ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


“Không nhớ cũng không sao, tôi sẽ nhắc lại.

Khi đó tôi mang áo đến khoác lên cho cô, cố tình lấy một sợi tóc của cô và dùng tóc mình để xét nghiệm.

Kết quả, chắc không cần tôi nói chứ?”
“Cô… Cô uy hiếp tôi sao?”
“Tôi không có uy hiếp, là do cô sơ xuất thôi.

Cứ từ từ mà nhớ, tôi đi trước đây.” – Cô định bước tới cửa ra vào thì bị ả chặn lại.
“Thấy chết không cứu, cô đúng là tiểu nhân.”
Thẩm Họa Minh nghe vậy thì bật cười.

Lời nói này như thế đang tấu hài cho người ta xem vậy, cái gì mà thấy chết không cứu? Cái gì mà tiểu nhân?
“Chị đây chính là tiểu nhân, em gái không cần tốn sức mà cầu xin.

Cho dù cô có quỳ xuống dập đầu, đáp án của tôi cũng chỉ có một.

Nó phụ thuộc vào cô.”
Thẩm Liên Đình siết chặt tay, cố kìm nén giận dữ.

Ả hít thật sâu, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, nếu bây giờ ả không hạ mình, sợ rằng sẽ gây ra chuyện lớn.
“Ba ngày sau, tôi sẽ đưa con bé đến gặp chị.

Chỉ cần chị giữ lời.”
“Còn tùy theo tâm trạng của tôi.” – Cô mỉm cười, đẩy ả sang một bên rồi bước tiếp.

– “Chỉ dựa vào chút mưu kế của cô mà muốn đối phó tôi?”
Nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng mà đầy sát ý.


Chỉ có điều cô đã chai lì với ánh mắt đó, không có lấy nửa phần sợ hãi.
Đến khi Thẩm Họa Minh hoàn toàn rời khỏi, ả mới hét lớn.

Giống như uất ức, giống như bất lực, cũng giống như tức giận đang trút ra ngoài.

Bức tường cách âm khiến cho tiếng hét đó không thoát ra ngoài, nhưng vẫn truyền đến tai của Thẩm Họa Minh ở ngoài cửa.
Cô mang theo tâm trạng vui vẻ về nhà, thế nhưng lại bị mẹ chồng chặn ngay trước cửa.

Bà ta cất giọng chua ngoa.
“Tối như vậy còn ra ngoài? Cô không thấy có lỗi với Viễn Thành?”
“Con chỉ là ra ngoài gặp bạn, không có ý phản bội chồng.”
“Nói rất hay, nhưng ai tin cô được đây? Chính Tiêu Hân đã tận mắt chứng kiến cô đến khách sạn.

Đồ không biết liêm sỉ.”
Cô nghe vậy thì nhếch mép.

Chắc hẳn em chồng rảnh rỗi không có gì làm nên muốn làm khó cô.

Cái chiêu nhỏ này sao có thể qua mặt người khác? Chỉ có điều bà mẹ chồng này có ý dung túng cho con gái làm xằng bậy.

Nếu vậy, cô cũng không ngại cùng cô ta đấu.
“Mẹ à, Tiểu Hân thấy một mình con đến khách sạn, hay là thấy con cùng người đàn ông khác đến khách sạn?”
“Cô còn dám ở đó mà chất vấn ngược lại?” – Quả thực Hoắc Tiểu Hân chỉ kể với bà ta là cô đi vào khách sạn, nhưng không hề nói là đi với ai.

Nên cách tốt nhất để buộc tội chính là làm cô câm miệng, để làm được điều đó thì chỉ có một cách duy nhất.
Nhưng bà ta vừa vung tay đã bị cô bắt lại, dùng lực bóp chặt cổ tay.

Bà mẹ chồng này, không làm khó cô thì không chịu ở yên.

Những ngày tháng vừa qua của cô là nhẫn nhịn, nhưng càng nhẫn nhịn thì người khác càng lấn tới.

Nay hạn hợp đồng đã sắp hết, con gái cũng sắp trở về với cô.

Vậy thì cô cũng nên hầu hạ những kẻ này một chút mới phải phép.
Bà Hoắc bị cô nắm cổ tay đến mức đau điếng, nhíu mày.
“Buông ra, đồ đàn bà lăng loàn.”
“Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy.

Cho dù là trưởng bối, cũng không có tư cách vu khống tôi.” – Cô không thả ra mà ngược lại bóp chặt hơn khi nghe thấy lời nói bẩn thỉu của bà ta.
Nghe vậy, bà ta không rét mà run.

Đúng lúc Hoắc Tịch Sâm vừa xong việc, anh đi xuống thì thấy một màn trước mắt.

Gương mặt đó của cô, đã lâu rồi anh không nhìn thấy.

Hung tàn, đầy sức uy hiếp như bông hoa hồng đen dưới ánh trăng, đẹp nhưng mang phần rùng rợn.
Mà người đứng ở đó, chính là mẹ anh.

Có lẽ bà đã chọc cho Thẩm Họa Minh không thể nhèm chế được tâm tình.

Nhưng nếu cô kích động, chắc chắn sẽ rất bất lợi.

Anh nhanh chóng bước xuống, nắm lấy tay cô.

“Có gì từ từ nói, đừng kích động!”
Cô hừ lạnh, hất mạnh tay bà ta xuống.

Bà Hoắc thấy vậy, lập tức chạy ra đằng sau Hoắc Tịch Sâm.
“Con trai, con nhất định phải làm chủ cho mẹ.

Người phụ nữ này điên rồi, cô ta muốn giết mẹ.”
Khi nãy hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ nhu nhược bấy nhiêu, cô nhìn cũng phải cảm phục.

Đất nước thiếu đi một diễn viên xuất sắc đúng là quá đáng tiếc.

Mỉm cười, đối diện với người đàn ông trước mặt không chút sợ hãi, đôi mắt cô dường như đang muốn khiêu khích.
“Đừng kích động, đối với em không có lợi ích gì.”
“Anh không cần nói như vậy.

Là mẹ đối với em có hiềm khích, hôm nào không đánh em thì hôm đó không chịu được.

Em chỉ là muốn ngăn cản một chút, chứ không hề đánh bà ta.” – Trong nhà này, chỉ có mỗi Hoắc Tịch Sâm là tốt với cô nhất, dịu dàng với cô nhất.

Anh luôn cố gắng giúp cho cô nhưng chuyện này lại khiến cho mọi người nghĩ rằng cô có ý đồ muốn câu dẫn anh.
Hoắc Tịch Sâm dĩ nhiên biết điều đó, anh ngăn cản là để sau này cô không gặp rắc rối lớn.

Bà mẹ kế này của anh vốn dĩ là một con cáo già, chỉ cần để bà ta nắm được cơ hội, chắc chắn người đó sau này sẽ khó sống.
“Anh biết em như thế nào, nhưng bà ấy là trưởng bối, em ra tay với mẹ là không đúng.”
“Em không đúng? Được, các người muốn thế nào thì cứ theo như thế đi.” – Cô mỉm cười, rút tay lại và đi lên phòng.

Hoắc Tịch Sâm nhìn theo bóng lưng mảnh mai, thê lương và cô độc.
Hoắc gia chẳng có chỗ nào tốt, chỉ được cái vỏ bọc gia đình hạnh phúc.

Ai biết bên trong đã thối nát đến mức nào?
Vừa vào trong phòng, cô lại phải đối mặt với Hoắc Viễn Thành.

Anh vẫn đang ngồi ở bàn làm việc, xử lý văn kiện.

Trong thời gian vắng mặt, tập đoàn được điều hành bởi anh cả nên hiện tại, anh phải nghiên cứu sổ sách để có thể trở lại phụ giúp.
Nghe thấy tiếng cửa mở, anh không hướng mắt về phía cô nhưng vẫn cất lời.
“Ra ngoài có chuyện?”

“Ừm.” – Cô lạnh nhạt trả lời.

Chắc hẳn anh cũng có suy nghĩ giống người mẹ của mình và khinh thường cô.
Nhưng bầu không khí lại tĩnh lặng như lúc trước, không hề có một lời mỉa mai từ anh.

Cô có chút ngạc nhiên khi hôm nay anh không khiêu khích mình, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bước đến tủ lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm.
Đến lúc này, tầm mắt của anh mới hướng tới cửa phòng tắm.

Không phải là anh không biết, cô đã đến khách sạn để gặp ai đó.

Nhưng nếu cô đã không muốn nói thì anh có ép cũng chẳng có kết quả.

Hơn nữa việc này cũng không liên quan đến anh.

Điều cần làm bây giờ chính là nhanh chóng trở lại tập đoàn.
Thế nhưng từng giây từng phút trôi qua kể từ khi cô về, anh đều không thể tập trung.

Muốn hỏi, nhưng lại không muốn cất tiếng.
Cô nằm trên giường, đôi mắt hướng về phía Hoắc Viễn Thành.

Hình như anh đã thay đổi, nhưng thay đổi những gì thì hiện tại vẫn chưa nhìn ra được.

Cô cũng chẳng muốn quan tâm những chuyện không đâu, nhưng càng nhìn anh, cô lại càng không thể rời mắt.
Ông trời rốt cuộc đã mất bao nhiêu công sức để có thể tạo ra người đàn ông hoàn mỹ này? Rốt cuộc cô gả cho hắn là phúc, hay là họa?
Trong đầu cô đầy những câu hỏi khó giải đáp, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm khiến anh không thể tập trung, lại còn căng thẳng hơn khi nãy.

Tuy rằng bên ngoài lạnh lùng và điềm tĩnh, nhưng anh bắt đầu muốn bỏ cuộc..


Bình luận

Truyện đang đọc