[ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] SÓNG GIÓ AI CẬP

Chương 23: Rời khỏi Hattusa (hơi H)

Author: Lakshmi

Mitamul mang theo khuôn mặt vui vẻ để chào đón nàng, "Mọi thứ đều theo ý ta muốn Iris à."

Đêm đó quả nhiên là có kẻ mạo hiểm ra ngoài truyền tin, không chỉ một mà đến năm người, Luca bắt được chúng thì lập tức giao lại cho Mitamul. Theo luật thì đám người hầu và chủ nhân của chúng sẽ bị xử tội trước mặt viện nguyên lão, nhưng Mitamul đã làm theo gợi ý của Isis dùng quyền lực của nàng để giảm nhẹ hình phạt.

Vào thời điểm nhạy cảm này mà bị lôi ra luận tội công khai, rất dễ bị áp đặt cho tội danh mưu phản. Và hình phạt dành cho kẻ mang tội danh ấy chỉ có cái chết đau đớn trên giá treo cổ đang chờ đợi. Không chỉ có phi tần bị trị tội mà ngay cả gia tộc sau lưng các nàng cũng không thoát khỏi hiềm nghi.

Trước đó Isis đã đưa cho Mitamul chiếc nhẫn mang ấn ký của Quốc vương, đặt toàn quyền sinh sát hậu cung vào tay nàng. Thay vì giao chúng cho viện nguyên lão, Mitamul đã ra lệnh trục xuất đám phi tần trái lệnh Thái tử ra khỏi hậu cung, đồng thời tịch thu mọi tài sản cũng như người hầu hạ, đuổi đến thần điện thứ tám để ăn năn và cầu bình an cho Quốc vương.

Thái độ quyết liệt của Mitamul đã khiến cả hậu cung chấn động, lúc này bọn họ mới biết Đại công chúa không phải là con hổ giấy để trưng cho đẹp, quyền quản lý hậu cung của nàng hoàn toàn được Quốc vương ủng hộ. Sau khi ra oai phủ đầu thì cũng nên vỗ về đám công nương đang sợ hãi, Mitamul đã tổ chức một bữa tiệc mời tất cả nữ nhân trong hậu cung.

Những món ăn được bày lên đều hết sức đơn giản đến mức sơ sài, trước khi bọn họ kịp tỏ thái độ không vừa ý thì Mitamul đã kể cho họ nghe về nguồn gốc món ăn. Hoá ra đây là khẩu phần của các binh sĩ theo Thái tử chinh chiến ở Amazon, có những lúc ngặt nghèo đến nỗi họ chỉ có thể dùng nước lã để làm no bụng mình.

Kẻ nào dám chê bai những thức ăn này là rác rưởi đồng nghĩa với việc phủi bỏ những hy sinh của binh sĩ đối với nước nhà, mấy vị công nương đành phải ngậm miệng mà nuốt thức ăn xuống bụng. Trong bữa tiệc, Mitamul đã khen ngợi xiêm y của Thứ phi Agatha thật đẹp đồng thời gián tiếp giới thiệu mẫu vải mới đến hậu cung.

Không chỉ có Thứ phi Agatha là mặc chúng, còn có sáu vị cung tần cũng có trang phục may từ chất vải tương tự. Những người này đều có xuất thân quý tộc Hittite và có công sinh được công chúa cho đế quốc.

Theo lời Mitamul nói đã sống ở Hittite thì đều là người Hittite, bọn họ phải đề cao những giá trị truyền thống của dân tộc. Xiêm y mang đậm dấu ấn của Hittite bắt đầu trở nên phổ biến trong hậu cung kể từ ngày đó.

Các công nương đã thôi gây khó dễ cho Mitamul, thậm chí còn tình nguyện quyên góp một phần tư trang của mình vào ngân khố. Những cung tần có xuất thân ngoại bang cũng trở nên an phận hơn nhiều vì họ sợ kết cục của mình sẽ giống như năm vị công nương lúc trước.

Vấn đề nhân lực trong hậu cung cũng được Mitamul xem xét lại, ưu tiên những người làm việc lâu năm và hạn chế xuất thân từ nước ngoài. Đám người bị loại bỏ được mang đến các thôn trang hoàng gia để làm việc trong các trang trại và nông trường.

Trải qua một cuộc thanh lọc lớn như thế, cuối cùng thì hậu cung đã sạch sẽ đôi chút. Mitamul chuyển mấy món điểm tâm đến trước mặt nàng rồi nói: "Cô cũng thu lợi đâu ít, vừa giải quyết được số hàng trong kho vừa nhận được một số tiền không nhỏ."

Isis nhoẻn miệng cười, vì đóng cửa thương quán đột ngột khiến hàng hoá chưa kịp tiêu thụ vẫn còn một mớ trong kho. Lúc Hondo soạn ra để mang đi từ thiện thì Lita đã phát hiện ra số vải này, nàng ấy thích nó đến độ không chịu để Hondo mang đi mà cứ cất mãi trong kho cho đến khi Isis biết được.

Một công đôi chuyện, tiền kiếm được từ số vải ấy đều được nàng tặng cho Lita.

"Khi công chúa dùng số vải thượng hạng kia đổi lấy thuốc men và lương thực chắc cũng đã rất được giá." Isis đâu thể bỏ qua cơ hội châm chọc công chúa, chính nàng là người giới thiệu đoàn buôn cho Mitamul tiến hành giao dịch mà.

"Dù sao thì cũng phải cảm ơn cô." Mitamul tỏ vẻ không để tâm đến lời trêu đùa của nàng, bỗng nhiên một hình ảnh hiện lên trong đầu cô công chúa.

"Bảo sao ta lại thấy quen, Mira đã từng cảm ơn cô như vậy. Đừng giấu nữa, chuyện thần điện hôm hoàng huynh trở về là tác phẩm của cô đúng chứ?" Mitamul hào hứng khi vừa khám phá ra được một chuyện thú vị.

Chắc chắn Iris đã từng mách nước cho Mira, đáng lẽ các nàng sẽ trở thành một liên minh vững mạnh nhưng khi Mira phát hiện dung nhan thật của Iris thì lập tức trở mặt muốn tiêu diệt nàng. Vừa sở hữu đầu óc hơn người vừa có được dung nhan hiếm thấy, nếu nàng là Mira cũng sẽ cảm thấy bị uy hiếp trước Iris.

Haizz, phụ nữ thật đáng sợ, qua cầu rút ván mấy hồi!

Dường như Mitamul đã quên mất bản thân mình cũng là phái yếu, nàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Isis, "Trí nhớ của điện hạ thật tốt, tôi lại chẳng nhớ gì cả." Nàng cứ một mực giả chết thì Mitamul làm được gì nàng.

Vẻ mặt hứng thú nhanh chóng xịu xuống, Mitamul xua tay, "Được thôi, không muốn thừa nhận thì ta đành chịu, dù sao ta cũng mặc định là cô làm rồi."

Isis nhanh chóng chuyển chủ đề thu hút sự chú ý của Mitamul, trong khi các nàng trò chuyện thì bên ngoài đã bắt đầu đổ tuyết. Người hầu vội vã bỏ thêm cũi vào lò, tiếng lửa cháy tanh tách vui tai vang lên trong không gian ấm áp.

Mitamul khép chặt vạt áo choàng, rồi chống cằm nhìn Isis, "Nãy giờ toàn nói đến chuyện của ta, Iris à, hãy mau chóng sinh hạ người thừa kế cho hoàng huynh đi, ta và mẫu hậu đều rất mong chờ đấy!"

Lời nói của Mitamul khiến Isis sững người, sao dạo này ai cũng hối nàng sinh con thế nhỉ? Dù linh hồn là người trưởng thành nhưng thực tế nàng chỉ mới mười sáu thôi.

"Điện hạ đừng lo, sau này Thái tử sẽ có rất nhiều con cháu." Isis kiên định đáp lời Mitamul.

Điều đó là sự thật, hiếm có đế vương nào như Pharaoh Nefermaat chỉ có hai người vợ, phụ vương của Ismir cũng có hẳn một hậu cung to lớn thì việc hắn tiếp bước cha mình chẳng có gì lạ. Số người tự nguyện muốn sinh con cho Ismir nhiều như sao trên trời, không đến lượt nàng bận tâm.

"Tại sao phải là sau này, bây giờ anh ấy đã có cô rồi mà?" Dường như Mitamul đã nhận ra điều bất thường trong câu trả lời của Isis.

Cảm thấy cuộc trò chuyện đang chuyển dần sang hướng bế tắc khiến Isis không muốn tiếp tục nữa, nàng đứng dậy cáo lui: "Điện hạ, tôi cảm thấy không khoẻ muốn hồi phủ."

Mitamul thừa biết nàng đang trốn tránh, vươn tay ra nắm lấy vạt áo của nàng, "Hoàng huynh còn chưa bãi triều, cô không đợi anh ấy đến đón ư?"

