ĐỘC SỦNG VƯƠNG GIA HẮC KHUYỂN

Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh sau khi được lão Chu dẫn đường tới căn nhà nhỏ thì ông liền rời khỏi.

Đứng giữa sân nhà, Tiểu Điệp vẫn không nhìn mặt Hoắc Dĩnh khiến hắn không nhịn nổi mà lên tiếng: "Nương tử, nàng không định cả đời này sẽ không nhìn mặt vi phu chứ?"

"Ai là nương... " tử của ngươi? Những câu sau chưa được nói ra liền bị nàng âm thầm nuốt vào bụng.

Nàng suýt chút thì quên mất, nàng quả thật đã được gả cho hắn.

Trong trí nhớ của nàng, người nàng thành thân là Tiểu Dĩnh. Tiểu Dĩnh tuy ngốc nghếch nhưng tâm tư chính là đơn thuần, nàng nhìn mặt hắn liền biết hắn đang nghĩ gì.

Nhưng hiện tại, người trước mặt nàng, cũng là khuôn mặt của hắn, giọng nói của hắn. Nhưng khi đối diện, nàng lại không thể nào đoán ra tâm tư của hắn.

Tiểu Điệp cúi đầu xuống sau đó lại ngẩn đầu lên nhìn Hoắc Dĩnh. Nàng nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Tiểu Dĩnh, à không, hiện tại ta nên gọi ngài là Vương Gia mới đúng. Nếu ngài đã trở lại bình thường, hẳn ngài cũng biết, ta và ngài thành thân chẳng qua trong lúc ngài bị nhược trí. Giữa chúng ta vốn không có gì cả, ngài nên hưu ta, sau đó thú một người mà ngài yêu. Đúng chứ?"

Hai chữ "đúng chứ" trong lời nói của Tiểu Điệp bị ánh mắt của Hoắc Dĩnh làm cho nhỏ dần, sau đó nghẹn lại rồi mất đi.

Hắn đơn giản chỉ là nhìn nàng, sau đó mỉm cười. Nhưng nụ cười của hắn lại khiến cho sống lưng nàng cảm thấy lạnh lẽo. Nàng hoàn toàn không đoán ra được hắn đang nghĩ gì. Điều này nhắc nhở cho nàng nhớ, Tiểu Dĩnh đơn thuần của nàng, thật sự đã biến mất rồi.

Trong lòng bỗng xuất hiện một cổ ê ẩm, sau đó dần lan tỏa khiến toàn thân bất động.

Hoắc Dĩnh vẫn như cũ, nụ cười như có như không trên môi hắn vẫn chưa mất. Thấy nàng nhìn hắn đứng bất động không lên tiếng, lúc này Hoắc Dĩnh mới hỏi nàng: "Nương tử, tất cả những ký ức lúc trước hiện tại ta đều nhớ. Ta khi nào thì nói không yêu nàng?"

Rất nhiều năm trước, nàng hẹn sẽ trở lại gặp hắn nhưng sau đó lại đột ngột biến mất. Nàng để lại một mình hắn mỗi ngày đến cây Bách Tuế chờ nàng.

Khi nàng lần nữa xuất hiện ở Mộc Vân trong thân phận vũ công, nàng lại không nhận ra hắn. Hắn chỉ đành nhốt nàng lại.

Nhưng không ngờ, hắn lại trúng Cốt Tán Hoàn. Trong lúc ngây ngốc, hắn chợt phát hiện Nhạc nhi chính là Tiểu Điệp. Hắn và nàng gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách không phải ở Mộc Vân mà là ở ngọn núi. Nàng chính là người đã cứu hắn.

Ông trời cố tình trêu ngươi hai người bọn họ. Nếu nàng không phải là mất trí nhớ thì chính là hắn ngây ngốc. Bọn họ chính là luôn bỏ lỡ nhau.

Nhưng trong lòng hắn luôn nghĩ, trong lòng nàng nhất định cũng có hắn. Nhưng hắn đã lầm, nàng chỉ là thương hại hắn, thương hại hắn bị ngu ngốc sẽ bị người khác ức hiếp nên không nỡ bỏ đi. Hơn nữa, việc triều đình diệt tộc Bạch Lang, nàng sao có thể bỏ qua.

Hắn nhìn nàng, nụ cười càng sâu, nhưng ánh mắt lại càng thêm âm u, tĩnh mịch. Giọng hắn nhàn nhạt nhưng lại pha lẫn chút ý giễu cợt: "Chỉ có nàng, vẫn chưa một lần hướng ta mà nói nàng yêu ta."

Lời nói Hoắc Dĩnh mang chút nặng nề khiến cho tâm Tiểu Điệp giật mình.

Đúng vậy, nàng chính là chưa từng hướng hắn nói nàng yêu hắn. Lúc trước nàng quả thật thích Tiểu Dĩnh, nhưng hiện tại thì sao? Nàng không biết. Khí tức của người này quá mãnh liệt hơn nữa còn u ám, vô hình chung khiến cho nàng lúng túng không biết làm sao.

"Ta... ta... " Thấy nàng ấp úng mãi không nói thành lời, hắn hôn lên trán nàng sau cất lên chất giọng trầm ấm nói: "Ta không muốn cưỡng ép nàng, nhưng câu nói nàng không phải là nương tử của ta, ta tuyệt đối không muốn lần nữa nghe lại. Được chứ?"

Câu nói kia, mặc dù Tiểu Điệp không nói hết câu nhưng Hoắc Dĩnh quả nhiên vẫn hiểu ý, hơn nữa còn khiến hắn rất tức giận.

Tiểu Điệp bị hành động của Hoắc Dĩnh làm cho nhất thời hóa đá. Nàng mặc cho hắn hôn lên trán nàng lần nữa sau đó nhìn hắn đi mất.

Nàng chợt nhớ, hắn có bảo, mọi ký ức hắn đều nhớ. Có phải việc nàng viếng mộ đại vương gia, sau đó say xỉn mà thượng hắn đều bị hắn nhớ rồi hay không?

Nàng vỗ vỗ cái mặt đã sớm đỏ như gấc, muốn tìm nhanh nhanh một cái lỗ sau đó chui xuống. Đời người quả nhiên không thể thừa cơ làm chuyện xấu mà.

Đêm đến, trong căn nhà nhỏ chỉ có hai người. Tiểu Điệp nhìn thấy Hoắc Dĩnh liền cảm thấy ngột ngạt.

Nàng đành để lại một mình Hoắc Dĩnh trong nhà, một mình bản thân đi dạo bên ngoài để giúp cho đầu óc thanh tĩnh.

Trời đã tối nên mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ. Nàng dựa vào ánh sáng của mặt trăng mà đi từng bước từng bước.

Tiểu Điệp bước đi trong vô thức cứ thế tiến đến cửa hàng động phía đông lúc nào không biết. Nhìn thấy dây leo chằng chịt ở miệng động bước chân nàng liền dừng lại.

Nàng nhớ lão Chu từng bảo, hang động này không được bước vào. Nhớ vậy, nàng liền xoay người bước ra. Nhưng khi vừa bước đi một bước, bên trong hang động vốn đen kịt không thể thấy gì phía bên trong, đột ngột truyền ra bên ngoài một tiếng gầm lớn.

Tiếng gầm này trầm đục, nghe có vẻ như của một loài mãnh thú đang gầm lên, khiến cho những dây leo bên ngoài cửa động vì bị ảnh hưởng mà không ngừng rung lắc. Đến cả mặt đất nơi nàng đang đứng cũng vì ảnh hưởng của tiếng gầm mà không ngừng chuyển động.

Tiểu Điệp vì tiếng gầm của mãnh thú mà khiến cho sửng sốt. Không lẽ, những người trong làng này đang nhốt một mãnh thú gì đó ở đây, vì thế mới không muốn cho nàng và Hoắc Dĩnh tới gần.

Tiếng gầm vừa dứt, trên người nàng đột nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ của khí tức. Ánh sáng đỏ không ngừng phát ra sau đó chạy vào trong hang động. Nàng liền phát hiện, khí tức của nàng đang bị mãnh thú trong hang động kia hút lấy. Mặc dù không nhiều, nhưng nó chính là đang từ từ chậm rãi bị lấy đi.

Tiểu Điệp vội chạy đi, tránh xa ra khỏi hang động càng xa càng tốt.

Ngay khi nàng cảm thấy khí tức bản thân không còn bị hút đi nữa thì trong đầu bỗng truyền đến một trận cháng váng. Phong ấn trên trán nàng đột ngột lập lòe hiện lên, vết nứt trên phong ấn trước kia hiện tại có dấu hiệu nứt ra ngày càng lớn. Ánh sáng đỏ bỗng lóe lên sáng rực sau đó liền vụt tắt.

Trước khi kịp nhận biết điều gì đang diễn ra, Tiểu Điệp liền lâm vào trạng thái hôn mê dưới hình dạng súc thể.

Bình luận

Truyện đang đọc