Từ sau ngày cầu hôn, Thẩm Tô Khê phát hiện tính chiếm hữu của Giang Cẩn Châu giống như con ngựa hoang đứt cương, không chút kiềm chế.
Ngay từ đầu Tần Mật đã nhắc nhở cô: "Con người Giang Cẩn Châu rất đáng sợ, mày coi chừng sau này bị chồng quản nghiêm quá."
Thẩm Tô Khê không rõ: "Ý mày là sao?"
"Ban nãy nhị thế tổ họ Triệu kia nhìn mày mấy lần, sau đó tao thấy cặp mắt chó của Giang Cẩn Châu vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta." Tần Mật thong thả nhấp một hớp rượu vang: "Nói không chừng trang đầu tạp chí kinh tế ngày mai chính là "Trời lạnh rồi, Triệu thị nên phá sản thôi"."
Theo bản năng Thẩm Tô Khê quay sang nhìn về phía Giang Cẩn Châu, dù cách một khoảng xa, cô vẫn có thể nhìn ra đôi mắt anh dính chặt trên người họ Triệu kia.
Tần Mật nói cô cẩn thận bị chồng quản nghiêm, nhưng thật ra cô không lo lắng chút nào.
Thấy anh ghen tuông vì cô, trong lòng cô còn dâng lên cảm giác "Chó đầu đàn quá yêu mình, phải làm sao bây giờ".
Khóe miệng cô nhếch lên: "Do anh ấy không hiểu chuyện thôi. Con người ai mà không như vậy? Thấy cái gì xinh đẹp cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần."
"......"
Tần Mật ha hả hai tiếng: "Vậy cũng có thể là khả năng khác."
"?"
"Mày cẩn thận đi, coi chừng Giang Cẩn Châu coi trọng nhị thế tổ Triệu gia kia rồi."
"... Biến giùm."
Thẩm Tô Khê nào ngờ, câu đùa "Trời lạnh rồi, Triệu thị nên phá sản thôi" ngày đó bỗng thành sự thật.
"Chuyện Triệu thị phá sản là do anh làm hả?"
Giang Cẩn Châu ngừng lại, có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ, qua gần nửa phút mới trả lời: "Không phải."
Cô nheo mắt nghi ngờ: "Không phải thật à? Hôm đó anh nhìn chằm chằm người Triệu gia suốt một buổi trưa, ánh mắt hận không thể lột da người ta ra còn gì."
Giang Cẩn Châu tùy tiện đáp: "Anh cũng muốn thật nhưng chưa kịp ra tay."
"......"
Thẩm Tô Khê vẫn chưa tin hẳn, cô nhỏ giọng: "Không phải anh thì là ai nữa?"
Sau đó, một tiếng cười lạnh vang lên: "Chắc là quả báo."
".....?"
Giang Cẩn Châu không định tiếp tục đề tài này: "Tô Khê, nên đi ngủ rồi."
Thẩm Tô Khê nghèn nghẹn, cô biết đi ngủ của anh không chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
"Mới 7 giờ mà." Cô nhắc nhở.
"Hôm qua 2 giờ chiều em đã đi ngủ rồi."
Ngụ ý là 2 giờ đều đã ngủ, 7 giờ chẳng lẽ còn sớm?
Thẩm Tô Khê: "......"
Cả đời anh chưa từng nghe qua cái gọi là "ngủ trưa" đúng không?
Thẩm Tô Khê chưa kịp nói gì, quần áo trên người đã bắt đầu mất dần.
Trước khi bữa khai vị này kết thúc, anh bỗng nhiên cắn vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào da thịt mềm mại.
"Thật muốn giấu em đi."
Thẩm Tô Khê tìm lại được ý thức, vừa định giáo dục cho anh rằng hành vi đó chẳng khác gì địa chủ thời xưa, vi phạm giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, cô đột nhiên nghe thấy anh thì thầm vào tai.
"Nhưng anh không thể."
Lời âu yếm lưu luyến khiến cô không còn sức phản bác, chỉ có thể phối hợp anh, cùng lênh đênh dập dìu trên đại dương mênh mông.
-
Thẩm Tô Khê quên đi đoạn nhạc đệm này rất nhanh, nhưng tính chiếm hữu của Giang Cẩn Châu không dễ biến mất như ký ức 7 giây của cô.
Công tác chuẩn bị trước hôn lễ đã tiến hành đâu vào đấy, bây giờ chỉ còn mỗi phân đoạn chọn váy cưới.
Thẩm Tô Khê nhìn trúng một bộ váy trắng tinh khôi, thiết kế đuôi cá lưng trần.
Lúc cô bước ra từ phòng thử váy, ánh mắt Giang Cẩn Châu hơi lóe lên.
Cô xoay mấy vòng trước gương, sắc mặt anh càng lúc càng căng chặt.
Thẩm Tô Khê chậm rãi đi tới trước mặt anh, lượn lờ một vòng rồi hỏi: "Đẹp không?"