"Thái tử có nhiều công vụ để làm, Luca sẽ đưa tôi về." Isis kéo vạt áo ra khỏi tay Mitamul nhưng người nào đó đã phản bội nàng, "Vừa hay ta cũng xong rồi, tiện thể đưa nàng về luôn."

"Hoàng huynh!" Mitamul buông vạt áo nàng ra, mỉm cười chạy đến chỗ Ismir.

Hắn xoa đầu em gái rồi khen ngợi: "Chuyện hậu cung, em làm tốt lắm!" Hôm nay mấy gia tộc có con gái bị trục xuất đến thần điện đều tỏ lòng hối lỗi với Ismir, thậm chí còn tạ ơn vì sự khoan dung của Mitamul với các phi tần phạm lỗi.

Vừa khiến người ta kính phục vừa thu mua nhân tâm, kế sách của Isis và sự dứt khoát của Mitamul đều góp phần giúp hắn ổn định cục diện.

Isis lùi lại một bước, hơi nhún người hành lễ: "Điện hạ!"

"Ừ." Hắn phất tay với nàng rồi xoay sang Mitamul đứng bên cạnh, "Lúc nãy hai người đang nói gì thế?"

"Mấy chuyện về giới quý tộc thôi ạ!" Isis chen ngang giành quyền trả lời trước nhưng Ismir không thèm để ý đến nàng, ánh mắt hắn vẫn nhìn Mitamul chằm chằm.

Cô công chúa hơi đỏ mặt đáp: "Chúng em đang nói về chuyện mẫu hậu rất mong Iris sinh người thừa kế cho hoàng huynh."

"Vậy sao!" Ánh mắt đầy thâm ý của Ismir liếc về phía nàng khiến Isis muốn đánh hắn cho hả giận.

Sinh, sinh, sinh, các người tự đi mà sinh!

"Được rồi, ta đưa Iris về trước, ngày mai lại đến thăm em." Ismir tạm biệt Mitamul.

Suốt chặng đường hồi phủ hai người không nói với nhau câu nào, vừa bước xuống xe Isis đã muốn bỏ chạy nhưng Ismir nào có ý định buông tha cho nàng. Hắn để nàng chạy trước một quãng, đến gần hành lang bên hồ nước mới tăng tốc bắt lấy nàng.

Ismir vươn tay ôm được eo Isis, kéo nàng vào lòng mình, "Tại sao nàng lại sợ ta như vậy, ta cũng đâu có ăn thịt nàng?" Hắn phẩy tay ra hiệu cho đám người hầu lui hết.

Ismir không ăn thịt nàng nhưng lại muốn nuốt nàng vào bụng, hai chuyện này có khác gì nhau?

"Tôi không sợ ngài, chỉ là tôi hơi mệt muốn nghỉ ngơi thôi." Isis vội vàng chống chế, bàn tay nhỏ bé muốn gỡ cánh tay của hắn ra.

Ismir luồn tay qua người nàng nhấc bổng Isis lên, "Ngài..." Trước khi nàng nói hết câu, hắn đã thả nàng xuống đệm mềm.

Vì bà Mugla biết nàng thích đi dạo ở đây nhất, nên đã đặc biệt bài trí chỗ nghỉ chân bên hồ. Nhưng có ai ngờ tác dụng của mấy cái đệm lại trở thành nơi để Ismir thực hiện mưu đồ xấu xa chứ!

"Ta biết đêm đó nàng giả vờ." Ismir cắn lên vành tai trắng mịn, đầu lưỡi lên xuống theo khung xương tai tinh tế của nàng.

"Không có, vết thương khiến tôi đau thật! Ngài mau tránh ra!" Isis vươn tay che hai tai mình, nhăn nhó tránh né mấy hành động càn rỡ của hắn.

Ismir vứt chiếc áo choàng của hắn sang một bên rồi nhanh chóng ép người lên cơ thể nàng, "Nàng nghe Mitamul nói rồi đấy, mẫu hậu rất mong mỏi nàng sinh con cho ta."

Isis bị hắn chèn ép đến không thở nổi, nàng xoay đầu tìm kiếm rồi với tay lấy được một chiếc gối đập liên tục vào người Ismir: "Ngài muốn sinh con thì đi tìm người khác, mấy cô gái đó xếp hàng dài ngoài kia. Đừng có đụng đến tôi!"

Những cú đánh của nàng chẳng khác gì đấm vào bông gòn, còn chẳng đủ để gãi ngứa cho hắn. Ismir rút thắt lưng của mình ra rồi trói đôi tay đang làm loạn của nàng trên đỉnh đầu, "Ta không cần bọn họ, người ta muốn chỉ có nàng."

Chiếc gối bị tước đoạt khỏi tay khiến Isis không còn vũ khí, cộng thêm việc bị trói càng làm cơn tức giận trong nàng bùng nổ. Phủ hoàng tử to như thế mà chẳng ai có thể cứu nàng, Isis rất hối hận khi đã phái Lita về y quán sáng nay.

"Iris, đừng từ chối ta nữa, chẳng phải nàng rất muốn được tự do sao? Chỉ cần sinh con, ta sẽ trả lại tự do cho nàng!" Ismir hôn lên bờ vai thon thả, đôi môi mỏng mân mê từng tấc da trên cổ nàng.

"Dối trá, có lần nào hứa mà làm đâu." Isis ngẩng đầu gặm lấy một lọn tóc của hắn giật mạnh ra sau, "Ái ui, nàng đúng là không ngoan." Ismir bị đau phải tạm thời rời khỏi cổ nàng.

Hắn ép Isis mở miệng để thả lọn tóc ra rồi áp môi mình xuống thế chỗ, nàng nhăn mặt cắn hắn một cái. Vị tanh nồng nhanh chóng xuất hiện trong khoang miệng, điều đó càng khiến Ismir bị kích thích.

Đầu lưỡi trơn ướt luồn sâu vào khoang miệng nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi đáng thương của Isis rồi mút chặt. Mọi dưỡng khí của Isis đều bị hắn cướp mất, khiến hơi thở của nàng rất mỏng manh.

Phải một lúc mới khiến Ismir thoả mãn buông nàng ra, nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng khiến hắn mỉm cười, "Không được rồi, chúng ta phải đổi chỗ thôi." Lời còn chưa dứt thì Ismir lại bế nàng lên, đi thẳng về phòng hắn.

Dọc đường thỉnh thoảng có bắt gặp mấy người hầu nhưng bọn họ đều tinh ý tránh xa, Isis muốn kêu cứu cũng chẳng có ma nào thèm lại gần, "Tôi chỉ mới mười sáu tuổi, ngài không thấy tội lỗi ư?" Isis vùng vẫy hét lên với hắn.

Chẳng biết thế nào lại khiến Ismir bật cười, "Khi mẫu hậu bằng tuổi nàng đã mang thai ta rồi đấy, mười sáu tuổi là vừa đẹp!" Ismir ôm chặt lấy nàng, gật đầu tỏ vẻ rất ổn.

Isis mở to mắt, sao nàng lại quên mất người cổ đại thường kết hôn sớm kia chứ!

Trong lúc nàng đang suy nghĩ cách đối phó thì Ismir đã bước vào phòng, chú mèo Eira vui vẻ chào đón cũng bị hắn dùng chân đẩy ra ngoài rồi đóng cửa lại. Con mèo đột nhiên bị chủ nhân đối xử lạnh nhạt thì kêu lên những tiếng ai oán, liên tục cào cào móng vuốt vào cánh cửa.

Bây giờ Ismir làm gì có thời gian đi quan tâm Eira, hắn vừa đặt nàng xuống giường lại bận rộn với những nụ hôn mê đắm, "Nàng đừng hòng lừa ta như lần trước, Thái y đã lấy đầu ra đảm bảo sức khoẻ của nàng không có vấn đề."

Tức thật, nếu Lita có ở đây thì tốt biết bao!

"Không, ngài đợi một chút, tôi... Đang bị quý thùy*!" Một ý tưởng loé lên trong đầu nàng khiến Isis mừng rỡ.

*Quý thùy: kinh nguyệt

"Quý thùy? Ý nàng là mấy ngày... Mỗi tháng của phụ nữ ấy à?" Ismir nghi hoặc nhìn Isis đang ra sức gật đầu, nhưng điều nàng không ngờ đến đã xảy ra.

Hắn ta trực tiếp luồn tay vào váy nàng để kiểm tra thực hư, đương nhiên là làm gì có quý thùy nào ở đây, "Iris, nàng lại lừa ta!" Ismir hơi tức giận cúi xuống cắn lên bờ vai không bị thương của nàng.

"Không, dừng tay!" Dù nàng có nói gì đi nữa thì Ismir vẫn không chịu từ bỏ ý định.

Y phục trên người nàng và hắn càng lúc càng ít đi, cho đến khi cả hai đều trần trụi mới khiến hắn hài lòng dừng lại một chút. Làn da của Isis rất đẹp, trắng mịn không chút tỳ vết, ngoại trừ phần vai đang băng bó thì chẳng còn gì để chê.

Dáng người mỹ miều nhấp nhô lên xuống, khuôn mặt ửng hồng với hơi thở kìm nén khiến nàng càng thêm đáng thương. Ismir chau này cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, "Iris, nàng có biết lúc này nàng rất đẹp không?"

Isis vẫn luôn cự tuyệt hắn, mắng thì đã mắng rồi, cào cắn đá đạp nàng đều đã thử qua. Nhưng Ismir cứ sừng sững như tượng đá, chẳng thể làm được gì hắn, "Xin ngài, thả tôi ra đi."

Bàn tay to lớn đầy vết chai lần từ eo xuống dưới chạm vào đùi trong của nàng, Isis giật mình kinh hoảng khép chặt hai chân lại nhưng chỉ cần Ismir dùng chút sức là có thể tách chúng ra. Isis không hề biết hắn đã phải nhẫn nại như thế nào, vì lần đầu tiên của phụ nữ thường rất đau nên hắn mới cố tình quấn quýt nàng lâu như thế.

Ismir yêu chiều nhìn nàng, "Iris, cố chịu một chút, lần đầu sẽ hơi đau!" Hắn hôn lên khóe mắt Isis, nuốt gọn những giọt nước mắt bất lực của nàng.

"Không, dừng lại đi." Isis đã bắt đầu nức nở, nàng cảm nhận thứ kia đang kề sát bên mình, chỉ còn thiếu một bước nữa Ismir sẽ hoàn toàn chiếm được nàng.

"Không thể dừng lại nữa đâu, Iris yêu dấu của ta!" Ismir lắc đầu, chuẩn bị tiến vào trong.

Ngay thời khắc quan trọng này thì tiếng đập cửa gấp gáp lại vang lên, "Tiểu thư, tiểu thư, có tin khẩn từ Patara, cha người đang hấp hối!"

Thấp thoáng xen lẫn trong giọng nói là tiếng khóc của Lita, bà Mugla và Luca khó xử nhìn nhau. Họ biết chủ nhân không thể đợi được nữa, lúc này điện hạ chắc đang ở bên công nương.

Nhưng lý do của Lita cũng rất chính đáng, cô ấy vừa trở về từ y quán là lập tức đi tìm công nương. Khi biết công nương bị điện hạ đưa vào phòng, cô ấy đã rất hốt hoảng.

Hành động của Lita, một nửa là vì tin khẩn, một nửa là vì muốn cứu công nương. Cô gái này rất trung thành với Iris, bất chấp lời khuyên ngăn và cơn thịnh nộ của Thái tử để đập cửa.

Sau một hồi yên tĩnh khiến mọi người đều nghĩ Lita đã thất bại thì cánh cửa phòng chợt bật mở, Isis chật vật lao vào vòng tay của Lita, "Lúc nãy cô nói gì thế? Sao cha ta lại hấp hối được?"

Lita nhìn mái tóc hỗn loạn và y phục xộc xệch trên người Isis thì oà khóc to hơn, "Công tử vừa nhận được tin đã sai nô tỳ trở về, thật ra tháng trước ngài Sherwin vì quá mong nhớ tiểu thư nên đã đổ bệnh, đến gần đây thì tình hình mới trở nên nguy kịch."

Diễn xuất của Lita chân thật đến mức khiến Isis thật sự ngỡ ngàng, vậy mà nàng tưởng bản thân đã đóng đạt lắm rồi không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.

"Cha ta đổ bệnh vì thương nhớ ta ư?" Isis gần như gục ngã, nếu không có Ismir xuất hiện từ phía sau đỡ lấy thì nàng đã té ngã.

Giống như Lita đang khốn khổ, Isis cuộn người lại nức nở trong lòng hắn, "Điện hạ, ngài muốn làm gì tôi cũng được nhưng xin ngài hãy cho tôi trở về Patara." Sự bất lực và tuyệt vọng hằn sâu trong từng hơi thở nghẹn ngào của nàng.

"Trước tiên nàng phải bình tĩnh đã, với dáng vẻ thế này thì không làm được gì đâu." Ismir hôn nhẹ lên trán nàng rồi gọi Lita: "Đưa chủ nhân ngươi đi tắm rửa và thay y phục cho nàng."

Lita nhận lấy nàng từ tay Ismir, hai

Bình luận

Truyện đang đọc