[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Cuối cùng, Liễu Y Y không cãi lại được Tôn Hàn, chỉ có thể cầm tài liệu đi theo Tôn Hàn.

Chiếc Mercedes-Benz S-Class dừng ở bãi đỗ xe dưới sân của công ty bách hóa Near, hai người đi xuống xe.

Liễu Y Y chần chừ không dám đi lên.

Cô không muốn phải mất mặt nữa, liền nói: "Tôn Hàn, tôi đã nói là Châu Kỳ Hoa đã cấu kết với Vương Bách Xuyên rồi, chúng ta đi tìm họ thì chỉ có nước tự rước lấy nhục thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả!"
Nghĩ đến ba tiếng đồng hồ khổ sổ chờ đợi trước cổng công ty bách hóa Near chiều qua mà chỉ đổi lấy sự uất ức, Liễu Y Y không muốn đến đây một lần nào nữa.

"Ai nói chúng ta đi gặp Châu Kỳ Hoa?"
Tôn Hàn hỏi ngược lại cô, sau đó sải bước vào trong cổng.

Đã đến đây rồi, có không tình nguyện thế nào đi chăng nữa thì Liễu Y Y cũng phải đi theo.

"Xin chào, tôi là Tổng giám đốc Tôn Hàn của công ty thời trang Sâm Uy, tôi tới tìm Tổng giám đốc của công ty bách hóa Near".

Sau khi đi vào trong, Tôn Hàn đi tới trước bàn tiếp tân, bày tỏ ý định của mình.

"Tìm Tổng giám đốc của chúng tôi sao? Tổng giám đốc Tôn, anh đã hẹn trước chưa?", lễ tân hỏi.

Tôn Hàn còn chưa kịp nói gì thì Châu Kỳ Hoa đứng phía không xa đã nhìn thấy Liễu Y Y, liền đi tới hỏi tiếp tân: "Có chuyện gì vậy?"
Lễ tân vội vàng trả lời: "Giám đốc Châu, đây là Tổng giám đốc Tôn của công ty thời trang Sâm Uy, anh ấy tới đây tìm Tổng giám đốc".


Châu Kỳ Hoa liền nhìn Tôn Hàn, nói với giọng khinh miệt: "Tổng giám đốc Tôn, Tổng giám đốc của chúng tôi trăm công nghìn việc, e là không có thời gian để gặp cậu, cậu hãy về đi!"
Tên Tôn Hàn này rõ ràng là đến để bàn về đơn hàng mùa thu hàng chục triệu tệ giữa hai công ty, Châu Kỳ Hoa để cho Tôn Hàn vào gặp Tổng giám đốc của công ty mình mới là lạ.

Ánh mắt Tôn Hàn vô cùng lạnh lẽo: "Ông chính là Châu Kỳ Hoa à?"
"Là tôi đấy, làm sao? Tổng giám đốc Tôn, tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, công ty bách hóa Near chúng tôi sẽ không hợp tác với tên ranh con miệng còn hôi sữa như cậu đâu.

Trừ khi Vương Bách Xuyên đến bàn chuyện, còn không thì đừng hy vọng gì vào đơn hàng này nữa!"
Châu Kỳ Hoa vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không coi Tôn Hàn ra gì.

Nói xong ông ta liền nhìn Liễu Y Y bằng ánh mắt dâm đãng: "Cô Liễu này, Tôn Hàn cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi vô dụng, miệng hùm gan sứa mà thôi, đi theo cậu ta không có tương lai đâu.

Hay là cô đi theo tôi đi, tôi bảo đảm cô sẽ không bao giờ thiếu túi xách, nước hoa hàng hiệu".

Vẻ mặt Liễu Y Y lạnh lùng: "Giám đốc Châu, đây là nơi đông người, mong ông hãy ăn nói tử tế!"
Châu Kỳ Hoa càng ngang ngược hơn: "Ha ha, ăn nói tử tế sao? Liễu Y Y, cô là người như thế nào bản thân cô tự biết rõ, thế mà còn giả vờ thanh cao với ông đây à.

Ông đây nghe nói hết rồi, cô bò lên giường Tôn Hàn nên mới được vào công ty thời trang Sâm Uy".

