[ĐN HARRY POTTER] MỘT KIẾP ĐỢI CHỜ

Trên tàu tốc hành đến Hogwarts, Nagini và Ansel có vẻ như tới từ sớm đã tìm được một gian phòng riêng, tối qua nằm trên mỏm đá hóng gió biển cả một đêm cùng Voldy nên giờ Nagini thiếu ngủ nghiêm trọng và tâm trạng không tốt nên giờ chỉ muốn tìm chỗ nào đó yên tĩnh ngủ một giấc. Vậy nên sau khi vào phòng, cô quăng một đống bùa chú chống ồn linh tinh lên cửa phòng rồi nằm xuống ghế, ôm một gối ôm, ngủ.

Ansel ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nagini đã nhắm mắt ngủ, nhẹ nhàng nhanh chóng lôi quyển tiểu thuyết nổi tiếng ‘Hội ma pháp của ta’ của Lockhart trong túi sách ra, đọc một cách hứng thú.

Đến khi xe lửa đến nơi, Ansel là học sinh mứoi nên phải đi thuyền vào tòa thành Hogwarts, Nagini đi đường khác nên chọn đại một chiếc xe ngựa, còn chưa ngồi vững thì đã có thêm hai người bước lên, một là bạn nhỏ Draco đã đi hết xe lửa mà vẫn không tìm thấy ai kia, người còn lại tất nhiên là Blaise luôn hóng kịch.

“Naomi, sao tớ không thấy cậu trên tàu lửa?”

Nagini chớp chớp đôi mắt còn mơ màng trả lời, “Hử? Tại tớ hơi mệt nên ngủ suốt.” Còn nguyên nhân Draco hoài không tìm thấy cô thì đương nhiên phải im ỉm mà lảng ngay.

“Được rồi, Naomi, cậu bé tóc bạc đi cùng cậu là ai thế, học sinh mới?” Blaise và Draco nhìn quanh bốn phía, tình cờ thấy Ansel và Nagini sóng vài nói chuyện.

“Cậu ấy à…” Nagini khôi phục chút tinh thần, nở một nụ cười bí hiểm với Draco, “Đến khi phân viện thì cậu sẽ biết!”

Giống như năm trước, Nagini nghịch cái cốc trên tay, nhìn giáo sư McGonagall dẫn học sinh mới vào đại sảnh. Vóc dáng cao gầy, mái tóc bạc hiếm thấy, cộng thêm dung mạo lại yêu nghiệt dễ dàng biến Ansel thành tiêu điểm trong đám học sinh mới. Ngay cả Draco và Blaise cũng vì thấy cậu nói chuyện với Nagini mà cảm thấy hứng thú.

Dù là tên hay họ, Ansel cũng đều chiếm vần A và B, đương nhiên sẽ trở thành người đứng đầu trong danh sách trên tay giáo sư McGonagall.

“Ansel —– ” Giáo sư McGonagall đang cao giọng hô đột ngột dừng lại, không đọc tiếp họ của Ansel.

Mọi người đều giật mình, cả các quý tộc nhỉ nhà Slytherin dù bên ngoài vẫn bình chân như vại nhưng kì thật đều đang nín thở hóng hớt, vểnh tai nghe giáo sư McGonagall nói. Dù sao thì có thể khiến cho giáo sư McGonagall phải ngừng giữa chừng, học sinh mới này nhất định có vấn đề!

Gryffindor là náo nhiệt nhất, Hufflepuff hóng tin bát quái nhất và Ravenclaw nghiện nghiên cứu nhất cũng đồng thời yên tĩnh, mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn vào giáo sư McGonagall tay cầm danh sách há miệng nhưng vô âm.

Ngay cả giáo sư Dumbledore đang ngồi trên cũng mang ánh nhìn nghi hoặc pha chút tò mò.

Giáo sư McGonagall thở hắt ra một hơi, bình ổn tâm trạng cực kỳ phức tạp của mình, lớn hô nói: “Ansel Black!”

Rất nhiều phù thủy xuất thân Muggle không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tò mò thầm hỏi dòng họ này có gì đặc biệt mà lại khiến giáo sư McGonagall kì quặc như vậy, nhiều người trong Hufflepuff và Gryffindor khe khẽ thì thào, phổ cập tin tức cho người bên cạnh.

Trên nhà Slytherin, trừ Nagini vẫn đang thoải mái nghịch chiếc cốc trong tay sau đó mỉm cười với Ansel, các quý tộc nhỏ khác hẳn đã sợ ngây người, nhất là Dra bé nhỏ có mẹ vốn là một Black.

Draco đờ người quay đầu nhìn Nagini đang mỉm cười, trước cậu vốn nghi Nagini có liên quan tới nhà Black, vừa nãy cô nói chuyện cùng cậu bé họ Black kia hiển nhiên đã chứng minh điều cậu nghi ngờ là đúng, nhưng Ansel là ai, thực ra đã có chuyện gì? Người mang huyết thống nhà Black hầu hết đều có mái tóc đen, giống như Nagini vậy,  cậu bé tóc bạc mang họ Black đó rốt cuộc là ai?

Chỗ các giáo sư, Dumbledore và các vị giáo sư khác đều tròn mắt kinh ngạc, tất cả đều cực kỳ mẫn cảm với dòng họ này, Snape lia ánh mắt giết người tới Ansel, hừ lạnh.

Ngay lúc Hufflepuff và Gryffindor đang khe khẽ xì xào bàn tán; Ravenclaw, Slytherin và các giáo sư đang nhìn chăm chú, Ansel chậm rãi, tao nhã bước tới chỗ Nón phân loại, vẫn giữ nụ cười dịu dàng như không có chuyện gì, ngồi trên ghế. Giáo sư McGonagall huy động những ngón tay đã cứng còng cầm nón phân viện lên, còn chưa kịp đội lên đầu cậu thì cái mũ lôi thôi kia đã cất lên tiếng hét bén nhọn, “A!”

Ansel ở gần nhất không kiềm run lên, cái nón phân viện trên tay Giáo sư McGonagall chợt uốn éo giãy dụa, Giáo sư McGonagall theo bản năng thả tay, cái mũ liền rơi xuống đất.

Dù rơi xuống sàn nhưng cái mũ vẫn không chịu yên, nhưng ơn giời là cái âm thanh kinh hoàng kia đã dừng lại.

Ansel đã đứng lên, cúi đầu nhìn cái mũ đang ra sức uốn éo, theo chiều hướng này thì hình như là cậu? Ansel tò mò mở to hai mắt, hỏi: “Ngài Mũ phân viện, ông làm sao vậy?”

“Không, không sao, đứa trẻ đáng yêu à, thấy con nên ta quá kích động thôi, hu hu…” Cái mũ rốt cuộc cũng tới được chỗ Ansel, cọ cọ dụi dụi vào ống quần cậu, vừa kích động khóc thút thít vừa xấu hổ dùng ngữ khí chan chứa ảo tưởng màu hường nói: “Đó thật sự, thật sự là hồi ức từ rất lâu rất rất lâu trước kia, ta còn nhớ ngày mình mới được ngài ấy mua về là ngày ánh mặt trời rực rỡ khắp nơi, nụ cười của ngài ấy còn tỏa sáng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài như ngọc, móng tay được cắt tỉa cẩn thận như tỏa sáng trong quầng sáng dịu dàng, còn cả vóc dáng cao gầy nhưng không yếu ớt của ngài ấy, còn có…”

Đại khái đoán được khung cảnh Mũ phân viện đang nhớ lại, Nagini nhịn không được, giần giật khóe miệng, dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị đánh giá cái Mũ phân viện đang chìm đắm trong hồi ức, say mê trong mộng ảo. Huyết thống của Ansel và Salazar Slytherin gần như giống hệt nhau, có một nửa huyết thống phù thủy, một nửa huyết thống Vũ xà viễn cổ, dù trước đó cô đã từng hài hước nghĩ khi nó thấy Ansel nhất định sẽ cực kỳ kích động, nhưng không ngờ nó có thể hưng phấn tới thoát tuyến[1] đến trình độ này!

[1] Thoát tuyến, từ gốc 脱线, nghĩa cũng gần gần tương tự động kinh, tức là người có lối suy nghĩ hoặc hành động ra ngoài 2 chữ “bình thường”, khiến người khác phải nghi ngờ “chắc thần kinh chạm mạch” (sưu tầm).

Ansel vẫn tiếp tục giữ dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đương nhiên ta phải lơ đi sự dở khóc dở cười đang quay cuồng trong đôi mắt đen sâu kia và mấy cái ý nghĩ quắn quéo phức tạp trong lòng cậu trước đã.

“Vậy xin hỏi học viện của tôi là…?” Thấy chiếc mũ phân viện đã hồi tưởng tới đoạn mình được mang tặng người khác, Ansel cố gắng giữ cho giọng mình nghe thật bình tĩnh, lễ phép hỏi.

“Slytherin!” Cái mũ phân viện đột nhiên thét lên the thé dọa mọi người suýt nhảy dựng đứng cả lên, rồi lập tức chuyển giọng điệu nồng nàn tình cảm, ngượng ngùng e lệ, mộng mơ khôn xiết nói: “Ôi, cậu bé đáng yêu, con đương nhiên là Slytherin, tuyệt đối là Slytherin!”

“Cám ơn!” Ansel sắp hết nhịn nổi, lễ phép cúi đầu chào rồi xoay người chạy đi lập tức.

Là học sinh thứ hai trong lịch sử Hogwarts không cần đội mũ phân viện đã được phân viện, trùng hợp lại cùng phân tới Slytherin, trong giây lát, trừ những tân sinh chưa được phân viện, ánh mắt của tất cả những người đều  đổ dồn lên Nagini và Ansel.

Nagini lơ đễnh cười cười, khẽ gật đầu đáp lại Hermione và các Slytherin khác, sau đó trước mặt bao nhiêu người đứng dậy sang ngồi cạnh Ansel, sau đó hai người này không coi ai ra gì mà bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Draco bất dắc dĩ xoa trán, trong đầu là vô số nghi ngờ và rối rắm, không biết Nagini và Ansel đang nói gì với nhau vậy?

Quá trình phân viện kế tiếp cũng không có gì bất ngờ nữa, chỉ là cái mũ phân viện kia đến tận khi được về phòng hiệu trưởng vẫn chìm đắm trong làn bong bóng màu hường mơ mộng phất phơ, ngay cả cái giọng cao vót cũng thấp hơn rất nhiều, vì ngại ngùng chăng…

Lúc Nagini ngẩng đầu, cố ý liếc sang phía Gryffindor, quả nhiên Harry và Ron vẫn bị Dobby chặn ngoài nhà nha. Không lâu sau, Snape cũng âm trầm đi ra ngoài, ngẫm lại hành động thiện ý của Dobby, Nagini thầm le lưỡi, Dobby thật sự do mất mãn với hành động của Voldy nên mới giúp cậu bé cứu thế sao? Ngay cả Tử thần thực tử có thâm niên như Bellatrix cũng không có khả năng như nó đó~

Sau khi phân viện xong, Dumbledore cười tỉm tỉm đứng lên nói: “Xin giới thiệu Giáo sư Gilderoy Lockhart, thầy sẽ dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm nay.”

Nagini và Ansel thầm liếc mắt nhìn nhau sau đó quay đầu nhìn Lockhart. Nhưng không ngờ bên cạnh Lockhart lại có một cô gái xa lạ, phong cách cao nhã, Nagini khẽ nhăn mày, trong nguyên tác không có đoạn này. Kịch bản bắt đầu thay đổi? Hơn nữa cô gái này mang lại cho cô cảm giác giống như lần đầu nhìn thấy Grindelwald, cảm giác thân thiết mà khó hiểu, tuy mỏng manh nhưng thật sự tồn tại.

Dumbledore vẫn tiếp tục cười, “Còn quý cô xinh đẹp đây là Imicus Heine, trợ giáo môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, đồng thời cũng là bạn tốt lâu năm của Giáo sư Lockhart.”

Imicus mỉm cười gật gật đầu, còn đám học sinh thấy Imicus và Lockhart đứng bên nhau, rất nhiều nữ sinh đều thở dài thất vọng.

Nagini nhíu mày cẩn thận đánh giá cô gái ngoài kịch bản này, là xuyên không hay là hiệu ứng cánh bướm do cô tạo ra?

“Heine là một dòng họ quý tộc ở Đức,” Nhờ Veronica nên Ansel rất am hiểu các dòng họ cổ xưa, nhỏ giọng giải thích bên tai Nagini, Nagini quay đầu, Ansel tiếp tục nói: “Nghe nói gia tộc Heine có một phần huyết thống Tinh linh Hắc ám.”

“Tinh linh Hắc ám?” Nagini trầm ngâm cúi đầu khẽ lặp lại, sau đó hỏi: “Đúng rồi, Ansen, em có biết tại sao huyết mạch La Famille Royale lại cảm thấy thân thiết với huyết mạch của Tinh linh Hắc ám không?”

“À,”Ansel khẽ xoa cằm, “La Famille Royale là huyết mạch hắc ám thuần khiết nhất, Tinh linh Hắc ám cũng thuộc hệ hắc ám nên đương nhiên sẽ cảm thấy thân thiết thôi.”

Nagini thầm giật mình, “Gia tộc Grindelwald có cùng loại huyết mạch không?”

“Grindelwald? Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất Gellert Grindelwald á?” Ansel chớp mắt, “Mẹ em đã từng nhắc tới, hình như là có chút huyết thống Tinh linh Ám dạ, cũng mang lực lượng Hắc ám.”

Bình luận

Truyện đang đọc