Ca sĩ vừa lúc kết thúc bài hát, bầu không gian trở nên yên tĩnh trong chốc lát, cả căn phòng như chết lặng.
Đm!
Người phụ nữ này chui ra từ đâu vậy?
Sao có thể vừa tới liền ra đòn phủ đầu?
Cô vừa nói gì nhỉ?
Đã cho cô mặt mũi rồi mà?
Trực tiếp mắng chửi, không giả dối dài dòng "Xin lỗi, lỡ tay" như trên phim truyền hình.
Giẫm đạp lên lòng tự tôn của người khác một cách triệt để.
Mọi người lập tức hướng về cùng một chỗ như hướng dương tìm mặt trời, ánh mắt theo sát người phụ nữ tỏa sáng kia, càng ngẫm càng thấy cô ra đòn quyết liệt.
Nhận định như vậy, mấy ánh mắt nhìn về phía cô tự động được cài thêm một lớp filter-- Dường như ẩn dưới dáng vẻ yểu điệu nữ tính kia là những đường nét cơ bắp, xem như đánh người quen tay.
Rốt cuộc cô King Kong Barbie này mọc từ đâu ra vậy?
Mắt Thẩm Tô Khê có mù đi nữa cũng phát giác được đám trai thẳng kia đang nghĩ gì về cô.
Nhưng chuyện cũng đã làm, chẳng lẽ cô phải hốt đống rượu đã đổ về lại sao?
Cô đứng khoanh tay, cằm hơi nhếch, đuôi lông mày khẽ cong, tràn ngập kiêu căng, ánh mắt nhìn từ trên xuống như đang khinh bỉ "Bà đây coi cô đáp trả thế nào?"
Lâm Diệp Thư không rõ vì sao Thẩm Tô Khê lại xuất hiện ở đây, càng không nghĩ mình sẽ bị cô đổ rượu lên người.
Cô ta nhất thời không giữ được vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Lâm Diệp Thư đẩy cánh tay người đang đưa khăn cho cô sang một bên: "Cô Thẩm, cô có ý gì?" Giọng cô hơi run rẩy, nhưng ý tứ chất vấn rõ mồn một.
Nghe hai tiếng "cô Thẩm", mọi người mới bừng tỉnh, hóa ra là quen biết đã lâu.
Thẩm Tô Khê không né tránh ánh mắt lạnh băng của cô ta, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh: "Chính là ý như cô nghĩ."
Cô tỏ vẻ hiển nhiên như vậy, mọi người càng thêm chắc chắn, khung cảnh này dường như đang thiếu một người đàn ông.
Kết cấu hình tam giác ổn định.
Vì thế, bọn họ lại nhìn về phía Giang Cẩn Châu lần nữa.
-- Này người anh em, người phụ nữ cậu mang tới bị người ta đổ rượu lên đầu, sao cậu không phản ứng chút nào vậy?
Lại thấy, anh lười nhác tựa lưng vào ghế sofa, tay lướt điện thoại. Ánh sáng trên màn hình hắt lên mặt anh lúc sáng lúc tối, ngũ quan mơ hồ không nhìn rõ, chỉ thấy khóe môi anh cong khẽ, không hề che giấu dáng vẻ dung túng của mình.
?
Dung túng?
Cốt truyện dường như đang đi lệch hướng, người đang ngồi đây đều bắt đầu mờ mịt, chỉ có Trần Kỳ và Cao Duệ còn đang tỉnh táo, nhưng cục diện này không phải chỗ bọn họ có thể nhúng tay vào, chi bằng đóng vai khán giả qua đường.
Lâm Diệp Thư nổi giận, nhưng không thể tiếp tục diễn trò hề trước mặt nhiều người vậy được.
Lòng tự trọng của cô ta không chịu nổi.
"Xin lỗi trước, nhưng tôi không tiếp được."
Thẩm Tô Khê hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào bóng lưng của Lâm Diệp Thư, ánh mắt hơi lóe lên.
Cô bất chợt cười nói: "Tôi cũng xin lỗi trước, tôi không tiếp được."
Cô quay đầu nhìn Giang Cẩn Châu, ý cười trong đáy mắt càng thêm rõ nét.
Chồn ăn dưa khắp phòng: "......?"
Vậy là còn muốn pk một màn nữa?
Giặc cùng chớ đuổi(*), King Kong Barbie ơi!!!
Câu này có nghĩa đừng dồn ép người khác tới đường cùng, kẻo bị họ quay lại phản kháng làm liều.
"Đợi đã."
Giọng nam lạnh nhạt không cảm xúc đột nhiên vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh.
Thẩm Tô Khê dừng bước, thong thả quay người lại.
Giang Cẩn Châu đã đứng trước mặt cô, anh dịu dàng khoác áo lên vai cô, tinh tế kéo vạt áo lại.
Rồi cúi người thì thầm vào tai cô: "Không muốn bọn họ nhìn."
-
Lúc Thẩm Tô Khê bước tới nhà vệ sinh, Lâm Diệp Thư đang đứng hong tóc trước bồn rửa mặt.
Như có linh cảm, Lâm Diệp Thư quay đầu lại, ánh mắt tương giao cùng Thẩm Tô Khê trong không trung. Hai người nhìn nhau một lúc, Lâm Diệp Thư chợt buông xõa tóc, bước tới trước gương chải chuốt lại, đồng thời cũng kéo gần khoảng cách với cô.
Thẩm Tô Khê chỉ cười nhạt không nói gì, yên lặng chờ cô ta phản kích.
Qua nửa phút nhạt nhẽo, giọng nói lạng lùng vang lên: "Cô Thẩm cũng thật lợi hại, thủ đoạn tổn hại đối phương 1000, tự hại mình 800 thế này mà cũng dám dùng trước mặt anh ấy."
Lâm Diệp Thư chắc chắn Giang Cẩn Châu thích Thẩm Tô Khê, nhưng chẳng qua chỉ là yêu thích lớp nhân cách ngọc ngà được ngụy trang bên ngoài mà thôi.
Chỉ cần nhận ra bản chất của con người Thẩm Tô Khê, anh tuyệt đối sẽ vứt bỏ cô ta.
Giang Cẩn Châu không thể nào thích con người thật của Thẩm Tô Khê.
Thẩm Tô Khê biết Lâm Diệp Thư muốn nói gì, cho nên cô chỉ thấy buồn cười.
Cô giả lả như trên phim giải trí: "Cảm ơn đã khen. Nhưng A Châu nhà tôi yêu tôi như thế, điều cô mong đợi không có khả năng thành hiện thực đâu."
"Cô Thẩm vẫn tự tin như cũ nhỉ." Lâm Diệp Thư tức giận bật cười: "Có lẽ cô đã quên mất tôi từng nói gì."
Thẩm Tô Khê chớp mắt vô tội: "Cô nói nhiều lời nhảm nhí như vậy, tôi làm sao nhớ được hết."
Mặc dù, cô thừa biết cô ta đang nhắc tới câu nói "Vì tôi, anh ấy mới bị Giang gia trục xuất bảy năm" kia.
Nhưng mà, trước kia cô vốn đã không tin tưởng Lâm Diệp Thư, huống hồ bây giờ cô đã biết chân tướng sự việc.
Thẩm Tô Khê hơi ngừng lại một chút, sau đó cô không nhân nhượng mà vạch mặt Lâm Diệp Thư: "Tôi không hiểu, chuyện anh ấy dùng tự do để đổi lấy tương lai cho cô, đáng để cô khoe khoang như vậy sao?"
"Cô dùng đạo đức trói buộc anh ấy suốt nhiều năm như vậy, còn cô thì thế nào?"
"Cô có được tự do không?"
Tâm lý của Lâm Diệp Thư thật ra rất dễ hiểu, cũng như cô mỗi khi nhớ tới Lâm An thôi.
Lâm An vì cô mà chết, nhân sinh của cậu dừng lại ở năm 18 tuổi tươi đẹp. Tương lai của cậu không còn, chẳng lẽ cô xứng đáng có được hạnh phúc hay sao?
Cho đến hôm nay, cô vẫn thấy mình không xứng.
Nhưng mà, cô có Giang Cẩn Châu.
Cô yêu anh đủ nhiều để khiến cô có thể sống cùng nỗi áy náy đó. Cho nên cô mới thản nhiên chấp nhận sự sủng nịch của anh như vậy.
Còn Lâm Diệp Thư, cô ta chỉ khác cô ở chỗ, cô ta nắm được vai người bị hại.
Cha cô ta vì Giang Cẩn Châu mà chết, thế nên cô ta mới dùng cảm giác tội lỗi của anh để "mua" lấy tương lai mình.
Dù Lâm Diệp Thư có thích Giang Cẩn Châu đi nữa, phần yêu thích đó cũng không thắng nổi ý hận kéo dài.
Trong tiềm thức của cô ta, anh không xứng có được hạnh phúc, ít nhất là không thể hạnh phúc hơn bản thân cô.
Không thể nói ai đúng ai sai, tất cả đều là lựa chọn của chính mình mà thôi.
Lời Thẩm Tô Khê vừa dứt, Lâm Diệp Thư như chết lặng.
Chỉ có mấy lời văng vẳng bên tai, không hiểu sao cô thấy cả người giống như bị hút hết không khí, bức bối đến đau đớn.
Đúng lúc này, phía sau có tiếng của Giang Cẩn Châu truyền đến, anh gọi tên một người không phải cô.
"Tô Khê."
Rồi Lâm Diệp Thư nhìn thấy người phụ nữ mới ban nãy còn hùng hồn, giờ đây bổ nhào vào người anh như nữ sinh nhỏ nhắn mềm mại.
Cùng với giọng nói nũng nịu chướng tai: "Anh không yên tâm về em à? Sức chiến đấu của em thế nào anh không biết sao."
Anh không tỏ ý kiến, nhưng ý cười trong giọng nói khó giấu: "Tới đón em về nhà."
Lần đầu tiên Lâm Diệp Thư cảm nhận được thất bại.
Toàn bộ quá trình, anh chưa từng cho cô nửa ánh mắt, cũng không nói với cô nửa lời nào.
Nhưng tất thảy đều không bằng câu nói kia cũng Thẩm Tô Khê:
"Cô có được tự do không?"
Lâm Diệp Thư ngẩng đầu nhìn gương, người phụ nữ trong gương mày liễu môi đỏ.
Trang điểm xong rồi, nhưng còn khoảng trống trong lòng thì thế nào?
Lâm Diệp Thư.
Mày thật sự tự do sao?
-
Sau khi bị Giang Cẩn châu mang về nhà, Thẩm Tô Khê mới phát giác mình quên mất cái gì.
Quên mất kế hoạch cho anh lại cảm giác về làm vua. Còn lãng phí một ngàn đồng mua hoa hồng.
"Chúng ta cứ vậy mà đi, để mặc bọn họ lại, hình như không tốt lắm?" Thẩm Tô Khê trả lấy áo khoác cho anh.
Giang Cẩn Châu cầm lấy, treo lên giá áo: "Đều là người không quan trọng."
Thẩm Tô Khê: "....."
Đám Trần Kỳ hẳn là muốn khóc.
Thật ra, cho dù có là người quan trọng đi nữa, Giang Cẩn Châu cũng không quan tâm, bây giờ trong đầu anh chỉ có những lời ban nãy Thẩm Tô Khê nói bên bồn rửa mặt.
Trong ấn tượng của anh, cô dường như chưa bao giờ nói mấy lời "yêu anh" hay "thích anh".
Nhưng trong mắt anh, những lời đó chẳng thể nào sánh bằng một câu "Anh ấy dùng tự do để đổi lấy tương lai cho cô, đáng để cô khoe khoang như vậy sao" kia.
Cô khiến anh nhận ra, anh không cô đơn lẻ loi, liếʍ ɭáρ vết sẹo 7 năm của chính mình.
Cô thấu hiểu nỗi đau của anh, cũng đau đớn vì anh.
Giang Cẩn Châu xoay người nhìn cô, ý nồng nơi đáy mắt càng thêm sâu đậm.
Dưới ánh đèn trong vắt, làn da trắng nõn của cô mềm mại như một lớp chăn bông, đường nét vai cổ tựa như thiên nga, viền hồng ngọc lấp lánh giữa cổ càng thêm tô điểm cho vẻ đẹp ngọc ngà.
Vòng eo cô thon thả, hai chân dài thẳng tắp, ngay cổ chân nhỏ nhắn còn buộc một chiếc nơ trang nhã.
Khiến anh muốn cởi bỏ từng chút một.
Du͙? vọиɠ nguyên thủy thúc đẩy, giọng nói của Giang Cẩn Châu càng thêm trầm khàn.
"Hôm nay là sinh nhật anh."
Thẩm Tô Khê: "......"
Sao cô có thể không biết chứ?
"Cho nên, anh mở quà được chưa?" Giang Cẩn Châu trực tiếp thổ lộ, không lòng vòng.
"......"
Chậc, dưới loại tình huống này.
Mở quà... còn không phải là "khai mở" cô hay sao?
Thẩm Tô Khê đột nhiên hít thở không thở, cô ấp a ấp úng: "Chắc là... có thể."
Cô vừa dứt lời liền cảm nhận được nhịp thở của anh biến hóa rõ ràng.
Ngay lập tức, cảm giác nhẹ tênh không trọng lượng ập đến.
Trời đất quay cuồng, cả người cô được bế lên giường, ý thức còn chưa kịp trở lại, cái hôn nồng nhiệt của anh đã chạm môi cô.
Sau một lúc lầu, Thẩm Tô Khê mới hoàn hồn lại, cô chun mũi, khẽ đẩy anh ra: "Còn chưa tắm mà."
"Anh không đợi được."
Anh kéo tay cô vòng ra sau gáy mình, lần nữa cúi người hôn xuống, đồng thời tháo bỏ chiếc nơ thắt bên hông cô, đóa hoa hồng đen cứ thế rơi đi từng cánh.
Ánh trăng chảy dài trên làn da mịn màng của cô, hơi thở ái muội lập tức ngập tràn không gian.
Hai tay cô buông lỏng.
Anh tạm dừng một lát, bàn tay thon dài tự cởi bỏ những cúc áo trên người mình.
Đèn trong phòng đã tắt từ lúc nào chẳng hay, ánh trăng mờ ảo, Thẩm Tô Khê chỉ thấy đường nét cơ bắp của anh chuyển động.
Cô nhất thời quên phản ứng.
Chỉ có thể để bản thân chìm đắm trong làn nước ấm áp này.
Ngoài của sổ có tiếng động khe khẽ.
Cô vô thức nhìn ra ngoài.
Giữa khe hở hai bức màn, ngoài trời trắng xóa.
Giống như tuyết, tuyết trắng đến hoàn hảo.
Khi xúc cảm nóng bỏng lần nữa tấn công, cô đột nhiên run lên, giọng nói anh ách: "Tuyết rơi sao?"
Giang Cẩn Châu ngẩn người, anh lùi lại, ngoái đầu nhìn ra cửa sổ.
Có gì đó lặng lẽ rơi xuống, nóng đến mức muốn thiêu đốt lòng bàn tay anh.
"Bên ngoài có tuyết ư?"
Anh quay mặt lại, thấy đôi mắt cô đã ửng đỏ, nước mắt chảy dài theo khóe mắt, hoàn toàn hoảng sợ.
"Em đừng khóc."
Anh không biết vì sao cô phải cố chấp với vấn đề này như vậy, nhưng anh biết rằng, mình phải nói với cô: "Không có tuyết đâu."
Thẩm Tô Khê ngẩn người, qua một lúc lâu mới dám nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt anh như viên ngọc đen láy ẩn sâu dưới đáy hồ.
Trong viên ngọc đó là hình bóng cô.
Chỉ một mình cô.
Trong một khoảnh khắc vụt qua.
Cô chợt cảm thấy, bên ngoài có đổ tuyết cũng chẳng sao.
Cô yêu anh, mà anh cũng yêu cô.
Chỉ cần như thế thôi.
Nghĩ đoạn, cô bật cười ra tiếng.
Nụ cười ngắn ngủi như gió thoảng qua cánh hồng.
Nhưng cánh hồng kia còn đang vương hơi nước, ướŧ áŧ diễm lệ.
Cô chủ động dâng đôi môi mình lên, và cả chính bản thân cô.