ĐỘC SỦNG VƯƠNG GIA HẮC KHUYỂN

Lão Chu nghe người kia hỏi vậy thì đáp: "Ta cũng không biết, ngay từ buổi trưa đã không thấy tiểu cô nương đó rồi." Đáp xong, vì cảm giác tội lỗi trong trong lòng vẫn còn, ông không muốn nói thêm gì nữa xoay người bỏ đi mặc dù người kia vẫn còn muốn hỏi.

Điều người kia muốn hỏi là: Lỡ vị tiểu cô nương kia quay trở lại nhưng không thấy trượng phu của mình thì phải làm sao?

Nhưng có lẽ, điều người kia đang lo nghĩ sẽ chẳng bao giờ xảy đến.

Người tộc bọn họ từ trước đến nay kiên kị nhất là làm hại người khác, nhưng sự việc đến bước đường này rồi, bọn họ không thể không làm.

Trạc nhi còn quá nhỏ, nó không thể chết được.

Cả đời tộc bọn họ luôn sống vì người khác đến cuối cùng thì sao? Mười mấy năm trước, tất cả bọn họ đều bị bắt đến đây, bị ấn phù chú lên người nhằm mục đích hút lấy sức mạnh mạch ngũ hành của bọn họ để phong ấn "thứ" bên trong kia.

Vì vậy, bọn họ muốn được sống ích kỷ một lần. Nhưng cũng không phải ích kỷ cho bản thân bọn họ mà là cho Trạc nhi.

Trong lòng ai cũng biết bản thân đang làm điều sai trái, vì thế không một ai dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Dĩnh đang bị chuốc mê. Họ bị cảm giác nặng nề của tội lỗi quấn quanh trong lòng, khiến cho bầu không khí xung quanh bọn họ trở nên vô cùng u ám.

Tiếng mãnh thú trong hang động gầm càng lúc càng lớn như thể đang bị một thứ gì đó kích thích đến, điên cuồng muốn vùng ra.

Lão Chu nhìn cửa động rung lắc dữ dội, biết bản thân không thể chần chừ lâu hơn. Ông thở dài một hơi, chủ động tiến tới chỗ Hoắc Dĩnh động thủ.

Trong bộ tộc này, ông là người già nhất. Vậy thì hãy để ông làm điều sai trái này sau đó tự sát để chuộc lại lỗi lầm gây ra.

Trạc nhi thấy ông mình càng lúc càng tiến lại gần Hoắc Dĩnh, trong lòng vẫn giữ lại một tia hi vọng mà hỏi: "Ông, chúng ta thật sự không thể không làm hại ca ca sao?"

Lão Chu bất lực trả lời: "Không có. Nếu không phải hắn chết thì chính là con chết đấy Trạc nhi."

Nghe đến đây, Tiểu Điệp không khỏi kinh ngạc.

Bọn họ đang muốn dùng mạng Hoắc Dĩnh để thế mạng cho Trạc nhi?

Mắt thấy lão Chu tiếp tục tiến tới chỗ Hoắc Dĩnh thì Tiểu Điệp muốn lao ra. Nàng lao ra thì có thể làm gì? Nàng không biết, nhưng nàng cũng không thể cứ trơ mắt nhìn như vầy mãi được.

Nhưng sau đó, Tiểu Điệp vốn đang ở chỗ ẩn nấp của mình cũng không cần lao ra nữa, bởi vì, Hoắc Dĩnh đã mở mắt rồi.

Ai cũng nghĩ Hoắc Dĩnh đang bất tỉnh, vậy mà khi lão Chu tiến tới giơ tay lên liền lập tức bị hắn chụp lấy. Hắn đột ngột mở mắt ra như vậy khiến cho ai cũng sửng sốt, ngay cả nàng cũng bị hắn dọa cho ngây ngốc.

Tên đó vậy mà lại giả vờ bất tỉnh.

Hoắc Dĩnh nắm lấy cổ tay lão Chu siết chặt lại, cười như không cười nói: "Thật ngại quá, ngoài nương tử ra, ta không muốn bất cứ ai chạm vào người mình."

Lão Chu nghe ra trong lời Hoắc Dĩnh có chứa sát ý, vội nhìn sang Trạc nhi quát: "Trạc nhi, mau chạy đi."

Trạc nhi nghe thấy bảo chạy thì giật mình vội làm theo, nhưng chính là vẫn không kịp. Lời lão Chu vừa dứt, Hoắc Dĩnh đã sớm buông tay ông ra tóm lấy Trạc nhi. Cho dù ông tinh mắt nhận ra thì sao, vẫn là không kịp ngăn cản.

Một tay Hoắc Dĩnh tóm lấy vai Trạc nhi để cho con bé không nhúc nhích, một tay co lại để ngay động mạch cổ cô bé. Chỉ cần Hoắc Dĩnh dùng sức, miếng thịt ở cổ Trạc nhi nhất định sẽ bị móc ra ngay tức khắc.

Trạc nhi thật sự bị Hoắc Dĩnh dọa cho sợ mà khóc nức nở. Lão Chu thấy thế thì sợ hãi, giọng nói run rẩy, van nài nói: "Ta cầu xin ngươi mau thả Trạc nhi ra đi. Tất cả mọi chuyện là do ta, nếu muốn thì hãy lấy mạng của ta."

"Vậy sao, nhưng khi nãy ta nghe nói, vì Trạc nhi nên ta mới phải thay mạng?" Hoắc Dĩnh không cho là đúng, mắt hắn sáng quắc nhìn mọi người cười lạnh một tiếng.

Bị Hoắc Dĩnh nhìn đến, tất cả mọi người đều quỳ xuống khóc lóc xin tha mạng thay cho Trạc nhi. Hắn không quan tâm đến tiếng khóc của mọi người, chầm chậm lên tiếng: "Muốn ta tha cho Trạc nhi cũng được. Nói cho ta biết, thứ trong hang động kia là gì? Nếu có nửa lời gian dối, ta liền lấy mạng con bé."

Thấy Hoắc Dĩnh chịu nhượng bộ đồng ý thỏa hiệp, lão Chu vui mừng gật đầu nói: "Được, được, ta nói, ta nói. Thứ bên trong kia là một con rồng."

Rồng?

Đây là điều mà Tiểu Điệp chưa bao giờ ngờ đến.

Nghe được đáp án, Hoắc Dĩnh làm đúng như lời hắn nói là thả Trạc nhi ra. Trạc nhi được thả liền vừa khóc vừa chạy lại về bên lão Chu.

Tất cả mọi người ở đây không ai nghĩ Hoắc Dĩnh sẽ thực sự thực hiện lời hứa, thả Trạc nhi ra. Vấn đề quan trọng là, sao hắn tin tưởng lời lão Chu nói là sự thật mà không phải gạt hắn.

Hành động của Hoắc Dĩnh khiến cho ngay cả Tiểu Điệp cũng nghi hoặc.

Hoắc Dĩnh tin tưởng lão Chu, bởi vì hắn biết lão Chu là thật sự muốn giải độc cho hắn. Hơn nữa, phù chú trên người Trạc nhi không ngừng lập lòe ánh sáng, khác với những người còn lại. Cũng giống như Tiểu Điệp, sức mạnh của Trạc nhi đang bị con rồng bên trong kia điên cuồng hút lấy, bọn họ hẳn là muốn hiến tế hắn để làm dịu con rồng kia, kéo dài mạng cho Trạc nhi.

Vì một mạng lão Chu đã cứu hắn, sự việc lần này hắn chấp nhận bỏ qua.

Hoắc Dĩnh cười nhàn nhạt sau đó xoay người tiến vào bên trong hang động.

Hành động của hắn khiến cho mọi người đều kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, tất cả đều đồng thanh hướng về phía lưng Hoắc Dĩnh cảm động nói: "Đa tạ, thật sự rất đa tạ."

Trước cái nhìn của mọi người, Tiểu Điệp từ chỗ ẩn nấp chạy ra, phóng lên người Hoắc Dĩnh. Hắn dường như đã biết nàng núp ở đâu, hơn nữa còn biết nàng nhất định sẽ tới. Bàn tay hắn giơ ra, để cho nàng nhảy lên rồi ôm nàng trong lòng.

Thân ảnh sói trắng của Tiểu Điệp khiến cho mọi người đều sửng sốt. Họ biết, con sói kia không phải là súc thể của một ai trong số những người bọn họ.

Một người không nén được buộc miệng lên tiếng: "Con sói kia... "

Lão Chu là người sớm nhất nhận ra vấn đề, ông im lặng sau đó bật cười: "Tiểu cô nương kia không ngờ lại là một con sói trắng."

Thật không ngờ, tiểu cô nương đi bên tên tiểu tử đó lại là một người trong tộc Bạch Lang của bọn họ.

Xem ra, ông trời không tuyệt đường con người. Bên ngoài kia vẫn còn có những người tộc Bạch Lang trốn thoát được sự kiện khốc liệt năm đó.

Bình luận

Truyện đang đọc