ĐÔNG CUNG KIỀU TƯỚC

Hoài An, Giang phủ.

Đại cô nãi nãi bị Châu lão gia lỡ tay đánh chết.

Tin này nhanh chóng truyền đến Giang phủ, bầu không khí nơi đây trở nên vô cùng nặng nề.

Nguyễn di nương mẹ đẻ của đại cô nãi nãi nghe được tin liền ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy người trở nên quỷ dị, luôn miệng trách móc lão phu nhân nhẫn tâm, cho rằng lão phu nhân hại chết đại cô nãi nãi.

Người đàn bà bên cạnh nghe thấy những lời này sợ hãi kêu người chặn lại, nhưng sau khi nói ra những lời này, trên dưới trong phủ đều bàn tán.

“Lời này của Nguyễn di nương không sai, đại cô nãi nãi có lẽ là do lão phu nhân hại chết. Năm đó nếu không phải do lão phu nhân lấy tam thiếu gia ra để uy hiếp thì đại cô nãi nãi sao có thể làm lẽ của Châu lão gia đó cơ chứ. Ông ta còn lớn hơn lão gia nhà chúng ta bảy tuổi, lòng dạ độc ác, có thú vui giày vò phụ nữ. Nghe nói mỗi lần đại cô nãi nãi trở về trên người đều bầm dập, thậm chí còn để lại vết roi, vì chuyện này mà Nguyễn di nương trốn trong phòng riêng khóc mấy hồi.”

“Ta vốn đã nghĩ sớm muộn cũng sẽ có ngày đại cô nãi nãi bị giày vò đến chết, chỉ là không ngờ, mọi chuyện lại nhanh đến vậy. Tính ra đại cô nãi nãi gả vào Châu gia mới được 3 năm.”

“Châu gia đó thế lực lớn, năm đó Châu lão gia có đứa cháu trai được vào cung, nghe nói bây giờ đã là Bỉnh Bút thái giám của Tư Lễ giám, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng phải nể mặt hắn vài phần. Nếu không làm sao lão phu nhân lại gả đại tiểu thư cho Châu lão gia đó. Nói mỹ miều thì là “di nương”, nhưng thật ra cũng chỉ là món đồ chơi mặc sức cho người ta chà đạp. Nếu chẳng thế sao mới gả đi ba năm đã mất mạng, trong phủ còn không dám làm loạn chuyện này lên.”’

“Ta đã nói rồi mà, đại cô nãi nãi thật sự là một người đáng thương. Nếu ngay từ đầu có thể đầu thai trong bụng phu nhân, thì bây giờ đâu phải chịu kết cục như thế này? Bây giờ người cũng đã chết rồi, chỉ có một cái quan tài mỏng manh bị khiêng ra sau núi ở ngoại thành mai táng, nghe nói là Châu gia vì sợ xui xẻo, nên không được phép an táng đại cô nải nai cạnh tổ tiên nhà họ.”

“Thì cũng đành thôi, người cũng đã chết rồi có nói nữa cũng vô ích. Ta còn nghe nói lão phu nhân không những không dám tới Châu gia, mà còn có y định đưa một cô nương khác đến đó. Bây giờ trong phủ nhà ta cũng chỉ còn lại nhị cô nương của phu nhân.”

“Nói bậy, nhị cô nương là con vợ cả, lão phu nhân sao nỡ làm như vậy? Hơn nữa phu nhân là người có thế lực, nếu biết chuyện này, bà ấy nhất định sẽ làm ầm ĩ lên.”

“Ngươi đúng là đồ đần độn, phu nhân là phận làm dâu, làm sao có thể cãi lời lão phu nhân. Hơn nữa, phu nhân lẽ nào dám đắc tội với Châu gia sao? Phu nhân đâu chỉ có một mình nhị cô nương, còn cả đại công tử nữa, vì tiền đồ của đại công tử liệu phu nhân dám đắc tội với Châu gia sao?”

Đợi cho hai người đó rời đi, A Yên mới từ phía sau hòn non bộ đi ra.

Nàng khoác chiếc áo màu bạc hà có thêu hoa mai, dáng người nhỏ nhắn, lúc này sắc mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, trên tay cầm giỏ cơm làm bằng men ngọc, các ngón tay thậm chí còn tái nhợt đi vì sức nặng trên tay.

Nếu nhìn kĩ, có thể thấy vai nàng đang run lên.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Đời trước lão phu nhân chính là định đem nhị cô nương Giang Phù đưa đến Châu gia. Có điều Giang Phù lấy cái chết bức bách, đoạn không chịu đi, thái thái liền nghĩ đến chủ ý, cho một nha hoàn bên cạnh bà thay nhị cô nương gả đến Châu gia.

Chỉ là khi kiệu hoa được đưa đến nơi, Châu phu nhân nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của nàng thì tuyệt đối không để yên, gọi người mang kéo đến vạch lên mặt nàng, ném nàng đi để nàng tự sinh tự diệt.

Trên mặt nàng có một vết sẹo dài, Châu lão gia cảm thấy không có hứng thú nên sai người đuổi nàng ra khỏi phủ. Nàng vừa lạnh vừa đói, cuối cùng cũng chết cóng trên đường.

Sau khi nàng chết, hồn lìa khỏi xác, lại đi theo xe ngựa của một vị công tử, theo đến kinh thành.

Nàng nhập thân vào chuỗi tràng hạt tử đàn trên cổ tay công tử.

Sau đó, nàng ngày ngày ở lại bên vị công tử kia, đến khi công tử bị người ta mưu hại trúng độc chết, phật châu đoạn mất, nàng cũng không còn có ý thức.

Không ngờ rằng, khi tỉnh lại lại là ngày đại cô nương bị Châu lão gia đánh chết.

A Yên dùng sức cắn chặt môi, đau đớn khiến nàng tỉnh táo hơn.

Lão phu nhân của Giang phủ tính tình không tốt, lại rất đề phòng. Trong phủ mỗi cánh cửa đều có người canh giữ, muốn chạy trốn là điều tuyệt đối không thể. Hơn nữa, giấy bán thân của nàng vẫn nằm trong tay Sở thị phu nhân, cho dù nằng có chạy thoát cũng chỉ là đào nô, lại không có lộ dẫn, nếu bị bắt lại muốn sống cũng khó.

Nàng sợ đau đớn và không muốn bị đánh chết như vậy.

Vì vậy, A Yên đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, giả bộ loạng choạng ngã xuống đất, một tiếng lạch cạch, giỏ cơm men ngọc vỡ ra đất, nàng nắm lấy một mảnh sứ mỏng manh, tự vạch một đường trên trán mình. Một lúc sau, máu chảy ra theo cử động của nàng men dọc xuống má, trông rất kinh hãi.

A Yên lau vết máu trên mặt, chịu đựng vết thương trên trán rồi đứng dậy, trở về Quỳnh Phù viện.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Khi nàng bước vào sân, nửa khuôn mặt bê bết máu, cánh tay bị thương mấy chỗ, y phục rách bươm, trông vô cùng thảm hại, làm cả đám nha hoàn đứng đó đều kinh sợ.

“A Yên, ngươi làm sao vậy?” Mấy nha hoàn vội xúm lại hỏi.

Cầu ma ma nghe thấy tiếng động từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bộ dạng của cháu gái cũng bị dọa một phen, hỏi rõ chuyện mới biết cho nàng không cẩn thận bị té ngã, đập trán vào  mảnh vỡ của giỏ đựng đồ nên mới bị thương, bà đau lòng thốt lên: “Con làm sao vậy, từ sáng nay đã mất tập trung, giờ còn ngã đến ra nông nỗi này, trên trán để lại sẹo sau này làm sao có thể…”

Chưa đợi A Yên trả lời thì từ trong phòng có tiếng vọng ra, chính là nha hoàn Tử Oanh: “Có chuyện gì mà ầm ĩ lên vậy?”

Tử Oanh cũng giống như A Yên, đều là nha hoàn thân cận bên cạnh nhị cô nương của Giang Phủ, ngày thường nàng ta cũng không hề coi A Yên ra gì, hôm nay lại sai nàng đến thiện phòng lấy đồ.

Sắc mặt Cầu ma ma dần dần thay đổi, nhìn A Yên nói: “Con về phòng trước đi, mời y bà đến xem xem, đừng làm để lại sẹo.” Nói xong lền vén rèm quay vào phòng bẩm báo lại.

Trong phòng, nhị cô nương Giang Phù đang ngồi thêu hoa, nghe Cầu ma ma bẩm báo sự tình, liền kêu người mang một lọ thuốc đến.

Cầu ma ma thay cháu gái cảm ơn Giang Phù cô nương.

Tuy nhiên, Tử Oanh lại đưa mắt nhìn nha hoàn Thu Nhạn, hai người họ ra hiệu với nhau, tỏ vẻ bất bình và ghen ghét.

Hay cho một A Yên, nghĩ mình là cháu gái của Cầu ma ma ngày nào cũng đòi hỏi này nọ, một nô tì thấp kém cũng đáng để cô nương tặng thuốc tốt như vậy sao.

Trong phủ ai cũng biết nàng chỉ là đứa trẻ do Cầu ma ma nhặt được ở trên đường, được Cầu ma ma nhận làm cháu gái và mang về Giang Phủ. Cầu ma ma cũng thật ngu ngốc, nuôi một đứa cháu gái như vậy có ích gì cơ chứ? Không ruột thịt thân thích, lẽ nào vẫn mong A Yên sau này sẽ chăm sóc bà ấy sao?

Tử Oanh và Thu Nhạn cố tình lề mề không chịu giao thuốc, nha hoàn Bích Tiêu thấy vậy, vội lấy lọ thuốc từ trong tủ ra.

Trong bốn đại nha hoàn thân cận của cô nương, chỉ có Bích Tiêu là đối tốt với A Yên, nhưng vì sợ đắc tội với Tử Oanh và Thu Nhạn nên cũng không dám quá gần gũi.

Cầu ma ma đều thấy hết những chuyện này, trong lòng ấm ức, nhưng cũng không lên tiếng.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Đến giữa trưa, bên ngoài Quỳnh Phù viện có tiếng bước chân truyền đến, có người hoảng hốt chạy tới.

“Không hay rồi cô nương, nô tì nghe nói lão phu nhân muốn để cô nương đến Châu phủ làm di nương mới của Châu lão gia.”

Nghe xong câu này, sắc mặt Giang Phù tái nhợt, suýt chút nữa là ngất đi.

Nàng lập tức đứng dậy, không tin vào những gì mình nghe được: “Ngươi nói gì? Tổ mẫu không lẽ điên rồi sao?”

Nha hoàn đó chưa kịp mở miệng trả lời thì mẫu thân của nàng là Sở thị phu nhân đã đi tới.

Trên mặt Sở thị phu nhân cũng có một chút lo lắng, chắc hẳn cũng đã nghe được tin này.

Nhìn thấy mẫu thân của mình đi tới, Giang Phù vừa khóc vừa chạy đến nhào vào lòng bà ta: “Mẫu thân, con nghe nói lão phu nhân muốn đưa con đến Châu Phủ, con không muốn, con là đích nữ của Giang gia chứ không phải con của thê thiếp, con không muốn phải đến Châu gia làm di nương mới của Châu lão gia, con gái có chết cũng không đi.”’

“Đại tỉ bị hắn ta đánh chết, lẽ nào lão phu nhân cũng muốn con gái mình bị như vậy sao?”

Sở thị phu nhân vỗ lưng Giang Phù, giọng nói ấm áp an ủi nàng: “Đừng khóc nữa, con yên tâm, mẫu thân sẽ không để con phải đến Châu gia đâu.”

Bà ta cũng mới nghe được tin này, nhưng mà đã sớm biết sự độc ác của mẹ chồng, đương nhiên bà ta sẽ vì Châu gia mà chuyện gì cũng có thể làm.

Nhưng, Phù nhi là do bà ta sinh ra, bà ta sẽ không bao giờ để con gái mình phải chui vào “hầm lửa” Châu gia đó.

Trên đường đến đây, bà ta đã nghĩ ra một cách hay.

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Sở thị phu nhân ánh mắt thâm thúy, nói với Cầu ma ma: “Ngươi đi gọi hết mấy nha hoàn bên cạnh cô nướng đến đây.”

Cầu ma ma nhận lệnh liền đi ngay, nhanh chóng dẫn tới ba nha hoàn.

Nha hoàn hầu hạ thân cận của Giang Phù tổng cộng có bốn người, thấy A Yên vẫn chưa đến, Sở thị phu nhân nhìn Cầu ma ma.

Cầu ma ma vội giải thích: “Phu nhân tha tội, A Yên trên đường từ thiện phòng trở về không cẩn thận bị ngã, giỏ đồ ăn bị vỡ, không may va vào những mảnh vỡ đó nên đã để lại một vết thương dài trên trán, mặt mũi bê bết máu, thấy nó bị thương nặng, lão nô bảo nó về nhà nghỉ ngơi, và mời y bà đến xem.”

Sở thị phu nhân liếc nhìn bà, cũng không hỏi tại sao chỉ có một mình nha hoàn A Yên đi đến thiện phòng, cũng chẳng bận tâm đám nha hoàn tranh đấu lẫn nhau, nhưng phu nhân cũng biết tính khí của những nha hoàn trong phòng con gái mình, cũng đoán được phần lớn là do Tử Oanh sai A Yên đến đó.

A Yên tính cách mềm mỏng, bà ta vẫn luôn biết điều đó.

Vì vậy, Sở thị phu nhân chỉ gật đầu, đưa mắt nhìn ba nha hoàn đang quỳ bên dưới.

Ba nha hoàn đó chính là: Tử Oanh, Thu Nhạn và Bích Tiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc