ĐỘC SỦNG VƯƠNG GIA HẮC KHUYỂN

Hoắc Dĩnh bị Hắc Tử phát hiện ra, liền từ thị trấn Thanh Liên cách vương phủ ba dãy núi cao sáu con suối nhỏ cùng với ba trấn lớn khác cấp tốc mang về.

Hiện tại hắn cũng không phải được đem về vương phủ mà là trên một cái thải lâu chuẩn bị ném tú cầu. Người ta trước giờ là nữ nhân ném tú cầu chọn tướng công nhưng cũng không có nói là nam nhân thì không được ném, vì thế hoàng thượng trong sự áy náy tột độ quyết định hạ chỉ cho Hoắc Dĩnh ném tú cầu. Nếu không phải lần trước Hoắc Dĩnh leo cửa sổ bỏ trốn thì đạo thánh chỉ này đã sớm được tiến hành.

Hoàng thượng quan niệm rằng đứng trên thải lầu cao nhìn xuống thấy mặt nhiều người mới có thể chọn được người mình thích. Nếu chọn được, hoàng thượng sẽ nhanh chóng tiến hành hôn lễ.

Nếu như ném trật hay người ta bỏ chạy thì sao à?

Những chuyện đó chắc chắn không xảy ra!

Hoắc Dĩnh cả người bị trói để ngồi trên ghế thì ủy khuất bật khóc: "Oa oa oa, sao lại bắt ta về đây, các người ăn hiếp ta."

Lão công công trên tay cầm thánh chỉ mà trên trán mồ hôi lấm tấm, vội nở nụ cười ra dụ dỗ: "Vương gia, ngài muốn chơi không?"

Nghe tới chơi, Hoắc Dĩnh mới thôi không khóc, sụt sịt cái mũi của mình, ngơ ngác hỏi lại: "Muốn, nhưng chơi gì?"

Lão công công lấy ra một quả tú cầu màu đỏ được bện trông vô cùng đẹp mắt đưa cho Hoắc Dĩnh, Hoắc Dĩnh được cởi trói đón lấy tú cầu ngây ngốc hỏi: "Cái này để làm cái gì?"

Thấy Hoắc Dĩnh mắc bẫy, lão công công tiếp tục dụ dỗ: "Ngài muốn có người lúc nào cũng bên cạnh chơi cùng ngài không?"

Hoắc Dĩnh thật thà gật đầu, lão công công dụ dỗ được Hoắc Dĩnh thì nở nụ cười: "Tốt lắm, vậy thì ngài hãy đi theo thần", lão vui vẻ kéo tay Hoắc Dĩnh nhìn xuống phía dưới thải lâu, Hoắc Dĩnh không hiểu gì cứ vui vẻ làm theo. Hắn thò đầu xuống phấn khích hỏi: "Ta nên làm gì nữa?"

"Ngài nhìn những vị cô nương phía dưới, thấy vị cô nương nào ưng mắt thì nói với thần. Thần sẽ cho người xuống giữ vị cô nương đó lại để cho ngài ném."

Những hộ vệ đứng phía sau nghe lão nói xong vội xoay mặt đi để tay lên miệng ho khụ khụ. Đây cũng là ném tú cầu sao? Nam nhân ném tú cầu đã là quái rồi, hơn nữa còn bắt người ta lại để ném, sao không trực tiếp bắt người ta lại nhét lên kiệu hoa có phải lẹ hơn không.

Lão công công đương nhiên hiểu được những người kia đang nghĩ gì, lão vừa cười vừa lườm khiến cho những người kia ngay cả ho khan cũng không dám.

Hừ, lão sao không biết vấn đề đó, nhưng đường đường là một Tam vương gia không thể bắt ép dân nữ kiểu đó nga!

"Vậy sao, cái này nghe có vẻ vui à nha, nhưng mà thế nào là ưng mắt?" Hoắc Dĩnh hỏi xong câu này thì thấy chòm râu bạc dài của lão công công không ngừng giật giật.

Đám hộ vệ phía sau lại tiếp tục ho khan.

Lão công công lần này cũng lười lườm mà trực tiếp giảng giải cho Hoắc Dĩnh: "Là người mà ngài cảm thấy thích, lúc nào cũng muốn ở bên cạnh để chơi cùng."

"Giống như Nhạc tỷ?"

Lão không biết Nhạc tỷ là ai nhưng mà để Tam vương gia có thể nhớ được thì chắc hẳn cũng không tầm thường, lão như mèo mù vớ gà rán vội gật bừa: "Đúng vậy, đúng vậy."

Cũng may Hắc Tử đã được lão kêu đứng ở bên trà lâu quán sát, bằng không thấy lão gật đầu như vậy nhất định sẽ làm cho lão sau này muốn gật cũng không thể gật.

Nghe đến tìm một người giống Nhạc tỷ để lúc nào cũng có thể chơi cùng hắn thì Hoắc Dĩnh vô cùng vui vẻ, nghiêm túc nhìn xuống phía dưới để tìm kiếm. Hoắc Dĩnh hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, hết nhìn bên phải lại nhìn bên trái, đám hộ vệ cùng lão công công theo ánh nhìn của Hoắc Dĩnh mà hồi hộp nhìn theo.

Một khắc trôi qua, đám người phía sau bắt đầu mất bình tĩnh.

Hai khắc trôi qua, đám người phía sau bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

Ba khắc trôi qua, đám người phía sau bắt đầu cảm thấy như ngồi trên chảo nóng, không ngừng đi qua đi lại.

Bốn khắc trôi qua, đám người phía sau bắt đầu cảm thấy muốn bùng phát.

Hoắc Dĩnh rõ ràng trông vô cùng nghiêm túc nhưng là ánh mắt cứ không ngừng nhìn xung quanh mãi mà vẫn không tìm được người nào. Lão công công bắt đầu nghi ngờ, không khỏi gào thét trong lòng: Vương gia, ngài có thật sự nghiêm túc tìm kiếm không đấy?

Thấy Hoắc Dĩnh cứ không ngừng nhìn rồi nhìn mãi vẫn không chọn được người nào, lão công công chịu không nổi nữa bèn chỉ bừa một cô nương trông thuận mắt nói: "Người này thế nào?"

"Ốm quá."

Lão liền chỉ qua người khác: "Còn người này?"

"Quá mập."

"Còn người này?"

"Mắt quá bự"

"Còn người này?"

"Môi quá mỏng."

"Còn người này?"

"Quá đẹp."

Lão công công bị Hoắc Dĩnh làm cho suýt chút hộc máu, lão lại gào thét: Đẹp quá cũng là vấn đề sao, ngài rốt cuộc là muốn thế nào?

Hoắc Dĩnh vì kiếm nhiều quá mà cũng bắt đầu mỏi mắt, tâm trạng trở nên chán nản. Hắn thật sự rất nghiêm túc tìm kiếm, nhưng quả thật không tìm được người nào như Nhạc tỷ. Bất chợt một thân ảnh mềm mại trong đám đông bay tới, lập tức liền thu hút ánh mắt của Hoắc Dĩnh, hắn vui sướng reo lên: "A, Nhạc tỷ!"

Lão công công như chết đi sống lại vội phi tới chỗ Hoắc Dĩnh gấp gáp hỏi: "Đâu?"

"Hoắc Dĩnh lấy tay hướng về phía Tiểu Điệp chỉ: "Kìa"

Lão nhìn thấy thì gật gù: Cũng không tồi.

"Vậy thì chọn cô nương ấy đi."

"Được sao?" Hoắc Dĩnh mắt sáng rỡ hỏi lại, hắn tưởng chỉ được phép ném người giống Nhạc tỷ thôi nên vô cùng kinh hỉ.

Lão công công gật đầu: "Đợi thần ra hiệu thì ngài hãy ném."

Hoắc Dĩnh vui vẻ cầm tú cầu mà đáp ứng: "Được."

