ĐÓA HỒNG KIÊU NGẠO



Lúc Tần Mật nhận được tin nhắn cầu cứu từ Thẩm Tô Khê đã là 10 giờ tối.
Mới đầu, cô còn chẳng thèm để tâm đến dãy số xa lạ này, chỉ tưởng là tin nhắn rác, nhưng bên kia cố chấp nhắn thêm mấy tin nữa.
Cô nhìn một lúc mới phát hiện manh mối.
Khi nhỏ, Thẩm Tô Khê vừa hư vừa lì, cách hai ba ngày lại quậy phố Linh Lan long trời lở đất.
Hàng xóm khiếu nại liên tiếp, Thẩm Thanh dứt khoát hạn chế tự do của Thẩm Tô Khê.
Mãi tới khi hai người trở thành bạn bè, bọn họ tự định ra bộ mật mã để đối phó với sự cấm túc của Thẩm Thanh.
Mà Tần Mật vừa mới giải mã được ba tin nhắn từ dãy số lạ kia:
"SOS"
"SHEN SU XI"
"HOME-N"
Tần Mật nhanh chóng gọi lại nhưng không có ai bắt máy.
Hai căn chung cư cũng trống vắng không một bóng người.
Lúc này Tần Mật mới chợt nhận ra chữ N ở cuối tin nhắn có nghĩa gì, đêm đó cô lái xe đến Bắc thành.
"Nói đi, tình huống thế nào?" Tần Mật nhấc chân chạm vào mũi chân Thẩm Tô Khê: "Sao đột nhiên mẹ mày trói mày về Bắc thành?"
"Mày đi mà hỏi mẹ tao." Thẩm Tô Khê nằm giả chết trong một quán lẩu trên đường: "Lòng dạ phụ nữ, sâu như đáy biển.

Lòng dạ mẹ tao, sâu như hố đen vũ trụ."
Thẩm Tô Khê không hiểu nổi vì sao Thẩm Thanh bỗng nhiên chuyển biến thái độ, rõ ràng mấy ngày trước bà còn vừa lòng với Giang Cẩn Châu.
Nếu nói bởi vì biết được thân phận thật sự của Giang Cẩn Châu thì không logic lắm.
Trong mắt cô, Thẩm Thanh không phải người quá để ý đến chuyện cấp bậc, chỉ cần nhìn mấy đối tượng xem mắt trước kia của cô là biết.
Nhưng không phải nguyên do này thì có thể là cái gì khác được?
Tần Mật nghe Thẩm Tô Khê lời ít ý nhiều thuật lại, cô trầm mặc một lát, nghĩ đến một khả năng: "Cho nên mẹ mày cảm thấy mày không xứng với cậu ta?"
"......?"
Thẩm Tô Khê quăng cái gối qua: "Mày vẫn nên im mồm thì hơn."
Tần Mật khom lưng né tránh, bật cười vui sướng: "Ai bảo mày giữ mấy tấm ảnh đó lại làm gì."
Thẩm Tô Khê gãi cổ, biểu tình có chút không tự nhiên: "Ảnh chụp đẹp trai như vậy, không nỡ bỏ."
"......"
Lý do không tồi.

"Mẹ mày không đồng ý, vậy mày tính toán thế nào?"
Thẩm Tô Khê nhún vai: "Không biết.

Nói không chừng mai bà ấy lại đổi ý."
Tần Mật nhớ tới khuôn mặt đen như đáy nồi của Thẩm Thanh lúc cô tới, sát khí thế này không phải một hai ngày là tan bớt được.
"Giang Cẩn Châu biết chuyện này chưa?"
"Điện thoại bị tịch thu rồi, mấy cái tin nhắn đó tao liều mạng lắm mới gửi được cho mày."
Tần Mật phục Thẩm Thanh sát đất: "Tới mức đó luôn? Sao mẹ mày không trói nốt mày ở nhà nhỉ?"
Thẩm Tô Khê nghe mấy câu bông đùa của bạn tốt đã quen, dĩ nhiên không để trong lòng.
Cô nhích lại gần, cười lấy lòng: "Hay là mày ở lại đây mấy hôm đi?"
Tần Mật biết Thẩm Tô Khê muốn biến cô thành máy truyền tin với Giang Cẩn Châu, cho nên từ chối không chút lưu tình: "Đừng có nằm mơ, tao có đồng ý mẹ mày cũng không cho đâu.

Phỏng chừng đêm nay mẹ mày đá tao về ngay."
Khóe môi Thẩm Tô Khê chậm rãi sụp xuống.
Tần Mật vờ như không thấy: "Hơn nữa đã sắp hết năm rồi, bên tạp chí rất nhiều việc, tao không xin nghỉ được."
Một ngày nghỉ phép này cô năn nỉ lắm tổng biên tập mới đồng ý.
Tuy nói như vậy, Tần Mật cũng không thể bỏ mặc Thẩm Tô Khê được.
Chạng vạng hôm sau, vừa rời khỏi Bắc thành, cô liền gọi cho Giang Cẩn Châu.
Cả đêm hôm qua không ngủ, cả người Thẩm Tô Khê mệt lả, mới 7 giờ tối đã bắt đầu mơ mơ màng màng.
Giữa cơn mơ ngủ, cô nghe thấy tiếng đốt pháo hoa ngoài cửa sổ, nổ tanh tách.
Tiếng pháo đùng đoàng không ngớt, cuốn theo cả cơn buồn ngủ của Thẩm Tô Khê.
Cô hung hăng bước tới cửa sổ, đẩy mạnh cửa, thò đầu ra ngoài nhìn.
Ánh mắt cô đảo quanh một vòng rồi ngừng lại ngay chỗ cây long não, có bóng người lấp ló sau đó, mặc quần đen, chân dài thẳng tắp.
Có chút quen mắt.
Như để chứng thực suy đoán của cô, người kia bước sang vài bước, cả người lộ ra giữa những tán lá.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, ánh đèn đường màu cam rọi xuống khuôn mặt trắng ngần.
Cách một khoảng xa, Thẩm Tô Khê nhìn không rõ lắm, nhưng cô chắc chắn người đó là anh, trái tim cũng dần đập thình thịch.
Như pháo ngoài trời.
Làn sương mịt mù dưới ánh đèn, bóng đen bao phủ lấy Giang Cẩn Châu, kéo thành cái bóng hẹp dài.

Anh vẫy tay với cửa sổ lầu hai.
Ngay lúc này, một đợt pháo hoa mới được bắn lên, ánh sáng rực rỡ phản chiếu khắp bầu trời, rồi dần hiện rõ nét thành ba hàng chữ nối tiếp nhau.
"winter"
"warming"
"sun"
Đọc nối lại là "Nắng ấm ngày đông".
Lần thứ hai Thẩm Tô Khê cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn khắp khuôn mặt anh, lướt qua hàng lông mày, rồi dừng lại trên đôi môi khẽ cong kia.
Cô hơi ngây ngốc một chút.
Cảnh tượng này cô đã thấy nhiều trong mấy bộ phim thần tượng, nhưng lúc này đây cô vẫn không ngăn được nhịp tim dần tăng, tựa như có một hạt giống ở trong đó, chẳng mấy chốc sẽ nở rộ thành đóa hoa.
Bỗng nhiên, sau cửa có tiếng sột soạt, thanh âm của Thẩm Thanh vang lên.
Thẩm Tô Khê giật mình, vội vã đóng cửa sổ lại.
"Con đang làm gì đó?" Ánh mắt Thẩm Thanh lướt qua vai cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Tô Khê kéo rèm cửa lại, chắn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mẹ mình: "Ngắm pháo hoa."
Thẩm Thanh cũng không hỏi nhiều mà nói sang chuyện khác: "Con thay quần áo xuống lầu đi, Tiểu Lương đang đợi ở dưới."
Tiểu Lương là con trai của bạn Thẩm Thanh, nhỏ hơn Thẩm Tô Khê tám tuổi, từ nhỏ đã thích lẽo đẽo theo cô.
Thẩm Tô Khê vừa lấy quần áo vừa hỏi: "Thằng bé tới làm gì?"
"Tìm con tới giảng bài giúp."
Thẩm Tô Khê nghèn nghẹn.

Phẩm hạnh Hà Lương thế nào cô biết rõ, có treo đầu lên cậu ta cũng chẳng ngăn được mí mắt sụp xuống mỗi khi đọc sách giáo khoa.
Bây giờ tới tìm cô giảng bài, tưởng tượng thôi cũng không tin nổi.
Ban đầu Thẩm Thanh cũng không tin, cho tới khi bạn bà gọi điện tới, bà mới buông lỏng nghi ngờ.
Tới chuyển lời vài câu xong, bà trở lại thư phòng.
Bắc thành gần biển, chênh lệch nghiệt độ giữa ngày và đêm không lớn, độ ẩm cao nhưng không buốt giá như Việt thành.
Thẩm Tô Khê thay chiếc áo hoodie dày rồi xuống lầu, thầm nghĩ lát nữa nên tìm cơ hội gặp mặt Giang Cẩn Châu thế nào.
Nghe thấy động tĩnh, Hà Lương quay đầu lại chào hỏi.
Thẩm Tô Khê bỏ qua bước hàn huyên: "Nói đi, cậu lại tính làm chuyện xấu xa gì?"
Hà Lương lập tức hiểu rõ, tiến lại thì thầm vào tai cô: "Bạn trai chị nhờ vả em."

Bạn trai?
Thẩm Tô Khê phản ứng lại, trừng mắt nhìn cậu ta một cái: "Sao không nói sớm?"
Hà Lương vội giải thích: "Lúc nãy anh ấy đứng dưới đèn đường, nhìn nhà chị chằm chằm không nhúc nhích, em còn tưởng là biến thái, sợ quá nên xông lên đấm anh ấy một cái."
Lúc nói, cậu còn kinh hãi vỗ ngực.
Thẩm Tô Khê nghe thấy liền đau lòng, đấm trả một cú: "Mắt nhiều ghèn quá nên mở không nổi hả? Cậu có thấy biến thái nào đẹp trai xán lạn vậy chưa?"
"......"
"Em chưa đấm được." Hà Lương vô cùng tủi thân, đỏ mặt phản bác: "Không những không đấm được mà còn bị anh ấy đấm lại, tay vẫn còn đau đây."
Thẩm Tô Khê thu hồi cánh tay ngừng giữa không trung, "chân thành" hối lỗi: "Chắc là chó đầu đàn nhà chị nhầm cậu thành biến thái."
"......?" Hà Lương mở to mắt giận dữ.
Đúng là phụ nữ khi yêu!
Qua một lúc, Hà Lương lại nói: "Mấy ngày nay cha mẹ em không có ở nhà, cho nên chị cứ yên tâm, buổi tối không về cũng không sao đâu, cùng lắm thì em gọi cho mẹ nói mấy câu, nhờ bà ấy nói lại với mẹ chị."
Từ "mẹ" xuất hiện quá nhiều lần làm Thẩm Tô Khê hơi phân tâm, nhất thời không nghe ra ý tứ "buổi tối không về cũng không sao đâu".
Cô đột nhiên dừng chân lại: "Mẹ cậu thật sự tin lời cậu nói?"
"Sao lại không tin?" Hà Lương đảm bảo: "Chị học giỏi từ nhỏ, làm sao hiểu được cảm giác của đám học dốt chúng em.

