ĐÔNG CUNG KIỀU TƯỚC

Ma ma kia vừa dứt lời, Giang lão phu nhân liền nghe theo, nhìn chằm chằm vào Cầu ma ma đang đứng bên cạnh Sở thị phu nhân.

Bà ta còn nhớ A Yên đó là cháu gái của Cầu ma ma.

Tuy rằng hôm đó Địch thị vì tức giận đến mờ mắt mà bán nàng ra ngoài, có chút đắc tội với người khác, nhưng suy cho cùng A Yên cũng chỉ là một nha hoàn, Địch thị có làm sai thì cũng đã bị dạy dỗ một trận, đứa bé trong bụng nàng ta mất đi chẳng lẽ không thể bù đắp được một chút nào sao?

Nghĩ đến đây, Giang lão phu nhân nói: “Nói cho cùng thì đứa trẻ đó cũng lớn lên ở Giang phủ, là Giang gia đã nuôi lớn nó, bây giờ Giang gia gặp chuyện, lẽ nào nó nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn? Cầu ma ma, ngươi xem lời này của ta nói có đúng không?”

Cầu ma ma hừm một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ châm biếm.

Vài ngày trước, người bên cạnh Bình Tuyên hầu gửi đến một lá thư, lúc đó bà mới biết A Yên bị Địch thị bán đến nơi dơ bẩn Vạn Xuân phường, về sau lại bị Chương thị mua về làm lễ vật dâng cho Bình Tuyên hầu.

Nếu không nhờ A Yên có dung mạo xinh đẹp và tính tình tốt, được Bình Tuyên hầu để ý đến mà giữ lại bên mình, thì bây giờ cũng không biết A Yên đã lưu lạc nơi đâu.

Giang gia đã không để tâm đến tình nghĩa chủ tớ bao nhiêu năm, khăng khăng đem A Yên bán đi, lúc này vẫn còn mặt mũi cầu xin A Yên giúp đỡ sao?

Ngay cả khi có thể, bà cũng không mở miệng cầu xin.

Cho dù A Yên bây giờ có thật sự là người của Bình Tuyên hầu, nếu không biết liệu thân phận của mình thì cũng sớm thất sủng thôi.

Đừng nói là vì Giang gia, cho dù là vì tổ mẫu như bà, bà cũng không muốn mở miệng cầu xin A Yên, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt trong mắt hầu gia.

“Lời này của lão phu nhân đương nhiên là đúng, chỉ là lão nô cũng không biết chuyện này, nha đầu A Yên thật sự có phúc khí như vậy sao? Hứa ma ma nghe những lời này ở đâu vậy?”

Hứa ma ma tưởng rằng Cầu ma ma không tin lời mình, vội vàng nói: “Người bên ngoài đều nói như vậy, bây giờ Châu gia ngoại trừ việc xét nhà hoạch tội, thì mọi người bàn tán nhiều nhất là hai chuyện. Thứ nhất chính là A Yên đã trở thành người hầu hạ trong phòng của Bình Tuyên hầu, chuyện khác là trong lúc Cẩm Y vệ bắt người thì Châu gia đại thiếu gia vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nghe nói cứ như vậy bị bắt vào cũi xe tù, cũng không biết có thể còn sống sót đến kinh thành hay không.”

“Việc sống còn của Giang gia, lão nô sao dám nói dối nửa lời.”

Hứa ma ma đưa mắt nhìn Cầu ma ma, ánh mắt có vài phần ẩn ý: “Chẳng lẽ ma ma ghi hận đại nãi nãi, không chịu giúp Giang gia mở lời?”

“Ma ma đừng quên, bà là tâm phúc của phu nhân, nếu Giang gia xảy ra chuyện thì bà cũng có được lợi ích gì đâu? Vả lại, nếu Giang gia không sụp đổ, thì sau này cũng là nương gia của A Yên. Từ xưa đến nay cô nương gia đều phải dựa vào nương gia khi xuất giá, nhưng nếu nương gia không còn ai, mọi chuyện cũng sẽ không được lâu dài.”

Hứa ma ma đúng là giỏi ăn nói, một lời đã nói ra được hết những suy nghĩ trong lòng của Giang lão phu nhân.

Đón lấy ánh mắt của mọi người, Cầu ma ma chỉ đành phải nói: “Lời này quả là rất có lý, chỉ là Bình Tuyên hầu giờ không còn ở Châu gia, lão nô cũng không biết đến nơi nào để tìm A Yên. Mà cho dù có biết chỗ thì với thân phận của Bình Tuyên hầu, người của hậu trạch có thể dễ gì để lão nô gặp?”

“Mặc dù A Yên là cháu gái của lão nô, nhưng giờ đã là người của Bình Tuyên hầu, e là không dễ dàng gặp mặt, thậm chí một lời cũng khó mà truyền vào.”

Khi Cầu ma ma nói điều này, một chút lo lắng và buồn bã hiện trên khuôn mặt của bà.

Giang lão phu nhân cũng biết chuyện này khó, nhưng cũng dặn dò người dưới, “Trước hết ngươi hãy đi điều tra xem hầu gia bây giờ đang ở đâu.”

Nói xong, bà ta lại nhìn Sở thị: “Ngươi mở khố phòng chuẩn bị một phần hậu lễ, đưa cho Cầu ma ma, nói rằng người làm tổ mẫu này nhớ cháu gái, muốn gặp mặt.”

“Mấy ngày qua A Yên đã không được gặp tổ mẫu, nếu nghe được lời này, lẽ nào sẽ tránh mặt? Ta thấy đứa trẻ đó rất mềm lòng, nhất định sẽ không làm chuyện như vậy.”

Nghe lão phu nhân nói vậy, Sở thị vội vàng đồng ý, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy.

Trong lòng bà ta cũng không phải không có ấm ức, từ khi nào sinh mệnh của những người làm chủ tử như bà ta lại phải đi cầu xin một nha hoàn thân phận thấp hèn như A Yên.

Châu gia này lúc đương thời bọn họ chẳng hưởng ké được bao nhiêu hào quang, vậy mà bây giờ sa sút lại muốn liên lụy Giang gia.

Thật là xui xẻo!

Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

……

Biệt viện.

Lúc màn đêm bắt đầu buông xuống, Tạ Thận Chi mới trở về.

Bảo Trân nghe được tin liền nói với A Yên: “Hầu gia chắc đã dùng bữa ở bên ngoài rồi, mà đồ ăn bên ngoài lại nhiều dầu mỡ, chi bằng cô nương mang đến cho hầu gia một chén trà giải ngấy đi.”

A Yên vốn cũng đã chờ Tạ Thân Chi từ chiều, nghe Bảo Trân nói vậy bèn gật đầu nói “Được.”

Nói xong, nàng liền đứng dậy ra khỏi phòng.

Trên người nàng vẫn mặc bộ y phục như hồi chiều, bộ y phục màu vàng nhạt thêu hoa dành dành, búi tóc mây bồng bềnh, cài cây trâm bạch ngọc chạm hoa hải đường, dưới ánh đèn vàng khiến nàng trông càng xinh đẹp hơn.

Đến mức lúc Hổ Phách đứng dưới hiên nhìn thấy nàng cũng không khỏi ngây người.

Đến lúc phản ứng lại, mới biết là Bảo Trân nghe tin hầu gia trở về đã kêu A Yên qua đó hầu hạ, trong lòng nàng ta càng cảm thấy không hài lòng với Bảo Trân. Công tử cùng lắm chỉ tìm cảm giác mới mẻ với A Yên vài ngày, vậy mà Bảo Trân đã leo lên nịnh bợ đến thế, người không biết lại tưởng A Yên mới là chủ tử của nàng ấy, đúng là đồ nông cạn, chỉ biết làm điều này để đổi lấy sự tín nhiệm của công tử.

Trong lòng Hổ Phách nghĩ như vậy nhưng không hề nói ra, nàng ta biết bây giờ A Yên đang được sủng ái, cho dù nàng ta có đố kỵ ghen ghét thế nào thì công tử cũng sẽ sủng ái A Yên một thời gian.

Nếu như lại đụng A Yên thì chính là không để mặt mũi cho công tử, công tử sẽ lại trách phạt nàng.

Vì vậy, sau khi bị Tạ Thận Chi phạt quỳ gối lần trước, lần đầu tiên nàng ta nở một nụ cười dịu dàng và vô hại với A Yên: “Đúng lúc ta đang muốn kêu người đi nói với cô nương là công tử đã về, nào biết là cô nương đã đến đây rồi.”

“Cô nương mau vào đi, hầu gia nhìn thấy cô nương nhất định sẽ rất vui.”

A Yên tâm tư thông thấu, sao có thể không biết những lời Hổ Phách nói chỉ là xã giao, trong lòng chắc hẳn còn hận không thể xé xác nàng ra.

Vì vậy, nàng chỉ gật đầu và không nói gì.

Lúc này Bảo Trân mới nói: “Cô nương trước hết hãy đến phòng trà pha một chén trà rồi mang vào.”

A Yên nghe vậy, gật đầu rồi tiến phòng trà, một lát sau bưng một cái khay ra, bên trên đặt một chén trà.

Dưới ánh đèn, đôi mắt nàng như làn nước mùa thu, trở nên rung động lòng người, những sợi lông tơ mỏng manh trên mặt càng làm cho nàng thêm vẻ mềm mại và dịu dàng.

Hổ Phách trong lòng khó chịu, nhưng nàng ta chỉ có thể nhìn nàng nhấc chân bước vào thư phòng.

Hồng tụ thiêm hương, mỹ nhân tại ngực, lúc từ kinh thành khởi hành đến Hoài An nàng ta không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng chỉ là lấy sắc hầu người, cũng không coi là có phúc khí gì, còn một chặng đường dài phía trước, nàng ta không tin A Yên có thể mãi dựa vào nhan sắc mà câu dẫn công tử, khiến lão phu nhân cho phép nàng ở lại phủ Quốc Công.

A Yên không biết Hổ Phách đang nghĩ gì, nhưng cho dù có biết thì nàng cũng không làm gì được, điều duy nhất nàng có thể dựa vào lúc này là công tử, và chỉ an tâm hầu hạ công tử, không nghĩ nhiều đến những chuyện khác.

Trong thư phòng, Tạ Thận Chi khoác chiếc áo choàng bằng gấm màu trắng như trăng có thêu hoa văn tre, đứng trước cửa sổ, dáng người thẳng tắp mảnh khảnh, cả người toát ra khí chất cao quý, không biết đang suy nghĩ gì khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

A Yên đẩy cửa tiến vào, công tử cũng không có ý xoay người lại.

Đợi đến khi A Yên cầm chén trà trên tay đặt lên bàn mới quay người nhìn nàng.

Thấy nàng mặc bộ đồ này, Tạ Thận Chi hơi giật mình, sau đó nói: “Màu vàng này rất hợp với ngươi.”

“Chỉ là cổ tay có chút trống không, chờ hồi kinh thì đặt mua đi.”

A Yên nghe công tử muốn đưa mình theo về kinh thành, nàng thoáng chốc sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Dáng vẻ của nàng vốn đã xuất chúng, giờ lại tràn đầy vui vẻ hạnh phúc như vậy, thật khiến cho người khác không thoát ra được ánh mắt của nàng.

Tạ Thận Chi mím môi cười một tiếng, cầm chén trà trên bàn nhấp vài ngụm, mới nói: “Người là người của bản hầu, tất nhiên là phải theo ta về kinh.”

“Đợi về đến kinh, ngươi cần gì thì cứ nói với Bảo Trân, bảo nàng ta chuẩn bị.”

A Yên nghe xong liền bật cười, tuy rằng do dự, nhưng nàng vẫn không nhịn được nói: “Công tử có thể cho phép nô tì gặp tổ mẫu được không?”

Dù trước đó A Yên cả gan dám câu dẫn công tử, nhưng da mặt lại rất mỏng, lúc mở miệng nhờ vả ngươi khác trên mặt tỏ ra căng thẳng và bất an, giống như mình đã làm sai chuyện gì vậy.

Tạ Thận Chi nhìn A Yên: “Không vội, nếu ta đoán không nhầm thì lúc này Giang gia hẳn đang nôn nóng lắm.”

A Yên có chút không hiểu, nhưng Tạ Thận Chi cũng không giải thích gì nhiều, tiếp tục uống trà.

A Yên cũng không hỏi thêm, chỉ hầu hạ công tử, chỉ là Tạ Thận Chi lại không đụng vào nàng, có lẽ là thương nàng lại như buổi đầu tiên, không muốn để nàng khó chịu.

A Yên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nếu công tử lại động vào nàng, nàng thật sự chịu không nổi, may mà công tử thương hại.

Mãi đến sau bữa sáng ngày hôm sau, lúc Bảo Trân nói lại rằng Giang gia phu nhân Sở thị đã đưa Cầu ma ma bên cạnh đến cầu kiến, thì A Yên mới hiểu lời công tử nói là có ý gì.

Bình luận

Truyện đang đọc