Thẩm Tô Khê bỗng dâng lên xúc cảm bất an mãnh liệt, trái tim tựa như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Khi Hạ Hòa nói ra cái tên kia, bầu không khí lập tức ngưng đọng.
"Diệp..." Giọng nói Hạ Hòa nghèn nghẹn: "Triệu...""
Thanh âm của cô bé không rõ ràng, nhưng Thẩm Tô Khê dường như đã hình dung được câu trả lời ngay cả trước khi nghe thấy.
Diệp, Triệu.
Diệp Triệu.
Thẩm Tô Khê đột nhiên run lên, thành lũy bồi đắp trong lòng rốt cuộc cũng sụp đổ một góc, rồi theo tiếng lòng vỡ òa nơi cổ họng Hạ Hòa mà dần rơi thành những mảnh vụn.
Chuyện xưa cứ thế hình thành.
Hạ Hòa là học sinh của Diệp Triệu, thành tích trong lớp trung bình, môn toán là yếu nhất.
Cô bé thường đến văn phòng tìm Diệp Triệu để hỏi bài tập, Diệp Triệu cũng rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một.
Nhưng mặc kệ Hạ Hòa nỗ lực như thế nào, điểm số của cô bé vẫn mãi không khá lên.
Điểm thi cuối kỳ này của Hạ Hòa vẫn kém nhất lớp.
Từ nhỏ, cô bé đã được nuôi nấng cẩn thận, tính tình đơn thuần thiện lương, đối xử với tất cả mọi người với trái tim chân thành.
Trong mắt cô bé, Diệp Triệu dịu dàng nho nhã, không nghiêm khắc như mấy giáo viên khác, lúc trò chuyện với ông vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Cho nên khi Diệp Triệu hỏi cô bé có cần ông ta dạy kèm lúc nghỉ đông hay không, Hạ Hòa không chút do dự mà đồng ý.
Cô bé xem Diệp Triệu như cha mình vậy.
Nào biết rằng đó chỉ là chiếc mặt nạ lộng lẫy ông ta mang lên để dụ dỗ những nữ sinh ngây ngô.
Ông ta dùng nước ấm đun dần ếch xanh, từng bước dẫn người bước vào bẫy rập.
Bước ngoặt của câu chuyện này vừa mới xảy ra tuần trước.
Hạ Hòa vẫn đi học thêm như mọi khi, tới chỗ mà Diệp Triệu chỉ định.
Chuyện duy nhất không bình thường chính là ngày hôm đó, Diệp Triệu dựa rất gần, đầu gối bả vai bọn họ như muốn dính vào nhau.
Không biết qua bao lâu, Diệp Triệu bỗng nhiên nói: "Hạ Hòa, thầy thực sự rất thích em. Em có thích thầy không?"
Hơi thở của ông ta nóng hổi ngay tai Hạ Hòa, mang theo cám dỗ mơ màng.
Mãi đến khi bàn tay Diệp Triệu vuốt v3 đùi Hạ Hòa, cô bé mới sực tỉnh, chữ "thích" treo bên miệng ông ta hóa ra không phải là tình nghĩa thầy trò bình thường.
Mà là thứ h4m muốn bẩn thỉu và thối nát của người lớn.
Bởi vì đột ngột giác ngộ ra điều này, đầu óc Hạ Hòa nhất thời trống rỗng, thậm chí quên cả việc đẩy ông ta ra.
Khi Hạ Hòa còn đang ngây ngốc giữa những cái hôn, Diệp Triệu đã đẩy cô bé lên bàn làm việc.
Góc bàn cứng cáp đụng vào eo đau điếng, Hạ Hòa mới chợt tìm lại được ý thức.
Trước mắt cô bé chỉ có sương mù mênh mông, chẳng nhìn rõ được gì.
Nhưng trong đầu lại hiện lên rất nhiều gương mặt, có cha mẹ, có bạn bè, có cả Lục Lễ...
Bằng tất cả dũng khí không biết từ đâu có, Hạ Hòa liều mạng đẩy ông ta ra, túm lấy quần áo xộc xệch của mình chạy thẳng ra cửa sổ.
Phía dưới là đất bùn dơ bẩn, sau lưng là người ghê tởm.
Chẳng còn đường lui.
Hạ Hòa đột nhiên quay đầu lại.
Diệp Triệu đang cười nhàn nhạt, vẫn là điệu cười vô cùng ấm áp như mọi khi.
Nhưng ông ta thật ra là con quỷ đột lốt người.
Tất cả sợ hãi bỗng chốc hóa thinh không, Hạ Hòa cười một cái, bình tĩnh sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn, rồi chậm rãi quay đầu lại, không chút do dự mà vượt qua khung chắn trước mắt.
Cứ thế này mà trốn thoát.
Cứ thế này mà chết đi cũng được.
-
Câu chuyện không quá dài, nhưng khi Hạ Hòa kể xong, mặt trời đã sắp lặn, ánh vàng cam chói lọi chiếu lên mí mắt Thẩm Tô Khê, hai mắt cô nóng rát khó chịu.
"Chị Tô Khê, thật ra em rất sợ, em không dám nói với cha mẹ."
Hạ Hòa chậm chạp quay đầu sang nhìn, phát hiện Thẩm Tô Khê yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dường như không có tiêu cự.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng hỏi: "Hạ Hòa, em muốn ăn táo không?"
Không đợi cô bé trả lời, cô đã cầm lấy quả táo trên tủ đầu giường, cúi đầu gọt.
"Em có thể quên được tất thảy sao?" Hạ Hòa nhắm mắt lại, tựa hồ đang lẩm bẩm.
Thẩm Tô Khê dừng lại, ngón tay cảm nhận cơn đau truyền tới.
Một vệt dài, máu không ngừng tuôn trào, thịt táo trắng nõn dần nhiễm sắc đỏ.
Cô đưa tay lên miệng m.út vết thương, tay còn lại thả quả táo gọt được một nửa về lại đĩa trái cây.
Sau đó, cô mới quay sang nhìn cặp mắt rươm rướm của Hạ Hòa.
Hai người trầm mặc, không ai mở miệng ra nói điều gì.
Thật lâu sau, Thẩm Tô Khê mới nghe thấy Hạ Hòa nói: "Không ai giúp em, sẽ không một ai giúp đỡ em."
Thẩm Tô Khê ngẩn ra, cô dứng dậy chỉnh chăn lại ngay ngắn cho cô bé: "Hạ Hòa, em tự bảo vệ chính mình, em rất dũng cảm."
"Em không cần phải sợ hãi, em đâu có một mình."
"Sẽ có thật nhiều người giúp em mà."
-
Thẩm Tô Khê đẩy cửa ra, phát hiện cậu thiếu niên trong góc tường, quai hàm căng chặt.
Khóe mắt cậu đỏ rực, tia máu hiện lên giống như kim châm, tùy thời cơ mà đâm người vỡ nát.
Cô không cần hỏi cũng biết những lời vừa rồi Lục Lễ đã nghe không sót một chữ.
Bầu không khi nhất thời lâm vào trầm lặng.
Thẩm Tô Khê còn đang sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, Lục Lễ đột nhiên đánh mắt sang, ngập tràn cảm giác áp bức.
"Em nhớ rõ." Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào mặt cô, giống như một hai phải tìm ra được chút khác thường nào thì mới thôi: "Diệp Triệu cũng là giáo viên của chị và anh trai em."
Thẩm Tô Khê khẽ gật đầu, giọng nói cũng trở nên khản đặc: "Đúng vậy."
"Thế nên." Thanh âm của cậu nhẹ nhàng: "Chị cũng biết nơi đó đúng không?"
"Ừ." Ánh mắt của cô có chút mơ màng, tựa như đang lâm vào hồi ức.
Lục Lễ ngả đầu lên tường, vang lên một tiếng rõ ràng: "Em biết rồi."
Thẩm Tô Khê ngơ ngác hai giây rồi mới phản ứng lại, cô bước lên túm lấy cánh tay cậu: "Cậu ở lại chăm sóc con bé đi."
Chờ đối phương quay đầu lại, cô mới nói tiếp: "Hạ Hòa bây giờ rất cần cậu."
Bàn tay Lục Lễ nắm chặt rồi lại buông lỏng.
Thẩm Tô Khê bắt được động tác nhỏ này của cậu, biết trong lòng cậu đã đưa ra quyết định, cô mới buông tay rời đi.
"Chị tính đi đâu?" Lục Lễ gọi cô lại.
Thẩm Tô Khê hơi ngừng bước, cô không quay người lại mà đáp: "Đi vứt rác."
Lục Lễ nhìn theo bóng lưng cô một lúc rồi xoay người đi vào phòng bệnh.
Cậu khẽ nâng mí mắt, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Hạ Hòa.
Hạ Hòa giật mình, xoay người đưa lưng về phía cậu.
Giữa áp lực nặng nề đè ép, bên tai bỗng nhiên rót vào thanh âm vững vàng--
"Em rất dũng cảm."
"Em đâu có một mình."
"Sẽ có thật nhiều người giúp em mà."
..
Cho nên, em không cần sợ hãi.
"Cậu có thể gọt táo cho mình không?" Hạ Hòa chậm rãi trở người, nước mắt chảy dài trên mặt.
Lục Lễ sửng sốt, nhẹ nhàng đáp: "Được."
Cậu quay đầu đi, đuôi mắt khẽ rũ, lập tức chú ý tới quả táo dính máu trên đĩa.
Động tác tìm kiếm bên tai rất lớn, Hạ Hòa không nhịn được hỏi: "Cậu đang tìm gì vậy?"
"Dao gọt hoa quả." Lục Lễ không ngừng tay, trong lòng không hiểu sao càng lúc càng bất an.
"Trên ngăn tủ không có sao?" Hạ Hòa nói: "Ban nãy chị Tô Khê mới dùng mà."
Lục Lễ gần như c4n răng hỏi: "Cậu nói cái gì?"
-
Nước theo mái hiên trượt xuống, tí tách nhỏ giọt bên chân, như một cơn mưa thu ảm đạm.
Thẩm Tô Khê đứng dưới cột đèn đường thật lâu rời mới nhấc chân chạy lên lầu.
Bầu không khí âm u lạnh lẽo lập tức vây lấy, cô bất giác rùng mình.
Căn nhà Diệp Triệu thuê ở tầng thứ ba, phía bên phải, có chút ánh sáng lọt ra từ khe cửa.
Cô liền biết, ông ta đang ở bên trong.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, có tiếng mèo hoang thút thít khe khẽ.
Nội tâm Thẩm Tô Khê dần bình tĩnh lại, cô chậm chạp nhận ra hành động của mình bây giờ buồn cười thế nào.
Cô ngả lưng lên cửa, trút vỏ dao ra, dùng lưỡi dao bén nhọn đâm lên tường, hết lần này đến lần khác.
Đến khi bên trong phát ra động tĩnh không nặng không nhẹ.
Cô mới dừng tay lại, ném dao gọt hoa quả xuống rồi rời đi.
Cách tầm 10m có quầy tạp hóa.
Thẩm Tô Khê tới mua một gói thuốc lá và bật lửa.
Đèn đường đóng một lớp bụi dày, ánh sáng chiếu xuống có chút xám xịt.
Cơn gió lạnh cuốn theo hơi nước vụn vỡ, tan rã trong đáy mắt cô.
Cô run rẩy nhét điếu thuốc vào miệng, mới vừa lấy bật lửa ra, ánh mắt cô chợt bắt gặp người đàn ông cách đó không xa.
Cả người cô bất chợt cứng đờ.
-
Thẩm Tô Khê ngơ ngẩn nhìn người trước mắt.
Giữa đốm lửa lập lòe, anh vững vàng bước về phía cô.
Giống như không cảm nhận được độ nóng của lửa, anh cầm bật lửa một lúc lâu rồi mới đoạt được. Đồng thời, tay còn lại lấy điếu thuốc ra khỏi miệng cô, nghiền nát trong tay mình.
"A Châu." Thanh âm của Thẩm Tô Khê yếu ớt, như làn gió vụt quá khó mà bắt lấy.
Những ngón tay bám víu góc áo trở nên trắng bệch.
Cô không biết mình muốn nói gì, chỉ có thể gọi tên anh thêm lần nữa.
Ánh mắt Giang Cẩn Châu bình tĩnh nhìn cô.
Trong con ngõ tối tăm, ánh đèn cam hồng trong nhà xuyên qua lớp cửa kính lấp lánh hắt lên gương mặt cô, chia thành từng mảng sáng tối.
Tựa như con búp bê sứ vỡ tan tành rồi được dán lại.
Tinh xảo nhưng mong mảnh yếu ớt.
Giang Cẩn Châu cảm tưởng hơi thở trong người mình bị trút đi từng chút một, từng phút giây trôi qua đều khó chịu.
Anh ôm lấy cô, ấn đầu cô vào lồng ng.ực mình.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, nước mắt Thẩm Tô Khê không ngừng tuôn ra.
Cô hung hăng ôm chặt anh, muốn hút lấy năng lượng trên người anh vào cơ thể cạn kiệt của mình.
"Anh yêu em chứ?"
Giọng nói cô trầm khàn khó nghe, thanh âm cũng run rẩy lộn xộn.
