[ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] SÓNG GIÓ AI CẬP

Chương 36: Trở lại Hattusa

Author: Lakshmi

Thời gian trôi nhanh còn hơn ngựa phi nước đại, chớp mắt một cái đã đến ngày Isis lên đường đến Hattusa. Hoàn cảnh thay đổi thật mau chóng, lần trước nàng là người chúc phúc cho Memphis và Carol đến Kadesh, bây giờ đến lượt hai người bọn họ tiễn chân nàng.

Đây chẳng phải lần đầu tiên hai chị em nàng chia xa, nhưng Memphis bồn chồn muốn đích thân đưa nàng đến tận biên giới. Nàng lắc đầu nghiêm mặt với em trai: "Đệ đã hứa gì với mẫu hậu, đệ quên rồi sao?"

"Thôi được, ngay khi đến được biên giới phải lập tức báo tin về cho đệ." Hoàng tỷ càng ngày càng giống mẫu hậu khiến hắn có muốn quên lời dặn dò của Tiye cũng khó, Memphis tiếp tục nói: "Ngay khi lễ đăng quang kết thúc, tỷ phải trở về Ai Cập."

Em trai nàng tưởng rằng Isis là trẻ con hay sao mà cần phải căn dặn những điều này, trong lòng thì nghĩ thế nhưng nàng vẫn đáp: "Sau khi xong việc ở Hattusa, ta sẽ lập tức trở về."

Nhận được lời hứa từ nàng khiến sự nôn nao của Memphis được giảm bớt, hắn lùi một bước ra sau nhường chỗ cho Carol tiến lên. Trong tay cô bé đang cầm một chiếc áo choàng dành cho lữ khách được thêu tay tinh tế, Carol mở chiếc áo rồi khoác lên người nàng, "Em không biết nên chúc phúc thế nào mới đúng, nhưng với tất cả lòng thành xin các vị thần tối cao của Ai Cập sẽ luôn gìn giữ và bảo vệ lệnh bà của em."

Chiếc áo được may đo cho riêng nàng nên rất vừa vặn, Isis nâng chiếc mũ trùm đầu lên che phủ mái tóc đen dài của mình, "Cảm ơn em vì lời chúc phúc, em và Memphis ở lại nhất định phải luôn chú ý an toàn." Nàng ôm lấy cô bé vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng Carol vài cái.

Hassan và Ari đều đứng cách đó không xa nhưng bọn họ không thể trực tiếp tiến lên tạm biệt nàng, chỉ đành gửi gắm những lời cầu nguyện qua ánh mắt. Khi Isis ôm Carol đã đưa mắt về phía bọn họ, khẽ gật đầu một cái.

Nàng bước lên xe ngựa rời khỏi thành Thebes trong sự tung hô nồng nhiệt của dân chúng, những cánh hoa sen xinh đẹp được rải xuống từ những chỗ cao nhất của thành phố khiến khung cảnh trở nên thật lộng lẫy.

Lần trước Pharaoh đến Kadesh đã mang về nền hòa bình quý giá với Hittite, để người dân được an cư lạc nghiệp. Bây giờ lệnh bà của họ lại lên đường đến Hattusa để thắt chặt tình hữu hão giữa hai cường quốc đứng đầu phương đông này.

Hy vọng mà muôn dân đã gửi gắm vào vương triều mới không khiến họ thất vọng, những người cai trị đang cố gắng hết mình vì cuộc sống của toàn dân. Nữ hoàng Isis và Pharaoh Memphis chính là niềm kiêu hãnh và tự hào trong lòng dân chúng Ai Cập.

...

Đoàn người của Isis vừa khởi hành thì ở Hattusa cũng nhận được tin tức, Ismir mỉm cười khi đọc nội dung trên lá thư. Hắn đã cho Luca túc trực ở biên giới, chỉ cần đoàn sứ giả vừa xuất hiện sẽ lập tức hộ tống nàng về thẳng Hattusa.

Dù rất muốn được đích thân tới đón nàng nhưng thân phận Quốc vương đã giữ chân hắn ở thủ đô, Ismir đặt bức thư xuống bàn. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mong rằng chuyến đi dài ngày sẽ không khiến nàng quá mệt mỏi.

Nỗi nhớ nhung trong lòng hắn đã khiến ngày tháng chờ đợi như dài thêm, khi khoái mã trở về báo tin đoàn sứ giả Ai Cập đã đến được ngoại ô kinh thành thì Ismir đã bỏ hết mọi việc để chạy đến đón nàng.

"Lệnh bà, hay là chúng ta dừng lại nghỉ một chút?" Lita dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán nàng, bọn họ đã quen với khí hậu nóng ẩm ở Ai Cập nên chưa thể thích ứng với thời tiết mùa thu của Hittite.

Không chỉ có Isis không khoẻ mà hơn một phần ba đoàn người cũng rơi vào tình trạng tương tự, may là bọn họ có mang theo cả ngự y và thuốc thang đầy đủ nên không có ai trở nặng. Nhóm quân hộ tống do Luca dẫn đầu cũng rất hiểu chuyện, luôn duy trì tốc độ thong thả để mọi người kịp hồi phục.

"Không cần đâu, trước khi trời tối phải đến được Hattusa." Isis lắc đầu, tựa nửa người vào đệm mềm sau lưng nhắm mắt dưỡng thần.

Nếu bây giờ dừng lại phải đợi đến sáng mai mới vào được thành, nàng muốn tối nay mọi người đều được nghỉ ngơi thoải mái ở dịch quán. Dù các nàng đi không nhanh nhưng vẫn đến nơi kịp giờ hẹn, còn dư dả ba ngày trước khi lễ đăng quang bắt đầu.

Cỗ xe đang đi chợt dừng lại, Isis cũng nhận ra điều bất thường ấy nên mở mắt ra. Hoài nghi nhìn về phía Lita tìm hiểu tình hình, nhưng có vẻ nàng ấy cũng không biết gì cả.

Hondo nhanh chóng thúc ngựa áp sát cỗ xe, cúi đầu bên cửa sổ: "Lệnh bà, Quốc vương Hittite đích thân đến đón người."

"Mở cửa xe đi." Isis vẫn giữ nguyên tư thế nửa nằm nửa ngồi nghiêng tựa vào đệm, dáng vẻ vô cùng lười biếng.

Lita vâng lệnh vén rèm che, xếp gọn những cánh cửa được thiết kế đặc biệt. Ánh sáng bên ngoài lập tức tràn vào bên trong, khiến Isis đưa bàn tay chắn ngang tầm mắt.

Y phục màu trắng ôm lấy cơ thể quyến rũ, phô bày những đường cong hấp dẫn chết người. Cổ xe mở ra để lộ dung nhan kiều diễm, tựa như con trai vừa hé vỏ nhả ngọc vậy.

Ismir ngồi trên lưng ngựa dùng bóng lưng cao lớn để che chắn ánh sáng cho nàng, hắn nở nụ cười thoả mãn khi nhìn thấy dáng hình hằng mong nhớ. Quốc vương Hittite khom lưng nhấc lấy bàn tay còn lại của nàng, dịu dàng đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay thanh mảnh ấy, "Ta là Ismir, Quốc vương của Hittite, rất hân hạnh được gặp lệnh bà."

Isis cũng mỉm cười đáp lại, giọng nói khẽ như hơi thở: "Gặp được ngài cũng là niềm vinh hạnh của ta."

Hai nhân vật sở hữu vẻ ngoài hiếm có lại cùng đứng chung một chỗ khiến những cảnh vật xung quanh bị lu mờ, đám người hầu và binh lính đều phải nheo mắt khi nhìn về phía họ. Dẫu biết đây là lần đầu tiên lệnh bà và quốc vương gặp nhau, không hiểu sao họ lại cảm thấy hai người rất đẹp đôi.

Thời tiết hai nước không giống nhau, nhất là khi so sánh giữa Hattusa và Thebes thì sự khác biệt càng rõ ràng. Điều hắn lo sợ đã trở thành hiện thực, cuộc hành trình đã vắt kiệt sức lực của nàng và khiến Isis ngã bệnh.

"Đáng lẽ ra nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút." Ismir cưỡi ngựa đi song song với cỗ xe, đoàn người vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước.

Isis đón lấy cốc nước từ tay Lita rồi uống một ngụm lớn, dòng nước mát lạnh làm dịu cổ họng đang khô rát của nàng, "Ta vốn là vị khách được đích thân bệ hạ gửi lời mời, nếu đến trễ thì thật không hay."

Thái độ của nàng dành cho hắn, thật giống như hai người chỉ vừa gặp mặt, lạnh nhạt đến đau lòng. Hắn có thể hiểu được dụng ý của Isis, trước mặt mọi người bọn họ vẫn nên giữ khoảng cách.

Hầu hết cuộc trò chuyện giữa hai người đều xoay quanh vấn đề giao ước, đề tài nhàm chán này khô khan đến mức cả những kẻ tò mò nhất cũng phải bỏ cuộc. Nhìn đám người hầu ngơ ngác dỏng tai lắng nghe họ nói chuyện khiến Isis bật cười.

