ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


Thẩm Họa Minh ở bệnh viện dưỡng thương, vừa định nằm xuống thì chuông điện thoại vang lên.

Thẩm Kim Vũ lon ton chạy đến, cầm điện thoại đến cho mẹ.

Vừa bấm nút nghe, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc của cha: “Họa Minh, mẹ con mất tích rồi, mau báo cảnh sát và đi tìm đi.”
“Có gì từ từ nói.

Tại sao lại phải báo cảnh sát?” Cô thờ ơ cắt ngang lời nói của cha, đầu vẫn còn đau như búa bổ nhưng vẫn phải cố gắng trả lời một cách bình thường nhất.
“Mẹ của con bị mất tích, em gái con đang đi tìm.

Bây giờ con mau báo cảnh sát rồi phụ chúng ta tìm đi.

Tiện thể nói với bên Hoắc gia dùng quan hệ giúp chúng ta nữa, biết đâu sẽ tìm được nhanh hơn.” Ông Thẩm dường như sắp mất kiên nhẫn, lời nói phát ra vô cùng nhanh khiến cho cô cảm thấy vô cùng nực cười.

Cô như thế nào, ăn uống ra sao, sống có tốt không, cha chưa từng quan tâm hay hỏi han đến.

Nhưng mẹ con Thẩm Liên Đình có chuyện, chỉ là vắng mặt một ngày cũng đủ để khiến cho cha phải lo lắng, vội vàng mà đi tìm.

Cùng là người một nhà, nhưng cô chưa từng cảm nhận được sự quan tâm của cha đối với mình.
“Con biết rồi.” Cô thở dài rồi cúp máy.
Đưa điện thoại cho con gái, cô nằm xuống giường bệnh.

Bản thân cô bị thương như thế này, người nhà không có lấy một câu hỏi thăm, không có lấy một lời quan tâm.

Những người bận tâm đến cô lại là những người ngoài, chỉ có đứa con gái nhỏ là luôn túc trực bên cạnh, lo lắng cho cô.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô chưa kịp lên tiếng thì người kia đã đẩy cửa vào.

Nụ cười chưa kịp hiện trên gương mặt thì lập tức tắt đi khi nhìn thấy người bước vào là Hoắc Viễn Thành.
“Anh đến đây làm gì?”
“Tôi đến còn cần phải có lý do sao?” Anh mỉm cười, đặt túi đựng đồ ăn lên trên giường bệnh.
“Tất nhiên.”
“Dĩ nhiên là đến chăm sóc vợ mình rồi.” Nhẹ nhàng cúi xuống, khoảng cách gương mặt của hai người đang ở sát gần nhau thì Thẩm Kim Vũ lại nắm tay anh, dùng sức nhỏ cố gắng kéo người đàn ông này ra.
“Mẹ đang bệnh, không được bắt nạt mẹ.”
“Được được.” Anh bật cười, đứng thẳng dậy rồi bế con bé lên.

“Chắc hai người đói rồi, bữa tối tôi đặt ở trên bàn ấy.”
“Cảm ơn.” Cô lạnh lùng đáp lời, khiến cho cuộc hội thoại nhanh chóng đi đến hồi kết.

Chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên khiến cho cả ba người giật mình.

Đặt Thẩm Kim Vũ xuống giường, anh nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh của cô.

Một lúc sau không quay trở lại, cô đoán chắc là đã đi xử lý công việc nên cũng không bận tâm.
“Ây dà, cứ thắc mắc anh tôi đến đây làm gì, thì ra là đến thăm cô.” Giọng nói mỉa mai của người quen vang lên khiến cho cô nhíu mày.
Hoắc Tiểu Hân đẩy cửa bước vào, đắc ý nhìn cô đang nằm trên giường bệnh.

Khi nãy ả cùng với một người bạn nữa đi thăm bệnh, không ngờ lại vô tình bắt gặp anh ở đây.

Trong lòng liền nảy sinh nghi ngờ, theo anh đến tận chỗ này.

Chỉ là không ngờ rằng người mà anh đến thăm lại là người phụ nữ đã từng bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc.
Thẩm Họa Minh nghe thấy lời mỉa mai đó, không rảnh để đếm xỉa đến cô ta, nhưng lại lo cho con gái nên vẫy tay, ra hiệu cho con gái tiến về phía mình.
Hành động đó vô tình kéo theo sự chú ý của ả.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn đang chạy lon ton về phía cô, ả cất giọng khiêu khích: “Ngang nhiên có một đứa con riêng bên ngoài, chuyện này anh tôi biết mà vẫn tha thứ cho cô sao?”

“Tôi khuyên cô nên câm mồm lại, trước khi khiến cho bản thân mình thật khó coi.” Cô lạnh giọng, đôi mắt nhìn ả vô cùng đề phòng.

Nhưng điều đó lại càng khiến cho ả phấn khích.
“Cô thì có thể làm được gì tôi đây? Muốn mách anh Viễn Thành? Hay muốn dùng thân phận là trưởng nữ nhà họ Thẩm mà đe dọa tôi? Đứa bé này chắc cũng nên đi xét nghiệm ADN với anh tôi, để có bằng chứng là cô ngoại tình nhỉ?”
Cô nghe vậy thì nghiến răng, nếu như không phải bây giờ cơ thể chưa cử động được linh hoạt, cô chắc chắn sẽ đánh ả đo đất.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, ả đắc ý bước tới, kéo tay của Thẩm Kim Vũ về phía mình khiến cho con bé suýt nữa ngã ngửa.

Cô bé thấy người lạ bỗng nhiên dùng bạo lực, đôi mắt đáng yêu bắt đầu rưng rưng, miệng nhỏ run run dọa ả: “Buông cháu ra, nếu không cháu sẽ mách chú kia.”
“Chú kia là chú nào? Ngoan ngoãn mà đi theo tao, nếu không sẽ còn đau hơn nữa đấy.”
Thẩm Họa Minh thấy ả mạnh tay kéo con bé thì cố gắng ngồi dậy, ôm chặt lấy nó, gằn giọng: “Cô dám đụng vào con bé sao?”
“Sao tôi lại không dám? Chỉ là nghiệt chủng do cô và người đàn ông khác tạo ra, tôi không cần phải nhẹ nhàng làm gì.” Ả nghiến răng, nắm chặt cánh tay của Thẩm Kim Vũ, dùng sức kéo.
Bỗng nhiên có một bàn tay từ đằng sau nắm lấy vai ả, kéo ả quay ra đằng sau..


Bình luận

Truyện đang đọc