Lão phất tay lên, lập tức bốn hộ vệ phía sau phi thân xuống thải lâu, hướng Tiểu Điệp mà động thủ.

......................................................

Tiểu Điệp nàng trước giờ chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vầy, trước mắt nàng vậy mà lại dám động thủ bắt tiểu ngốc tử của nàng đi, đợi nàng túm được bọn chúng xem nàng xử trí như thế nào!

Tiểu Điệp theo dấu chân Hắc Tử cũng vượt qua hết ba dãy núi cao sáu con suối nhỏ cùng với ba trấn lớn, cuối cùng dừng lại tại một nơi nàng hoàn toàn không quen biết đến. Bóng người bắt cóc tiểu ngốc tử bị mất dấu, Tiểu Điệp bực bội bèn đi dò dọc đường xem có manh mối gì không. Càng đi nàng càng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng đây là nơi nàng lần đầu tiên tới nhưng sao lại có chút quen thuộc. Tiểu Điệp khẽ lắc đầu, có lẽ do nàng nghĩ quá nhiều rồi.

Chỗ kia sao náo nhiệt thế nhỉ?

Trước mặt nàng một đám cô nương đang đứng dưới một cái lâu được trang trí vô cùng lộng lẫy, xung quanh được treo vải đỏ để trang trí. Nhưng hơi kỳ lạ, những cô nương này hình như có xu hướng đứng né cái lâu thì phải, dường như rất sợ một cái gì đó rơi xuống trúng mình. Chậc, sao cũng được, nàng cần phải tìm ra tiểu ngốc tử cái đã, những việc như thế này nàng không quá quan tâm. Không biết bọn khốn kia đã đem tiểu ngốc tử đi đâu rồi.

(Tác giả: Khụ khụ, chỗ này cho Bách Mục giải thích một xíu. Chuyện là Tiểu Điệp ngoài học ra cũng chỉ là học nên mấy cái như tiểu thuyết, mấy cái như ném tú cầu thời cổ trang nàng hoàn toàn bị mù tịt. Khụ, giải thích xong rồi, mời mọi người tiếp tục đọc.)

Nàng chen người đi qua đám đông ánh mắt vô tình ngước lên, nàng lập tức sững người. Kia không phải là tiểu ngốc tử hay sao, còn có lão già nào kia đang cố đè hắn xuống lâu. Không lẽ đây là một lễ tế gì đó? Chết tiệt, nàng phải nhanh tới đó cứu tiểu ngốc tử mới được, hắn nhất định là đang rất hoảng sợ.

Tiểu Điệp vừa phi thân lên lập tức liền có bốn thân ảnh từ trên lâu phóng xuống, mỗi người một tay hướng về phía nàng. Tiểu Điệp lập tức điểm chân nhảy giật lùi về phía sau né đòn công kích của đối phương. Khốn kiếp! Bọn người này đã bắt tiểu ngốc tử đã vậy còn tính bắt luôn nàng.

Bốn hộ vệ cũng không ngờ rằng thân thủ Tiểu Điệp vậy mà nhanh nhẹn như vậy, cả bốn đều có chút thất kinh, nhưng ngay sau đó cả bốn liền bắt đầu động thủ. Vị cô nương này vương gia đã chọn, bọn họ nhất định phải bắt cho được, còn phải để cho vương gia ném tú cầu vào nàng nữa. Việc này, họ nhất định không thể thất trách, đây là hạnh phúc cả đời của vương gia.

Bốn vị hộ vệ đồng loạt niệm chú, dưới chân Tiểu Điệp bất ngờ có dây leo phóng lên định tóm lấy nàng. Tiểu Điệp nhanh chóng niệm: "Quang đao, triển!", lập tức trong tay nàng liền có hai song đao tạo từ nguyên tố ánh sáng. Nàng nhẹ nhàng chém đứt dây leo sao đó hướng bốn vị hộ vệ mà tấn công.

Năm người đánh nhau khiến cho bụi bay mịt mù, Hoắc Dĩnh phía trên thấy Tiểu Điệp bị đánh thì hốt hoảng kéo tay áo lão công công: "Này, sao lại tấn công Nhạc tỷ?"

Lão công công vội trấn an hắn: "Vương gia đừng lo, nàng ta sẽ không bị tổn thương đâu, một chút nữa sẽ cho ngài ném tú cầu."

Hoắc Dĩnh nghe thấy Tiểu Điệp không bị thương thì không nháo nữa, ngoan ngoãn đứng yên nhìn xuống nói: "Được."

Những vị cô nương xung quanh vì bọn họ náo loạn mà kinh sợ chạy tán loạn, những vị cô nương này chạy thì đã đành vậy mà không ngừng hét lên khiến cho Tiểu Điệp có cảm giác muốn... thủng lỗ tai. Mấy vị cô nương ở đây không biết ăn gì mà giọng khỏe thật.

Năm người bọn họ cứ thế liên tục niệm chú thi triển chiêu đấu với nhau. Gió vừa nổi lên thì liền bị đá cản lấy, cây vừa phóng tới thì bị quang đao chặt đi, thậm chí hỏa cầu phun ra cũng bị Tiểu Điệp điều khiển nước dập tắt.

Bốn người hộ vệ bị Tiểu Điệp chém quang đao tới liền nhảy tán ra bốn phía né tránh. Một người nhân cơ hội luồn ra đằng sau kẹp tay Tiểu Điệp lại, ba người còn lại cũng định nhân cơ hội đó mà ra tay, ai ngờ nàng vậy mà cong người lên đạp ngã ba người kia, miệng niệm chú: "Trói Phong!"

Cũng may chiêu thức Trói Phong nàng học được ở Lôi Phong hiện tại có công dụng, sau này nàng nhất định phải cảm tạ huynh ấy mới được.

Bốn hộ vệ nhất thời đều bị nhốt trong bốn quả trứng gà bằng gió, cả bốn người đều không thể tin được trợn to mắt nhìn chằm chằm Tiểu Điệp. Họ thật sự không thể tin vào mắt mình, rốt cuộc vị cô nương này là thứ gì vậy, tất cả mọi chiêu thức của họ đều bị nàng hóa giải, hơn nữa tốc độ niệm chú thật kinh người. Rốt cuộc vị cô nương này là Thuật Gia thứ mấy?

Tiểu Điệp không quan tâm sắc mặt khó coi của bọn họ, nhàn nhã chỉa quang đao vào người vừa nãy định trói tay nàng, giọng đầy uy hiếp hỏi: "Các ngươi sao lại bắt tiểu ngốc tử, là do ai sai các ngươi, nói!"

Trước sự uy hiếp kinh người của Tiểu Điệp họ không sợ hãi mà đồng loạt nghệch mặt ra. Vị cô nương này đang nói gì vậy? Bắt tiểu ngốc tử? Ai là tiểu ngốc tử?

Ở trên thải lâu Hoắc Dĩnh cầm tú cầu trên tay mà vô cùng sốt ruột, liên tục quay sang lão công công hỏi: "Ta ném được chưa?"

Nhìn bốn người hộ vệ bị nhốt trong trận pháp phía dưới lão ấp úng nói không nên lời: "Cái này... "

Không lẽ giờ cho vương gia ném? Nhưng lỡ như nàng ta né khiến cho vương gia ném hụt thì sao, vương gia ném hụt trở nên mất hứng cái mạng hắn nhất định cũng không được yên. Lão công công bị hai người Hoắc Dĩnh cùng với Tiểu Điệp làm cho thoàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Rốt cuộc cái mạng già của hắn dạo gần đây vướng phải cái vận xui gì thế này. Liên tục bị Hoắc Dĩnh nhìn chăm chăm, lão tức giận mà không có chỗ phát tiết bèn lôi bốn người hộ vệ ra mắng: "Toàn một lũ ăn hại."

Nhưng ngay chính lão cũng không ngờ được, vị cô nương kia vậy mà có thể kinh khủng như vậy. Quả nhiên người Tam vương gia xem trọng thì không thể xem thường.

Bốn người phía dưới còn không biết làm sao để thoát ra trận pháp thì bỗng trận pháp tự nhiên yếu dần, ngay cả quang đao trên tay Tiểu Điệp cũng dần dần biến mất. Tiểu Điệp nhìn bàn tay dần trống trơn của mình thầm kêu khổ: Sao tự dưng lúc này lại không thể điều khiển mạch ngũ hành, ông trời rõ ràng trêu người mà.

Biết vậy nàng đem theo Tiểu Bạch Lang bên mình thì quá tốt rồi. Tiểu Điệp khóc không ra nước mắt, co giò chuẩn bị bỏ chạy thì nghe cả bốn người phía sau hô: "Mộc lao, triển!". Tức thì dưới đất toàn bộ dây leo như có sự sống phóng về phía nàng, trói chặt lại. Tiểu Điệp bị đứng bất động mở to mắt nhìn lên phía trên thải lâu, nơi Hoắc Dĩnh đang đứng thầm than. Thật xin lỗi, là ta bất lực.

Bốn người hộ vệ xong nhiệm vụ thì giơ tay ra hiệu, họ có cảm giác như già đi chục tuổi. Lão công công phía trên nhìn thấy thì mừng rỡ còn hơn đào được vàng, vội cúi xuống hướng Hoắc Dĩnh cung kính nói: "Vương gia, ngài có thể ném."

Hoắc Dĩnh mừng rỡ liền lập tức hướng Tiểu Điệp mà ném tú cầu. Tiểu Điệp do đứng phía dưới nên không nhìn thấy rõ, chỉ thấy một cái gì đó tròn tròn bay về phía nàng. Không phải chứ, sử dụng cả đại bác để bắn nàng. Viên đạn to thế kia, kì này nàng tiêu rồi. Vĩnh biệt trần thế, vĩnh biệt tiểu ngốc tử.

Tiểu Điệp nhắm mắt lại, tư thế sẵn sàng từ giã cõi đời. Nhưng mà "viên đạn" kia bay tới nàng, nàng lại không có một cảm giác đau đớn nào, chỉ cảm thấy một vật gì đó hơi sần mà mềm giống cuộn vải đập vô trán nàng cái nhẹ sau đó rơi xuống. Tiểu Điệp từ từ mở mắt ra nhìn xuống đất thì ngây người.

Cái gì đây? Quả cầu vải?

Xung quanh vốn đang im lặng bỗng vang lên tiếng vỗ tay, mọi người liên tục hướng nàng nói: "Chúc mừng, chúc mừng."

Tiểu Điệp mặt vốn đã ngốc giờ càng thêm ngốc, ánh mắt mờ mịt nhìn dáo dác xung quanh muốn tìm kiếm chút thông tin gì đó như thể, ai đó có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không

Bốn người lúc nãy tấn công nàng cũng hướng nàng giải thuật, cúi đầu cung kính nói: "Chúc mừng cô nương đã được Tam vương gia chọn, chúc mừng Tam vương phi."

Tiểu Điệp chậm chạp cuối xuống nhặt quả cầu vải lên, thật lâu sau nàng mới có phản ứng: "Được chọn?"

Cả bốn người đồng loạt gật đầu.

"Đây là tú cầu? Ta bị ném trúng tú cầu?"

Đây không phải là buổi tế lễ gì đó?

Cả bốn lại gật đầu.

"Không đùa chứ?" Tiểu Điệp như được nghe chuyện kinh thiên động địa nhất trần gian, tú cầu trong tay như cục than nóng cứ thế ném trực tiếp vào mặt tên hộ vệ đứng đối diện nàng. Hành động của nàng đều khiến bốn người hộ vệ đều ngẩn người.

Vị Tam vương phi này thật là cường hãn a!

Tiểu Điệp hiện tại vẫn không tin vào tai mình, như người mộng du không ngừng lẩm bẩm: "Nàng vậy mà lại bị ném trúng tú cầu, nàng vậy mà bị ném trúng tú cầu,... "

Bình luận

Truyện đang đọc