[ĐN HARRY POTTER] MỘT KIẾP ĐỢI CHỜ

Nghe hai câu xà ngữ liên tiếp, hơn nữa một đến từ Potter, một đến từ Black, sắc mặt của Snape tái nhợt trong nháy mắt, ông dùng ánh mắt sắc bén lạnh như băng đảo qua Harry đang kinh hãi vì phản ứng bất thường của mọi người, sau đó lại dùng ánh mắt phức tạp xen lẫn hoảng hốt, thoáng chút ngạc nhiên nhìn Ansel, khác với Harry, dù tất cả mọi người xung quanh đều tỏ vẻ kinh hãi, thần sắc của Ansel vẫn vô cùng bình tĩnh thản nhiên nói chuyện phiếm với bé rắn bị hơi thở La Famille Royale của Nagini dọa.

[Là vì Nagini? Thì ra huyết thống La Famille Royale ảnh hưởng đến các cậu lớn như vậy?] Ansel nghe con rắn kia lo lắng không yên, ấp a ấp úng, thậm chí còn run rẩy giải thích, mỉm cười đáp lời, giọng nói xen lẫn kinh ngạc nhưng vẫn rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh này. Dù sao, huyết thống Viễn cổ vũ xà cũng như huyết thống La Famille Royale, cổ xưa mà cao quý, lại có ma lực thần kì không kém, đối với cậu hơi thở của huyết mạch La Famille Royale trong Nagini, tuy rất nồng đậm nhưng cũng không khiến cậu cảm thấy hoảng sợ không lường được như trong lời rắn đen nói.

Còn Nagini, cô không chút bận tâm nhìn Ansel rồi quay sang nhìn Harry vốn không rõ chuyện gì nay càng thêm khó hiểu, lại nhìn Ansel vẫn lạnh nhạt như không, khẽ mỉm cười thở dài.

Giờ hay rồi, tuy chuyện Ansel và Harry biết xà ngữ đã bại lộ, nhưng tốt xấu gì cũng tạm thời giải vây cho Tom, huống chi gia tộc Black chưa từng xuất hiện xà khẩu(*) nên nguồn gốc khả năng sử dụng xà ngữ di truyền này càng thêm rõ ràng, mọi bằng chứng đều hướng về người mẹ chưa bao giờ lộ diện của Ansel, phu nhân của gia chủ nhà Black – Veronica! Dù vậy, địa vị của Ansel ở Slytherin lại trở nên khá là vi diệu, dù sao mọi người đều biết, xà khẩu nổi danh nhất hiện nay chính là người thừa kế duy nhất của Slytherin, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai – Lord Voldemort!

(*) Xà khẩu: người nghe hiểu và sử dụng được xà ngữ.

Gần như cùng lúc, Lockhart đang cười tươi rói kia cũng thoáng nghiêm mặt, dùng một ánh mắt kinh ngạc và khó tin và xăm soi Harry, rồi dùng ánh mắt thoáng chút đăm chiêu nhìn Ansel. Đến khi tầm mắt giao với Nagini, Lockhart lại bị nụ cười nhẹ của Nagini làm sửng sốt, rồi chợt bình tĩnh trở lại, dùng động tác xoa cằm kín đáo đáp trả. Thừa dịp mọi người đều tập trung lực chú ý vào hai cậu bé có thể nói xà ngữ, Lockhart thoáng bước tới đứng cạnh Imicus cũng đang kinh ngạc nhìn Ansel.

“Sao lại thế này?” Lockhart hạ giọng hỏi, cho tới nay, Imicus, Nagini và Ansel quan hệ cũng khá thân thiết, nhất là Ansel thường xuyên chạy đến cùng Imicus luyện đàn.

“Tôi cũng không biết!” Imicus đăm chiêu liếc nhìn Nagini đang đứng trên đài, biểu cảm vừa mới dở khóc dở cười giờ đã chuyển thành thú vị, đánh giá Snape và Harry. “Trước giờ Ansel chưa từng nói xà ngữ!”

“Theo tình hình này, chúng ta không cần xem tiếp, đi thôi!” Imicus nhìn thấy Snape đến gần Harry mà mặc kệ không hỏi han gì đến Ansel đang thản nhiên, khẽ nhíu mi, sau đó đưa ra quyết định.

“Được!” Lockhart nhẹ nhàng đáp, sau đó cùng Imicus bước dọc theo vũ đài ra khỏi đại sảnh Hogwarts.

“Gia tộc Black tuyệt đối không mang huyết thống của Slytherin, nếu không một gia tộc luôn luôn duy trì tôn chỉ huyết thống vĩnh viễn thuần khiết sẽ không che giấu bí mật như vậy, đối với giới Pháp thuật Anh quốc, thậm chí ở bất kì một quốc gia nào ở châu Âu, đều biết về thiên phú xà ngữ và cả chính bản thân Salazar Slytherin, một truyền kì!” Khoanh hai tay đặt trước ngực, một tay xoa cằm, Lockhart vừa đi vừa chậm rãi nói, “Haizz, gia tộc Heine truyền thừa huyết mạch Huyết tinh linh, cô đối với có biết gì về loại thiên phú xà ngữ này không? Cho tới nay, chúng ta chỉ biết xà ngữ chính là đặc trưng của huyết mạch Slytherin!”

Imicus đang sóng vai bên cạnh cũng hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lockhart một cái, thoáng suy nghĩ rồi mới chậm rãi nói: “Anh nói đúng, giới Pháp thuật từng xuất hiện xà khẩu, tuy không mang họ Slytherin, nhưng vẫn là hậu duệ của Slytherin, như gia tộc Gaunt từng hiển hách một thời của giới Pháp thuật Anh, kỳ thực xà ngữ và Huyết tinh linh cũng giống nhau về mặt truyền thừa huyết mạch, cũng vì thế mà những người được truyền thừa xà ngữ hầu hết là được di truyền từ cha mẹ!”

“Điểm quan trọng nhất là Voldemort là hậu duệ duy nhất của Slytherin,” Nói tới đây, Lockhart liền lộ ra ý cười mờ ám, “Cha Ansel là Black, vậy mẹ của cậu ta nhất định là một xà khẩu, nói cách khác, là một hậu duệ của gia tộc Slytherin, vậy tính theo tuổi, Voldemort có thể còn có một cô con gái bí mật! A, đúng rồi, nghe nói hình như là mười mấy năm trước ở một bữa tiệc tối tại trang viên Voldemort từng xuất hiện một cô bé bốn, năm tuổi, tóc đen, mắt đỏ, còn nói được cả xà ngữ nữa!”

“Tôi cũng nghe nói đến sự kiện đó rồi, tuy rất nhiều quý tộc đều không nói rõ tình huống cụ thể, nhưng cô bé đó chắc chắn là hậu duệ của Slytherin, quan hệ cha con của cô bé đó với Voldemort là một bí mật công khai, nhưng cô bé kia giờ chắc chỉ mười mấy tuổi thôi, tuyệt không có thể là mẹ của Ansel!” Imicus hơi nhíu mày, dừng bên một khóm hồng nở rộ, bình thản phân tích.

Ngón tay khi vuốt ve cánh hồng bất cẩn đụng phải gai, đầu ngón tay tê nhức, Imicus rút tay về, ngón tay bị xước chảy ra một giọt máu tươi, cô khẽ nheo đôi mắt mèo hổ phách.

“Cứ nói chuyện này với Christian trước đã, chuyện khác tính sau!” Imiucus ngậm ngón tay cầm máu, cúi đầu niệm một câu chú ngữ, sau đó nắm chặt tay, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Còn cả Naomi Lin nữa, quan hệ của cô gái này với Ansel không đơn giản, có khả năng còn liên quan đến cả Voldemort, hơn nữa theo những hành động trước đó của Naomi, tuy chúng ta hoàn toàn không biết mục đích của cô ấy nhưng ít nhất mục tiêu của cô ấy cũng là Dumbledore, dựa vào điểm này, chúng ta không phải là kẻ thù của cô ấy!”

[Tình cảnh mới tuyệt vời làm sao, đứa trẻ sống sót, cậu bé cứu thế Harry lại là một xà khẩu, lại thêm một cậu bé bí ẩn xuất thân từ một gia tộc thuần huyết cũng là một xà khẩu. ] Nagini ngồi trước gương hai mặt khắc gia huy gia tộc Black đang đặt trên bàn học, hai tay chống má, mỉm cười tao nhã.

[Khoan đã!] Veronica bên kia gương hai mắt lập tức nhăn mày kêu dừng, cô tựa người vào ghế sofa mềm mại, hơi tức giận, lắc lư chiếc ly thủy tinh khắc hoa văn tinh mĩ, chất lỏng thẫm màu tỏa ánh đạm kim bên trong cốc cũng đung đưa theo từng nhịp, [Ý cô là Ansel sử dụng xà ngữ trước mặt mọi người, cả kẻ thù của Voldy thân ái nhà cô, đứa trẻ sống sót Harry Potter cũng nói xà ngữ?]

Nagini chớp đôi mắt đỏ to tròn say lòng người, nở nụ cười đáng yêu, gật đầu.

[Tôi không nhớ là gia tộc Potter có huyết thống Viễn cổ vũ xà giống Slytherin!] Veronica thoáng cúi đầu, nhấp một ngụm chất lỏng không biết tên trong ly thủy tinh, đoạn nhẹ nhàng buông cốc, đan tay trên đùi, gương hai mặt được ma pháp nâng lên lơ lửng giữa không trung.

[…] Do dự thật lâu, Nagini tỏ vẻ nghiêm túc, lòng không cam tâm không nguyện phun ra một câu: [Là Trường sinh linh giá của Voldy!]

[Cơ thể sống cũng có thể làm Trường sinh linh giá?] Veronica kinh ngạc, nghi ngờ nói: [Tôi nhớ trong những Trường sinh linh giá mà Voldy nhắc đến, không có cậu bé cứu thế!]

[Là ư ngoài ý muốn,] Nagini thoáng trầm ngâm, [Khi Avada Kedavra của Voldy xung đột với ma pháp hiến tế của Lily Potter, Voldy bị thương rất nặng, thân thể gần như bị hủy diệt, còn linh hồn tuy có thể bảo tồn nhờ Trường sinh linh giá, nhưng vì Avada Kedavra phân tách linh hồn của Voldy thêm một lần nữa nên mảnh linh hồn yếu ớt kia mới bám vào Harry Potter khi vẫn còn là trẻ sơ sinh! Cảm giác gần gũi mỏng manh khi tôi đứng bên Harry hẳn vì mảnh linh hồn kia!]

[Mảnh linh hồn trên người đứa trẻ sống sót suy yếu đến tình trạng nào rồi?] Nghe Nagini giải thích xong, Veronica hơi đăm chiêu, gật đầu, sau đó hứng thú chống cằm hỏi.

[Hoàn toàn không có ý thức riêng, hình như là chỉ bảo giữ khả năng sử dụng xà ngữ và mối liên kết với chủ hồn thôi!] Nagini bĩu môi.

Veronica gật gật đầu, nghịch nghịch ngón tay, cuối cùng búng tay một cái, cười, [Thật thú vị!]

[Hử?] Nagini mở to mắt, dùng giọng mũi hừ một tiếng.

[Chỉ là một mảnh hồn kinh hồn không có ý thức tự chủ mà thôi, lo lắng làm gì!] Veronica cười khẽ, [Nagini, đã trễ thế này cô còn tìm tôi, không yên lòng với Voldy hả?]

[Đương nhiên là tôi lo lắng!] Nagini trừng mắt nhìn Veronica cười không kiêng nể gì, hợp lí hợp tình đáp lại.

Veronica khẽ nhún vai, phẩy tay, [Được rồi, được rồi, tôi hiểu mà!]

[Vậy còn Ansel?] Nagini cầm ly sữa đặt trên bàn học, hớp một ngụm lớn, [Giờ ai cũng biết xà khẩu nổi danh nhất, hậu duệ duy nhất của Slytherin chính là Voldemort!]

[A, ] Veronica tiếp tục cười nhạt, [Chẳng phải chỉ là nói được xà ngữ thôi ư? Cô cũng nói được đó thôi, để ý làm gì, cứ mặc đám người đó đoán!]

[Dumbledore khẳng định sẽ hỏi Ansel, đương nhiên, cũng có thể sẽ thăm dò Snape.]

Veronica không thèm để ý buông tay, mỉm cười, [Ansel tự biết cách giải quyết, mà dù có chuyện xảy ra, không phải còn cô đó sao?]

[Cô có ý gì?] Nagini hơi nhướn mày.

[Người thứ ba nói được xà ngữ nha!] Veronica cười âm hiểm, [Trong một năm, Hogwarts xuất hiện liên tiếp ba xà khẩu, hơn nữa còn cả quái vật trong mật thất của Slytherin, khủng bố tập kích không suy tính, dù là Dumbledore cũng chẳng tra ra cái gì đâu!]

[Basilisk là xà quái, không phải quái vật!] Nagini nghiêm túc sửa sai.

[Tôi đương nhiên biết Basilisk là cái gì! Ý tôi là trong con mắt của các học sinh và Giáo sư, có thể tồn tại ngàn năm trong mật thất của Slytherin đương nhiên chỉ có thể là quái vật đáng sợ!] Veronica không bận tâm phất tay, cười nói: [Vài ngày nữa tôi sẽ đi gặp Basilisk, nhớ báo trước với Basilsik và cả bé Tom đấy, hiếm khi được gặp một sinh vật trí tuệ có chút tư lịch!] Câu nói cuối cùng dường như khiến Veronica lâm vào trầm tư ngắn ngủi.

Một lát sau, Nagini đột nhiên nói: [A, tôi đoán giờ hẳn là không ít người đang suy đoán quan hệ của Ansel và Voldemort đấy!]

Ngón tay thon dài của Veronica thoáng khựng lại, móng tay ánh bạc nhẹ nhàng miết thành ly, nghiêng đầu hứng thú hỏi, [Ví dụ như?]

[Cha của Ansel là Black, vậy mẹ của Ansel chắc chắn là một xà khẩu, dựa trên tuổi tác và nhiều yếu tố khác, ] Nagini cười bất hảo, [Nè Veronica thân ái, có rất nhiều người suy đoán, đó là cô con gái bí mật của Voldy đó nha~]

Veronica nghẹn lời, rất nhanh đã khôi phục, [Suy đoán thật thú vị, có vẻ nhờ nó mọi chuyện đều trở nên rõ ràng ha!] Veronica không những không so đo mà còn chân thành tán thưởng, [Sức tưởng tượng thật phong phú! Được rồi, đến lúc tôi tới thăm Hogwarts, tôi mong gặp được những đứa trẻ đáng yêu giàu trí tưởng tượng ấy đây. Khi đó, Nagini, nhờ cô làm hướng dẫn viên cho tôi nhé!]

[Vinh hạnh của tôi, thưa quý bà!] Nagini cười hì hì đáp, [Cô muốn đến Hogwarts, lộ mặt trước nhiều người như vậy? Thời gian cụ thể thế nào?]

[Có lẽ là bữa tiệc tối trước Giáng sinh, tôi sẽ tham dự với danh nghĩa phụ huynh. Tôi nghĩ, Lucius Malfoy và chị gái của Regulus – phu nhân Narcissa Malfoy hẳn sẽ rất vui mừng để tôi cùng tham dự!] Veronica dựa vào ghế, cười nhẹ, [Ừm, tôi rất nhớ bảo bối Ansel nhà tôi, nhờ cô giữ bí mật nhé, tôi muốn cho nó một bất ngờ!]

[Không thành vấn đề!] Nagini khẽ xoa cằm, tưởng tượng vẻ mặt của mọi người khi ấy, nhất là của Dumbledore, chắc chắc, khẳng định sẽ rất thú vị. Nhất là khi mọi người hiểu lầm Veronica là con gái của Voldy, tình huống khi đó, ôi, nhất định sẽ rất, rất, rất phấn khích! Đột nhiên nhớ ra điều gì, Nagini chợt lên tiếng: [Phải rồi, ý cô là Ansel sẽ không về nhà trong dịp Giáng sinh này hả?]

[Ừ, Ansel nói nó muốn dùng thời gian đó tìm hiểu những ký tự xà ngữ của Slytherin được giấu quanh học viện!] Veronica nở nụ cười trầm tĩnh, đôi mắt đạm kim tỏa ánh sáng dịu dàng.

[À!] Nagini gật đầu tỏ vẻ hiểu, [Vậy thôi, chúc ngủ ngon, Veronica!]

[Ngủ ngon, Nagini!] Veronica phẩy ngón tay, dùng bùa chú vô trượng thu hồi gương hai mặt đang trôi nổi trong không trung.

Buổi chiều thứ hai, Ansel và Nagini vẫn yên lặng ngồi ở cái bàn nằm ở góc khuất đặt sau các giá sách trong thư viện, cứ như trận quyết đấu tối qua dường như chưa từng xảy ra, Ansel cầm quyển sổ ghi chép của mình, Nagini vừa giúp cậu kiểm tra, vừa giải thích và phân tích những dòng chữ xà ngữ trên đó.

Đến khi Nagini xem xong, đang muốn nói với Ansel thì bị tiếng xì xầm không biết từ đâu ra làm phân tâm.

Nagini và Ansel liếc nhau, Nagini nở nụ cười nghịch ngợm, dùng giọng nhỏ xíu nói bên tai Ansel: “Là chuyện tối qua!”

Ansel hơi nhướn mày, chẳng bận tâm kề tai trả lời Nagini, “Em nghĩ họ sẽ quan tâm đến Harry Potter hơn!”

“Phải!” Nagini gật đầu một cách đương nhiên, lại không kìm được tiếng cười: “Nhưng Ansel thân ái à, ánh mắt của Slytherin đang nhìn em nhiều hơn đó!”

Ansel nhún nhún vai, “Người ở Slytherin vốn ít, chiếm không đến một phần tư số học sinh toàn trường, hơn nữa lại lễ phép hiểu biết, so với mấy kẻ lúc nào cũng chăm chăm chú ý cậu bé Vàng Harry Potter thì đúng là chả đáng nhắc tới!”

“Phải ha, phải ha.” Nagini vô tư cười, cầm sách trên bàn và bút lông vũ, “Chúng ta đi thôi, chỗ này ồn quá!” Hơn nữa, đến lúc Harry Potter tới đây nó sẽ còn ồn hơn!

Chạng vạng, Nagini và Ansel vừa rời khỏi phòng luyện đàn của Imicus, đang phòng sinh hoạt chung thì thấy mấy học sinh đang kinh hãi đang vội vàng dẫn đường cho mấy giáo sư.

“Cho hỏi có chuyện gì vậy?” Ansel lễ phép hỏi một cô bé Ravenclaw năm nhất mặt mũi trắng bệch đang đứng trong hành lang.

Cô gái kia hơi hoảng sợ liếc nhìn Ansel, chợt nhớ đây là cậu bé Slytherin nói được xà ngữ thì sợ tới mức không dám lên tiếng. Bên cạnh là một cô bé có một mái tóc dài màu vàng, ánh mắt mơ màng, quan trọng nhất là cái vòng cổ giống như cà rốt và một bộ khuyên tai kì quặc chợt lên tiếng: “À, là cậu!”

“Cậu là Ravenclaw…” Nghe thấy cô nói, Ansel hơi bất ngờ, Nagini bèn tiếp lời, “Luna Lovegood, cô bé cùng cấp với em!” Dù cô không biết người khác nhưng không thể không biết đại danh của Luna Lovegood.

“A, phải, xin chào, tiểu thư Lovegood! Có thể cho mình biết có chuyện gì không?” Ansel hình như thở phào một hơi, dù sao đối với một quý ông, không nhớ ra quý cô đã học cùng mình mấy tháng đúng là thất lễ. Cũng do cảm giác tồn tại của Luna quá thấp, rất dễ dàng khiến người ta theo bản năng không chú ý tới sự tồn tại của cô.

“Peeves và Nick-suýt-mất-đầu bị đốt trọi, một Hufflepuff, hình như là Justin, cũng bị hóa đá.” Luna tiếp tục dùng ngữ khí mơ hồ phiêu miểu trần thuật lại sự việc, trong lúc đó, ánh mắt cô chỉ chú ý đến Nagini mà lơ luôn Ansel vốn vô cùng nổi tiếng sau sự kiện xà ngữ tối qua.

“Xin chào!” Luna đột nhiên chào Nagini.

“Hả?” Nagini hơi hơi sửng sốt, gần như theo bản năng đáp lại, “Xin, xin chào!”

“Không, tôi không khỏe!”[1] Luna mở to đôi mắt như luôn được phủ một lớp sương mù, nói liền ngay sau đó: “Tôi phải đi.”

[1] Câu chào của Nagini là “Nhĩ hảo!”, vừa là lời chào, vừa là câu hỏi thăm ‘bạn có khỏe không?’.

“À, được, tạm biệt, hẹn gặp lại!” Nagini hoang mang chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của Luna, còn cô gái hoảng sợ vừa nãy cũng  nhanh tay lẹ mắt đuổi theo Luna, cùng nhau trở về phòng sinh hoạt chung của Ravenclaw.

Nagini và Ansel đến hiện trường của vụ án thứ ba, trùng hợp gặp Giáo sư McGonagall đang định dẫn Harry tình cờ có mặt ở hiện trường đi. Thấy Ansel, ánh mắt Giáo sư McGonagall hơi phức tạp, dô dự một hồi mới nói, “Vậy, cậu Potter, xin mời theo cô! Cậu Black, mời cùng đi theo cô luôn!”

Nagini nở nụ cười ý vị sâu xa với Ansel, hoàn toàn không chú ý tới Harry khi nhìn thấy cô thì lộ ra ánh mắt khẩn cầu chờ mong, tất nhiên cũng không thấy sự kinh ngạc và buồn bã trong ánh mắt cậu bé khi thấy cô nhẹ nhàng vỗ bờ vai Ansel như an ủi.

Sau đó, Nagini không bị Giáo sư McGonagall điểm danh thoải mái đút tay vào túi áo, nhìn bóng lưng của Giáo sư McGonagall và hai cậu bé kia, cô tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, chân hơi gấp khúc, hơi cúi đầu, ở góc độ mọi người không nhìn thấy, nở nụ cười khoái trá mà gian xảo.

Trên đường tới văn phòng Dumbledore, Harry muốn bắt chuyện với Ansel nhưng cậu có vẻ đang suy nghĩ gì đó nên rất trầm mặc.

“Này, cậu… xin chào… ừm, tớ… cậu… cậu cũng nói được xà ngữ sao?”

Ansel liếc nhìn Harry, lẳng lặng gật gật đầu, coi như khẳng định câu nói kia.

Thấy Ansel gật đầu, tâm thần của Harry hình như trở nên không yên, “Người thừa kế Slytherin đều là xà khẩu, tớ nghĩ, cái này dù sao…”

“Hậu duệ của Slytherin đương nhiên là xà khẩu,” Ansel bình thản ngắt lời Harry, “Điều này là sự thật không thể nghi ngờ.”

Bị lời của Ansel làm nghẹn lời, nhưng Harry vẫn chần chờ, một lát sau mới dè dặt nói, “Nhưng nhà Potter chưa từng có xà khẩu!”

“Mẹ tôi biết xà ngữ, nên tôi cũng vậy!” Khuôn mặt không chút biểu cảm của Ansel khi nhắc đến Veronica thì nhu hòa hơn rất nhiều.

“Nhưng, nhưng, hiện tại người thừa kế duy nhất của Slytherin là Voldemort…” Harry khẩn trương nên giọng nói cũng trở nên lắp bắp, khụ khụ lấy hơi, mới tiếp tục nói “Mẹ của cậu, phu nhân Black…”

“Hậu duệ của Slytherin đương nhiên là xà khẩu, nhưng tôi không nói tất cả xà khẩu đều là hậu duệ của Slytherin!”

“Thật vậy sao?” Nghe câu trả lời của Ansel, Harry khẽ thở phào, may quá, cậu không có chút liên quan nào đến Slytherin!

Ansel nhìn Harry với vẻ kì quái, không tiếp tục nói chuyện nữa mà đi theo giáo sư McGonagall.

“Ôi, các bạn nhỏ đáng yêu, có muốn uống một chút trà mật không?” Dumbledore nở nụ cười ấm áp từ ái, mang theo cảm giác thoải mái của ánh sáng dịu dàng buổi sớm.

“Nước chanh lạnh, cám ơn!” Ansel tao nhã ngồi xuống ghế sofa Dumbledore đã biến ra cho bọn họ, thanh âm trong trẻo dễ nghe lễ phép.

Harry hơi mất tự nhiên ngồi xuống, cũng không nói có muốn đồ uống không.

“Được rồi, các bạn nhỏ đáng yêu, thầy gọi các em đến đây vì….”

“Không phải em làm, Giáo sư Dumbledore!” Harry kích động nói.

Ansel thoáng ngẩng đầu, không chút biểu cảm liếc nhìn Harry đang kích động, hai tay đan vào nhau, tiếp tục trầm mặc…

Bình luận

Truyện đang đọc