Chỉ cần biểu hiện ham học một chút cả nhà liền cưng như cưng trứng."
"......"
Hà Lương nhấc tay chắc chắn: "Cho nên chuyện chị đi cả đêm không về ngủ cứ giao cho em, đảm bảo giấu kín 100%."
Thẩm Tô Khê vuốt lại mấy sợi tóc trên trán, dè dặt nói: "Ai nói chị muốn đi cả đêm không về ngủ?"
Hà Lương tưởng cô nghiêm túc, cậu chậc chậc: "Hóa ra chị không được."
"......?"
Thẩm Tô Khê vừa định kí đầu cậu một cái, chợt thấy bóng người ngoài chỗ rẽ, cô tạm tha Hà Lương, trực tiếp chạy qua bên kia, bổ nhào vào lồng ngực người đàn ông.
Bóng lưng kia lộ rõ vẻ thẹn thùng nữ tính, Hà Lương hơi giật mình, sau khi hoàn hồn, cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người bọn họ, gửi vào trong nhóm chat.
Hà Lương: "Mau xem anh Khê và bạn trai kìa."
Rất nhanh đã có người trả lời: "???"
Tin nhắn lục tục xuất hiện.
Tôi là chân trái của anh Khê: "Nói rõ một chút, ai mới là anh Khê?"
Hà Lương đáp: "Tuy tôi cũng không dám tin, nhưng người mặc áo hoodie xanh mướt kia đúng là anh Khê."
Nhóm chat không hẹn mà cùng trầm mặc gần một phút, sau đó bùng nổ.
Tôi là vai trái của anh Khê: "Anh Khê bị biến tính à?"
Tôi là cánh tay phải của anh Khê: "Anh Khê bị biến dị à?"
Tôi là lông chân của anh Khê: "Anh Khê bị biến chủng à?"
......

Người ở phố Linh Lan thích khua môi múa mép, Thẩm Tô Khê không dám táo bạo quá mức, qua một lát cô liền buông tay.
"Tần Mật nói cho anh em ở đây sao?" Cô cười đến cong cả hai mắt.
Giang Cẩn Châu không nhịn được mà xoa đầu cô, đồng thời gật đầu, khóe miệng hiện rõ ý cười.
Thẩm Tô Khê không biết Tần Mật đã nói gì với anh, cô cẩn thận dò hỏi: "Mẹ em..."
"Đi thôi." Giang Cẩn Châu ngắt lời cô.
Cô vô thức hỏi lại: "Đi đâu?"
"Đi thuê phòng trước đã."
".......?"
Thẩm Tô Khê cho rằng Giang Cẩn Châu nhất thời không nén được bản tính sói già, nên mới thuận miệng trả lời như vậy.

Tới khi cô bị anh dắt tới khách sạn, cô mới nhận ra anh không nói đùa.
"Một phòng giường lớn."
Dọc đường đi, cô như con rối gỗ bị giật dây, cả người ngây ngây ngốc ngốc, không rõ vì sao sự tình phát triển tới mức này.
Rõ ràng nửa giờ trước cô còn đang bị Thẩm Thanh khóa ở nhà, rõ ràng ngày hôm qua anh còn đang ở Việt thành.
Đột nhiên bây giờ lại ở cùng nhau trong khách sạn tại Bắc thành?
Tiếng nước róc rách bên tai, cách cánh cửa thủy tinh mờ, thân hình cao lớn của anh hiện lên hư ảo, ái muội không tả nổi.
Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, hương sữa tắm rẻ tiền cuốn theo hơi máy lạnh, Thẩm Tô Khê chợt cảm thấy mùi hương này dễ ngửi lạ thường.
Cô cuộn dây rút của áo hoodie quanh ngón tay mấy lần rồi mới ậm ừ nói: "Em không có quần áo để thay."
Nói xong, cô liền cúi gục đầu.
Qua vài giây, cô nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ: "Lúc tới đây anh đổ hơi nhiều mồ hôi."
Giống như cố ý, anh chỉ nói như vậy rồi im lặng.
Tựa hồ đang uyển chuyển nói "Đừng tự mình đa tình, anh không định giữ em lại đâu".
"......"
Vậy thì anh cũng thật sạch sẽ.
Yết hầu Giang Cẩn Châu khẽ di chuyển, ánh mắt sâu hun hút.
Cô phồng hai má, đáng yêu không lời nào kể hết.
Đầu ngón tay anh miết lòng bàn tay, cuối cùng, anh cúi người hôn lên chóp mũi cô: "Anh đưa em về."
Anh-đưa-em-về?
Về???
Con chó này hóa ra không định giữ cô lại thật!
Thẩm Tô Khê ngẩn người, nhất thời không suy nghĩ kĩ mà buột miệng.
"Anh thật sự không được hả?".


Bình luận

Truyện đang đọc