Anh không đáp lời mà nắm lấy bả vai cô, đẩy nhẹ về phía trước.
Bầu trời vẫn xám xịt như cũ, cơn gió ẩm ướt táp qua da đầu lạnh buốt.
Dường như có mảnh vụn rơi xuống lông mi cô, vừa ngứa vừa nhớp.
Cuối cùng, nó hóa thành một con bướm, đậu trên môi cô.
Cánh bướm vỗ nhè nhẹ, thế mà trái tim cô tê dại.
Đó là nụ hôn của anh.
Dịu dàng, nhưng nóng hổi.
-
Dọc suốt đường đi, hai người đều im lặng không nói gì.
Về tới khách sạn, Giang Cẩn Châu mới mở miệng: "Em thay quần áo đi."
Tóc cô và cả áo khoác đều thấm ướt mưa dưới hiên, lúc này trông cô chật vật biết bao.
Thẩm Tô Khê thất thần đáp một tiếng, cầm lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm, cửa cũng quên đóng lại.
Tiếng nước tí tách gần nửa giờ, Giang Cẩn Châu bước vào phòng tắm, tắt vòi hoa sen đi, dùng khăn lông lau khô người cho cô.
Động tác anh vô cùng dịu dàng, nhưng đủ để đánh thức cô.
Cả người Thẩm Tô Khê run lên, cô quay lại nhìn vào mắt anh, rồi đột ngột hôn lên môi anh.
Đây chẳng thể gọi là hôn nữa. Lực đạo của cô quá lớn, giống như gặm c4n hơn.
Qua một lát, môi dưới của Giang Cẩn Châu đã bị cô c4n rách một mảng, khóe môi đỏ rực rỡ.
Thẩm Tô Khê không định dừng lại, cô dùng sức tháo thắt lưng anh ra.
Giang Cẩn Châu ngẩn người.
"Tô Khê." Anh đè bả vai cô lại, không cho cô động đậy, giọng nói hơi nâng lên: "Nhìn anh."
Không biết khi nào, vòi hoa sen lần nữa mở ra, dòng nước mạnh mẽ xối xuống.
Chậm rãi kéo lý trí của Thẩm Tô Khê trở về.
Cô rũ mặt, im lặng một lúc lâu.
Giang Cẩn Châu sau khi lau khô người cho cô thì giúp cô mặc quần áo rồi ôm cô về phòng ngủ.
Anh đặt cô lên mép giường, sau đó đi lấy máy sấy tóc.
Giữa tiếng gió ù ù, Thẩm Tô Khê bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Sao anh biết em ở nơi đó?"
Giang Cẩn Châu chỉnh lực gió nhỏ lại rồi mới trả lời: "Bạn học của em trai em nói với anh."
2 tiếng trước.
Giang Cẩn Châu đến bệnh viện đón cô, vô tình gặp được Lục Lễ ngoài cửa phòng bệnh.
Lục Lễ nói: "Chị ấy đi rồi."
Giang Cẩn Châu không biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ lướt qua cậu, hiển nhiên không để lời của "tình địch" trong lòng.
Cho tới khi giọng nói khàn khàn của cậu thiến niên kia vang lên lần nữa: "Hiện tại tôi không có thời gian giải thích với anh."
Giang Cẩn Châu xoay người lại.
Lục Lễ nhìn thẳng vào anh, tròng mắt đen nhánh như mực: "Tôi chỉ có thể nói với anh, chị ấy có thể sẽ xảy ra chuyện."
-
Thấy cô thật lâu không nói lời nào, Giang Cẩn Châu mới chỉnh mức gió lên.
Hong khô tóc xong, để cô nằm xuống ngay ngắn.
Sau đó anh mới đi thay bộ quần áo ướt trên người rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Phòng ngủ tối om, không gian vô cùng tĩnh lặng.
Thẩm Tô Khê gác đầu lên ngực anh.
Lồng ng.ực rắn rỏi của anh, cả nhiệt độ cơ thể nóng rực.
Giờ khắc này, trong đầu Thẩm Tô Khê hiện lên bao nhiêu hình ảnh, chính cô cũng chẳng kiểm soát được.
Ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ rọi vào, soi sáng con đường đen tối cất giấu bao nhiêu ký ức của cô, chỉ có mình cô bước đi trên đó.
- - Cho tới tận cuối đường.
Cô lặng lẽ nắm chặt tay anh.
Một hồi lâu, cô mới nói: "A Châu, xin hãy giúp em."