"Liễu Y Y, hầu hạ ai mà không phải là hầu hạ chứ? Nếu muốn chọn thì cũng phải chọn ai có thực lực! Tên vô dụng như Tôn Hàn, đi theo cậu ta thì chỉ có chịu thiệt thôi chứ không được gì đâu!"
"Ông đây nói cho cô biết, Tôn Hàn không ngồi trên ghế Tổng giám đốc được mấy ngày nữa đâu, đến lúc đó cô chỉ có thể đi cầu xin ông đây thôi!"
Liễu Y Y nghe thấy những câu nói khó nghe như vậy, sắc mặt cô càng lúc càng trở nên khó coi, cô thầm hối hận tại sao lại cùng Tôn Hàn tới đây để tự rước nhục vào thân.

Lúc này Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y: "Cô đã quên những gì hôm nay tôi dạy cô rồi sao?"
"Cái gì?"
Liễu Y Y không hiểu, nhưng cô đột nhiên nhớ rằng lúc ở công ty Tôn Hàn đã dặn dò cô, bị nói cái gì thì trực tiếp giáng một bạt tai.

Chẳng lẽ...!
Bốp!
Liễu Y Y còn chưa kịp đoán thì một tiếng tát vang dội vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

Họ thấy nửa bên mặt phải của Châu Kỳ Hoa đột nhiên sưng vù lên, năm dấu ngón tay đỏ bừng vô cùng rõ ràng.

Châu Kỳ Hoa đã hoàn hồn lại từ cơn đau, lửa giận xộc thẳng lên đầu ông ta: "Tôn Hàn, cậu dám đánh tôi à? Cậu không muốn sống nữa rồi đúng không, bảo vệ, bảo vệ đâu!"
Bốp, bốp!
Tôn Hàn lại giáng hai cái tát lên mặt ông ta, nói rất chậm rãi: "Đối với loại người như ông thì đánh ông đã là giữ thể diện cho ông lắm rồi.

Thực ra tôi còn sợ làm bẩn tay tôi đấy.

Ăn nói toàn những lời lẽ dơ bẩn, công ty bách hóa Near sao có thể để loại người như ông làm giám đốc bộ phận thu mua chứ?"
Còn đánh tiếp sao?!!
Tất cả những người có mặt đều vô cùng sợ hãi.


Lúc này bảo vệ cũng đã xông vào vây xung quanh bọn họ.

"Giám đốc Châu, có chuyện gì vậy?"
Châu Kỳ Hoa hung ác nhìn Tôn Hàn, giơ tay ra chỉ vào anh: "Đánh cho tôi, đánh tên nhóc này thật mạnh cho tôi.

Ông đây không bắt cậu ta gọi tôi là ông nội thì tôi không mang họ Châu nữa!"
Đội trưởng đội bảo vệ cũng không muốn ra tay, nhưng giám đốc Châu đã nói như thế rồi, nếu không làm gì thì e là không giữ được việc.

Liễu Y Y là một cô gái yếu đuối, ánh mắt cô ánh rõ vẻ hoảng loạn.

Tôn Hàn làm việc quá bốc đồng, sao có thể xốc nổi như vậy chứ?
Giờ thì hay rồi, người chịu thiệt vẫn chỉ là bản thân mình thôi.

Tôn Hàn che chở Liễu Y Y ra đằng sau mình, anh nhìn lướt qua đám bảo vệ: "Tôi tới để gặp Nhiếp Chiêm Ba, tôi khuyên các người nên đi thông báo với Nhiếp Chiêm Ba để tránh bị đuổi việc mà còn không biết vì sao".

Nhiếp Chiêm Ba chính là Tổng giám đốc của công ty bách hóa Near.

"Ha ha, Tổng giám đốc Nhiếp đâu phải người cậu muốn gặp là gặp, cậu nghĩ cậu là ai hả?", Châu Kỳ Hoa đanh giọng nói: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Ra tay cho tôi! Các người không muốn làm việc nữa à?!"
"Có chuyện gì vậy?"
Ngay lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên phía không xa.

"Tổng giám đốc Nhiếp!"
"Tổng giám đốc Nhiếp!"
Thấy người đến, tất cả mọi người đều cung kính chào hỏi và nhường ra cho người đó một con đường.

