ĐỘC SỦNG VƯƠNG GIA HẮC KHUYỂN

"Này Tiểu Điệp, vì sao bà lại phải cố gắng học dữ vậy, đạt điểm tuyệt đối vui lắm hay sao?" Nhã Ái cầm xấp bài kiểm tra gồm ba môn toán, lý, hóa nằm dài lên bàn. Trên ba bài thi là ba con điểm mười chói lóa, mỗi lần phát bài là mỗi lần Nhã Ái cảm thán, mặc dù cô cũng không phải loại dốt gì nhưng mỗi lần phát bài cũng chính là 7,8,9 hoặc thỉnh thoảng có 10, ai như cái người này, đúng là quái vật a. Họ hiện đang học lớp 12 mà nhìn điểm cứ tưởng nhỏ này học lớp 1. Nhã Ái cũng biết, để đạt được những con điểm này Tiểu Điệp đã học bài không ít gì, ít nhất cũng thức đêm suốt một tuần đi, nhìn cái mặt hốc hác của nhỏ thì biết, hai con mắt thâm đen trũng xuống luôn rồi.

Tiểu Điệp nhìn cái mặt của Nhã Ái không nói gì, chỉ nghiêm túc suy suy nghĩ sau đó nói một câu thật đáng đánh đòn: "Có lẽ do tớ là thiên tài đi nên mới có thể đạt được nhiều điểm mười đến thế", Tiểu Điệp còn không quên nhướng mi tỏ ý đắc ý một cái.

Nhã Ái lấy xấp bài kiểm tra đập vào đầu Tiểu Điệp một cái rõ đau, phán: "Nhìn cái mặt bà đi rồi hẳn phán câu đó. Có ai thiên tài mà như bà không? Học đến nỗi mỗi lần mùa thi là chỉ còn nửa cái mạng." Như nhớ tới cái gì, Nhã Ái lại tiếp: "Là do ba mẹ nuôi của bà sao?"

Tiểu Điệp không nói gì chỉ cười, nhưng chỉ có Nhã Ái mới thấy được nụ cười đó chứa đầy tâm trạng như thế nào. Nhã Ái không mắng nữa chuyển sang thở dài: "Con nhỏ ngốc này, tự đặt cho mình áp lực lớn thế chi không biết, cũng không phải là bọn họ ghét bỏ bà hay là ép buộc toàn diện ở bà, cần chi phải như thế." Nhã Ái vỗ nhẹ vai Tiểu Điệp đùa: "Cố quá coi chừng quá cố đó cô nương, từ từ thôi còn chừa lại cái mạng để đi chơi với tui nữa."

Tiểu Điệp vì sự dí dỏm của Nhã Ái làm cho bật cười. Cô biết mình đang cố gắng quá mức cần thiết, nhưng tận trong đáy lòng cô không khỏi có sự xa cách đối với ba mẹ nuôi, cô không thể nào làm phiền họ nhiều hơn được nữa, vì vậy bản thân cô phải nỗ lực hết sức. Ai cũng nói cô thông minh, là thiên tài nhưng lại không ai chịu thừa nhận rằng là do cô cố gắng hơn họ, ngoại trừ Nhã Ái, đứa bạn từ lớp 5 của cô. Cô yêu người bạn này quá đi thôi.

Nhã Ái bị Tiểu Điệp ôm thoáng rùng mình một cái.

"Mà này, sau này bà định gây dựng sự nghiệp bằng cách kinh doanh à?" Nhã Ái hỏi.

Tiểu Điệp gật đầu: "Có lẽ vậy."

Mắt Nhã Ái lập tức sáng rỡ lên: "Vậy nhất định là phải thu nhận tui rồi đó."

Sau này hai người quả thật làm chung ùng một công ty, cô là chủ tịch còn Nhã Ái làm tổng giám đốc. Hai cô gái vậy mà lại khiến cho một công ty mới sáng lập không ngừng phát triển.

...........................................

Tiểu Điệp vẫn không thể tin vào mắt mình, nhìn chăm chăm vào Nhã Ái: "Nhã Ái?". Nàng thật là không nằm mơ, đây là đứa bạn nối khố của nàng hay sao, hay chỉ là người giống người?

Nhã Ái cũng giống như nàng, sau khi gọi Tô Dã Điệp xong cũng đứng chết trân. Nàng đứng như đứa ngốc chỉ vào mặt mình: "Bà biết tui không?"

Lãnh Tâm cùng những người khác trố mắt ra nhìn Nhã Ái, đồng loạt tự hỏi: Sao lại gọi tiểu cô nương kia là bà, không lẽ là do bà lão dịch dung sao? Lãnh Tâm cũng ngây ngốc tự hỏi, Điệp tỷ thật sự là bà lão dịch dung sao?

Chỉ có Tiểu Điệp là ngây ngốc gật đầu. Nhã Ái bất ngờ tát Tiểu Điệp một cái: "Đau không?", thực khách bị Nhã Ái làm cho giật bắn người, sao lại đánh người ta? Tiểu Điệp không mắng, không giận cũng tát Nhã Ái một cái hỏi: "Đau không?", thực khách lại càng giật bắn người mạnh hơn.

Hai vị cô nương này điên rồi!

Không quan tâm mọi ánh mắt xung quanh, Nhã Ái cùng Tiểu Điệp đồng loạt mừng rỡ đáp: "Đau!". Hai người ôm nhau xúc động khóc bù lu bù loa khiến cho những thực khách xung quanh lắc đầu cảm thán.

Quả nhiên bị điên rồi!

Lãnh Tâm im lặng nãy giờ mới lên tiếng: "Hai người thật sự biết nhau sao? Như thế nào vậy?"

Nhã Ái định nói kiếp trước thì bị Tiểu Điệp bịt miệng lại, trước khi đi không quên hướng Lãnh Tâm khách sáo nói: "Vị công tử này, cho ta nàng mượn nàng ta một chút nhé?" rồi như cơn lốc chạy đi mất.

Lãnh Tâm sắc mặt chứa đầy vẻ mất mát lẩm bẩm: "Công tử sao?" Không lẽ Điệp tỷ thật sự đã quên mất hắn rồi. Chợt nhớ cũng có một người như hắn nãy giờ đứng vẫn đứng bất động, bèn ngước lên nhìn. Ách, sao lại là Tam vương gia? Lúc nãy hắn chỉ là thấy Điệp tỷ bị lão lái buôn kia ức hiếp, lúc ấy cũng chả nhìn rõ mặt Điệp tỷ chỉ nghĩ là một lão nam nhân sao lại có thể ức hiếp cô nương nhà người ta như thế, không ngờ lại toàn là người quen. Hắn có nghe người ta bảo rằng Tam vương gia trí óc không còn được bình thường, hắn từng không tin nhưng hiện tại xem ra thì đúng rồi.

Lãnh Tâm nhìn Hoắc Dĩnh đôi mắt trong suốt đứng bất động nhìn nơi Tiểu Điệp vừa đi khỏi, lại nhìn lão lái buôn cười gian: "Vương gia, người muốn chơi không?"

Hoắc Dĩnh nghe chữ chơi cặp mắt liền sáng rỡ gật đầu lia lịa.

Trước khi chơi, Lãnh Tâm không quên đá lão lái buôn đang nằm lăn lộn dưới đất hóng trò vui nãy giờ vài cái. Dám bắt nạt Điệp tỷ của ta sao? Xem ta chỉnh chết ngươi như thế nào.

Những người khác nhìn sắc mặt Lãnh Tâm không khỏi cảm thấy tội tội cho lão lái buôn. Nãy giờ ai bảo không chạy trốn, ham hố nằm dưới đất xem trò hay chi, như người kia có phải hay rồi không.

Người ngồi cùng bàn sớm lợi dụng mọi người không chú ý đến hắn đã chuồn đi mất, hiện tại chỉ còn cái bàn không cùng với thức ăn trên bàn. Đây gọi là cái gì?

Tò mò hại chết con mèo!

Tiểu Điệp sau khi kéo Nhã Ái tới một con hẻm khuất gần đó, bắt đầu hấp tấp hỏi: "Nhã Ái, sao bà lại ở đây?"

"Bị ngươi kéo chết" không quên bồi thêm một câu "Đừng gọi ta là bà, mắc công người khác nghĩ rằng ngươi bị điên đấy, kêu gọi lung tung."

Tiểu Điệp ngẩn người sau đó mới nhớ, đúng rồi, hiện tại họ không có ở nơi như trước kia nữa xưng hô như cũ không ổn. Lại phát giác đến câu nói của Nhã Ái, không khỏi nghi hoặc hỏi lại: "Bị kéo chết là sao?"

Nhã Ái lập tức sa sầm, lấy tay dùng hết sức kéo má Tiểu Điệp ra. Nàng hung hăng nghiến răng nói: "Chẳng phải ta đã bảo ngươi là ra tay cũng không nên tuyệt đường quá hay sao, ngươi chẳng bao giờ nghe ta, giờ thì sao, hả, hả, hả? Bị người ta trả thù đến giết chết rồi xuyên tới đây vui chứ? Con ngốc này!"

Mặc dù hung hăng ra sức kéo mặt Tiểu Điệp nhưng khi nói đến câu cuối nước mắt không kìm được mà chảy ra, Nhã Ái hít hít mũi vài cái sau đó tiếp, nhưng sức kéo ở tay đã giảm dần: "Ngươi có biết lúc ban đầu mới ban đầu xuyên tới đây ta đã hoang mang thế nào không, hơn hết ta không biết rằng ngươi có bị bọn kia giết rồi hay không, ta thật sự lo lắm đấy, cái con ngốc này."

Trong lòng Tiểu Điệp như được dòng nước ấm áp tưới vào, nàng nhìn Nhã Ái vẻ mặt hối hận nói: "Xin lỗi, ta thật sự xin lỗi."

Nhã Ái hừ hừ vài cái sau đó kể nguyên nhân vì sao lại xuyên đến đây. Đơn giản chính là lúc Nhã Ái nghe nói có người đến báo thù định sẽ tới giúp một tay, ai dè vừa tới liền bị Tiểu Điệp trượt vỏ chuối mà túm lấy áo kéo theo, thế là Tiểu Điệp đập đầu xuống đất còn Nhã Ái thì bị đập đầu vào cạnh bàn. Cả hai cứ thế mà xuyên không.

Kể xong Nhã Ái lườm Tiểu Điệp một cái ý: Chuyện hay ngươi làm đó, thấy sao hả?

Tiểu Điệp gãi gãi đầu ho khụ khụ vài cái, giấu diếm xấu hổ bằng cách hỏi chuyện khác: "Ngươi xuyên qua đây được bao lâu rồi?"

"Trở thành một tiểu cô nương 8 tuổi, bây giờ đã thành thiếu nữ 23, xem như là 15 năm rồi đi. Còn ngươi?"

Tiểu Điệp há hốc mồm, sao lại có điểm bất đồng với nàng thế này. Sư phụ nàng có bảo là nàng đến nơi này được vài tháng nhưng nàng thấy thì không giống như vậy, cuối cùng là lắc đầu nói: "Ta không biết."

"Sao lại không biết?"

"Ta bị mất trí nhớ."

Lần này tới phiên Nhã Ái trợn to mắt, nàng lấy tay sờ sờ đầu Tiểu Điệp sau đó hỏi: "Có nhớ ta không?"

Tiểu Điệp gật đầu.

"Ta tên gì?"

"Nhã Ái"

"1 + 1 bằng mấy"

Tiểu Điệp không chịu nổi trò đùa dai của Nhã Ái nữa trực tiếp đập vào đầu nàng ta một cái: "Ta bị mất trí chứ đâu có điên."

Nhã Ái xoa xoa cái đầu đau nghiêm túc nói: "Ta thấy ngươi vẫn nhớ tốt mà."

"Nhưng mà cái người đi cùng ngươi lúc nãy hình như là biết ta nhưng ta lại không nhớ ra y, có lẽ ta thật sự bị mất trí nhớ." Có lẽ sư phụ nàng không dối gạt nàng, có lẽ nàng thật sự bị té sông đến mức mất trí nhớ. Nghĩ đến nguyên nhân củ chuối này, da đầu Tiểu Điệp không khỏi giật giật.

"Ngươi nói Lãnh Tâm ấy à? Lúc nãy quả thật có gọi ngươi bằng Điệp tỷ thật. Không lẽ ngươi chỉ mất những ký ức ở chỗ này?"

Tiểu Điệp ngẫm nghĩ cảm thấy cũng đúng bất giác gật đầu. "Lại nói, ngươi và người tên Lãnh Tâm có mối quan hệ như thế nào?"

"Đấy là đệ đệ thất lạc của ta, lúc ta lên chín thì hắn ra đời, năm hắn lên ba do ta bất cẩn khiến hắn bị lạc mất." Giọng Nhã Ái có chút run rẩy, như là vô cùng hối hận vì đã để lạc mất đệ đệ của mình.

"Vậy sao tìm được?"