Qua nửa ngày, Giang Cẩn Châu mới nghẹn ra chữ: "Đẹp, nhưng mà..."
Phàm là cái gì đứng trước "nhưng mà" thì đều vô nghĩa.
Thẩm Tô Khê nhướng mày: "Anh nói đi."
Có bản lĩnh thì nói cho bà đây nghe thử.
Khát vọng sống của Giang Cẩn Châu trỗi dậy: "Rất đẹp, nhưng mà em mặc bộ váy khác sẽ càng đẹp hơn."
Thẩm Tô Khê không hề bị đả động, cô trầm mặc nhìn anh, ý tứ vô cùng rõ ràng: Anh tìm được bộ đẹp hơn thì em sẽ chịu thua.
Sau vài phút, Giang Cẩn Châu chỉ vào một bộ váy cưới dài tay.
Thẩm Tô Khê: "......"
Cô hừ lạnh: "Anh thích cái đó?"
Giang Cẩn Châu nghiêm túc gật đầu.
"....."
Lúc về tới nhà, Thẩm Tô Khê thở hồng hộc gửi ảnh bộ váy Giang Cẩn Châu chọn cho Tần Mật xem.
Tần Mật cười không dừng được: "Tao nghĩ ngày kết hôn mày nên mặc đồ thú bông đi, như vậy đầu tóc cũng không hở ra."
".....?"
suxi: "Anh ấy thích như vậy sao không tự mặc đi?"
Tần bảo bối: "Nếu mày thích bộ váy đuôi cá kia thì một hai nháo nhào lên đòi cậu ta mua cho là được."
suxi: "Thôi đừng! Tao sợ tới lúc đó anh ấy hỏi nhân viên cửa hàng "Có thể may thêm hai miếng vải vào phần lưng không?" nữa."
Tần bảo bối: "Vậy mày tính mặc bộ cậu ta chọn thật hả?"
suxi: "Hết cách rồi, đành vậy thôi. Ai bảo tao yêu anh ấy tới nỗi nguyện ý trùm bao tải lên người."
Tần bảo bối: "Nói tiếng người đi."
suxi: "Haizz, muốn làm bà chủ thì phải chịu khổ."
Tần bảo bối: "......"
Tần bảo bối: "Sao càng ngày mày càng ăn nói chó má vậy?"
suxi: "Chẳng lẽ chỉ có đàn ông mới sống chó được??"
suxi: "Đừng có phân biệt giới tính."
-
Thẩm Tô Khê héo mòn chờ tới ngày cưới.
Lúc trợ lý đưa bộ váy cưới đuôi cá tới, cô trố mắt một hồi lâu.
Vừa định mở miệng hỏi, chợt thấy bộ dạng sượng trân của Giang Cẩn Châu ở một góc, cô lập tức hiểu ra.
Đợi trợ lý rời đi. cô mới vòng tay ôm cổ anh, trong lòng mừng thầm: "Sao đột nhiên anh đổi ý rồi."
"Vì em thích mà." Thần sắc của anh còn có chút không tình nguyện.
Thấy anh biểu hiện tốt như vậy, Thẩm Tô Khê cười tít hai mắt, cô thủ thỉ bên tai anh: "Nếu anh thấy em mặc bộ kia mới đẹp nhất thì về nhà em sẽ mặc cho anh xem, chỉ cho một mình anh nhìn thôi đó."
"......"
Giang Cẩn Châu trầm tư: "Không cần."
Thẩm Tô Khê có chút ngoài ý muốn, cô lùi về sau nhìn anh.
Ánh mắt anh tựa như lướt qua người cô: "Thật ra em không mặc gì mới đẹp nhất."
"......"
-
Ngày tổ chức hôn lễ, thời tiết không đẹp như mong đợi, tầng tầng lớp lớp mây dày đặc, che đi ánh dương, sắc trời có chút u ám.
Đầu Thẩm Tô Khê choáng váng mơ màng suốt cả ngày.
Đợi đến khi ngón áp út được đeo nhẫn vào, tiếng dương cầm quen thuộc vang lên.
Cô mới ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Trên màn hình là bức ảnh cô cùng Giang Cẩn Châu mặc đồng phục học sinh, ngồi song song trước đàn.
Cũng ngay lúc này, robot trong "Thị trấn Thời gian" ngày đó lần nữa xuất hiện, bưng khay di chuyển tới chỗ bọn họ.
Chờ đến lúc nó dừng lại, Giang Cẩn Châu cầm vương miện lên, ý cười đong đầy đáy mắt.
Động tác anh dịu dàng thành kính, khiến trái tim cô không ngừng rung động.
Mây dần tản đi, có tia sáng mỏng manh lọt qua những khe hở, chiếu sáng cả người anh.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói: "Bảy năm năm tháng."
"Cái gì?" Cô hỏi.
Anh cười nói: "Rốt cuộc kỵ sĩ cũng tìm lại được công chúa của mình."