"Tổng giám đốc Nhiếp, Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy quá ngang ngược.

Chỉ vì chúng ta nghi ngờ sản phẩm mùa thu của công ty họ có vấn đề, không đồng ý ký hợp đồng nên cậu ta trực tiếp tìm đến công ty chúng ta rồi đánh cho tôi một trận!"
"Đã khi nào công ty bách hóa Near chúng ta bị người ngoài bắt nạt thế này đâu, Tổng giám đốc phải đòi lại công bằng cho tôi!"
Châu Kỳ Hoa vội vàng chạy tới khóc lóc tố cáo, cứ như đã phải chịu nỗi uất ức vô cùng to lớn.

Liễu Y Y nghẹn họng nhìn trân trối, rốt cuộc là ai ngang ngược hống hách chứ, thế mà còn tố cáo họ, đúng là mặt dày!
"Châu Kỳ Hoa, ông đúng là vô liêm sỉ.

Rõ ràng là ông cố ý làm khó Tôn Hàn, thế nên Tôn Hàn, Tôn Hàn mới ra tay".

Càng nói khí thế của Liễu Y Y càng giảm.

Cho dù là Châu Kỳ Hoa vô liêm sỉ, nhưng ra tay đánh người vẫn là sai.

Cô chỉ có thể thầm bực tức, lần này Tôn Hàn quá bốc đồng.

"Tôi làm khó lúc nào, ai nhìn thấy? Các người ai nhìn thấy tôi làm khó họ?"
Châu Kỳ Hoa hỏi những người xung quanh.


Những nhân viên đó đều nhao nhao lắc đầu, nếu dám nói Châu Kỳ Hoa làm khó hai người kia thì họ sẽ bị đuổi việc mất.

Dù khuôn mặt Châu Kỳ Hoa đã bị sưng vù lên thì vẫn không thể che giấu được sự đắc ý: "Tổng giám đốc Nhiếp, ông cũng thấy rồi đấy.

Tổng giám đốc mới của công ty thời trang Sâm Uy quá hống hách, hoàn toàn không coi công ty bách hóa Near chúng ta ra gì!"
"Chuyện này Tổng giám đốc phải ra mặt thay tôi.

Người mất mặt đâu chỉ là tôi chứ, mà cả công ty bách hóa Near chúng ta đều mất mặt!"
Nghe thấy vậy, ánh mắt Liễu Y Y càng trở nên tức giận, tựa như có thể phun ra lửa.

Không ngờ Châu Kỳ Hoa này lại vô liêm sỉ đến mức này, trực tiếp khiến chuyện này liên hệ với danh dự của hai công ty.

Như thế thì cho dù Tổng giám đốc Nhiếp của công ty bách hóa Near không muốn ra mặt thay ông ta thì cũng không được.

Không nói đến những cái khác, chỉ riêng đơn hàng lần này e là đã bốc hơi.

Bốp!
Đột nhiên Tôn Hàn ra tay như tia chớp, một cái tát nặng nề vang dội trong không gian.

Châu Kỳ Hoa bị tát lật mặt, ông ta hộc ra máu và cả hai cái răng.

Có thể thấy được cái tát này vô cùng nặng.

Shhh!!!
Tiếng hít khí lạnh liên tục vang lên.

Tổng giám đốc của công ty bách hóa Near đang ở đây mà vẫn dám ra tay, đúng là ngang ngược quá đáng!
Liễu Y Y chỉ có thể bật thốt lên một câu nói trong lòng, thôi xong rồi.

Tôn Hàn đưa cô đến đâu phải để bàn chuyện hợp đồng chứ, rõ ràng là đến để làm loạn mà.

Nhưng Tôn Hàn lại làm như không xảy ra chuyện gì, anh nhìn Nhiếp Chiêm Ba bằng ánh mắt lười biếng: "Tổng giám đốc Nhiếp, tôi dạy dỗ cấp dưới thay ông, ông không có ý kiến gì chứ?"
Nhiếp Chiêm Ba vội vàng nói: "Không, không, Tổng giám đốc Tôn, đây là vinh hạnh của ông ta!"
Mọi người: "...."
Không ai dám tin vào tai mình, cho dù là chính Châu Kỳ Hoa cũng không tin..


Bình luận

Truyện đang đọc