[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Bên ngoài khách sạn Thiên Tế.

Ôn Phương Phương mặc một chiếc váy dài lộng lẫy, đừng nhìn con phố vắng vẻ ở bên ngoài hồ phun nước, sau đó cười khẩy với mấy bạn học đã tới: “Mọi người đều đến gần hết rồi, chỉ còn Liễu Y Y với bạn trai cô ta thôi”.

“Mọi người không biết đấy, bạn trai của Liễu Y Y là tên nghèo kiết xác những vẫn cố tỏ vẻ giàu có! Đúng là làm mình cười bò!”
Trong đám người này, gia cảnh của Ôn Phương Phương là tốt nhất.

Ai có thể đảm bảo khi chưa xin xỏ được gì từ Ôn Phương Phương, đám bạn này không nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để nịnh bợ Ôn Phương Phương, hùa vào nói xấu Liễu Y Y.

“Liễu Y Y là loại gì chứ, hoa tường liễu ngõ thì tìm đâu ra bạn trai giàu có?”
“Có người yêu là đã được lắm rồi”.

“Mình nói chứ, cũng may Lưu Quân năm đó ở bên Phương Phương, nếu không sao anh ấy có được ngày hôm nay?”
“Ngưỡng mộ Lưu Quân thật đấy, có thể kiếm được một cô bạn gái hiền lành như Phương Phương.

Bây giờ anh ấy lên đến chức trưởng phòng.

Nhìn lại bọn mình xem, vẫn còn đang lo lắng cho cuộc sống đây!”
Vẻ mặt của Lưu Quân có phần ngán ngẩm, đám bạn học của Ôn Phương Phương thực sự cho rằng anh ta là dạng núp váy vợ.


Anh ta khó chịu: “Tôi có thể làm giám đốc ở công ty công nghiệp Phú Khang là dựa vào thực lực”.

Ôn Phương Phương lại chẳng giữ thể diện cho anh ta: “Cũng may là bố em nâng đỡ anh.

Lưu Quân, nếu năm đó anh vẫn lựa chọn ở bên Liễu Y Y, liệu anh có được thành công như ngày hôm nay?”
Bị làm cho bẽ mặt, Lưu Quân có phần ngượng nghịu.

Ôn Phương Phương chẳng quan tâm đến chuyện này, tiếp tục đắc ý nói: “Lẽ nào em nói sai hả? Sinh viên đại học có năng lực đầy ra đấy, có vài sinh viên năm ba, năm tư đã làm trưởng phòng các công ty lớn rồi!”
“Lưu Quân, anh tự hỏi lòng mình xem, có phải anh được như ngày hôm nay là do ở bên cạnh em không?”
“Đúng, đều là nhờ bố chúng ta nâng đỡ anh! Có thể ở cạnh Phương Phương là phúc phần mấy đời nhà anh!”
Khó khăn lắm Lưu Quân mới nhờ được vào bố của Ôn Phương Phương để ngồi vào chức trưởng phòng với mức lương vài trăm ngàn/năm.

Dù anh ta có bất mãn tới mức nào cũng không dám cãi lời Ôn Phương Phương.

Thấy vậy, đám bạn học không nhịn cười nổi, rõ ràng Lưu Quân bám váy Ôn Phương Phương vậy mà còn cố gắng nhắc đến thực lực, đúng là tấu hề.

Tuy ánh mắt của mọi người không quá rõ ràng nhưng ít nhiều vẫn có sự khinh thường.

Lưu Quân có khó chịu đến đâu cũng chỉ dám giấu trong lòng.

“Vậy còn tạm được!”
Ôn Phương Phương chẳng quan tâm đến thể diện của Lưu Quân, cô ta có thể diện là được rồi.

Nhìn xung quanh một lượt, Ôn Phương Phương xua tay.

“Bỏ đi, xem ra Liễu Y Y không có mặt mũi tới đây đâu, chúng ta không đợi cô ta nữa!”
“Aiz, Liễu Y Y còn chưa tốt nghiệp đại học, chẳng qua hiện giờ bán cá ở ngoài chợ, không cùng thân phận với chúng ta, nhớ nhung gì cậu ta chứ!”
Đám bạn học cũng hùa vào.

“Chẳng phải sao, Liễu Y Y đâu thể so với Phương Phương chứ!”
“Ăn cơm chung với Liễu Y Y, mình còn sợ nuốt không trôi.

Cậu không biết mùi tanh của cá ám lên người thực sự rất khó ngửi”.

Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng động cơ xe thể thao.

Mọi người lập tức đưa mắt nhìn qua, trông thấy một chiếc xe thể thao sang trọng đang chạy về phía khách sạn Thiên Tế
“Aston Martin DBS!!”
Có người nhận ra hiệu xe, kinh ngạc hét lên.


“Đắt lắm sao?”
“Nếu là loại cao cấp, tính cả giá lăn bánh cũng khoảng bảy triệu tệ!”
“Wow…”
Bỗng chốc, những người đứng ngoài khách sạn càng trở nên nghiêm túc nhìn chiếc xe thể thao dừng ở đó.

Chiếc xe tính cả giá lăn bánh là bảy triệu tệ, đúng là nhìn thôi cũng sướng.

Ôn Phương Phương cũng nhìn chiếc xe, cảm thấy đỏ mắt.

Nếu cô ta cũng được ngồi trên chiếc xe ấy thì còn cần Lưu Quân làm gì nữa!
Vậy nhưng miệng cô ta lại nói ra mấy câu như chẳng có gì: “Xe sang thôi mà, Giang Châu đầy ra đấy, mình xem xem, biết đâu lại là người quen”.

“Đúng vậy, bạn bè của Phương Phương thì khỏi cần bàn.

Mấy thiếu gia ở thành phố Giang Châu này đều quen Phương Phương cả”.

“Dù sao thân phận của cậu ấy ở đó, Phương Phương quen biết là chuyện thường”.

Hai người bạn học nịnh bợ.

Ôn Phương Phương lại giả vờ khiêm tốn: “Có điều vẫn chưa chắc, thành phố Giang Châu có rất nhiều cậu ấm ở nước ngoài nhiều năm, rất ít khi về, những người này thì có lẽ mình không quen!”
Nói như vậy cũng là để chừa cho mình đường lui, cho dù cô ta không quen biết cậu ấm nhà giàu thì cũng không mất mặt.

Chạy chiếc xe thể thao đen, thường đều là cậu ấm bản địa.

Nhưng khi cửa xe được mở ra, một bóng hồng kiều diễm bước xuống, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Đây là… Liễu Y Y.

Người sau đó bước xuống đương nhiên là Tôn Hàn.

Liễu Y Y khoác tay Tôn Hàn rồi đi tới, cảm thấy áy náy nói với đám bạn học: “Tôi không đến quá trễ chứ?”
Ôn Phương Phương không biết dùng từ ngữ nào diễn tả tâm trạng mình lúc này, hận không thể lôi cái não của mình ra nhìn.

Đúng là quen thật!
Quan trọng hơn, đây lại là người cô ta không muốn nhìn thấy nhất!
“Y Y, không giới thiệu với anh về bạn học của em sao?”
Tôn Hàn nhắc một tiếng.

Hiện giờ hai người đang trong mối quan hệ yêu đương giả, phải diễn sao cho giống chút.


“Để tôi giới thiệu chút, đây là Tôn Hàn, bạn trai của tôi, người này là…”
Sau khi giới thiệu một lượt, Liễu Y Y nói: “Nếu mọi người đến đủ cả rồi thì mình vào thôi”.

Ai nấy đều ngơ ngác gật đầu, vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc trước chiếc Aston Martin DBS.

Bạn trai của Liễu Y Y lại là cậu ấm chạy chiếc xe có giá lên tới tiền triệu.

“Anh Tôn, anh chỉ là nhân viên quèn của một công ty, đâu thể mua được chiếc xe này?”
Đột nhiên, Lưu Quân nhìn chằm chằm Tôn Hàn, trong mắt còn hiện lên những tia đỏ, như không thể chấp nhận được sự thực này: “Không phải anh thuê đấy chứ?”
Đám bạn học cảm thấy Lưu Quân đang hơi quá đáng.

Ai rảnh mà đi thuê xe sang khi không có việc gì chứ, ăn no rửng mỡ hả?
Ôn Phương Phương cũng chẳng nghĩ theo hướng này, tức giận nhìn Lưu Quân: “Đừng ăn nói lung tung!”
Nếu Tôn Hàn thực sự là cậu ấm, vậy Ôn Phương Phương đâu dám đắc tội.

Có điều, Lưu Quân như bị điên, không chịu tin Liễu Y Y có thể tìm được một người bạn trai tốt đến thế.

Liễu Y Y phải sống khổ sở, đứng đối mặt với Lưu Quân, cô ta chỉ có thể tự ti mới đúng.

Giọng nói của Lưu Quân càng trầm hơn, chất vấn: “Tôn Hàn, sao anh không nói gì, lẽ nào thực sự là anh thuê xe sang để lấy thể diện?!”
Liễu Y Y lo lắng nhìn Tôn Hàn.

Thật ra chính cô cũng nghĩ Tôn Hàn thuê xe.

Mặc dù Tôn Hàn ở trong biệt thự Thương Sơn nhưng lương một năm của anh ở công ty thời trang Sâm Uy cũng chỉ bốn năm trăm ngàn.

Sao có thể vung tay mua một chiếc xe sang tiền triệu chứ!
Cho dù nhà Tôn Hàn có giàu đi nữa cũng không thể cho anh tiêu tiền thoải mái?
Thấy sắc mặt Liễu Y Y thay đổi, các bạn học cũng không khỏi nghi ngờ, lẽ nào Lưu Quân nói trúng tim đen rồi?
Người bạn trai này của Liễu Y Y thực sự không phải cậu ấm nhà giàu, chiếc Aston Martin DBS này là thuê để lấy sĩ diện thật?
Đối mặt với những ánh mắt ấy, Tôn Hàn chỉ nở nụ cười nhạt: “Lưu Quân, anh đoán chuẩn thật đấy, chiếc xe này là do tôi thuê”..


Bình luận

Truyện đang đọc