Thứ vũ khí đáng sợ hơn gươm giáo chính là lời nói, Ismir cố tình chọn chủ đề chính trị để ngăn chặn những lời đàm tiếu không hay xoay quanh việc nàng đến Hittite. Chắc hẳn Ismir đã nghe về cuộc chiến giữa nàng và Imhotep, cho nên mới cẩn trọng từng chút một như vậy.

Với sự hộ tống của Quốc vương, đoàn người đã đến được thành Hattusa trước khi trời tối. Tuy Ismir không thông báo cho người dân về thời gian Isis nhập thành, nhưng hắn vừa đi khỏi thì bọn họ đã bắt đầu tụ tập dọc theo con đường dẫn đến hoàng cung.

Ánh mặt trời cuối ngày toả ra những tia nắng ấm áp, soi bóng hình lên đoàn người hoàng kim đến từ Ai Cập. Những binh sĩ và hạ nhân đều mặc trang phục dệt từ vải lanh màu trắng, trang sức đội đầu và dây chuyền trước ngực đều làm từ vàng nguyên chất khiến người dân phải trầm trồ.

Đoàn người di chuyển hết sức trật tự và ngăn nắp, dù đã trải qua một chặng đường dài mệt mỏi để đến được đây nhưng người Ai Cập vẫn giữ được sự chỉnh tề trong đội hình. Những người được chọn để tham gia hành trình đến Hattusa đều được Hassan lựa chọn kỹ càng, tuyệt đối không thể để Isis hay Ai Cập phải mất điểm trước mặt toàn dân Hittite.

Khi Quốc vương của họ xuất hiện cùng với cỗ xe ngựa tinh xảo đã thu hút mọi ánh mắt của dân chúng. Bên trong cỗ xe có một dáng người nhỏ bé, dù xung quanh có rèm che bao phủ nhưng bọn họ vẫn nhận ra đó là Nữ hoàng Ai Cập trong lời đồn.

Ánh mặt trời ưu ái xuyên qua tấm lụa mỏng, dát lên thứ ánh sáng màu đỏ huyền hoặc lên làn da trắng mịn của nàng. Tuy không ai thấy rõ dung mạo thật sự của Isis, nhưng khi ngọn gió mùa thu thổi đến làm lay động góc rèm đã để lộ ra một phần gương mặt tuyệt sắc.

Chỉ một giây phút ngắn ngủi đã khiến bao người quên cả cách hít thở bình thường, đợi đến khi cỗ xe đi khuất mới kinh ngạc hỏi xung quanh: "Các người có nhìn thấy không?"

"Quả là một giai nhân diễm lệ, thật xứng danh đệ nhất mỹ nhân Ai Cập. À không, có khi là mỹ nữ đệ nhất phương đông đấy!"

"Đừng nói bậy, tôi đã từng đến Kadesh và chiêm ngưỡng dung nhan con gái sông Nile. Sắc đẹp rạng rỡ ấy mới xứng danh người đẹp nhất phương đông."

"Có mỗi ông ở đó sao, tôi cũng đến rồi đấy. Vị công nương vừa rồi còn xinh đẹp hơn cả con gái sông Nile kia nữa."

Chẳng mấy chốc đám đông đã trở nên lộn xộn, thậm chí có kẻ còn xông vào đánh nhau. Tất cả chỉ vì tranh luận xem giữa công chúa sông Nile và Nữ hoàng Ai Cập, ai mới là người đẹp nhất.

Luca đã nhanh chóng cho người trấn áp cuộc ẩu đả, hắn cũng đã thông báo lại tình hình với Ismir. Lúc nhận được tin khoé môi hắn cong lên thành một nụ cười tự mãn, "Lệnh bà của ta, dung nhan xinh đẹp tựa trăng rằm này vừa làm điên đảo người dân thành Hattusa đấy!" Hắn nghiêng đầu, thì thầm qua tấm rèm ngăn cách.

"Thần dân của ngài thật khéo đùa, ta vốn chỉ là một cô gái bình thường mà thôi." Chiếc quạt trong tay che nửa khuôn mặt, danh xưng mỹ miều như vậy nàng không đảm đương nổi đâu.

Mọi ánh hào quang cứ để Carol đảm nhận, sự ưu ái của thần linh luôn đứng về phía cô bé mà. Cái nàng cần làm lúc này, chính là tập trung tinh thần hoàn thành tốt vai trò sứ giả hoà bình ở Hattusa.

Không chỉ được Quốc vương đích thân hộ tống, nàng còn được đại diện viện nguyên lão đón tiếp long trọng. Isis giữ nguyên vẻ mặt bình thản đối điện với những lời chào hỏi nồng nhiệt đến từ quần thần Hittite.

Mitamul cũng hoà lẫn trong đám người viện nguyên lão, chờ đợi một cơ hội thích hợp để tiến lên giới thiệu bản thân: "Đã lâu không gặp lệnh bà, người vẫn khoẻ chứ ạ?" Nàng nhấc vạt váy, khẽ nhún người trước Isis.

"Sức khoẻ của ta vẫn ổn, làm phiền công chúa lo lắng rồi." Isis hạ thấp chiếc quạt lộ ra nụ cười ngọt ngào với nàng.

Gò má nàng công chúa khẽ ửng hồng, ngại ngùng đứng thẳng lên lùi ra sau một bước, "Không phiền đâu ạ." Ngay cả người thính tai như Hondo cũng phải lắng nghe kỹ lắm mới phát hiện ra Mitamul đang tự thì thầm.

Bỏ qua vẻ xấu hổ khó hiểu của Mitamul, nụ cười trên môi nàng bị thay thế bằng vẻ nuối tiếc, "Ta đã nghe về sự ra đi của Tiên vương, thay mặt Ai Cập xin được chia buồn cùng Quốc vương và toàn thể người dân Hittite."

Sự 'thành tâm' của nàng khiến đám người viện nguyên lão hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh Osahar đã làm chủ được tình hình. Ông ta đan hai tay giấu trong tay áo đặt trước ngực rồi cúi đầu, "Lời chia buồn của lệnh bà là niềm an ủi lớn lao với chúng tôi."

Không chỉ có ông ta mà cả những người khác cũng cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ, Isis khẽ chớp mắt nhún vai tỏ vẻ vô tội với Ismir. Phải cố lắm hắn mới không phá hỏng bầu không khí 'trang nghiêm' này.

Sau một hồi chìm đắm trong bi thương về Tiên vương, Ismir lên tiếng: "Ta biết các khanh có nhiều chuyện muốn nói với Nữ hoàng, nhưng nàng ấy đã rất vất vả, chúng ta cũng nên quan tâm đến sức khoẻ của lệnh bà nữa."

Osahar nghe rõ hàm ý đuổi người của Quốc vương, lập tức phụ hoạ: "Bệ hạ nói rất đúng, chúng ta đang làm phiền lệnh bà nghỉ ngơi đấy." Ông ta quay sang cúi chào nàng, "Hy vọng rằng lệnh bà sẽ được thoải mái khi ở đây."

"Xin cảm tạ ý tốt của ngài." Isis mỉm cười đáp lại những cái chào từ viện nguyên lão.

Mitamul là người phụ trách chính trong việc đón tiếp sứ giả, thế nên nàng ấy cũng kiêm luôn vai trò 'hướng dẫn viên' cho nàng. Đoàn sứ giả Ai Cập được ưu ái sắp xếp ở trong một cung điện riêng rộng rãi, ngoại trừ những kiến trúc phòng ở thông thường còn có cả những cảnh đẹp nhân tạo như vườn hoa và hồ nước bắt mắt.

Căn phòng của Isis hướng mặt về phía Tây, vừa khéo đón được ánh hoàng hôn lúc chiều tàn. Mọi thứ trong phòng đều được bày biện tỉ mỉ, chứng tỏ người sắp xếp đã rất dụng tâm.

Isis chạm tay vào cửa sổ nhìn thẳng về phía hồ nước trong xanh đang gợn sóng dập dờn, "Đã khiến công chúa nhọc lòng rồi."

Mitamul mỉm cười đầy vẻ tự hào, dù rất muốn trò chuyện thêm với Isis nhưng nàng vẫn dằn lòng cáo lui, "Bất kỳ khi nào chị cần, xin hãy cho Lita đến báo với em. Em sẽ cố gắng sắp xếp mọi thứ thật chu đáo."

"Cảm tạ công chúa." Lời cảm ơn xuất phát từ tận đáy lòng Isis.

Nàng cúi chào rồi nhanh chóng bước ra ngoài, Mitamul còn phải giúp Hondo sắp xếp ổn thoả cho đám hạ nhân và binh sĩ Ai Cập. Đợi nàng công chúa đi khuất thì Lita mới bước vào phòng với Isis, "Lệnh bà, phòng tắm đã sẵn sàng."

Lúc này, Isis mới thôi ngắm hồ nước xinh đẹp kia, xoay mặt về phía Lita đang đợi rồi khẽ đáp: "Nơi này thật giống phủ hoàng tử."

Lita theo sau hộ tống nàng đến phòng tắm, cũng cảm nhận được sự giống nhau trong cách bài trí và sắp xếp đồ vật. Có lẽ vị Quốc vương kia cố tình làm thế, để lệnh bà không cảm thấy xa lạ.

Khi màn đêm thực sự bao trùm Hattusa thì công việc an bày cho đoàn sứ giả cũng được hoàn tất, hiệu suất làm việc của Mitamul rất cao nhờ có sự chuẩn bị từ trước. Phía bên này Isis cũng vừa tắm xong, đang được Lita hong khô tóc bằng than ấm.

"Đêm nay cô đừng canh giấc cho ta, hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi." Cảm nhận mái tóc đã gần như khô hẳn, Isis vội đứng lên rồi tiến về phía giường ngủ.

Nàng xốc chăn trèo lên giường, tìm một tư thế thoải mái rồi nhanh chóng nhắm mắt lại. Mùi hương gỗ đàn được tẩm trong chăn gối khiến giấc ngủ của Isis tới nhanh hơn dự đoán, chẳng mấy chốc hơi thở của nàng đã trở nên đều đặn.

Nhìn nàng như thế khiến Lita đau lòng, hôm nay Isis đã bỏ cả bữa tối. Dù nàng đã cố gắng khuyên nhủ nhưng Isis mệt đến mức không ăn nổi thứ gì.

Cô gái nhẹ tay thu dọn mọi thứ, dém lại góc chăn cho Isis và thả rèm cửa xuống che khuất ánh sáng từ bên ngoài. Lita bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, cẩn thận dặn dò thị nữ bên ngoài: "Nếu lệnh bà có gọi, hãy lập tức đến tìm ta."

Hai thị nữ vâng một tiếng, xốc lại tinh thần để túc trực cả đêm bên ngoài cửa phòng lệnh bà. Như thế vẫn chưa xong chuyện, Lita đến nhà bếp yêu cầu mấy đầu bếp làm vài món ăn thanh đạm để lệnh bà có đói thì sẽ có ngay thức ăn nóng hổi dâng lên.

Hoàn thành xong việc đó, Lita mới yên tâm trở về phòng nghỉ ngơi. Trước khi lên đường, nữ quan Ari đã căn dặn nàng phải chăm sóc lệnh bà thật chu đáo.

Không cần bà nói, Lita cũng sẽ làm vậy. Đối với nàng, ngoại trừ Hondo thì lệnh bà chính là người thân duy nhất. Nếu nàng không quan tâm Isis, thì sự lo lắng của nàng sẽ dành cho ai?

Isis vẫn đang chìm đắm trong giấc ngủ chập chờn, cảm nhận bàn tay mát lạnh của ai đó đặt trên trán thì giật mình tỉnh dậy, "May mà không sốt, nhưng sao lại bỏ bữa tối thế?" Hắn cau mày thu tay lại, kéo Isis ra khỏi ổ chăn quấn quanh nàng.

Đôi mắt nhập nhem dần thích nghi với bóng tối, Isis đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt rồi lại nhìn người đang bế nàng: "Chàng vào đây bằng cửa chính à? Không phải sợ người ta đàm tiếu ư?"

Hắn không vội trả lời, cẩn thận ôm nàng bằng một tay rồi đi về phía bức tường trước mặt. Vươn tay đẩy nhẹ một cái, bức tường tưởng chừng rất kiên cố lại dần chuyển động rồi để lộ ra bản chất nó là một cánh cửa bí mật.

Căn phòng phía bên kia cánh cửa còn lớn hơn căn phòng của nàng, Ismir khom người bế nàng vượt qua cánh cửa đặt chân vào căn phòng đó. Nếu khung cảnh xung quanh cung điện khiến Isis liên tưởng đến phủ thái tử thì căn phòng này lại được sao chép nguyên bản căn phòng mà nàng từng ở bốn năm trước.

Chú mèo Eira ngửi được mùi hương quen thuộc, vội vàng chạy đến kêu lên những tiếng vui mừng, "Eira? Là con mèo của ta phải không?" Isis được hắn đặt xuống chiếc ghế dài đối diện với cửa sổ, Eira lập tức nhảy lên chiếc ghế vẫy đuôi mừng nàng.

Khi nhìn thấy thân hình mũm mĩm của Eira, Isis thoáng ngạc nhiên. Nàng trừng mắt giữ lấy hai chân trước nhấc bổng con mèo lên, "Sao ngươi lại tròn vo thế này, suốt ngày chỉ biết ăn phải không?" Eira kêu lên những tiếng hờn dỗi, dường như không hài lòng vì bị nàng chê mập.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình luận

Truyện đang đọc