ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


“Con bé này.” Cô thở dài với sự cứng đầu của Thẩm Kim Vũ.
Đến cuối cùng vẫn chọn ghép bàn với anh.

Thế nhưng bầu không khí trong bữa ăn lại vô cùng kỳ lạ.
Sau khi ăn xong, cô lập tức lấy một lý do rồi đưa con gái mình rời khỏi.

Cô có cảm giác nếu ở lại đây lâu hơn chắc chắn sẽ có chuyện gì đó không ổn xảy ra.

Cô con gái nhỏ bị mẹ bắt phải về thì bĩu môi, không cam lòng vì muốn ở cạnh Hoắc Viễn Thành thêm một lúc nữa.
Hoắc Viễn Thành chờ cô khuất dạng rồi mới ra hiệu cho Tạ Lạc Thần đi theo, anh ở lại nói chuyện với Hoắc Tịch Sâm.

Chờ khi người ngoài đã đi hết, anh mới cất tiếng hỏi anh trai: “Chuyện hôm nay anh đi ăn cùng với vợ của em không phải là trùng hợp đâu nhỉ?”
“Không liên quan gì đến em.” Hắn lạnh giọng.


Trước đây cô và Hoắc Viễn Thành không hề hòa hợp, tại sao bây giờ em trai hắn lại quan tâm cô?
“Không liên quan đến em sao? Cô ấy là vợ em, là em dâu của anh đấy.” Anh gằn giọng, ý muốn nhấn mạnh thân thế bây giờ của hai người không hề phù hợp để làm những chuyện mờ ám, đồng thời cũng là cảnh cáo hắn không được đến gần cô.
“Em không để ý đứa bé bên cạnh Thẩm Họa Minh sao?” Hắn tựa lưng vào ghế, cất giọng khiêu khích anh.
“Không hề, chuyện này đã xảy ra từ trước khi tụi em đám cưới.

Không sao, em tha thứ cho cô ấy.” Anh không hề bị dao động bởi lời khiêu khích của hắn, nhưng quả thực là có chút bận tâm đến cô bé ở bên Thẩm Họa Minh.
“Hai đứa bây giờ đã ly thân rồi, không cần phải giả bộ rộng lượng làm gì.

Trước đây rõ ràng là em muốn làm khó cô ấy, lần này lại có ý đồ gì đằng sau đây?”
“Chẳng có ý đồ gì cả, em chỉ cảm thấy đứa bé ấy rất dễ thương, nếu như con bé có thể là con của em thì tốt biết mấy.” Anh vô tư trả lời, nói chính xác những gì mình đang nghĩ.
Trước giờ anh không hề biết mình lại thích trẻ con cho đến khi gặp cô bé đáng yêu đó.
“Vậy thì anh cũng nói thẳng luôn.” Hắn ngồi thẳng dậy, đối mặt với anh rồi lên tiếng.

“Anh thích Thẩm Họa Minh, từ rất lâu rồi.”
“Liên quan gì đến em?”
Hoắc Viễn Thành làm bộ như không quan tâm gì đến cảm xúc hiện có của anh trai mình, nhưng trong thâm tâm anh lại có chút lo sợ khi thấy khoảng cách giữa Thẩm Họa Minh và Hoắc Tịch Sâm càng ngày càng ngắn lại.

Có thể là do anh tưởng tượng, nhưng cũng có thể đó chính là sự thật.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, sau đó anh mới cất tiếng: “Em cũng thích cô ấy, chúng ta cạnh tranh công bằng?”
“Hừ, thật nực cười.

Em nghĩ rằng anh lại muốn làm tiểu tam sao? Chờ khi Thẩm Họa Minh chính thức rời xa em, anh sẽ chính thức theo đuổi cô ấy.” Hoắc Tịch Sâm tự tin lên tiếng.
Chuyện em trai hắn và cô ly hôn là chuyện sớm muộn, hơn nữa hắn quen biết cô lâu hơn, cũng đã có tình cảm từ trước.

Chỉ cần dựa vào những yếu tố này thì hắn chắc chắn nắm được phần thắng.
Nhìn thấy được gương mặt tự tin ấy, không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu.


Đúng, cô đối với anh có thành kiến rất lớn, giữa hai người lại không hề có tình cảm, chắc chắn sẽ chia tay.

Nhưng mà ván cược này, anh không thể thua được.
“Anh chắc chưa? Nếu em nói cô ấy không có khả năng chia tay em thì sao?”
Trong lòng Hoắc Tịch Sâm bắt đầu dao động với lời nói khiêu khích của em trai.

Nhưng hắn không thể thất thố, khóe môi nở nụ cười, sau đó đáp lời: “Chắc.

Hai người không có khả năng hâm nóng tình cảm đâu.”
Thẩm Họa Minh đang ngồi trên xe taxi thì hắt xì liên tục mà không rõ nguyên do.

Đôi mắt to tròn của Thẩm Kim Vũ nhìn mẹ khó chịu vì hắt xì thì lo lắng, cô bé cất tiếng hỏi: “Mẹ không sao chứ? Có phải bị ốm rồi không?”
Cô mỉm cười, xoa đầu con gái rồi đáp lời: “Mẹ không sao, chỉ là hơi ngứa mũi thôi.”
“Vậy ạ?” Cô bé tuy nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, không quậy nữa.
“Con quen biết chú kia từ khi nào?” Cô đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Từ lúc mới về ý.

Lúc đấy mẹ đưa con đi mua đồ chơi nhưng bỗng nhiên bận việc, chú ấy đã cùng con đi chọn thú bông.


Nhưng chọn không lâu thì chú ấy bận rồi đi mất, trước khi đi còn tặng con bé gấu bông to to nữa.

Mẹ biết chú ấy sao?” Thẩm Kim Vũ hào hứng, vừa nói vừa mỉm cười.

Cô bé không thể ngờ là sẽ gặp được anh ở đây.
“Cũng có thể nói là quen biết.” Cô không muốn thừa nhận với con gái, nên chỉ biết trả lời qua loa.
“Còn nữa, ở nước ngoài dì Liên Đình nói mẹ đi lấy chồng, mẹ không thương con nữa.” Nói đến đây, cô bé lo lắng, nắm lấy tay mẹ.

“Mẹ không đi lấy chồng đâu phải không ạ?”
Khẽ thở dài, cô ôm con bé vào lòng rồi lên tiếng: “Dì của con nói đúng đấy, mẹ thực sự đã…”
“Vậy mẹ cưới ai?” Thẩm Kim Vũ thấy mẹ vẫn quan tâm mình, nỗi lo trong lòng được giảm đáng kể, nhưng cô bé vẫn muốn biết được người kia.
“Con còn nhớ chú mua thú bông cho con không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc