[ĐÔ THỊ] NGỌA HỔ TÀNG LONG



Tất cả mọi người trong sảnh lớn của khách sạn đều phát hiện ra điều bất thường ở bên này, nhưng không ai dám bước tới hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Bầu không khí kỳ quặc đến đáng sợ!
Đường Minh Phong biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra, việc tóm Liễu Y Y không thể thiếu đóng góp của anh ta; anh ta càng hiểu rõ Lâm Mỹ Quyên định làm gì.

Chắc chắn cô ta sẽ ép Tôn Hàn đứng trước mặt ông hai Thẩm mà thừa nhận bản thân không hề biết y thuật, thực chất chỉ đang lừa dối ông hai Thẩm.

Như thế, ông hai Thẩm không những không tìm tới họ đòi số tiền năm mươi triệu tệ kia, bệnh máu trắng của Thẩm Nguyệt vẫn cần tới Tôn Đồng Đồng, vậy thì họ còn có thể kiếm thêm được một khoản!
Mà Tôn Hàn.

Hờ hờ, ông hai Thẩm sẽ không bỏ qua cho Tôn Hàn, đâu cần họ phải nghĩ cách.

Nghĩ tới đây, Đường Minh Phong vội vàng tỏ ra ân cần, chạy tới trước mặt Thẩm Kỳ Bân.

“Ông hai Thẩm, vợ tôi chắc chắn sẽ lột trần được bộ mặt lừa đảo của Tôn Hàn, hắn ta căn bản không cứu nổi cô Thẩm Nguyệt!”
“Ông nhìn xem, Tôn Hàn sẽ tới đây thừa nhận chuyện này ngay! Bệnh của cô Thẩm Nguyệt vẫn cần đến đứa trẻ Tôn Đồng Đồng kia!”
Chát!
Thẩm Kỳ Bân đột nhiên ra tay, một cái tát của ông ta khiến hắn ta choáng váng đầu óc.

“Cút!”
Đường Minh Phong đơ ra tại chỗ.


Ở một bên khác.

Trước mặt tường bằng thủy tinh trong suốt của khách sạn, Lâm Mỹ Quyên nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn rất lâu mà không thấy anh có ý định quỳ xuống nên càng lúc càng tức giận, dung mạo cũng trở nên méo mó: “Anh thực sự không chịu quỳ?”
“Cô chắc là cô muốn làm như vậy à?”.

Ánh mắt của Tôn Hàn rất lạnh nhạt, lạnh đến mức không còn tình cảm gì.

“Anh tưởng rằng tôi đang đùa anh à?”
Lâm Mỹ Quyên không thể không buông lời chế nhạo, cô ta bắt cóc người luôn rồi, có gì mà không dám nữa?
“Nếu cô đã chắc chắn như thế, vậy thì không còn gì đáng nói nữa”.

Nói xong, Tôn Hàn lấy điện thoại của mình ra.

Lâm Mỹ Quyên nhất thời hoảng hốt, tưởng rằng Tôn Hàn định báo cảnh sát, lập tức lên tiếng uy hiếp: “Tôn Hàn, nếu anh dám báo cảnh sát, tôi đảm bảo cả đời này anh đừng hòng gặp lại Liễu Y Y!”
“Báo cảnh sát thì không cần”.

Tôn Hàn khinh thường đáp lại, gọi một cuộc điện thoại cho Chu Lão Lục.

Chu Lão Lục vội vàng giải thích, còn tưởng rằng Tôn Hàn không vui khi thấy hắn vắng mặt trong ngày sinh nhật của con gái anh: “Cậu chủ, tôi đang trên đường đến khách sạn đây…”
Tôn Hàn không hứng thú nghe mấy câu này, anh lạnh giọng: “Ở thành phố Giang Châu có người bắt cóc một cô gái tên là Liễu Y Y, nếu cô ấy gặp phải chuyện bất trắc gì, anh cũng tự bốc hơi khỏi thành phố Giang Châu này đi”.

Ngắt cuộc gọi, Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên mà mặt không biểu cảm gì, không nói năng thêm.

Lâm Mỹ Quyên sững sờ trong chốc lát, đột nhiên cười khẩy: “Tôn Hàn, anh tưởng rằng gọi một cuộc điện thoại là có thể dọa được tôi à!”
“Tốt, nếu như anh đã không quỳ, bây giờ tôi sẽ gọi cho bọn bắt cóc, tôi muốn anh hối hận cả đời!”
Nói xong, Lâm Mỹ Quyên ấn điện thoại bấm số gọi.

Đúng vào lúc này, điện thoại của cô ta đột ngột bị Tôn Hàn cướp mất, ngắt cuộc gọi.

Lâm Mỹ Quyên không những không hoảng sợ mà còn tỏ ra đắc ý: “Ha ha, tôi còn tưởng anh không quan tâm tới người đẹp của mình cơ!”
“Không phiền đợi mấy phút chứ”.

Tôn Hàn vẫn không biểu cảm gì, qua năm phút mới trả điện thoại cho Lâm Mỹ Quyên, đưa tay ra hiệu cho cô ta là có thể gọi được rồi.

Lâm Mỹ Quyên không hiểu Tôn Hàn muốn làm gì, nhưng lập tức gọi qua bên đó, cô ta không tin mình không uy hiếp nổi Tôn Hàn.

Nhưng sau khi cuộc gọi được kết nối, cục diện lập tức thay đổi hoàn toàn.

“Lâm Mỹ Quyên, rốt cuộc mày bắt bọn tao bắt người nào thế hả? Bây giờ, cả giới giang hồ ở thành phố Giang Châu đang tìm cô gái này!”
“Chu Lục gia đã nói rồi, nếu không giao nộp cô gái này ngay lập tức thì bọn tao sẽ chết không có chỗ chôn!”
Trong điện thoại vang lên tiếng chửi rủa mạt sát của Vương Bình.

Chu Lão Lục tuy rằng làm ăn chân chính, nhưng lời của người này còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương!
Lâm Mỹ Quyên sợ chết khiếp ngay tại chỗ.

Chỉ vì cuộc điện thoại ban nãy của Tôn Hàn mà giới giang hồ cả thành phố này phải giúp anh tìm Liễu Y Y?

“Tôi là Tôn Hàn, Liễu Y Y là người phụ nữ của tôi.

Trong vòng một tiếng đồng hồ mà tôi không nhìn thấy người thì lời mà Chu Lão Lục đã nói chính là kết cục của các người!”
Lúc này đây, Tôn Hàn nói với vào trong điện thoại.

“Đã hiểu, đã hiểu! Chúng tôi sẽ đưa cô Liễu hoàn hảo, không sứt mẻ gì tới trước mặt anh ngay!”
Vương Bình nghe thấy giọng nói của chính chủ, nào dám nói “không”.

Ngắt cuộc gọi, Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên đang chết sững ở đó, ánh mắt lộ vẻ thương hại cô ta.

“Có lẽ cô vẫn không biết người đàn ông “được” cô phụ bạc rốt cuộc sở hữu quyền thế như thế nào”.

“’Nhưng mà không quan trọng nữa rồi.

Lâm Mỹ Quyên, cô cứ nên vào tù sám hối đi”.

Bỏ lại câu này, Tôn Hàn quay người rời đi, không ngó ngàng tới Lâm Mỹ Quyên đang mất hồn mất vía nữa.

“Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ở trước cửa thang máy, Từ Khang Niên tiến lại gần, cất tiếng hỏi đầy quan tâm.

Tôn Hàn vuốt mặt: “Không sao rồi, chúng ta lên tầng đi”.

Lúc này đây Tôn Hàn chỉ mải nghĩ về Liễu Y Y và con gái của họ.

Anh có hai cô con gái, trời xanh đối xử với anh không tệ chút nào!
Chỉ là con gái của anh và Liễu Y Y bị người ta bắt cóc rồi.

Dù có bắt anh đào ba tấc đất, anh cũng phải tìm được con gái về!
Đợi khi đoàn người lên trên tầng, bầu không khí vui mừng trong sảnh hoàn toàn tiêu tan.

Đường Minh Phong sốt ruột chạy tới trước mặt Lâm Mỹ Quyên mà quở trách: “Sao em không uy hiếp Tôn Hàn nói ra chân tướng sự việc, để chính miệng hắn thừa nhận không thể chữa khỏi cho Thẩm Nguyệt?”
Chát!
Lâm Mỹ Quyên đột nhiên vung bàn tay vào mặt Đường Minh Phong, nước mắt tuôn như mưa: “Tất cả là tại anh, tại sao anh lại dụ dỗ tôi!”
“Kết thúc rồi, phen này xong đời rồi…”

Trong lúc mừng sinh nhật sáu tuổi cho Đồng Đồng, Lục Hạo cũng đến.

Cậu ta tặng Đồng Đồng một bộ quần áo của “Duyên Đạo” trị giá mấy nghìn tệ làm cô bé cười đến mức không khép được miệng.

Đối với Lục Hạo mà nói, món quà này đúng là rất có lòng.

Duyên Đạo là thương hiệu thời trang trẻ em hàng đầu trong nước, lấy ngụ ý “cảm ơn duyên phận mà ông trời ban tặng, đưa người tới bên cạnh ta”.

“Đại ca, sao trông anh có vẻ lơ đãng thế?”, trong lúc tiệc tùng, Lục Hạo phát hiện ra trạng thái bất thường của Tôn Hàn.


“Dì Liễu chưa đến ạ!”
Đồng Đồng đang cầm một miếng bánh kem đột nhiên chen miệng vào.

Tôn Hàn bật cười, giải thích với Lục Hạo: “Là cô gái năm đó bị tôi xâm hại”.

Lục Hạo bừng tỉnh: “Đại ca vẫn còn trẻ, nên tìm cho tôi một người chị dâu nữa rồi!”
“Ha ha, nói là tìm bạn gái khác cho tôi mà cứ như tìm cho cậu vậy!”
Có được người anh em thân thiết như chân với tay ở bên cạnh, Tôn Hàn cũng mở lòng hơn rất nhiều.

Bữa tiệc sinh nhật kết thúc, Chu Lão Lục cũng truyền tin tới, ngỏ ý đã đón được cô Liễu Y Y.

Tôn Hàn lập tức đứng ngồi không yên, bèn dẫn Đồng Đồng đi tới đó.

Khi tạm biệt nhau, Tôn Hàn nói với Lục Hạo: “Đợi mấy hôm nữa đỡ bạn, tôi sẽ dẫn chị dâu cậu tới thăm bác trai bác gái”.

“Vâng, đại ca có việc cứ đi trước đi ạ”.

Tất nhiên Lục Hạo biết “chị dâu” này không phải Lâm Mỹ Quyên.

Quán bar Hoàng Triều.

Bởi vì là ban ngày nên nơi này không có một ai.

Tôn Hàn vội vàng tiến vào bên trong, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Liễu Y Y còn đang kinh hãi khiếp sợ.

Tuy mới chia cắt một buổi tối, nhưng trong mắt Tôn Hàn chẳng khác nào đã cách biệt ba thu.

Trong lúc cảm xúc kích động, Tôn Hàn đột nhiên kéo Liễu Y Y vào lòng mình, ôm cô thật chặt.

“Anh làm gì thế? Đồ háo sắc, buông tôi ra! Anh mau buông tôi ra! Tôn Hàn, đồ khốn nạn nhà anh!”
Liễu Y Y thoáng sững người rồi bắt đầu vùng vẫy.

Đợi khi Tôn Hàn buông cô ra, Liễu Y Y lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, cảm giác như bị sỉ nhục vậy.

“Có phải anh cảm thấy mình cứu tôi rồi thì tôi sẽ phải mang ơn, để anh muốn khinh khi thế nào, tôi cũng phải nghe theo thế ấy đúng không?”
Tôn Hàn vội vàng giải thích: “Anh, anh không có ý đó!”
“Thế anh có ý gì?!”.


Bình luận

Truyện đang đọc