[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



"Tiểu Long, ta biết trong lòng con tràn ngập oán hận với mình.

Dù làm một người cha hay ông thì ta đều vô cùng thất bại.

Bốn năm nay, ta đều nhìn thấy mọi cơ cực mà các con đã phải chịu..."
"Ta yêu các con hơn bất cứ kẻ nào, nhưng, ông nội cũng có nỗi khổ riêng.

Mặc dù ta là tộc trưởng, chỉ là một Mục gia to như vậy không phải do một mình ông quyết định được.

Hơi sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ bị người ta bắt lấy điểm yếu, liên lụy đến các con..."
Giờ phút này, Mục Cửu Uyên chẳng hề có chút uy nghiêm nào của tộc trưởng, mà giống như một ông lão cô đơn, nhìn cháu mình nước mắt giàn giụa.

"Bốn năm nay, không có lúc nào là ta không dằn vặt trong tuyệt vọng.

Là ta vô dụng, là tộc trưởng lại không thể bảo vệ nổi người nhà.


Chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con bị bắt, nhìn cha con chịu đủ đau đớn, nhìn con..."
"Song, ông trời có mắt, chỉ cần cháu ta có thể khôi phục tu vi, bộ xương già như ta có chết cũng không oán không hối!"
"Ông đừng nói nữa, ông nội..."
Ai cũng nói đàn ông khó rơi nước mắt, nhưng nhớ tới cảnh tượng bốn năm trước, lòng Mục Long lại đau như đao cắt.

Bốn năm nay, thực ra hắn đã nhìn thấu lòng người, nên sao lại không biết ông nội không đến gặp họ là vì bảo vệ họ.

Đến giờ, hắn mới bị ngừng cung cấp đều do ông nội cố gắng tranh thủ cho.

Vì vậy, một tộc trưởng từng kiên cường mạnh mẽ lững lẫy khi xưa đã học được nhún nhường vì lợi ích của tổng thể.

Mục Long đều hiểu hết, chỉ là trong lòng hắn vẫn cứ nghẹn một cục tức, không cam lòng.

"Bốn năm, Tiểu Long của ta, cuối cùng con cũng chịu nhận người ông này...", cơ thể Mục Cửu Uyên run rẩy, khóc không thành tiếng.

Khoảnh khắc ấy, tình cảm trong lòng như nước lũ, lập tức vỡ đê.

Mãi một lúc lâu sau, hai ông cháu mới bình tĩnh lại.

Mục Cửu Uyên cảm giác được một sự sắc bén giấu kín trên người Mục Long, hô hấp cũng mang theo một sự vui vẻ.

"Tiểu Long, giờ tu vi con đã khôi phục.

Vậy ông nội sẽ không kiêng dè gì nữa.

Con có yêu cầu nào cứ nói, ông nội sẽ thỏa mãn con!"
"Điều duy nhất con còn lăn tăn đó chính là cha, nhưng ông yên tâm, con đã tìm được cách chữa khỏi cho ông ấy rồi!"
"Con nói thật ư?", Mục Cửu Uyên bỗng dưng như bị sét đánh, trợn to hai mắt, đôi tay nắm chặt lấy bả vai Mục Long.

"Thật mà!"
"Ông quên rồi à? Mạng con là do cao nhân cứu.

Ngay cả kinh mạch và tu vi của con cũng có thể khôi phục thì có gì là không thể chứ!"
Mục Long vẫn chưa nói ra chuyện về Yêu Thần tháp, cái gọi là cao nhân chỉ là cái cớ do hắn đã nghĩ ra từ trước để giải thích kỳ ngộ của bản thân.


"Tốt, tốt, tốt!"
"Con xem, ông nội vui quá hóa ngốc luôn rồi!", Mục Cửu Uyên kích động nhìn Mục Long, mặt mày hồng hào.

Bốn năm qua, ông ta chưa bao giờ vui vẻ như hôm nay.

"Song, có lẽ còn phải cần chút thời gian.

Nhưng ông yên tâm, chỉ cần con đột phá Thoái Phàm cảnh là có thể chữa khỏi cho cha.

Chỉ là linh dược của con đã bị cướp đi, rơi vào trong tay Mục Thiên Dao.

Trước mắt lại phải bổ sung khí huyết cho cha...", trên mặt Mục Long mặt lộ vẻ khó xử.

"Chuyện này cứ giao cho ông, vốn dĩ hôm nay ông cũng định đưa đan dược đến.

Việc này không thể chậm trễ được, ông sẽ cử người đưa cha con đến tự mình chăm sóc.

Mặt khác, ông còn muốn phân phát tài nguyên cho con, khiến con có thể yên tâm tu luyện trong tộc!"
Ánh mắt Mục Cửu Uyên lộ ra vẻ kích động, lập tức cử người đi đón Mục Thanh Khung.

"Vâng, có người tự mình chăm sóc thì con yên tâm rồi.

Có điều, sau hôm nay, trong tộc tất nhiên sẽ gió thổi mây phun.

Thế nên, con muốn ra ngoài rèn luyện, vậy sẽ không bị làm phiền, tu vi cũng đột phá nhanh hơn", Mục Long nói ra suy nghĩ của mình.

"Chuyện này cũng tốt.

Cháu ta thật là suy nghĩ cặn kẽ! Nhưng, con phải nói cho ông con định đi đâu rèn luyện", Mục Cửu Uyên hiền hòa nói.

"Dãy Nghi Lăng ở phía tây, nghe nói ở đó đa số là yêu thú và đủ loại linh dược, vừa hay thích hợp để đi rèn luyện".


"Dãy Nghi Lăng? Xem ra là ý trời mà, hồi đó cha con đã gặp được mẹ con ở trong dãy Nghi Lăng đó", Mục Cửu Uyên cười nói.

"Ơ, thật ạ?", Mục Long vui vẻ nói.

"Ừ, có điều con phải nhớ là không thể vào sâu, chỉ có thể ở bên ngoài thôi.

Sáu ngày sau là đại hội khảo nghiệm, con nhất định phải về kịp đó", Mục Cửu Uyên dặn.

"Đại hội khảo nghiệm của gia tộc ư? Vâng, con biết rồi".

"Nhớ là phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện của cha con.

Còn nữa, Mục Thiên Dao kia là cháu gái của đại trưởng lão, hôm nay con trở mặt với nàng ta, mai sau chắc chắn sẽ bị đối phó, phải cẩn thận đó".

"Ông nội yên tâm đi, lần này con chắc chắn sẽ vùng dậy, không ai có thể ngăn cản con đâu!", Mục Long vô cùng tự tin nói.

...!
Lúc này, Mục gia giống như là một mặt hồ yên ả bị ném vào một viên đá, trông thì nhỏ bé, nhưng lại khiến cho mạch nước ngầm của cả gia tộc bắt đầu khởi động!
"Nếu tên kia không phải một thằng ăn hại thì nhất định không thể để hắn sống!", trong một căn hầm bí mật của Mục gia, đại trưởng lão Mục Cửu Giang lộ ra vẻ nham hiểm tàn nhẫn nói.

Mà người đứng trước mặt ông ta chính là Mục Thiên Dao.

"Ông nội yên tâm đi, sư tôn và hai vị sư thúc đang ở sâu trong dãy Nghi Lăng đuổi giết một con đại yêu.

Đợi đến khi họ về, đó là ngày Mục gia đổi chủ".

....


Bình luận

Truyện đang đọc