ĐÔNG CUNG KIỀU TƯỚC

Cửa biệt viện.

Hôm nay không chỉ có Sở thị và Cầu ma ma của Giang gia đến, mà còn có Giang nhị cô nương Giang Phù.

Trước khi đến Sở thị đã sớm dặn dò, nói là hiện giờ A Yên đã có thân phận khác, chỉ cho phép nàng ấy nhắc tới tình cảm hồi nhỏ trước mặt A Yên, không cho phép nàng ấy bày ra tư thế mình là chủ tử.

Mấy ngày nay Giang Phù trải qua hai chuyện, một là suýt chút nữa bị đưa đi làm thiếp của Châu lão gia, hai là phải xung hỉ cho Châu đại thiếu gia đang hôn mê bất tỉnh, nên sớm đã không còn là Giang nhị cô nương tâm tư đơn thuần thể hiện tất cả suy nghĩ ra ngoài mặt nữa.

Không cần mẫu thân dặn dò, bản thân nàng ấy cũng biết hôm nay đến đây là để cầu xin người ta, người mà mình phải cầu xin là nha hoàn A Yên từng hầu hạ nàng ấy nhiều năm qua.

Nhưng đến cửa biệt viện đợi một hồi, trong lòng Giang Phù vẫn nổi lên sự khó chịu không nói ra được.

Cho dù nàng ấy hiểu những đạo lý này, nhưng nàng ấy làm chủ tử mà phải đợi nha hoàn ngày xưa như vậy, trong lòng cũng khó chịu kỳ lạ.

Ngay cả nàng ấy còn như thế, có lẽ lúc này mẫu thân càng cảm thấy khó chịu hơn.

Giang Phù nhìn sang Sở thị một cái, lại liếc nhìn Cầu ma ma đứng phía sau Sở thị, nghĩ thầm Cầu ma ma này thật may mắn, rõ ràng A Yên là cháu gái do bà nhặt ngoài đường về, nay lại có thể hưởng vinh quang.

Nếu lần này A Yên thực sự cầu xin Bình Tuyên Hầu tha cho Giang gia bọn họ một lần, sau này lẽ nào người Giang gia còn phải cung phụng Cầu ma ma giống như cung phụng tổ tiên sao?

Nếu là như vậy, tôn ti trên dưới sống cùng một mái hiên phải tính thế nào?

Giang Phù nghĩ đến đây thì cảm thấy rất không thoải mái, ở Hoài An Giang gia bọn họ cũng coi là có danh dự có tiếng tăm, nhưng trước đây phải nhìn sắc mặt của Châu gia, hiện giờ Châu gia sụp đổ, lại phải cất nhắc coi trọng một ma ma thân phận thấp hèn.

Thật đúng là khiến người ta chê cười!

Trong lòng Giang Phù tức anh ách, lại nhìn về phía cổng lần nữa, nghĩ thầm trong bụng, A Yên thật ra vẻ tự cao tự đại, không phải chỉ là một thị thiếp của Bình Tuyên Hầu thôi sao, người ngoài không biết nông sâu nịnh hót nàng ta, chẳng lẽ bản thân nàng ta cũng không biết nặng nhẹ, lại tưởng rằng mình có thân phận cao quý, ra vẻ ta đây sao?

Đang nghĩ ngợi, cửa ngách cót két một tiếng mở ra.

Một ma ma mặc xiêm y màu nâu mở cửa, nhìn mấy người Sở thị một cái, nói: “Mời các vị vào.”

Mấy năm nay Sở thị ở bên ngoài, đâu có ai không gọi một tiếng phu nhân, hiện giờ thấy ma ma này ăn nói cung kính nhưng lại thể hiện vài phần cao cao tại thượng, trong lòng cảm thấy rất ấm ức.

Hôm nay bà ta không nên đến! Nên kêu con dâu Địch thị đến.

Ban đầu là bà ta ghen ghét đố kỵ không chấp nhận được nhân tài bán A Yên cho người ta.

Hôm nay nếu là Địch thị đến, cho dù là quỳ xuống cầu xin, lại thêm tình cảm của Cầu ma ma, dám chắc cũng có thể khiến A Yên bớt giận, giúp Giang gia bọn họ một lần.

Đâu cần người làm phu nhân đương gia như bà ta xuất đầu lộ diện nhìn sắc mặt của những người này, không chỉ như vậy, còn phải tươi cười theo.

“Làm phiền ma ma dẫn đường.” Mặc dù trong lòng ức nghẹn, cuối cùng Sở thị vẫn phải nở nụ cười.

Ma ma đó gật đầu nhưng không nói gì, chỉ đi trước dẫn đường.

Giang Phù có chút bất mãn muốn nói, lại bị Sở thị kéo tay áo, cho nàng ấy một ánh mắt cảnh cáo.

Giang Phù bất mãn tự lẩm bẩm trong lòng, Bình Tuyên Hầu thân phận tôn quý như vậy, người dưới đâu thể không biết lễ nghĩa? Tám phần là con tiện tỳ A Yên cố ý bảo bọn họ làm khó, kêu người phớt lờ bọn họ.

Trong lòng Giang Phù nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh nàng ấy không có tâm tư để suy nghĩ những việc này nữa. Bởi vì sau khi chuyển qua một bức tường bình phong, nàng ấy ngắm nhìn cảnh trí của biệt viện này, dọc theo đường đi, cây cầu nhỏ, đài phun nước và lầu các không biết còn hoành tráng hơn Giang gia bao nhiêu lần, đặc biệt là không khí ý vị mang vài phần thanh cao khiêm nhường trong vẻ xa hoa, thể hiện thân phận tôn quý của người sống ở đây, tiền bạc của mấy đời Giang gia tích lũy lại cũng không xây dựng được.

Cảnh trí như vậy khiến Giang Phù nhất thời thất thần, chẳng trách ai ai cũng muốn nịnh bợ Bình Tuyên Hầu, sự tôn quý của Hầu gia này đâu phải người ngoài có thể sánh được? Có những thứ, người giàu có tầm thường sử dụng thì là vượt quá bổn phận, nhưng bày ở trong biệt viện này thì lại giống như đồ vật bình thường tùy tiện vậy, có thể thấy trên đời hai chữ “thân phận” này quan trọng đến thế nào.

Không đợi Giang Phù cảm khái, ma ma đã dừng bước chân ở trước tiểu viện, lên tiếng nói: “A Yên cô nương sống ở nơi này, bên trong có nha hoàn hầu hạ, lão nô xin cáo lui trước.”

Nói xong, ma ma hạ thấp người hành lễ với bọn họ, rồi quay người lui đi.

Giang Phù thấy rất rõ ma ma đó đâu phải hành lễ với nàng và mẫu thân, động tác nhún đầu gối đó rõ ràng là hướng về phía Cầu ma ma.

Ánh mắt nàng ấy lộ ra vẻ tức giận, vô thức muốn nói gì nhưng lại bị Sở thị tóm chặt tay.

“Được rồi, chúng ta vào đi. A Yên rời phủ lâu như vậy, ta thực sự rất nhớ nàng ta. Các con lớn lên với nhau từ nhỏ, có lẽ cũng trông ngóng sớm được gặp nàng ta.”

Giang Phù bị lời của bà ta chặn họng, vốn định nói gì đó, nhưng e ngại Cầu ma ma đang ở bên cạnh, nên chỉ có thể gật đầu cho có lệ, không thể không nuốt xuống những lời bên miệng, đi theo mẫu thân Sở thị vào trong sân viện.

Đợi vào sân viện, Giang Phù mới phát hiện tuy sân viện này hơi nhỏ, nhưng lại có vẻ thanh tịnh tao nhã, ven tường còn trồng mấy cây hoàng ngọc lan hiếm thấy, cành lá xum xuê, dáng cây thướt tha duyên dáng. Lúc này đang vào thời kỳ ra hoa, hoa nở vừa đẹp, đóa hoa nở rộ màu vàng kim, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, dường như khiến người ta cảm thấy trước mắt vàng rực rỡ, có chút chói mắt. Hương hoa tỏa trong không khí, ngọt ngào, rất thơm, là hương thơm ngọt ngào trước nay Giang Phù chưa từng ngửi thấy.

Giang Phù cũng thích hoa ngọc lan, nhưng Giang phủ trồng đa số là bạch ngọc lan hoặc là tử ngọc lan, khi hoa nở rộ tuy rất đẹp, nhưng đâu có thể sánh được với hai khóm hoàng ngọc lan trước mắt, chỉ là một trời một vực mà thôi.

Giang Phù nhìn đến ngây người, lại bị mẫu thân nhà mình giật tay áo nói: “Đừng nhìn nữa, chúng ta vào đi, đừng để A Yên chờ lâu.”

Giang Phù định thần lại, nhấc chân đi vào phòng.

Vừa đi vào đã ngửi thấy hương thơm thanh mát nhè nhẹ trong phòng, bàn đầu ngửi giống như tô hợp hương, nhưng ngửi kỹ lại cảm thấy đâu có giống, ngọt mát hơn tô hợp hương mấy phần.

Một nữ tử ngồi trên sập giường cạnh cửa sổ, mặc một chiếc áo màu vàng thêu hoa sơn chi, dưới là chiếc váy lụa màu xanh dịu nhẹ, búi kiểu tóc Lưu Vân Kế (kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu), trên tóc cài một cây trâm hoa hải đường ngọc bích, làn da trắng nõn mềm mại, toàn thân toát ra khí chất thanh quý vừa phải, giống như khí chất được nuôi dưỡng từ nhỏ ở những nơi như công môn hầu phủ.

Giang Phù có chút không thể tin vào hai mắt của mình, nữ tử này là A Yên! Là A Yên trước đây từng hầu hạ nàng ấy nhiều năm, tính cách yếu đuối dễ bắt nạt ai cũng có thể bóp nặn đó sao? Là A Yên, cháu gái của Cầu ma ma nhặt về từ ngoài đường sao?

Giang Phù cảm thấy sự khó khịu không thể nói trong lòng càng thêm sâu sắc, lại thấy A Yên trông thấy bọn họ đi vào nhưng thần sắc vẫn tỏ ra bình thản ngồi trên sập giường, không đứng lên thỉnh an nàng ấy và mẫu thân, sự khó chịu này biến thành tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc