[ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] SÓNG GIÓ AI CẬP

Chương 48: Định mệnh tình cờ

Author: Lakshmi

"Chị à, chúng ta không ra đón có ổn không?" Carol đang lắc lắc con sư tử nhồi bông mình tự làm trước mặt Saul khiến thằng bé phải khua khoắng tay chân cố hết sức để giành lấy.

Ravic vừa được nhũ mẫu tắm xong rồi mang đến chỗ Isis, nàng mỉm cười đón lấy thằng bé: "Sao lại không ổn, mọi chuyện cứ giao lại cho Pharaoh và Tể tướng của chúng ta lo." Nàng gãi nhẹ lên bụng đứa trẻ, mặc y phục mới cho nó.

Cặp song sinh đã không còn chịu nằm yên, bắt đầu cựa quậy đòi lật. Nhưng cái đầu vẫn nặng hơn thân mình bé nhỏ, xoay người một cái thì cũng chẳng chống đỡ được bao lâu mà gục đầu xuống la toáng lên.

Isis chèn mấy chiếc gối xung quanh bọn trẻ rồi để chúng tự thân vận động, nàng muốn giáo dục cho hai nhóc ấy tự lập từ bé nên những chuyện như vậy nàng sẽ không can thiệp.

"Em vẫn nhớ những gì ta dặn chứ?" Nàng vừa sắp xếp lại đồ đạc vương vãi vừa hỏi Carol.

Cô bé cũng phụ giúp nàng một tay, việc nuôi dưỡng đám nhóc nghịch ngợm này đã khiến Isis rất mệt mỏi. Carol nghe nàng hỏi thì mau chóng trả lời: "Em nhớ rồi ạ."

Điều mà nàng đã căn dặn nhiều lần chính là việc phải cẩn trọng lời nói của bản thân, tuy Carol mang trong đầu khối lượng kiến thức khổng lồ của tương lai 3000 năm sau nhưng cô bé không thể tùy hứng ai hỏi gì đáp nấy. Sau nhiều phen bị Hassan chấn chỉnh vì lỡ vạ miệng, đến nay Carol đã khống chế được bản tính bị hấp dẫn với những thứ mới lạ và hay buột miệng nhắc đến những điều ghi chép trong lịch sử mà cô bé biết được.

Ở thời cổ đại kẻ mạnh nắm quyền này, rất hiếm có vị quân chủ nào không lợi dụng cô bé như Memphis và Isis. Những sự kiện tương lai mà Carol nắm giữ sẽ khiến lòng khao khát thèm muốn của các nước lân bang càng lúc càng tăng thêm, ai ai cũng muốn sở hữu con gái nữ thần có khả năng biết trước tương lai cho riêng mình.

Nếu Carol còn vô tư phơi bày khả năng độc đáo của cô bé trước bàn dân thiên hạ như kiếp trước chắc chắn sẽ dẫn tới tai họa diệt vong cho bản thân. Đã biết trước tai họa ngầm ấy thì Carol càng phải trấn tỉnh không được phép mắc sai lầm, cô bé quyết định thực hiện triệt để phương châm im lặng là vàng.

Trước khi tìm ra cách để trở về nhà Carol phải tự bảo vệ bản thân cũng như không trở thành gánh nặng cho những người xung quanh cô. Isis và Memphis đã dốc lòng chăm sóc bảo vệ cho cô bé, ít nhất cô muốn được làm chút gì đó có ích chứ không phải là tảng đá ngáng chân.

"Lagash rất xảo quyệt, hắn sẽ cố khơi chuyện để dò xét em. Tốt nhất là em đừng rời khỏi tầm mắt của Memphis, thằng bé sẽ giúp đỡ em." Nàng giao những chồng khăn xếp gọn lại cho Ari và Lita đem cất, đưa mắt nhìn về phía Carol.

Cô bé gật đầu thưa vâng, thời gian cô bé ở cổ đại đã tròn một năm. Cuộc sống của Carol đã trở nên vô cùng phức tạp với những âm mưu bủa vây tứ phía, khi cô bé đang ngạt thở và mất đi phương hướng thì chính Isis đã vươn tay giúp cô đứng vững.

Phải là những người được rèn luyện từ nhỏ như Isis và Memphis mới đủ kiến thức và kinh nghiệm để đối phó với cuộc sống hoàng cung khắc nghiệt này.

"Em cũng đừng quá căng thẳng, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Nàng vỗ nhẹ lên vai Carol như đang xoa dịu sự bồn chồn trong lòng cô bé.

Tháng trước Isis vừa cử hành hôn lễ cho Lita và Hondo, đáng lý ra nàng định tổ chức sớm hơn nhưng vì chuyện sinh con nên đành phải tạm hoãn đám cưới. Chiều theo ý nguyện của đôi vợ chồng mới cưới, nàng đã ban cho họ một ngôi nhà nằm ngay trong khuôn viên cung điện của nàng.

Hai vợ chồng vô cùng hài lòng về vị trí căn nhà mới, rất thuận tiện để họ vừa xây dựng tổ ấm vừa chăm sóc mẹ con các nàng. Lita cũng đã được thăng chức lên làm nữ quan, có địa vị ngang bằng với Ari.

Chăm sóc cặp song sinh đã chiếm hết toàn bộ thời gian trong ngày của bà ấy, nên Ari quyết định giao lại mọi sự vụ trong cung cho Lita. Còn bản thân thì dồn tâm trí lo lắng cho hai vị hoàng tử nhỏ tuổi cũng như quan tâm đến sức khoẻ của lệnh bà Isis.

Nhìn Lita ôm Ravic vào lòng mà cưng nựng, Isis khẽ đánh vào tay nàng mấy cái rồi giành lại đứa bé: "Đừng dỗ tụi nó, không ngóc đầu lên nổi thì sẽ tự biết nằm nghỉ." Nàng đặt thằng bé về tư thế cũ, kế bên Saul đã lật ngửa trở lại như ban đầu.

Không ngoài dự đoán của Isis, Ravic đã ngừng khóc khi nhìn thấy điệu bộ trầm tĩnh của anh trai. Chỉ cần đặt đầu xuống đệm rồi xoay mình một cái là Ravic cũng đã trở về tư thế nằm ngửa.

Isis mỉm cười với bọn chúng, mấy nhóc con này học hỏi cũng rất nhanh: "Lita cũng mau sinh con cho Hondo đi, nếu thầy Kaban biết được hai người có con chắc sẽ vui lắm đấy."

Nhắc đến chuyện con cái khiến Lita lập tức đỏ mặt, nàng ấy vội ôm đống tả bẩn của cặp song sinh mà chạy đi mất dạng: "Lệnh bà, nô tỳ đi giặt đồ đây!"

Tiếng cười đùa vang lên sau lưng Lita khiến bước chân nàng dâu trẻ thêm gấp gáp, điệu bộ ngượng ngùng này của nàng ấy thật hiếm có. Hondo rất thương yêu Lita, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau đã trúng tiếng sét ái tình.

Sớm thôi, bọn họ sẽ có những đứa con cho riêng mình!

...

Ari và Lita bế cặp song sinh vừa bú sữa no ra tận cổng sau cung điện để tạm biệt Isis, hai đứa trẻ nhìn nàng bằng nửa con mắt dường như hứng thú với việc đi ngủ hơn là tiễn mẹ mình. Isis mím môi khẽ véo nhẹ hai chiếc mũi khiến cánh môi của chúng xệ xuống chuẩn bị cho một trận oanh tạc phản đối hành động của nàng.

"Hai tên nhóc này, chẳng thương ta gì cả." Isis trùm chiếc mũ qua đầu rồi xoay người bỏ chạy trước khi bọn trẻ kịp khóc toáng lên.

Hondo và Carol nhanh chân đuổi theo nàng trong tiếng rằn rực của tụi nhóc, dù đã sinh con nhưng Isis vẫn là một cô gái đầu hai mươi tràn đầy sức sống. Hôm nay là lần đầu tiên nàng bỏ bọn trẻ lại hoàng cung rồi ra ngoài một mình, Ari sợ nàng bức bối khi cả ngày xoay quanh đám nhóc nên mới khuyên nàng ra ngoài thay đổi bầu không khí.

Sẵn tiện Isis cũng muốn đến thăm những trại trẻ mồ côi nay đã trở thành trường học đang hoạt động như thế nào, vì Carol có hứng thú nên nàng đã đưa cả chủ tớ cô bé cùng theo. Với sự bảo vệ của Hondo, bốn người bọn họ nhanh chóng đến được địa điểm đầu tiên.

Người đứng đầu ngôi trường rất quen mặt Hondo nên cũng hết sức phối hợp với bọn họ, để các nàng tự do tham quan xung quanh. Sáng nay có tiết học sớm nên bọn trẻ đều đã đến lớp, thông qua cửa sổ Isis có thể nhìn thấy tình hình học tập nghiêm túc bên trong.

Người ta nói học tập không phải con đường duy nhất dẫn đến thành công nhưng đó lại là con đường ngắn nhất để thoát khỏi sự nghèo đói. Những đứa trẻ bị bỏ rơi ở đây đều hiểu rõ đạo lý này, muốn có trong tay sức mạnh thay đổi số phận thì trước hết bọn chúng phải trang bị cho mình những kiến thức cần thiết.

Thầy giáo trên bục giảng là một vị tư tế già đang dạy cho đám trẻ về lịch sử của Ai Cập từ thời các vị vua đầu tiên khai phá mảnh đất cho đến khi danh hiệu Pharaoh ra đời. Bọn trẻ đủ mọi lứa tuổi hăng say lắng nghe những câu chuyện thú vị như đang nuốt từng lời của vị tư tế, những đứa lớn hơn đã thuộc mặt chữ thì liên tục hí hoáy ghi chép lại trên bản đất sét mềm.

Đây chính là điều nàng muốn nhìn thấy nhất ở các thế hệ trẻ, tương lai của Ai Cập hoàn toàn phụ thuộc vào sự cố gắng của chúng hiện tại. Carol cũng như nàng rất vui mừng khi nhìn thấy đám trẻ chăm chỉ học hỏi, điều ấy càng khiến lòng ngưỡng mộ của cô bé dành cho nàng lớn hơn.

Thay đổi nhận thức của lớp trẻ, đặt nền móng vững chắc cho mấy chục năm sau. Ai Cập đã chuyển mình một cách ngoạn mục dưới thời cai trị của Isis, một người phụ nữ khôn ngoan đã khéo léo dùng sức ảnh hưởng của mình để chi phối vận mệnh quê hương.

"Tetti, ngươi biết nấu ăn chứ?" Isis thu ánh mắt lại, dần rời xa hành lang tránh làm phiền đến lũ trẻ.

Tuy trù nghệ của Tetti không thể sánh ngang đầu bếp trong cung, nhưng nàng ta vẫn có thể nấu nướng những món bình thường, Tetti vội cúi đầu đáp: "Thưa lệnh bà, nô tỳ biết ạ."

Isis đã trao cho Tetti một số tiền dư dả và dặn nàng ta hãy chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho đám trẻ ở trại tế bần, Tetti cung kính cầm lấy tiền rồi cùng với những người phụ nữ chuyên nấu nướng ở viện mồ côi đi mua thức ăn và nấu nướng. Chẳng mấy chốc mặt trời đã đứng bóng ban trưa, tiếng kẻng vang lên báo hiệu giờ tan trường.

Những đứa trẻ vui mừng ùa ra từ các lớp học, trông thấy những chiếc bàn dài đầy ắp thức ăn khiến bọn chúng sửng sốt. Hiệu trưởng là người đứng ra gọi bọn chúng, bảo đám trẻ hãy cứ ăn thoả thích vì đây là phần thưởng lệnh bà Isis đã ban cho lũ trẻ.

Đôi mắt chúng kinh ngạc mở to hết cỡ, Nữ hoàng đã đến đây ư? Vì sao không ai thông báo để bọn chúng ra đón tiếp?

Đợi khi đám nhóc biết được Nữ hoàng từng ghé qua thì chính chủ sớm đã rời khỏi viện mồ côi. Lâu lắm rồi mới được thoải mái như vậy, Isis quyết định phải đi thăm thú cho thoả thích.

Carol tựa như chú chim nhỏ vừa sổ lồng, liên tục nói cười với nàng. Trong thời gian Isis không có ở Thebes, Hassan đã cấm tiệt không cho phép cô bé được bước chân ra khỏi cung điện.

Chỉ cần Carol trốn ra mà bị phát hiện thì những cung nữ hầu hạ cô bé đều sẽ bị phạt đòn. Để tránh làm liên lụy bọn họ, Carol đành ngoan ngoãn lui tới những nơi được cho phép.

Hassan sẽ không nhân nhượng cô bé như Isis hay Memphis, sát khí tỏa ra từ người hắn đủ khiến cô bé đóng băng.

Phiên chợ chính ở Thebes hôm nay náo nhiệt hơn hẳn vì những đoàn buôn đổ về Palestine bổ sung những hàng hoá thiết yếu cho kinh thành, nhìn thấy những con người kỳ lạ và những sự kiện thú vị khiến Carol rất thích thú.

Cô bé hết ngó nghiêng cái này lại đến sờ soạng cái kia, nếu không có Tetti theo sau trả tiền chắc Carol đã bị mấy người bán hàng gô cổ lên quan sai. Hondo tính nhắc nhở Carol một chút nhưng đã bị Isis ngăn lại: "Cứ để Carol thoải mái đi, cả em cũng sắp phát điên khi bị nhốt trong cung mà."

Tuy nhí nhố là thế nhưng Carol vẫn không quên ngó chừng Isis, luôn luôn giữ một khoảng cách an toàn và không rời đi quá xa. Năm nay cô bé đã mười bảy, đã lớn hơn rất nhiều so với Carol ngây thơ khi vừa đến Ai Cập.

Cô cũng biết phân biệt điều gì nên làm, điều gì không được làm.

Giữa khu chợ tấp nập như vậy bỗng nhiên có tiếng hô hoán gây náo loạn cả một góc phố, một người đàn ông mặc áo choàng sẫm màu vừa đuổi theo một đứa bé vừa hét: "Bắt nó lại, ăn trộm kìa, ăn trộm! Có ai không mau bắt nó lại!"

Carol tạm ngưng việc càn quét mấy gian hàng đồ thủ công để quay lại xem tình hình, bất ngờ có một lực đẩy cực lớn xô đến khiến cô bé ngã bật ra sau té ngay vào quầy vải vóc bên cạnh.

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Tetti cũng không kịp trở tay, cô tỳ nữ hoảng sợ hét lên vội lao đến đỡ Carol: "Điện hạ!" Cô bé không bị thương ở đâu cả chỉ hơi ê ẩm một chút, nương theo bàn tay của Tetti mà đứng dậy.

"Trời ơi, vải của tôi! Quân mất dạy!" Thương nhân bán vải la lớn, tức giận chỉ tay vào mặt kẻ đầu sỏ.

Người vừa va phải Carol chính là thằng nhóc bị gã đàn ông kia đuổi theo, nó mặc kệ việc mình vừa xô ngã ai đó mà nhặt lấy túi đồ rơi trên đất tiếp tục bỏ chạy. Lần này không may mắn được như lần trước, Hondo đã nhanh nhẹn giữ được bả vai thằng bé kéo ngược nó ra sau rồi ép nó phải quỳ xuống đất: "Muốn chạy sao?"

Thằng nhóc xoay đầu quắc mắt nhìn Hondo, không hề biết sợ mà chửi rủa anh bằng những ngôn từ thô tục: "Quân man rợ, thả tao ra!"

"Công... Công chúa sông Nile!" Trong đám đông đã có người nhận ra Carol vì mái tóc vàng óng lộ ra bên dưới mũ trùm đầu vừa rớt xuống. Dân chúng xung quanh vội vàng quỳ xuống, cúi đầu sát đất để tỏ lòng tôn kính.

Carol ngại ngùng xua tay muốn đỡ bọn họ đứng dậy nhưng cô bé càng tiến lại thì người dân càng lùi ra xa không dám chạm vào cô bé: "Ấy chết, mọi người mau đứng lên, đứng lên nào!"

Gã đàn ông đuổi theo đứa trẻ ăn cắp cũng vừa đuổi đến nơi, nhận ra tình hình hơi phức tạp trước mắt thì vội vàng quỳ xuống hành lễ. Không ngờ ở nơi này lại gặp được công chúa hoàng kim trong truyền thuyết, lời đồn quả không ngoa mái tóc vàng óng ánh như tia nắng và đôi mắt xanh trong veo thật nổi bật.

Một giai nhân thanh thuần như thế thật xứng danh con gái nữ thần, không biết quốc chủ có nhìn thấy không?

Mặc cho mọi người có tỏ lòng thành kính với Carol thì vẫn có một người nghiến răng ken két phẫn nộ đi ngược lại với số đông: "Công chúa cái con khỉ, cô ta mà xứng làm con gái thần linh sao? Từ ngày cô ta đến đã chăm lo được gì cho tụi tao chưa hay là ăn sung mặc sướng được người ta cung phụng trong hoàng cung."

Tiếng quát của thằng bé át cả lời chúc tụng của người dân, ai ai cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn vào nó. Ngay cả Carol đang cố gắng khuyên mọi người đứng dậy cũng thẫn thờ, cô bé vừa bị người ta mắng là ăn không ngồi rồi sao?

Đến lúc này Isis không thể tiếp tục đứng ngoài được nữa, buổi dạo chơi trong yên bình của nàng đến đây là chấm dứt. Isis thở dài cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu để lộ ra khuôn mặt kiều diễm, bước đến chỗ tên nhóc cứng mồm trong con mắt kinh ngạc của mọi người.

Người con gái mang phong thái của bậc đế vương chi nữ, sở hữu nhan sắc bậc nhất đế đô kia chẳng phải là Nữ hoàng kính yêu của bọn họ ư! Thần linh ơi, hôm nay là ngày gì thế này, sao họ có thể nhận được diễm phúc cùng lúc gặp được hai nữ nhân tôn quý nhất Ai Cập ở nơi này kia chứ!

Isis vươn tay ngăn cản những tiếng tung hô sắp sửa thoát ra khỏi miệng dân chúng, nàng khom lưng nhặt lấy túi đồ rơi cạnh thằng bé mà trả cho chủ nhân của nó: "Ngươi đuổi theo đứa trẻ vì thứ này phải không? Kiểm tra xem có mất mát gì không, nếu thất thoát tiền bạc ta sẽ đền bù thỏa đáng cho ngươi."

Gã đàn ông run rẩy nhận lấy bọc đồ, không hề quan tâm xem thiếu đủ thế nào chỉ cụp mắt áp đầu sát đất: "Không dám thưa lệnh bà."

Khẩu âm của hắn có vẻ lạ, nhìn cũng chẳng giống người Ai Cập. Có lẽ là người của đoàn thương buôn nào đó, thấy dáng vẻ hắn ta kiên quyết như vậy Isis cũng không miễn cưỡng hắn mà thả hắn đi.

Sau khi giải quyết xong mớ vải dính bẩn của quầy vải, Isis mới quay lại chỗ thằng bé đang bị khống chế. Đứa trẻ lúc nãy còn mạnh miệng chửi mắng cả con gái nữ thần nay vừa nghe danh Isis đã im bặt, bộ ấn tượng về nàng trong mắt dân chúng tệ như thế sao.

"Ngươi có biết tội trộm cắp mà bị bắt được sẽ chịu hình phạt nào không?" Isis nửa quỳ nửa ngồi trước mắt thằng bé, nâng cằm của nó lên để ánh mắt nó nhìn thẳng vào nàng.

Trong con ngươi của nó không hề chứa đựng sự sợ hãi mà là nỗi kính trọng và hoang mang, điều này càng khiến Isis cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc thì đứa trẻ này làm sao thế, nhìn y phục trên người chắc không phải là nô lệ nhưng lại hành xử như một kẻ thất học.

"Thưa lệnh bà, tùy thuộc vào khối lượng tài sản mất cắp mà sẽ chịu hình phạt tương đương nhưng nặng nhất chính là bị chặt cụt hai tay để răn đe." Thằng bé cúi đầu, giọng điệu nghiêm cẩn đáp lại.

Nàng đánh mắt ra hiệu cho Hondo để anh ấy thả thằng bé ra, ngay lập tức đứa trẻ đã quỳ rạp xuống đất quy củ hành lễ với nàng.

"Nếu đã biết vì sao còn trộm cắp!" Isis cau mày hỏi, tác phong rất dứt khoát chắc đã được dạy dỗ cẩn thận.

Rốt cuộc thằng bé này là ai và thân phận của nó là gì?

"Thưa lệnh bà, món đồ lúc nãy thần trộm không phải tiền bạc châu báu mà chỉ là một gói thuốc mà thôi. Anh trai của thần đang ốm nặng nhưng lại chẳng có đại phu nào dám thăm khám cho huynh ấy, vì thế thần mới túc trực ở tiệm thuốc cướp đại của một người vừa vào mua." Giọng điệu của thằng bé rất đau khổ, không giống như đang nói dối.

Chuyện gì đang xảy ra thế này, từ bắt trộm đã chuyển thành người bất hạnh là thế nào?

Có vẻ sự tình bên trong còn phức tạp hơn nàng nghĩ, Isis phẩy tay cho dân chúng đứng lên hết rồi cũng đỡ thằng bé đứng dậy: "Nhà ngươi không có tiền mời đại phu hay sao?"

Thằng bé gạt đi nước mắt lăn dài trên gò má, khàn giọng đáp: "Vì anh thần đắc tội với một vị tư tế ở thần điện nên mọi người đều không dám giúp nhà thần."

Nói đến đây thì nàng đã hiểu ra đôi chút, nàng cho Hondo đi gọi lính tuần tra và quan giám sát địa phương đến đây giải tán dân chúng rồi đi theo đứa trẻ về nhà của nó. Thằng bé tên là Ansel, xuất thân từ một gia đình quý tộc sa sút sống ở phía bắc kinh thành Thebes.

Arvel, anh trai của thằng bé là người phụ trách ghi chép sổ sách trong thần điện Karnak, Arvel vốn là người chính trực nên đã không chịu phối hợp với vị tư tế tham lam kia để giảm bớt số lượng tế phẩm thực tế được ghi chép lại. Lão tư tế đốn mạt này muốn ăn chặn phần tặng lễ hậu hĩnh mà người dân đã cúng tế cho thần điện để dâng lên các vị

Bình luận

Truyện đang đọc