi trên xe lăn, “đi dạo” dọc bờ sông.

Bình luận

Truyện đang đọc