"Khoảng một năm trước ta bỗng nhìn thấy Lãnh Tâm đang leo núi để tìm sư tầm đạo, lúc ta nhìn thấy hắn thì có cảm giác vô cùng lạ, có cảm giác tựa tựa cha ta, lúc sau khi biết hắn có Thấu Nhãn hơn nữa còn là Tứ Thuật gia thì ta biết đó chắc chắn là đệ đệ ta."

Tiểu Điệp vỗ vai Nhã Ái an ủi: "Vậy là tốt rồi, tìm được là tốt rồi, ngươi cũng không cần phải áy náy nữa."

Nhã Ái ôm chầm Tiểu Điệp bật khóc, quả nhiên họ mãi là người thấu hiểu lòng nhau nhất. Từ khi Lãnh Tâm bị lạc mất cho đến khi tìm lại được mọi người đều lơ qua lỗi lầm của nàng nhưng họ lại không biết rằng nàng đã khó chịu đến mức nào, thậm chí là dằn vặt đến thế nào. Nhiều lúc nàng tự nói, chẳng thà họ đánh nàng, mắng nàng, sau đó nàng khóc một trận thì đã không khó chịu đến tận bây giờ. Chỉ có Tiểu Điệp là nhìn nàng liền biết.

Họ đã trở nên sâu sắc hơn tình bạn nhưng lại không phải tình yêu, vô cùng hiểu nhau nhưng lại không phải là tri kỷ. Họ cũng không biết mối quan hệ của họ là gì, nhưng họ lại không hề ghét nó.

Nhã Ái xoa xoa cái mũi đã đỏ hỏn của mình cảm thán nói: "Được gặp lại ngươi thật tốt."

Tiểu Điệp bật cười nói: "Ta cũng vậy."

"Thôi, chúng ta quay trở lại còn phải xử lý lão già kia nữa." Tiểu Điệp nói.

"Ừ!" Nhã Ái vui vẻ đáp ứng.

"Vẻ ngoài ngươi hình như có chút thay đổi." Tiểu Điệp nói.

"Ngươi cũng thế." Nhã Ái đáp.

Nhã Ái là do linh hồn xuyên qua mượn xác hoàn dương nên mới thay đổi, còn Tiểu Điệp chính là bị phong ấn làm cho dung mạo bị biến đổi, nên từ lúc phong ấn bị giải thì khuôn mặt nàng cũng theo đó khôi phục. Nhưng dù vì lý do gì thì hiện tại cả hai người đều mang dáng vẻ khác so với thế giới bên kia.

"Thật kỳ lạ, vậy mà hai chúng ta vẫn nhận ra nhau." Cả hai đồng thanh nói sau đó cùng cười.

Đôi bạn thân là gì, chính là khi gặp nhau những nỗi buồn những bí mật đều không vì gì mà bất giác thốt ra. Có bạn thân thật là tốt.

Về lại trà lâu, Tiểu Điệp và Nhã Ái không khỏi ngây ngốc nhìn cảnh trước mắt. Lão lái buôn mà họ nói muốn về xử hiện đang bị trói gọn đang để trên bàn. Xung quanh hông hắn gắn đầy cải xanh, trên đầu để vài con tôm, cái mỏ xưng phù trên môi còn dính vài hột ớt, trên mặt vẽ mấy con rùa trên đó. Ngay vòng một đặt mỗi một bên đặt một cái bánh bao, tóc thì bị thắt bím, không biết là đã trét thứ gì vào khiến cho dựng dựng lên. Trên ngực còn có một tờ giấy được viết dòng chữ thư pháp vô cùng đẹp, nội dung là: "Thức ăn ngon, chỉ nên ngắm nhìn không nên ăn."

"Ha ha ha... " cả Tiểu Điệp cùng với Nhã ái đều không quan tâm đến dáng vẻ thục nữ của mình nữa mà ôm bụng cười to.

Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh đang cầm bút lông mải mê vẽ con rùa trên mặt lão kia bằng ánh mắt tán dương: "Làm tốt lắm, vẽ đẹp, vẽ đẹp."

Hoắc Dĩnh một tay cầm bút lông, một tay xấu hổ gãi gãi đầu. Tỷ tỷ xinh đẹp vừa khen hắn. Hắn vốn định chỉ vẽ ba con rùa, hiện tại được Tiểu Điệp khen Hoắc Dĩnh hứng trí liền vẽ thêm vài con rùa nữa. Lão lái buôn vì bị bút lông không ngừng vẽ trên mặt khiến hắn bị nhột, hai bên hàm râu kịch liệt giật giật lệ rơi đầy mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc