[ĐN HARRY POTTER] MỘT KIẾP ĐỢI CHỜ

Ba ngày bị cấm túc kết thúc, Tom và Nagini cũng giải quyết xong con thỏ nướng.

Nagini nhìn phòng cấm bế còn lưu lại nước đọng do hóa băng, sau khi thiêu nướng lại xuất hiện khói đen với đống xương thỏ còn dư lại, nghĩ nửa ngày mới nhớ tới thần chú tên là vệ sinh đổi mới hoàn toàn hay dọn dẹp đổi mới hoàn toàn gì đó… Cắn ống tay áo của Tom, Nagini vây ngay trên cổ tay của Tom như thói quen, xì xì thử [Vệ sinh đổi mới hoàn toàn? Không đúng… Phải là dọn dẹp đổi mới hoàn toàn…] Cho tới khi Tom học xong chú ngữ vệ sinh nhà ở thì một người một xà cũng đã thu dọn phòng nhỏ sạch sẽ.

Từ đó, ngày nào Nagini đều ngủ trên người Tom, tới tối thì lén tùy tiện đoán mấy câu thần chú chú, tự mình chế ra cũng có, một ít là nhớ lại từ trong truyện Harry Potter mà thử nghiệm, xác nhận nó bình thường mới nói lại cho Tom.

Dù sao cô cũng là rắn nên không sợ bị phản phép lại, đọc sai cũng không bị gì, nhưng Tom thì khác, lần đầu tiên hắn thử với cô, chỉ cần phát âm sai một chút đã khiến cánh tay đẫm máu. Từ đó về sau, Nagini không dám để Tom thử thần chú với mình nữa.

Về phần mấy lời nguyền không thể tha thứ có uy lực lớn kia, Nagini lo lắng thân thể của mình không chịu nổi phản phép của thần chú nên không dám thử bậy, dĩ nhiên cũng không nói với Tom. Nhưng mà, cái thần chú mũi nhọn vô ảnh kia, uy lực dù lớn nhưng nhớ tới lần đầu mà Harry Potter dùng thử cũng thành công nên đó không phải là thần chú khó khăn gì, Nagini dùng thử để cắt thỏ nướng mấy lần, phát hiện hiệu quả rất tốt thì nói với Tom, chẳng qua dặn dò hắn không thể tùy tiện dùng trên vật còn sống.

Trong lúc đó, Nagini rất yêu thích đồ nướng, hơn nữa, còn nghĩ Tom còn nhỏ, cần phải bổ sung dinh dưỡng. Nghĩ đến ban ngày là lúc mà cô hoạt động, Tom sẽ mang Nagini vào trong rừng cây để tìm trứng chim hoặc vật nhỏ, sau đó Nagini dùng ‘Lacarnum Inflamarae’ để thiêu sạch lông chim rồi mới đưa cho Tom. Hắn dùng ngọn lửa mạnh hơn để nướng đống đồ đó, về phần nước ở bên trong, trực tiếp để cho Nagini làm đông lạnh, sau đó hai người bỏ vào trong nồi nấu. Cuối cùng bọn họ có một nồi súp đồ ăn thơm ngon.

Mấy tháng trôi qua, bởi vì ngày nào Tom và Nagini cũng lén chạy vào rừng, nhưng vẫn phải tránh đám trẻ và các tu sĩ trong cô nhi viện, nhất là bà Cole. Một lúc sau, có lẽ cách một khoảng không nhỏ nên những người kia cũng không nhắm vào Tom như ban đầu, mặc dù vẫn còn mâu thuẫn với nhau.

Nagini nhìn thấy Tom luôn bị cô lập nhưng cũng không nói gì. Ở thời đại này, tất cả các cô nhi viện đều như thế, cho dù Tom có chủ động kết bạn với người khác thì chưa chắc hắn đã nhận được sự thật lòng trở lại. Hơn nữa, Tom là một Slytherin chân chính, kiêu ngạo, cô độc, dĩ nhiên cũng không thể bỏ qua sự âm hiểm của hắn nhưng mà, đối với người bạn mà hắn thật lòng đối xử thì hắn dùng hết tính mạng để bảo về.

Ban đầu cô đi theo Tom, đúng là mục đích không thuần khiết, cũng không có quá nhiều tình cảm nhưng mà mấy tháng qua, sinh mạng của họ chỉ có đối phương, từ nhỏ Tom đã bị người khác chèn ép, Nagini lại không thể đi tìm người khác chơi đù, sự cô độc khổng lồ đó đã rằng buộc cả hai càng ngày càng chặt.

Bỏ Tom qua một bên không nói, những đứa trẻ kia cũng lục đục với nhau, lừa gạt nhau và hi vọng có thêm sự yêu thương từ phu nhân Cole. Nghĩ tới đó, Nagini khinh thường cười, tuy nói là do hoàn cảnh ép buộc nhưng Nagini vẫn không thể thích mấy đứa trẻ kia, dĩ nhiên cô cũng không muốn Tom đi làm bạn với họ. Cho dù là để lợi dụng thì bọn họ không có chút giá trị nào để lợi dụng hết.

Sáng sớm một ngày nào đó, Nagini còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì bị Tom gọi dậy.

[Xì… Tại sao Tom lại gọi Nana dậy sớm như vậy?] Nagini vẫn còn mơ màng, không quên quấn chặt vào cổ tay của Tom để ngừa lúc đang ngủ say mà té xuống.

[Hôm này bà già kia bảo ra ngoài chơi] Tom đem cổ tay đến gần miệng, nhỏ giọng tê tê giải thích.

[Sao không báo trước?] Nagini vẫn chưa tỉnh nên đầu hơi vấn đề, tối hôm qua cô nghĩ tới thần chú giữ ấm gì đó, mùa đông ở cô nhi viện thật sự rất lạnh, hơn nữa cô và Tom lại ở một phòng riêng, ngay cả mùi người cũng ít ỏi chứ đừng nói gì hơi ấm, cho dù điều này cũng là chuyện tốt – không sai, cô thích ở một người nhưng mà phòng vắng lạnh, mà gió lại cứ thổi vào phòng qua những khe cửa rách nát kia mà nếu vá lại cửa sổ lại không tốt.

Nagini oán hận nói [Trời lạnh như thế này, ở nhà — ở chỗ này là tốt nhất, ra ngoài sẽ bị lạnh cóng mà chết mất] Vốn nói là nhà nhưng nghĩ tới Tom bị đối đãi như vậy, thêm cái tình huống ‘không thấy người’ kia, Nagni quyết đoán xem nơi này như một chỗ có điều kiện không tốt, nó là địa phương dừng chân – chỗ.

[Là để gom tiền quyên góp, nói tới bờ biển, nơi đó là nơi có những người thân thiện] Tom nhẹ nhàng giải thích, thuận tiện nói thêm mấy lời bàn tán của đám trẻ.

[Bờ biển..] Nagini mơ màng nhắc lại rồi đột nhiên nhớ ra. Đi ra ngoài, bờ biển, còn có sơn động trong truyền thuyết kia nữa! Ở trong Harry Potter, đám trẻ ở cô nhi viện nổi điên là do Tom gây ra, tụ tập một lượng âm thi lớn, cuối cùng trực tiếp khiến cho Regulus Black chết đi, gián tiếp tạo ra con gia tinh trong nhà Black phản bội, là nơi giữ dây chuyền nhà Slytherin, thậm chí nơi đó còn là chỗ Nagini sinh ra…

Mà với tình hình trước mắt thì Nagini hoàn toàn không biết mình là nhân vật đột nhiên xuất hiện hay là Nagini trong Harry Potter, dù sao cái tên Nagini này là do cô tự tiện dùng.

Nếu như lần này tới cái sơn động đó, hơn nữa có thể tìm quả trứng rắn ma pháp luyện kim cổ xưa kia thật thì như vậy, viên trứng rắn kia mới ấp ra Nagini thật sự, nếu thế, Tom sẽ không thèm dùng đồ giả mạo là cô, cô nên đi đâu đây?

Nagini lo được lo mất, hỗn loạn vô cùng nên không còn phản ứng với Tom khiến cho hắn hơi nghi ngờ cùng với lo lắng mơ hồ. Lại quên mất một vấn đề vô cùng đơn giản, cho dù trong sơn động kia có một quả trứng rắn, lại được Tom mang về thì cũng chỉ có thêm một con rắn nhỏ rồi nuôi bên người mà thôi…

[Nana? Nana –] Tom nhìn Nagini một hồi không thèm nói chuyện, nhíu mày lo lắng, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu Nagini [Nana đang nghĩ gì thế?]

Nagini hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn Tom [Tom –]

[Sao? Nana thấy chỗ nào khó chịu sao? Bị bệnh hả?] Tom chưa từng thấy Nagini buồn bã ỉu xìu như vậy, lo lắng hỏi.

[Không sao] Nagini lắc đầu, hoặc nói là lắc người, tiếp tục trườn trên cánh tay của Tom, buộc thật chặt lại [Tom, cho dù thế nào cũng không được bỏ Nana một mình] Nagini lo lắng mình là đồ giả nên tâm thần không yên, suy nghĩ bắt đầu rồi loạn, nói ra tiếng lòng bắt Tom đồng ý.

[Nana đang nghĩ gì thế? Dĩ nhiên tôi sẽ không bỏ cậu lại] Tuy có chút ngạc nhiên với biểu hiện kỳ quái của Nagini nhưng Tom không hỏi nhiều, chỉ trấn an cảm xúc của cô, cho cô một lời đảm bảo chắc chắn. Dù sao, Nagini cũng là người bạn duy nhất của hắn, hắn sẽ không bao giờ bỏ cô một mình.

Một lát sau Nagini mới bình phục lại cảm xúc, có lời bảo đảm của Tom thì không thèm quan tâm thân phận chân chính nữa, ngược lại nghĩ một lát tới bờ biển, cô có nên đi theo Tom tới cái động kia để thám hiểm không. Cho dù thật sự có một con rắn nhỏ ở đó thì cô cũng muốn nhìn Nagini thật sự ra đời.

Mặt trời lên cao, bờ biển ngày đông cũng tốt, nhưng gió biển từ mặt biển thổi lên xen lẫn một ít mùi tanh vẫn khiến người khác cảm thấy lạnh như cắt.

Nagini không thể gặp người núp vào trong tay áo đơn bạc của Tom, cảm giác được Tom rùng mình vì gió thổi thì chà chà cánh tay của Tom, xì xì nói cho hắn biết để hắn tìm chỗ ít người tránh đi. Cô muốn thử nghiệm thần chú giữ ấm. Nếu không, ở cái nhiệt độ chó má lẫn gió biển lạnh như cắt này, động vật máu lạnh như cô còn chịu đựng được nhưng Tom thì sẽ bị bệnh mất.

Tom gật đầu, luôn miệng chào hỏi rồi tự mình tìm tới một tảng đá tránh gió.

Phu nhân Cole nhìn bóng dáng mảnh mai đơn bạc của Tom, nhỏ giọng nguyền rủa một câu, sau đó không quan tâm Tom, an bài mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện khác rồi đi tìm người có hứng thú từ thiện kia.

Mấy đứa trẻ khác bận rộn dọn dẹp chỗ ở, chuẩn bị bữa trưa, Tom chỉ im lặng ngồi ở sau đống đá lớn, nâng cằm nhỏ giọng nói chuyện với Nagini, thuận tiện nghe cô thử mấy loại thần chú giữ ấm.

[Ấm áp như mùa xuân? A, không — không đúng, tôi không muốn mấy thứ hoa hòe này] Nagini nhìn bông hoa héo rũ cạnh Tom nở ra, đống cây cỏ tiêu điều bỗng nhiên đẹp lên kia, nhịn không được khóc thét trong lòng.

“Dọn dẹp đổi mới hoàn toàn” Tom nhỏ giọng đọc, đem đống cây không nên sinh trưởng dọn dẹp. Sau đó nhìn Nagini đang hao tổn tâm trí lăn qua lăn lại trên áo của mình, bộ dạng vô cùng buồn bã.

Thấy Nagini té từ trên áo của mình xuống, Tom nhanh tay lẹ mắt đưa tay giữ lại, đem thân thể bé nhỏ của Nagini để trong tay, nhẹ giọng nói [Được rồi, Nana, không cần gấp]

[Không, Tom, tớ không thể không nóng nảy, trời càng lúc càng lạnh, nếu như không có chú giữ ấm thì cậu sẽ bị bệnh mất!] Nagini ỷ vào giọng nói nhỏ của mình, đau đớn ré lên, không quên uốn éo trong lòng bàn tay Tom, trời biết bây giờ cô chỉ muốn dùng ngón tay để gõ lên một thứ gì đó mà suy nghĩ, nhưng điều đáng buồn là cô còn không có cánh tay cho nên cô chỉ có thể dùng thân thể mà lăn lộn để suy nghĩ mà thôi.

[A — Đúng rồi, nhớ ra rồi!] Nagini đột nhiên nghĩ tới gì đó, dựng người đứng thẳng dậy, hưng phấn vô cùng.

Cô vui vẻ nên mất đi thăng bằng ngã xuống, thậm chí còn nghĩ tới cái đầu sẽ đập vào đất, Tom đành phải dùng tay khác mà giữ Nagini lại [Sao?]

[Lúc nào ra ngoài thì dùng chú giữ ấm này, nhưng mà, lúc chúng ta ở trong phòng, có thể dùng mấy quả cầu lửa, như thế thì phòng sẽ ấm áp] Nagini nhớ lại chuyện cũ trong Harry Potter, Hermione Granger từng dùng ngọn lửa màu lam ấm áp đốt lên, tuy cô không nhớ tới ma pháp kia nhưng mà vẫn có thể tạo ra mấy quả cầu nhỏ để sưởi ấm ở trong phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc