ĐÔNG CUNG KIỀU TƯỚC

Quý phi vừa dứt lời, hoàng thượng liền trầm mặt, có chút bất mãn hỏi: “Quý phi đã quên rồi sao, quy củ của tổ tông là hậu cung không được phép tham dự chính sự.”

Hoàng thượng vừa dứt câu, quý phi liền sửng sốt, sau đó sắc mặt tái nhợt bước tới quỳ xuống đất nhận tội, có chút hoảng hốt nói: “Hoàng thượng tha tội, thần thiếp, thần thiếp nhất thời thất ngôn, sẽ không dám tái phạm.”

Hoàng Thượng không kêu bà ta đứng dậy, chỉ nhìn bà tamột cái thật sâu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi điện.

Trong điện lúc này rất yên tĩnh, cung nữ ma ma đều nín thở, thậm chí không dám phát ra tiếng, vì sợ chọc giận nương nương.

Nhưng thật kỳ lạ, những lời tư gia nương nương vừa nói cũng rất bình thường, thường ngày cũng đâu phải không nhắc đến trước mặt Hoàng thượng, tại sao lúc này Hoàng thượng lại đột nhiên tức giận như vậy?

Sau khi Hoàng thượng rời đi, Hứa ma ma mới vội vã đến đỡ nương nương nhà mình dậy.

“Dưới đất lạnh lắm, nương nương mau đứng dậy đi.”

Quý phi vịn tay Hứa ma ma từ từ đứng dậy, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, có chút khó hiểu hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy, bản cung cũng chỉ nói vài câu về trưởng công chúa và tiểu quận chúa thôi mà, cũng đâu đến mức gắn cho bản cung tội lớn như vậy?”

Hậu cung tham dự chính sự, chuyện liên quan đến thái hậu và trưởng công chúa, những gì bà ta nói cũng chỉ là hoàng sự thôi mà.

Trong hậu cung này, ai mà không dị nghị? Nếu một câu nói như vậy lại là hậu cũng tham dự chính sự, thì mọi người đều phải câm điếc cả sao?

Trong lòng quý phi rất bực bội, vẫn luôn không hiểu tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên nổi giận. Lẽ nào là vì Bình Tuyên hầu Tạ Thận Chi?

Bà ta lại nghĩ không đến mức như vậy, Tạ Thận Chi kia dù được Hoàng thượng coi trọng nhưng cũng chỉ là thần tử mà thôi, Hoàng thượng sao có thể đột nhiên vì hắn mà nổi giận đến mức đó.

Nhưng, thường ngày Hoàng thượng cũng rất biết cách giữ thể diện cho bà ta, ngay cả chuyện Châu gia và phủ Ngụy Quốc Công cũng không tức giận mà đổ lây lên người bà ta, hôm nay trước mặt bao nhiêu nô tài lại nổi nóng như vậy, thật là không còn chút mặt mũi nào nữa.

Chẳng lẽ là vì chuyện quá khứ của A Yên kia đang xôn xao khắp nơi, Hoàng thượng cũng vì thế mà cảm thấy mất thể diện?

Quý phi cảm thấy tâm tư Hoàng thượng không dễ đoán, nhưng tám phần là vì chuyện này.

Cũng đúng, A Yên kia dù sao trước đó cũng từng bị bán đến nơi dơ bẩn Vạn Xuân phường, Hoàng thượng đương là cữu cữu, đương nhiên đối với đứa cháu gái mới tìm về này sẽ không thích.

Nếu đúng như vậy, ban đầu bà ta còn định đưa A Yên đó vào cung để cho nàng có thể diện, nhưng bây giờ nghĩ lại thì không cần thiết.

Hôm sau.

A Yên vừa tỉnh dậy, liền nghe trưởng công chúa phái người đến truyền lời, nói rằng trong viện lão phu nhân đã chuẩn bị bữa sáng, gọi nàng qua đó cùng dùng bữa.

“Quận chúa mới trở về, lão phu nhân vui mừng khôn siết, một giây một khắc cũng không muốn rời xa. Nếu không phải công chúa khuyên nhủ, thì lão phu nhân còn muốn giữ người ở lại trong viện để bên người cả ngày.”

“Người trong Quốc Công phủ chúng ta ít, nên lão phu nhân rất yêu mếm những tiểu bối, quận chúa ở đây rồi sẽ biết.”

A Yên gật đầu đáp lại, chải chuốt lại rồi đi.

Lúc A Yên đến, Khương Uyển cũng ở đó.

Khương Uyển nhìn thấy nàng mặc bộ y phục màu vàng nhạt thêu hoa dành dành, làn da trắng mịn như tuyết, chỉ dặm thêm một lớp phấn trang điểm mỏng nhẹ, nhưng vẫn nổi bật giữa căn phòng, nhất thời nổi ý ghen ghét.

Sao nàng lại tốt số như vậy, rõ ràng là lưu lạc nhiều năm bên ngoài, lại còn làm phận nô tỳ khổ cực, nhưng dáng vẻ lại giống như những tiểu thư khuê các, thậm chí còn nổi trội hơn?

Chính là vì gương mặt này, nên Tạ Thận Chi mới nhìn trúng nàng?

Cũng chính vì ngoại hình nổi bật mà nàng được Châu gia mua từ một nơi như Vạn Xuân phường rồi đem tặng cho Tạ Thận Chi như một món quà. 

Khương Uyển mấp máy môi, muốn chế nhạo quá khứ của A Yên, nhưng nàng ta vẫn luôn biết rằng dù có cảm thấy thế nào thì cũng không thể nói ra suy nghĩ của mình trước mặt người khác. Bây giờ lão phu nhân và mẫu thân mới tìm lại được Bùi Chiêu, muốn toàn tâm toàn ý bù đắp, nên có nói cái gì cũng không được.

Lúc A Yên tiến vào, nàng nhạy cảm phát hiện ra một ánh mắt không mấy thiện chí, là Khương Uyển.

Nàng từ nhỏ đã rất tinh tế, hay để ý, nhất là khi người khác chán ghét và ganh tị với mình.

Chỉ là Khương Uyển vốn là một quận chúa cao cao tại thượng, còn nàng thì có gì để nàng ta phải ghen tị?

A Yên bối rối và cảm thấy rất khó hiểu.

Lẽ nào là vì nàng ta không mang họ Bùi mà là họ Khương, là nữ nhi của Khương phò mã sao?

Nhưng, thái hậu…ngoại tổ mẫu rất cưng chiều nàng ta, sẽ không vì chuyện này mà không thích nàng chứ?

Đang lúc A Yên nghĩ điều này, Khương Uyển khẽ cười rồi tiến lên phía trước, nói: “Muội muội hôm qua ngủ có ngon giấc không? Nếu có gì không quen thì cứ nói với tỷ tỷ, tỷ sẽ giúp muội sắp xếp.”

A Yên đưa mắt nhìn Khương Uyển, khẽ cười, sau đó lắc đầu.

“Đều tốt cả, không có gì là không quen.”

Lão phu nhân nghe vậy, cũng cười nói: “Đúng vậy, trở về nhà của mình thì có gì mà không quen cơ chứ.”

Đây vốn là một câu nói bình thường, lão phu nhân cũng không có ý gì khác, nhưng lọt vào tai Khương Uyển thì nó như ẩn chứa nhiều điều, giống như lão phu nhân có ý gì đó, ám chỉ Khương Uyển mới là người ngoài của phủ Trấn Quốc Công.

Sắc mặt Khương Uyển thay đổi, miễn cưỡng kìm ném sự khó chịu trong lòng rồi nở nụ cười.

Lúc này cũng đã đến giờ ăn sáng, nha hoàn lần lượt bưng đồ vào, bày biện một bàn đầy đồ ăn.

Lão phu nhân kéo A Yên ngồi lại bên cạnh mình, hỏi nàng thường ngày thích ăn gì, còn nói đã mời một đầu bếp ở phương Nam tới, nếu nàng có muốn ăn gì thì cứ kêu thiện phòng chuẩn bị.

“Nếu Chiêu Chiêu thích, ta sẽ thiết kế thêm một căn bếp nhỏ ở viện tự, kêu người đến ngày ngày hầu hạ, phủ Trấn Quốc Công cũng không ngại nuôi thêm một nô tài.”

A Yên ngẩng đầu lên cười đáp: “Đa tạ tổ mẫu, nhưng cũng không cần đâu ạ. Nếu A Yên thích ăn gì thì đến chỗ tổ mẫu là được rồi.”

Một tiếng tổ mẫu cùng với lời nói gần gũi của A Yên đã khiến cho lão phu nhân vô cùng vui vẻ, hôm nay dùng cơm cũng nhiều hơn thường ngày.

“Được được! Chiêu Chiêu của chúng ta thật sự rất hiếu thuận.”

Khương Uyển cúi đầu, liên tục lấy thìa khuấy cháo trong bát, chỉ cảm thấy mọi thứ trong phòng đều chói tai.

Tại sao, tại sao khi Bùi Chiêu trở về, mọi người lại cưng chiều nàng đến vậy?

Nàng ta cố gắng kìm nén sự khó chịu và uất ức trong lòng, không dễ gì mới dùng xong bữa, nhanh chóng tìm cớ rồi quay về viện tự của mình.

Hoắc ma ma sớm đã để ý sắc mặt của nàng ta, nhưng đợi đến khi cùng công chúa trở về viện tự, mới âm thầm nói hết cho trưởng công chúa nghe.

“Nô tỳ thấy sắc mặt của quận chúa không được tốt.”

Trưởng công chúa sửng sốt một chút, sau đó nói: “Ta hiểu nó đang nghĩ gì, chỉ là Chiêu Chiêu đã phải chịu khổ bên ngoài nhiều năm như vậy, lẽ nào người làm mẹ như ta lại không thể yêu thương hơn một chút sao?”

“Còn Khương Uyển, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên ở phủ Trấn Quốc Công, lại được thái hậu ân sủng, nó làm tỷ tỷ thì nên yêu thương chăm sóc muội muội của mình mới phải. Năm đó nếu không phải Chiêu Chiêu mất tích, thì nó cũng không thể từ Khương gia mà vào Bùi gia, ở lại phủ Trấn Quốc Công nhiều năm như vậy. Những năm này, nó nhận được nhiều ân sủng chẳng phải là vì Bùi Chiêu sao, bằng không, dựa vào mẫu thân đối với Khương gia…”

Nói đến đây, trưởng công chúa không nói thêm nữa, dù năm đó Khương gia có ra sao thì bà cũng thật lòng yêu thương Khương Uyển, có những chuyện dù là sự thật nhưng cũng không dễ nghe.

Trưởng công chúa khẽ thở dài, đổi chủ đề, nói: “So với chuyện này, điều mà ta lo lắng hơn chính là chuyện của Chiêu Chiêu và Bình Tuyên hầu kia.”

“Bản cung thấy, hình như Chiêu Chiêu đã động lòng với Tạ Thận Chi. Nhưng xét cho cùng hắn cũng chỉ là con thứ ngoại thất, sao có thể xứng với Chiêu Chiêu?”

Hoắc ma ma nghe vậy lại nói: “Nô tỳ biết công chúa yêu thương tiểu quận chúa, nhưng tiểu quận chúa nếu đã thích Bình Tuyên hầu kia thì người nên tác thành cho họ mới phải. Còn về thân phận địa vị, về sau có người, thái hậu, còn cả phủ Trấn Quốc Công ở đó, tiểu quận chúa làm Hầu phu nhân, nào có ai dám coi thường?”

Giọng nói của Hoắc ma ma vừa dứt, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Khương Uyển tiến vào đôi mắt đỏ hoe, quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi lã chã: “Mẫu thân, Bình Tuyên hầu đối với nữ nhi có ơn cứu mạng, nữ nhi vẫn luôn một lòng ái mộ ngài ấy, mong mẫu thân thành toàn, chớ để muội muội lấy đi người trong lòng của nữ nhi.”

Bình luận

Truyện đang đọc